Chương 64: Kết thúc
Editor Milley

Sắc trời u ám, mưa vẫn còn rơi, gió thổi rất lớn. Từng hạt mưa rơi lộp bộp đánh vào trên mặt kính. Nhiệt độ bên ngoài dần giảm xuống, bất quá trong phòng vẫn ấm áp khô ráo như cũ. Đóng chặt cửa sổ lại liền ngăn cách những trận mưa gió bên ngoài.

Tiếng mưa đập vào cửa kính không dứt, may thay cửa kính cách âm không tồi, truyền đến tai chỉ còn lại tiếng bộp bộp có vẻ hơi nặng nề, nghe nhiều lại cảm thấy có chút thôi miên. Thời Nguyên thỉnh thoảng sẽ thích ngủ vào ngày mưa, gió bên ngoài thổi man mát. Tắm nước nóng, nằm trong chăn ấm ngủ một lát, cũng là một loại hưởng thụ.

Chưa đầy một giờ sau, Thời Nguyên ở trong chăn giật giật. Chậm rãi mở mắt, theo bản năng sờ Tiểu Kim Long trong ngực. Cúi đầu nhìn một chút, đầu Tiểu Kim Long đang tựa vào ngực hắn, cũng mở mắt ra.

Đây là giấc ngủ ngon nhất từ sau khi Thời Nguyên trở về đến đây, nhìn thấy Tiểu Kim Long ở trong ngực, trong mắt đều mang ý cười nhàn nhạt.

Trong phòng có chút bí bách, Thời Nguyên xốc góc chăn lên, định mở cửa sổ hít thở không khí. Còn chưa kịp xuống giường, Tiểu Kim Long liền quấn lấy người hắn, Thời Nguyên bất đắc dĩ sờ sờ đầu nó.

"Ta đi mở cửa sổ, ngươi ở chỗ này." Vừa nói vừa đi về phía bên kia cửa sổ. Mở cửa sổ ra, mang theo nước mưa lạnh lẽo nhè nhẹ bị gió thổi vào một chút. Thời Nguyên cũng không để ý, đợi lát nữa lấy khăn lông lại đây lau là ổn liền.

Mưa có chút không nhỏ, Thời Nguyên đứng ở trước cửa sổ nhìn một hồi, xem ra, ngày mai có vẻ không tạnh mưa được. Việc ngoài ruộng lại phải trì hoãn, bất quá vẫn có thể đi làm được. Tiểu Kim Long ở trên người hắn cũng không yên lòng, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, giấu ở trong quần áo cũng có nguy cơ bị phát hiện.

Dù sao hôm nay cũng không định đi ra ngoài. Ở trong phòng có chút tối, Thời Nguyên bật đèn lên, ôm Tiểu Kim Long lại ngồi trên giường, muốn trò chuyện với nó, dù cho Tiểu Kim Long không mở miệng được. Kỳ thật, hắn rất nhớ Dị.

Dựa vào đầu giường, Thời Nguyên đặt Tiểu Kim Long lên đùi mình, vuốt đầu nó nhất thời lại không biết nên nói gì. Dị làm sao có thể đuổi được đến thế giới này? Thời Nguyên ở dưới đáy lòng lại thở dài một tiếng, nghĩ đến những vết thương nó phải chịu, trong lòng liền một trận khổ sở.

"Không phải đã nói, ngươi muốn có trứng rồng thì tìm giống cái ngươi thích sao?" Thời Nguyên cúi đầu nhỏ giọng mở miệng, "Ta là giống đực, không thể sinh trứng rồng!"

Tiểu Kim Long bỗng nhiên biến thành hình người, Thời Nguyên dán vào mép giường, ngơ ngác nhìn băng sơn đại soái ca ngồi ở trên đùi hắn, chỗ nào chỗ nấy cũng đều tốt, chỉ là không có mặc quần áo...

"Ừm, không phải giống cái, không cần trứng rồng." Dị thanh âm từ tính trầm thấp cất lên, nói xong liền nhẹ nhàng nhéo cằm Thời Nguyên hôn lên.

Kinh nghiệm hôn môi rất ít, lần đầu tiên bị hôn là ở Quặng Tinh khi bị Dị cường ngạnh hôn lấy. Thời Nguyên lúc này đây tuy rằng không có kháng cự, nhưng là kinh nghiệm về phương diện này rất ít. Thời điểm Dị hôn lên hắn liền hoảng sợ trợn tròn đôi mắt, gần như là nín thở, cho nên mau chóng không thể hô hấp được.

Được buông ra sau, Thời Nguyên rốt cuộc có thể hô hấp, tầm mắt mơ hồ không dám nhìn Dị, hai má nóng hổi.

Bỗng nhiên nhớ tới, vết thương trên người Kim Long trước đó, Thời Nguyên nhanh chạy đi xem. Dị sau khi hoá người, băng vải trực tiếp bị căng ra rách toạc, ở trên giường trên đất nơi nơi rơi rụng.

