Vầng trăng cong cong dần leo lên ngọn cây, như một con mắt đang e ấp dòm trộm, xuyên qua cửa sổ, mờ nhạt chiếu vào đầu giường của Lâm Thủy tiểu tạ…
Sau trận Vu Sơn hoan lạc, Hoa Lân ngủ say phi thường. Nhưng Thượng Quan
Linh nằm bên lại không tài nào chợp mắt, hai tay nắm chặt lấy tấm vải
mỏng đang phủ lên người, chỉ lộ ra đôi mắt sáng trưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hoa Lân. Thấy dáng vẻ ngủ sâu đáng ghét của hắn, trong mắt
nàng lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy cùng thần thái khó mà tin được.
Ánh trăng chênh chếch, chiếu xiên vào mặt Hoa Lân, hắn đột nhiên bật dậy thất thanh: “Toi rồi…”
Thượng Quan Linh ở bên giật nảy mình. Chỉ thấy Hoa Lân cuống cuồng mặc
quần áo rồi mới quay đầu nhìn lại, thấy thân thể mỹ lệ của Thượng Quan
Linh dưới lớp sa mỏng, hắn không khỏi lại một phen kích động. Nhưng do
cuộc hẹn với Lã Ấu Văn đã tới sát, làm gì còn rảnh rỗi mà hưởng thụ ôn
nhu? Hắn đành vươn tay vòng lấy eo nàng, muốn vuốt ve an ủi nàng thêm
chốc lát. Ai ngờ Thượng Quan Linh co người lại, né vào trong, chỉ nhìn
hắn bằng cặp mắt u oán.
Hoa Lân lúng túng nói: “Đêm nay ta còn một lời hẹn tỷ thí! Ừm…Ta đi trước đây!”
Thượng Quan Linh vẫn nhìn hắn mà không chịu nói lời nào.
Hoa Lân chuyển thân đi được vài bước, lại thấy không ổn, quay lại hỏi: “Linh nhi!...Trương Thiên Hoa ở chỗ nào?”
Bấy giờ Thượng Quan Linh mới chìa ngọc thủ chỉ về hướng đông nam. Hoa
Lân cả mừng, trở lại bên giường nhoài người xuống hôn lên môi son của
nàng. Lần này nàng không tránh, chỉ nhắm hờ đôi mắt.
Hoa Lân không chần chừ được nữa, quay lưng chạy ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua bức vách vỡ của tầng ba, đáp thẳng xuống dưới đất. Thân thể còn ở
giữa không, đột nhiên nghe thấy tiếng mõ “cốc cốc cốc…” của người đi
tuần đêm từ xa vọng lại, không ngờ đã là giờ tý. Hoa Lân thầm thở dài,
không kịp đi tìm Trương Thiên Hoa nữa, hữu thủ “coong!” một tiếng xuất
Hà Chiếu kiếm, vững vàng hạ thân trên mặt kiếm, bay vèo lên trời mây,
lao về hướng dốc Bình Đỉnh ở thành nam…
Thượng Quan Linh lặng lẽ đứng dậy, thân hình mềm mại tựa vào tường gỗ
tầng ba, mắt dõi theo Hoa Lân lăng không đi xa, lẩm bẩm nói: “A! Vậy là
hắn cũng học được ngự kiếm thuật rồi...”
...
Đứng trên cao không, dốc Bình Đỉnh cao vút tại thành nam hết sức nổi
bật, Hoa Lân từ xa đã nhìn thấy trên đỉnh núi phía dưới có một vùng đất
bằng, một thân ảnh nhỏ bé đang đứng ở chính giữa. Bên cạnh người đó còn
cắm một thanh bảo kiếm lóng lánh, tán phát hàn quang lành lạnh dưới ánh
trăng.