Bất quá trên da Dị lộ ra cũng không có vết thương gì, thuốc bột dính vào chỗ đó cũng không có. Thời Nguyên nghĩ thầm, lần này khôi phục như thế nào nhanh như vậy? Bất quá hắn vẫn không mở miệng hỏi, bởi vì bầu không khí hiện tại có chút ái muội.

Hai người không nói gì, nhưng nhiệt độ trong phòng tựa hồ đang tăng lên. Thời Nguyên có chút nóng, cảm thấy hẳn nên mở cửa sổ lớn hơn một chút. Nhưng là Dị vẫn ngồi trên đùi hắn, hắn dựa vào đầu giường, thân hình cao lớn liền triệt để chặn hắn ở chỗ này.

"Có chút nóng, ta đi mở cửa sổ, ngươi bước xuống." Giọng Thời Nguyên rất nhỏ, ngẫu nhiên đụng phải tầm mắt Dị liền ngượng ngùng dời đi.

Thấy hắn khôi phục, Dị không nói chuyện, lại lần nữa hôn lên. Lúc này Thời Nguyên đã học ngoan, không dám nín thở nữa. Loại cảm giác hít thở không thông này rất khó chịu, hắn quên mất, càng làm như vậy thì thời gian hôn môi của Dị cùng hắn chỉ có dài thêm nữa mà thôi.

Không chờ đến khi Dị lui về phía sau, Thời Nguyên liền bị hôn có chút choáng váng, duỗi tay ra đẩy Dị. Bàn tay chạm đến cơ ngực săn chắc nóng rẫy, hắn sợ tới mức lại rụt tay về. Dị không có mặc quần áo..

Dị hôn môi rất trúc trắc, ôn nhu ngay từ đầu qua đi, giống như là phóng thích thiên tính dã thú, bá đạo mạnh mẽ chiếm lấy mỗi một chỗ, không ngừng đòi hỏi, đồng thời một bàn tay to cũng không an phận sờ lên eo Thời Nguyên.

Đè lại cái tay kia, Thời Nguyên lúc này mới được buông ra. Đuôi mắt đều phiếm hồng, hai mắt ngập nước, đôi môi khẽ mở, ngực phập phồng thở hổn hển.

Hầu kết Dị khẽ trượt, cúi người ở bên tai Thời Nguyên nhỏ giọng nói.

Thời Nguyên còn đang ấn tay trên eo mình, nghe thấy Dị nói sau, chút kiều diễm này lại bỗng nhiên biến mất, rũ mặt mày thấp giọng nói: "Ta thật sự là giống đực."

Dị trầm mặc.

Một lát sau mới mở miệng, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào, nói: "Ừm, Thời Nguyên không phải là giống cái."

Thời Nguyên ngẩng đầu nhìn y, hiểu được ý của những lời này. Không phải bởi vì hắn là giống cái, mà là Thời Nguyên, là con người này của hắn.

Ở khoé môi Thời Nguyên hôn xuống. Dị nhìn Thời Nguyên của y, sau khi Thời Nguyên rời đi, y một mình canh giữ huyệt động suy nghĩ rất lâu, mới hiểu rõ những lời Thời Nguyên đã hỏi y trước khi đi. Nhưng sau khi hiểu được rồi thì tìm không thấy, y trước nay đều chỉ muốn một mình hắn.

"Trứng rồng......" Thời Nguyên nói còn chưa xong, đã bị Dị đánh gãy.

"Không cần." Từ âm trầm thấp vang lên bên tai Thời Nguyên, bàn tay bị đè kia nhẹ nhàng giãy ra khỏi lòng bàn tay của Thời Nguyên.

Ôm chặt lấy Thời Nguyên của y, ngửi được mùi vị trên người hắn. Trái tim trống rỗng của Dị rốt cuộc yên ổn lại. Đã mấy tháng qua y không gặp được Thời Nguyên, thật dài thật dài, giống như phải chờ dài cả đời trong đau khổ vậy.

Thời Nguyên do dự, cũng chậm rãi vươn cánh tay ra. Rốt cục cũng không chống lại được cái loại động tâm bị mình đè lên, ôm lấy Dị.

Kỳ thật thừa nhận mình ở chung lâu dài, không biết từ khi nào đã có cảm giác động tâm cũng không có khó khăn như vậy, có đôi khi thích một người không cần nguyên nhân, chuyện tình cảm ai cũng không thể nói rõ.

Cơ thể nháy mắt liền cứng đờ, ánh mắt lạnh nhạt từ trước đến nay tất cả đều là kinh ngạc. Ánh mắt mở to một chút, trái tim chậm chạp nhảy lên kia chợt tăng nhanh, cơ hồ không dám xác nhận đây là sự thật.

Ngượng ngùng, Thời Nguyên cúi đầu. Bất quá rất nhanh lại ngẩng đầu, bởi vì Dị không có mặc quần áo. Đem mặt chuyển sang một bên, không riêng gì hai má nóng lên, lỗ tai đều nóng hổi hết cả.

Lúc này Dị rốt cục phản ứng lại, cúi đầu nhìn Thời Nguyên. Thời Nguyên cũng không dám nhìn thẳng vào mặt y, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy y.

Lại lần nữa ở bên tai Thời Nguyên lặp lại câu nói kia, Dị hầu kết khẽ động, trong mắt thâm tình cơ hồ muốn tràn ra ngoài.

Thời Nguyên ngượng ngùng đồng thời lại có chút cạn lời, như thế nào đuổi qua đuổi lại thành ra chuyện này. Hơn nữa, Dị dùng từ cũng quá thẳng thắn đi. Giao phối gì đó, thật quá ngượng ngùng rồi!

Giả bộ ho một tiếng, Thời Nguyên buông tay Dị ra. Tầm mắt đảo loạn, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu. Bất quá không đợi Dị nói cái gì, hắn nhỏ giọng mở miệng: "Về sau không cho phép nói từ đó nữa."

Nghe được tiếng cho phép, ánh sáng trong mắt Dị cơ hồ nháy mắt đều sáng lên, sáng như hai bóng đèn ô-tô. Trong cặp mắt sâu thẳm đó, phản chiếu lại bóng dáng của Thời Nguyên, không thể chứa thêm cái gì nữa.

"Cửa sổ đang mở!" Thời Nguyên bị nhẹ nhàng kéo xuống, kinh hô một tiếng lập tức mở miệng.

Dị gần như chớp mắt đến phía trước cửa sổ đóng lại, không đợi y lại đè lên người lần nữa, Thời Nguyên lại mở miệng.

"Băng vải với dược."

Trên mặt đất còn tốt, mấu chốt là trên giường cũng có rất nhiều. Thời Nguyên nhìn thấy trong mắt Dị tràn đầy ham muốn tình dục, bỗng nhiên có chút sợ hãi, không có chuyện gì cũng muốn moi ra chuyện để kéo dài một chút.

Quét băng vải xuống mặt đất, vừa mới chuẩn bị leo lên, Thời Nguyên nhìn thấy vật không nên thấy, cơ hồ bị hù chết, lại lần nữa tìm chuyện.

"Tấm màn!"

Trong khi Dị đang kéo màn cửa sổ, Thời Nguyên ngồi dậy lặng lẽ cuộn tròn một cục, nhưng chút xíu thời gian này không đủ để hoà hoãn, vì vậy hắn thưa dạ nói: "Đèn."

Dị rất kiên nhẫn, một chút cũng không cảm thấy Thời Nguyên đang kiếm chuyện, chỉ cần là Thời Nguyên nói, y đều sẽ làm.

Tắt đèn... của Ngô Tất Tố.

----

Thời Nguyên mở mắt ra, cả người đều đau nhức. Hai người ôm nhau mà ngủ, cho nên Thời Nguyên vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt băng sơn cực kỳ tuấn mỹ kia. Dáng ngủ cũng đặc biệt đẹp mắt, nhìn thế nào cũng siêu cấp đẹp.

Bất quá Thời Nguyên lúc này lại có chút muốn đục y, nhãi rồng con này ngày thường ngoan ngoãn như vậy, ấy vậy mà hai ngày này lại làm chuyện đó đến quá phận, nói như thế nào cũng không nghe. Nghĩ đến y là thú nhân, Thời Nguyên nghĩ thầm, thật đúng là dã thú!

Ăn không ít đau khổ Thời Nguyên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, không nhịn được nhéo má, cũng coi như là cho y chút giáo huấn đi.

Bị véo đến tỉnh Dị ôm eo Thời Nguyên kéo về phía ngực mình. Vốn đã ôm vào trong ngực, hiện tại ôm càng thêm chặt, Thời Nguyên cơ hồ không thở được.

Vỗ nhẹ lên lưng Dị một cái, giọng Thời Nguyên có chút khàn khàn: "Thả lỏng một chút!"

Dị lúc này có chút luyến tiếc buông lỏng lực đạo, thuận thế ở khoé môi Thời Nguyên chụt chụt.

Da thịt hai người kề sát nhau, không bao lâu, ánh mắt Dị tối sầm lại, Thời Nguyên nhìn ra không đúng, lập tức nói đói bụng muốn đi nấu cơm. Bị hôn xong hai người liền rời khỏi giường, Thời Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn xem như tránh được một kiếp.

Thời Nguyên xoa xoa thắt lưng chậm rãi đi xuống, cả người đều đau nhức, cự tuyệt đề nghị Dị muốn ôm hắn đi xuống, hắn không yếu đuối như vậy, Dị không có làm tổn thương hắn, khó chịu thì khó chịu, nhưng còn chưa đến trình độ đi không được.

Kỳ thật trong lòng Thời Nguyên cũng có chút nghi hoặc, thể chất của mình hình như được tăng cường lên rất nhiều, quá trình trên thực tế, khụ, vẫn có chút gì đó, hắn không nghĩ tới mình có thể kiên trì hai ngày.

Không đề cập đến điều này nữa. Sau khi trở về hắn làm việc ở trên ruộng, trước kia cứ một ngày xuống là mệt không chịu nổi, nhưng sau khi trở về lại giống như không có việc gì, thậm chí từ trên núi ngã xuống cũng không có gì đáng ngại. Thân thể rắn chắc không ít, những vết thương nhỏ rạch ra hắn vừa mới nhìn, đều đã khép lại, nhìn không ra bất kỳ dấu vết nào, thật sự là kỳ quái.

Dị giúp hắn một tay, hai người ở trong phòng bếp bận rộn. Lúc Thời Nguyên đang thái rau, trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm hệ thống.

【 ký chủ 】

Dừng việc trong tay lại, Thời Nguyên kinh ngạc, lập tức đáp một câu trong đầu, "Hệ thống? Sao ngươi lại ở đây?"

Thời Nguyên theo thói quen không có nói ra, ở trong đầu cùng hệ thống trao đổi. Tay Dị đảo gạo một trận, rõ ràng là biết bộ dáng gì.

Hệ thống đã tới hai ngày trầm mặc một chút. Thời điểm nó đến đây vừa vặn là buổi chiều hôm đó, vừa đến nơi đã bị thú nhân đỉnh cấp kia ngăn chặn ở bên ngoài. Từ giọng nói ngẫu nhiên phát ra nhận định quả thật không phải là thời điểm thích hợp, vì thế liền rời xa nơi này, thẳng đến khi vừa mới giám sát được Thời Nguyên ở trong phòng bếp.

Thời Nguyên nhìn chung quanh tìm hệ thống, thuận miệng nói cho Dị biết chuyện, mở miệng: "Hệ thống?"

Phòng bếp cửa sổ bỗng nhiên bị gõ hai tiếng "Thùng thùng", Thời Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, cửa sổ phòng bếp mở ra, thiết bị kim loại hình quả trứng lơ lửng ở ngoài cửa sổ.

Thời Nguyên cười một cái, lặng lẽ đưa tay khép cổ áo lại, nói: "Như thế nào hiện tại lại đây, gặp phải phiền toái gì sao?"

Hệ thống sau khi đưa hắn trở về để lại một vài thứ trước đó của hắn liền rời đi, nói muốn trở về chủ vị diện giao nhiệm vụ. Thời Nguyên bị nó đưa vào sai thời không, may mắn không có xảy ra chuyện, bình an trở về, cho nên trừng phạt của nó cũng sẽ giảm bớt.

Thời Nguyên từng hỏi nó có thể giúp nó cầu tình hay không, tuy rằng hệ thống sau đó có ý đồ mạt sát Dị. Bất quá không có thành công, hệ thống chưa từng làm chuyện bất lợi với hắn, từ lúc xuyên qua đã giúp hắn, những thứ này hắn cũng không có quên.

【 ký chủ 】

Hệ thống dừng lại một chút, thân hình hình bầu dục xoay chuyển một hồi, giống như là đang nhìn sắc mặt Dị.

Thời Nguyên chờ nó tiếp tục, nhìn nó không nói, mở miệng: "Làm sao vậy?"

【 ký chủ, thân thể của ngươi đã không còn thích ứng với quy luật của thế giới này nữa 】

Dị đột nhiên ra tay, Thời Nguyên chỉ cảm thấy một trận gió quét qua người mình, lại nhìn lại, hệ thống đã bị vẻ mặt lạnh lùng của Dị nắm trong tay.

"Buông tay!" Thời Nguyên lập tức mở miệng, biểu tình ngưng trọng trước nay chưa từng có, hệ thống nói như vậy nhất định có nguyên nhân. Hơn nữa, Thời Nguyên nhìn mắt Dị, có thể làm cho Dị khẩn trương như vậy có phải y cũng biết hay không?

Do dự buông tay ra, môi Dị mím chặt lại, thấp thỏm bất an nhìn Thời Nguyên. Chuyện dung huyết thành công y vẫn không dám nói với Thời Nguyên, bởi vì y vẫn muốn chiếm Thời Nguyên làm của riêng, lại chưa từng hỏi ý của hắn.

Dị bất an Thời Nguyên nhìn thấy, mở miệng: "Ngươi trước tiên lại đây, hệ thống ngươi nói xem."

Đứng ở bên cạnh Thời Nguyên, Dị kéo tay Thời Nguyên lại, nắm đến gắt gao. Thời Nguyên nhìn y một cái, cũng không có nói gì, chờ hệ thống giải thích.

【 kiểm tra đo lường đến thể chất ký chủ đang ở đột phá quy tắc thế giới này, trong một thời gian dài nếu không có tác dụng ngoại lực, thân thể sẽ không già cả khô kiệt 】

【 Dựa theo cách nói của thế giới ký chủ, hiện tượng này có thể gọi là bất lão bất tử* 】

*Không già không chết

Tay đột nhiên bị nắm chặt, Thời Nguyên liếm liếm môi khô nứt, sắc mặt trắng bệch trong chớp mắt.

【 ký chủ nếu tiếp tục sinh hoạt ở thế giới này, sẽ bị quy tắc thế giới trục xuất, thế giới này đã không thích hợp cho ký chủ ở lại, đề nghị đi tới vị diện cao cấp hơn 】

Một loạt chuyện này đều là do sai lầm của hệ thống gây nên, cho nên khi biết được thân thể Thời Nguyên đã bị cải tạo, liền cố ý từ chủ vị diện chạy tới. Ngay cả hệ thống cũng không nghĩ tới chính là, đỉnh cấp thú nhân kia lại xé mở thời không, từ một thế giới khác đuổi tới. Hệ thống yên lặng đem chuyện này ghi lại, lực lượng thú nhân đỉnh cấp quá trâu bò rồi!

"Ngươi đã làm gì?" Thời Nguyên từ trong ánh mắt thấp thỏm bất an của Dị xác nhận, tuyệt đối là ở thời điểm hắn không biết Dị đã làm cái gì rồi!

Cúi đầu nhìn Thời Nguyên, Dị trầm mặc một trận, cuối cùng gật đầu, thanh âm rất thấp: "Dung huyết thành công, trong thân thể của ngươi có căn nguyên huyết mạch của ta."

Thời Nguyên nhìn y không lên tiếng, ý tứ thực rõ ràng, bảo y tiếp tục nói tiếp.

"Dung huyết sẽ không thương tổn ngươi, sẽ làm thể chất ngươi tăng cường." Dị rũ mắt chậm rãi nói.

Lần này hiểu được thân thể mình không thích hợp, Thời Nguyên nhớ tới chuyện mình có thể hô hấp dưới biển, mở miệng: "Vậy ta có thể thở ở dưới biển cũng là vì cái này?"

Dị Gật đầu, giọng nói trầm thấp, nói: "Ừm, là thiên phú của Long tộc, cùng nhau dời đi, nắm giữ kỹ xảo mà nói, nước mưa cũng sẽ không dính vào người."

"Dời đi?" Thời Nguyên nhạy bén bắt được từ này, "Từ chỗ nào dời đi?"

Không nói gì, Dị càng thêm bất an, Thời Nguyên vừa nhìn y như vậy liền khẳng định suy đoán trong lòng mình.

"Ngươi đem căn nguyên huyết mạch cho ta, cho nên những thứ này cũng là từ trên người ngươi dời tới?" Tuy rằng hơi thắc mắc, nhưng Thời Nguyên đã xác định, hiểu được ý tứ khi đó của Thanh Long nói Dị đem bổn nguyên huyết mạch cho hắn, nhưng là hắn một chút ấn tượng cũng không có.

"Hệ thống, ta có thể sống được bao lâu?" Thời Nguyên hỏi.

【 Cơ thể ký chủ đang trong quá trình tiến hóa, không thể tính được thời gian cụ thể, phỏng chừng là trên ngàn năm 】

"Trên vạn năm." Dị thấp giọng mở miệng, sửa lời hệ thống. Cơ thể của y tự y biết, về sau phán đoán mình phá vỏ tức là hình người kỳ thật là một loại tiến hóa. Y ở trong trứng cũng đã hoàn thành thú nhân sau khi trưởng thành mới có thể trải qua chuyển biến, trời sinh đã cường hãn hơn thú nhân khác nhiều.

Chỉ là bởi vì năng lượng không đủ, làm cho y khó có thể trở về thú hình. Lực lượng hình người lúc đầu cũng thập phần yếu ớt, về sau hút một lượng lớn năng lượng mới đem tiến hóa này hoàn toàn hoàn thành. Thọ mệnh tự nhiên cũng vượt xa long tộc khác, tuổi thọ long tộc ở trong thế giới thú nhân được coi là trường thọ, y đem tuổi thọ phân cho Thời Nguyên một nửa ít nhất cũng có thể sống vạn năm năm tháng.

Thời Nguyên trầm mặc, nhìn Dị nhất thời cái gì cũng nói không nên lời.

"Những tuổi thọ này là từ trên người ngươi dời tới?" Một lúc lâu sau, Thời Nguyên mới mở miệng hỏi.

"Ừm." Dị thành thật gật đầu.
  
"Vậy còn ngươi thì sao?" Thời Nguyên nhìn Dị hỏi.

Vô thức mở miệng: "Tuổi thọ của ta được chia cho ngươi một nửa, về sau, đồng sinh cộng tử."

Trong lòng Thời Nguyên run lên, lại nghe Dị dừng một chút tiếp tục nói.

"Ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để cho người khác tổn thương đến ngươi, chỉ cần ta còn sống, ngươi sẽ không có việc gì!" Nhìn Thời Nguyên, ở đáy lòng tự nhủ, tuyệt đối không thể chết đi, bởi vì y chết, Thời Nguyên cũng không thể sống.

Bỗng nhiên có chút bất mãn với cấm thuật này, y chết thì chết, Thời Nguyên làm sao có thể cùng y một chỗ. Nhưng nghĩ lại, nếu một mình sống ở lại, không có người bảo hộ hắn, không ai chiếu cố hắn. Chỉ nghĩ như vậy, trong mắt Dị bỗng nhiên có loại ẩm ướt, y làm sao có thể để Thời Nguyên sống một mình cơ chứ.

"Đồng sinh cộng tử?" Thanh âm Thời Nguyên khàn khàn, từ này quá nặng nề rồi.

"Ừm." Dị nhìn Thời Nguyên, "Một bên chết, bên còn lại cũng không thể sống một mình."

"Đừng sợ, ta sẽ sống." Cùng hứa hẹn giống nhau Dị nói. Y muốn sống, vì Thời Nguyên mà sống. Như vậy, bọn họ sẽ một luôn ở cùng một chỗ, sẽ không bao giờ tách ra.

Lâu ngày ở chung, đủ để Thời Nguyên hiểu được y sẽ không nói miệng. Ánh mắt có chút chua xót, khàn khàn mở miệng: "Được! Là ngươi nói."

Dị bình tĩnh nhìn Thời Nguyên, một lúc lâu sau trịnh trọng gật đầu. Y sẽ bảo vệ Thời Nguyên của y, mãi cho đến khi sinh mệnh biến mất!

----

Thời Nguyên hỏi hệ thống, hắn nhiều nhất có thể ở lại thế giới này một tháng, mà Dị bởi vì không phải là người của thế giới này, lực lượng của y quá cường đại, bị pháp tắc thế giới áp chế, nhiều nhất chỉ có thể ở lại mười ngày, nếu ương ngạnh ở tại chỗ này, pháp tắc thế giới sẽ trục xuất y, Kim Long cường đại hơn nữa, Thời Nguyên cũng không dám mạo hiểm.

Dị có thể dựa vào lực lượng bản thân y xé mở thời không, căn nguyên huyết mạch của y đã hoàn toàn thức tỉnh, thực lực cường hãn, dù cho pháp tắc làm bị thương cũng khôi phục rất nhanh, bất quá Thời Nguyên vẫn là nhờ hệ thống, có thể giúp bọn họ hay không, cùng Dị liên thủ rời khỏi thế giới này, hệ thống đáp ứng, bọn họ thương lượng tốt năm ngày sau liền rời đi.

Cơm nước xong, Thời Nguyên tựa vào trên bàn nhìn Dị rửa chén, người đàn ông cao lớn cúi đầu làm việc rất nghiêm túc, mặt mày lộ ra trầm ổn, Dị trưởng thành hơn, trở thành một người đàn ông, từ một thằng nhóc gầy gò đen nhánh như vậy, Thời Nguyên nở nụ cười.

Bất quá lúc bị Dị quấn lấy hôn môi, Thời Nguyên âm thầm lắc đầu. Vừa mới còn nghĩ y đã trưởng thành, trên thực tế vẫn là thằng nhóc dính người, bề ngoài lạnh như băng quá cũng có thể hù doạ người khác.

"Đúng rồi, ngươi từ khi nào đem căn nguyên huyết mạch cho ta? Ta như thế nào một chút ấn tượng cũng không có?" Thời Nguyên đẩy Dị ra.

"Mỗi buổi tối sau khi ngươi ngủ, mỗi lần chỉ dung hòa một giọt, sẽ không có thương tổn." Dị thành thành thật thật trả lời, mím môi, vẫn có chút khẩn trương, chuyện lúc trước, Thời Nguyên không tức giận, không biết hiện tại còn có thể tức giận hay không?

Thời Nguyên cạn lời nhìn y, nghĩ đến mình có thỉnh thoảng sẽ ngủ rất sâu, bỗng nhiên liền sinh ra cảnh giác, lúc hắn không biết, Dị liền đối với hắn có tâm tư, còn thừa dịp hắn ngủ cho hắn dung huyết, tiểu tử này giấu thật sâu!

"Vậy ngươi đã bao giờ làm những thứ không nên làm chưa?"

Ngữ khí Thời Nguyên nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng Dị lại từ bên trong nghe ra tín hiệu nguy hiểm nào đó, thân thể cứng đờ, lỗ tai cũng bắt đầu chuyển sang đỏ, dưới ánh mắt bình tĩnh của Thời Nguyên nhìn chăm chú, gian nan mở miệng: "Hôn qua vài lần, chỉ hôn khóe miệng."

"Còn gì nữa?" Thời Nguyên tiếp tục hỏi.

"Sờ qua bụng." Tai Dị càng ngày càng đỏ, rũ mắt xuống có chút luống cuống, theo bản năng bổ sung: "Chỉ sờ qua bụng, không còn gì nữa!!"

Không nghĩ tới chỉ lừa một tí liền lòi ra những cái khác. Thời Nguyên nhéo lỗ tai Dị một cái, bất quá hắn đã lựa chọn, muốn cùng Dị sống chung một chỗ. Lần này không phải là kết nhóm, mà là chân chính cùng nhau sống qua ngày. Cũng không có tức giận như vậy, hắn không thương thằng nhóc này thì có thể thương ai đây?