Hoa Lân thu hồi phi kiếm, từ trên cao trực tiếp trầm mình xuống đỉnh
núi, đồng thời trong lúc rơi xuống, hắn bất ngờ phát hiện thấy trong khu rừng đằng xa có hai bóng đen. Hoa Lân không mảy may quan tâm, vẫn hạ
thân thẳng góc xuống.
Lã Ấu Văn đứng trên đỉnh núi nghe thấy tiếng gió, kinh ngạc ngẩng đầu
nhìn lên trời, chỉ thấy Hoa Lân đã đáp xuống cách gã hai trượng.
Sau khi chạm đất, Hoa Lân nhìn cạnh Lã Ấu Văn đúng là có bày hai vò mỹ
tửu, bất giác cười nói: “Tiểu bằng hữu quả nhiên giữ lời hứa, ngay cả
rượu cũng mang theo!”
Biểu tình sửng sốt của Lã Ấu Văn dần khôi phục vẻ bình thường, nghiêm
mặt nói: “Các hạ có thể thi triển ngự kiếm thuật mà thiên hạ đều kinh
sợ, thực khiến người ta phải bội phục. Lẽ ra phải gọi ngay một tiếng
tiền bối, nhưng hôm nay các hạ lại bịa đặt ra một môn phái để lẻn vào
Dật Tiên lâu, hơn nữa còn che giấu thân phận ở Thiên Sơn. Ấu Văn thân
mang chức trách, không thể không thử qua thân thủ của các hạ.”
Hoa Lân hiểu gã ám chỉ đã điều tra ra sự thực là mình bị Thiên Sơn đuổi
khỏi môn phái, nhưng vẫn không để ý, ngạo nghễ nói: “Cũng kể như ngươi
tin tức linh thông!....Có điều, ngươi nói sai một điểm rồi, vì từ hôm
nay trở đi, Tiên Kiếm phái xem như chính thức thành lập! Hề hề…”
Lã Ấu Văn không ngờ Hoa Lân chơi đòn này, cũng cười lạnh nói: “Được rồi, coi như ngươi là chưởng môn của Tiên Kiếm phái đi. Nhưng để có thể lẻn
vào Dật Tiên lâu, ngươi còn mượn danh nghĩa sư thúc tổ của Thục Sơn
chúng ta, một lần nữa đã phạm phải đại kị giang hồ. Ngươi phải lập tức
công khai xin lỗi Thục Sơn kiếm tông chúng ta!”
Hoa Lân ngẩn người, cười ha ha nói: “Hài tử này, vẫn còn cố chấp
à?...Nếu ta bảo ta đúng là huynh đệ với Cốc Thanh Phong, ngươi có tin
không?”
Lã Ấu Văn mặt lạnh lùng nói: “Với bối phận của ngươi ở Thiên Sơn, ngươi
không nghĩ là nói ra câu này sẽ khiến người ta cảm thấy ấu trĩ
sao?...Ngươi vẫn muốn đùa giỡn, vậy ta đành phải hầu tiếp đến cùng!” Vừa nói, hữu thủ chầm chậm dịch đến chuôi kiếm cắm trên đất, còn chưa tiếp
xúc với trường kiếm, thanh kiếm thẳng đứng đã ngân vang một tràng, thân
kiếm cũng rung lên bần bật.
Hoa Lân thấy vậy, gật đầu nói: “Môn hạ của Cốc tam ca quả nhiên lợi hại, lại có người luyện đến trình độ “linh kiếm tùy hành’. Xem ra Thục Sơn
sắp xuất hiện thêm một cao thủ ngự kiếm rồi, thực đáng chúc mừng.”
Lã Ấu Văn khóe mắt giật giật, nhưng vẫn không đáp lời, trầm giọng nói: “Tiếp chiêu!”
Nói xong, trường kiếm dưới đất đã bay vọt ra, hữu thủ Lã Ấu Văn xoay lại nắm chặt kiếm trong tay, chưa thấy gã sử kiếm ra sao, trước mặt Hoa Lân đã chợt hiện ra ba dải sáng trắng chói mắt, soàn soạt chia thành
thượng, trung, hạ ba đường cắt ngang tới. Gã sử dụng chính là Phân Quang kiếm pháp danh chấn thiên hạ của Thục Sơn.