Ngày hôm sau, Thời Nguyên bắt đầu thu dọn đồ đạc. Không gian khác vẫn có thể sử dụng như cũ, mất cả ngày trời mới thu thập xong tất cả đồ đạc trong nhà. Đồ đạc của hắn đều bỏ vào trong không gian khác, còn lại, đều bỏ vào trong rương. Sau khi hắn đi, quê phỏng chừng sẽ không có người ở.

Khế ước nhà cửa đều đặt ở trong phòng cha, trong tay hắn còn có hai khoản tiền. Một là vú nuôi để lại cho hắn, vẫn không nhúc nhích. Một khoản khác là lúc hắn đi học không có việc gì liền đi ra ngoài làm thêm kiếm được. Hắn bình thường tiêu xài không nhiều, sở thích lớn nhất đơn giản là ở xung quanh nếm thử mỹ thực, cũng tiêu không được bao nhiêu, một chút liền tích góp được.

Bốn ngày còn lại, mưa vẫn không ngừng. Thời Nguyên cầm ô đến nhà trưởng thôn, đem mấy mẫu đất trong nhà giao cho thôn trưởng. Bảo hắn lưu ý giúp, xem có nhà nào muốn thuê đất không. Tiền thuê nhà chờ cha hắn trở về liền đưa cho hắn. Thôn trưởng hỏi hắn muốn làm gì, Thời Nguyên sớm đã nghĩ ra cớ, nói mình muốn ra nước ngoài làm việc, kiếm thêm chút tiền cho mình.

Đầu năm nay có rất nhiều người đi làm việc ở nước ngoài. Trưởng thôn vỗ vỗ bả vai Thời Nguyên nói người trẻ tuổi thích xông pha, có tiền cũng tốt trở về liền cưới vợ. Thời Nguyên cười cười nói với hắn vài câu, Kim Long trong áo lại không an phận động đậy. Thời Nguyên vội vàng nói mình còn có chuyện khác, liền đi trước.

Về đến nhà, Tiểu Kim Long liền biến thành hình người, bóp bóp eo hắn hôn lên, giống như là có chút mất hứng.

Thời Nguyên biết y đang nháo cái gì không được tự nhiên, xoa xoa đầu Dị, khóe môi cong lên: "Vợ không phải là ngươi, giận cái gì?"

Dị lập tức cao hứng lên, tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt y đều sáng, dính vào trên người Thời Nguyên càng không muốn rời đi.

"Được rồi, ta dẫn ngươi đi ra ngoài xem một chút, đây chính là nơi ta sinh sống từ nhỏ, ở trong núi dạo một vòng, ngày mai ta dẫn ngươi ra bên ngoài một chút, cũng cho ngươi xem thế giới bên này là dạng gì." Thời Nguyên cười tủm tỉm nói.

Mang theo Dị đi trong thôn, lúc này đây, là trực tiếp lấy hình người xuất hiện. Trời mưa đường trơn trượt, không có mấy người ra ngoài. Ngẫu nhiên mới có thể đụng phải người trong thôn, nhìn thấy diện mạo Dị tuấn mỹ khác thường, đều tiến lên nói chuyện với Thời Nguyên. Thời Nguyên nói đây là bạn học thời đại học của hắn, tới thôn dạo chơi, cũng liền ứng phó qua đi.

Ngay cả ngọn núi hắn từ nhỏ leo lên cũng đi dạo một vòng, bởi vì có Dị, cũng không sợ trượt chân, vững vàng bị đỡ lấy, thật sự không qua được, Dị liền trực tiếp cõng Thời Nguyên lên, chân y rất vững vàng, Thời Nguyên nằm sấp trên lưng Dị, trong lòng rất yên ổn.

Đi dạo một vòng trong thôn, mua quần áo thích hợp cho Dị. Quần áo của hắn đối với Dị mà nói có chút nhỏ, ngoại hình bắt mắt cùng với mái tóc dài ở trên đường khiến không ít chú ý, thậm chí bị người vây xem. Thời Nguyên cười vỗ vỗ bả vai y, dẫn y đi. Vẻ mặt Dị mất hứng, không phải bởi vì bị vây xem, dù sao y trước nay cũng không thèm để ý những người khác, chỉ là vì Thời Nguyên không cho y nắm tay mà bất mãn.

Dẫn Dị đến cửa hàng đồ ngọc, phong tục nơi này của bọn họ chính là khi đính hôn, sẽ tặng ngọc cho đối phương, thường thì tặng cho nhà gái là trâm ngọc vàng ngọc linh tinh, nhưng Dị là đàn ông, Thời Nguyên nghĩ một chút, cuối cùng coi trọng một đôi ngọc bội long phượng.

Dây đỏ phía dưới ngọc bội còn thắt một cái đồng tâm kết nho nhỏ.

Có rồng có đồng tâm kết, Thời Nguyên liền mua đôi ngọc bội kia. Đem số tiền kia của mình triệt để tiêu sạch, còn động một phần tiền bà nội để lại cho hắn. Trước khi bà nội chưa đi, luôn nói muốn tặng ngọc tốt cho con dâu A Nguyên. Hiện tại, coi như là bà nội mua cho vợ hắn. Thời Nguyên cuối cùng ở cô nhi viện đem tất cả số tiền bà nội để lại đều quyên góp ra ngoài, lấy danh nghĩa bà nội hắn.

Trịnh trọng đem ngọc bội hình rồng giao cho Dị, Thời Nguyên nói: "Lễ vật định tình, bà nội mua cho chúng ta."

Nắm chặt ngọc bội, Dị cũng trịnh trọng đáp ứng, mình sẽ bảo vệ tốt khối ngọc bội này.

Buổi tối, Thời Nguyên gọi điện thoại cho cha. Nói mình muốn ra nước ngoài làm việc, đều đã chuẩn bị xong, trong nhà cũng thu thập thỏa đáng. Cha nghe xong, chỉ nói, tốt, biết rồi, lúc đi nếu không bận thì đến đưa hắn, còn bận thì thôi.

Giọng điệu vẫn không thân thiết như trước, Thời Nguyên sớm đã quen. Nói không cần, đến lúc đó mình trực tiếp rời đi. Dừng một chút, nói sau khi hắn xuất ngoại nếu phát triển tốt, khả năng sẽ không trở về, đầu kia trầm mặc một hồi. Thời Nguyên nghe thấy cha nói vậy thì chăm sóc bản thân thật tốt, không còn nói gì khác nữa, cũng không nói muốn tặng gì cho hắn.

Thời Nguyên đáp ứng, trong lòng vẫn có chút mất mát. Lúc cúp điện thoại lại nói một câu hắn sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cha cũng bảo trọng. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một bé gái, cha lập tức sủng nịch gọi đối phương, trực tiếp cúp điện thoại.

Kỳ thật cứ như vậy, sau khi hắn đi cũng không có gì vướng bận. Thời Nguyên ngồi trên sô pha, cầm điện thoại di động nửa ngày cũng không nói gì.

Dị nhận thấy hắn đang khổ sở, đưa tay ôm lấy Thời Nguyên. Không nói gì, nhưng vòng tay rắn chắc ấm áp đã khiến Thời Nguyên an tâm vô cùng. Thở phào nhẹ nhõm, nếu đã lựa chọn muốn đi, thì đừng khổ sở nữa, hắn còn có Dị.

Lần nữa lại mỉm cười, Thời Nguyên sờ sờ đầu Dị, người này sẽ ở cùng hắn thật lâu thật lâu, sẽ không rời khỏi hắn.

Ngày cuối cùng, thời tiết rốt cục cũng trong. Thời Nguyên mua vàng mã, xách rượu thịt cùng trứng gà, mang Dị đến phần mộ tổ tiên.

Quỳ gối trước mộ, bày xong đồ cúng. Thời Nguyên vừa đốt giấy cho ông bà nội vừa nói chuyện với bọn họ. Bảo Dị cùng quỳ xuống, đốt mấy tờ giấy, để cho ông bà nội hắn biết Dị một chút.

Mang theo Dị cùng dập đầu ba cái, Thời Nguyên nghẹn ngào. Nói hắn bất hiếu, về sau không thể đến thăm ông bà nội. Hắn phải đi, đi rất xa, hắn sẽ sống rất tốt, để cho lão nhân gia không cần lo lắng.

Về đến nhà, Thời Nguyên đem tất cả đồ đạc kiểm tra một lần, không có bỏ sót, những thứ cần cất kỹ đều cất kỹ, cuối cùng hắn bỏ khóa, đem chìa khóa đặt dưới chậu hoa ở cửa, bị Dị mang theo, thừa dịp không có người từ trên tường bay đi.

Cuối cùng nhìn vào ngôi nhà của mình trong thế giới này, dưới sự giúp đỡ của hệ thống, Thời Nguyên và Dị rời khỏi thế giới này, mà trong một thế giới khác, bọn họ đã sống rất hạnh phúc, không bao giờ lìa xa.

Bản dịch phèn lòi này chỉ xuất hiện duy nhất tại Wattpad.

-Hết chương 64-

-Chính Văn Hoàn-

Đôi lời của editor:

Mình xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện này, mặc dù trình độ dịch của mình vẫn hơi còn lậm hán việt và phèn, cùng tốc độ ra truyện cực lâu :v. Tiện thể đây mình cũng xin thông báo về phiên ngoại của bộ này. Mình chỉ thấy có mỗi một phiên ngoại thôi và còn đang viết dở, hai phiên ngoại còn lại thì không thấy đâu nữa dù tác giả đã nói qua nhưng có lẽ do mình ngáo nên mò không thấy hai phiên ngoại còn lại ở đâu cả. Cho nên mình xin kết thúc truyện tại đây. Còn về việc beta thì khi nào mình rảnh tiếp sẽ quay lại sửa để rút kinh nghiệm. Mình xin lỗi các bạn về vấn đề này! Dù sao cũng xin một lần cảm ơn các bạn theo dõi và góp ý ạ. Iu các bạn nhìu nhìu :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play