Nếu là trước kia thì Hoa Lân còn khó ứng phó. Nhưng những ngày gần đây
hắn hết trảm yêu, rồi lại trừ ma, cộng với việc cần mẫn luyện tập tu
chân không biết mỏi mệt, tu vi của hắn đã tăng mạnh vượt bậc.
Hiện tại hắn còn cảm thấy việc quá chiêu với đồ tôn của Cốc tam ca hơi
mất thân phận, liền cấp tốc chuyển Hà Chiếu kiếm sang tay trái, giơ hữu
chưởng, ngưng kết chân khí toàn thân lăng không vỗ ra, một tầng phòng hộ đỏ sẫm dựng thẳng trước thân.
Quả nhiên, Phân Quang kiếm pháp của Lã Ấu Văn chỉ cắt “xoẹt xoẹt xoẹt”
thành ba vệt kiếm trên tầng phòng hộ, không sao đâm vào được. Lã Ấu Văn
tất nhiên cả kinh, giờ mới biết công lực của mình quả thực cách biệt quá xa, bèn nhanh chóng giật ngược ra sau, trường kiếm rung lên, mũi kiếm
lấp loáng hàn quang, thân hình hóa thành một mũi tên bắn tới như điện.
Hoa Lân cũng thấy ngạc nhiên, vừa rồi hắn đúng là đến chết còn muốn giữ
thể diện, chỉ dựa vào chân khí thâm hậu của mình miễn cưỡng chặn đứng
tam kiếm. Không ngờ ngược lại đã kích thích Lã Ấu Văn liều đem toàn lực
tấn công, khiến Hoa Lân đành phải đan chéo chân, nghiêng người lách khỏi mũi kiếm, hai ngón tay phải vươn ra như thiểm điện kẹp trúng trường
kiếm của Lã Ấu Văn.
Kỳ thực Lã Ấu Văn sớm đã biến chiêu, nào hay Hoa Lân cũng đoán chính xác biến hóa của gã, hai ngón tay chẳng hiểu vì sao đã kẹp chuẩn trường
kiếm. Lã Ấu Văn gấp gáp rút kiếm, ai ngờ trường kiếm trong tay như mọc
rễ, bị giữ cứng ngắc giữa hai ngón tay người khác. Đang định tung chân
đá vào hạ bàn đối phương, gã ngẩng đầu lên lại thấy Hoa Lân nhìn mình
như cười mà không phải cười.
Cuối cùng Lã Ấu Văn đã hiểu ra võ công của mình thủy chung còn cách hắn
một khoảng quá xa, đang chuẩn bị quăng kiếm nhận thua, Hoa Lân đã nới
lỏng trường kiếm, mỉm cười nói: “Vừa nãy ngươi quá nôn nóng, chiêu Cô
Đầu Nhất Trịch này tuy lợi hại nhưng lộ ra hàng trăm sơ hở. Lần sau quá
chiêu với địch nhân nhớ là không được lỗ mãng.” Nói xong, Hoa Lân cũng
thầm toát mồ hôi, vì thứ gọi là thân phận của mình mà hắn đã lần đầu
tiên trong đời thi triển ngón lăng không kẹp kiếm này.
Lã Ấu Văn thua mà tâm phục khẩu phục, xách kiếm chắp tay nói: “Các hạ
quả nhiên lợi hại…” Thanh âm đột nhiên tắc nghẽn, mục quang rớt xuống
thân kiếm của mình. Nâng trường kiếm lên nhìn kỹ, chỉ thấy chỗ vừa nãy
Hoa Lân kẹp phải đã bị nung thành màu đỏ thẫm, trong lòng không ngớt run sợ…
…
Chú thích: *Trận chiến thân phận
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT