Hoa Lân cũng học được vài điều từ cuộc tỉ thí hôm nay, đó là trong bất kỳ tình huống nào, tuyệt đối không được khinh địch, càng không được vào lúc sinh tử quan đầu mà còn chú trọng đến thân phận gì gì nữa, nếu không có ngày sẽ bỏ mạng dưới kiếm của người khác. Hắn thầm lặp đi lặp lại cảnh cáo bản thân, quả nhiên nhờ vậy mà không lâu sau đã cứu hắn một mạng.

Lã Ấu Văn tuy bại dưới tay Hoa Lân, nhưng vẫn canh cánh trong lòng vụ Hoa Lân tự xưng là huynh đệ của Cốc Thanh Phong, vì điều đó chứng tỏ bối phận của Hoa Lân có khả năng cao hơn gã hai bậc. Thêm nữa, theo điều tra của thủ hạ, gã đã hiểu rất rõ về Hoa Lân, biết hắn còn nhỏ hơn mình hai tuổi, vậy mà võ công lại cao cường hơn mình quá nhiều, tâm trạng phiền muộn ra sao chắc không nói cũng biết. Cúi đầu nhìn hai vò hảo tửu mình mang đến, gã không kềm được ý nghĩ muốn uống say một trận. Nhấc một vò rượu, mở trát nói: “Cảm ơn huynh đã chỉ điểm! Nào…kính huynh một vò Nữ Nhi Hồng!”

Hoa Lân tiến lên nhận lấy, ghé mũi ngửi ngửi, quả nhiên dậy lên hương rượu đậm đà. Hoa Lân hơn bốn năm làm đồ đệ của Kiều Truy Phong, tự nhiên rất rành rượu ngon rượu dở, bèn tán thưởng: “Ưm…hảo tửu hảo tửu! Chôn sâu hai trượng dưới bùn đất, hơn nữa còn sát với hầm băng, gần được hai mươi ba năm rồi!” Nói xong uống ừng ực một hơi, rồi hạ vò rượu xuống nói: “Tuyệt lắm tuyệt lắm!” Lòng thì thầm kêu khổ, rượu này bản thân hắn cũng không dám uống bừa, Nữ Nhi Hồng hai mươi ba năm lắng đọng xuống đương nhiên chỉ còn khoảng ba phần, nếu cứ uống tiếp thế này thì đêm nay đừng hòng xuống núi.

Lã Ấu Văn lại là cao thủ uống rượu, nâng vò lên là dốc xuống ồng ộc, đột nhiên nhìn thấy Hoa Lân hạ vò, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Không ngon à?”

Hoa Lân vội vàng đáp: “Hảo tửu hảo tửu! Chỉ là ta đột nhiên nhớ ra một chuyện nên muốn hỏi ngươi.”

Lã Ấu Văn nghiêm mặt: “Xin cứ nói!”

Hoa Lân nhớ đến lời ủy thác của Hồ lão hán ở Ẩn Long thôn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi có biết một hài tử tên Hồ Vũ Hằng không? Hắn khoảng mười sáu tuổi, nghe nói hắn rất muốn bái nhập Thục Sơn kiếm tông các ngươi, ngươi có gặp qua chưa?”

Lã Ấu Văn trầm tư phút chốc rồi nói: “Chưa nghe qua cái tên này, nhưng có lẽ đã gặp rồi.”

Hoa Lân ngơ ngác hỏi: “Tại sao?”

Lã Ấu Văn cười nói: “Vì quanh năm trước cửa Thục Sơn chúng tôi đều có một số đệ tử quỳ gối muốn bái sư, nhưng do tư chất của họ không được như tiêu chuẩn của chúng tôi, do đó chúng tôi không thể thu nạp.”

Hoa Lân nhíu mày, quanh năm quỳ gối cầu sư là khái niệm gì vậy? Thục Sơn tuyển chọn đồ đệ cũng quá hà khắc đi. Thảo nào nghe nói đệ tử của họ còn chưa nhiều bằng một nửa Thiên Sơn.



Lã Ấu Văn thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, cười nói: “Các hạ đã có giao tình với Cốc sư thúc tổ của chúng tôi, chi bằng hãy thỉnh cầu lão nhân gia, may ra sẽ có cách.”

Hoa Lân đùa: “Ừm…Đúng là một biện pháp hay! Nhưng nếu Cốc tam ca nhận Hồ Vũ Hằng làm đồ đệ, vậy ngươi há chẳng phải sẽ bất ngờ có thêm một vị sư thúc sao? Ha ha ha…”

Lã Ấu Văn ngẩn người, mắng thầm: “Ngươi thực sự cho rằng sư thúc tổ sẽ phá lệ thu nhận một đồ đệ không hợp cách sao? Chẳng cần nghĩ cũng biết!”

Ngoài miệng thì lại cười nói: “Chuyện đó cũng không phải là không có cách, nhưng phải xem hắn có duyên phận hay không thôi.”

Hoa Lân nào biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nói: “Được! Mai ta sẽ đến Thục Sơn xem xem tiểu tử đó có ở ngoài cửa không….Giờ đã muộn quá rồi, cáo từ tại đây!” Dứt lời chắp tay tạm biệt, thân hình bồng bềnh lướt xuống núi.

Lã Ấu Văn đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn đi xa dần, lẩm nhẩm: “Hắn thực sự quen biết sư thúc tổ của bọn ta sao?...”

Tin tức của Lã Ấu Văn vẫn còn thiếu sót, nếu gã đi hỏi sư tôn Cốc Phi Hồng của mình, nhất định sẽ biết rằng gần đây sư thúc tổ đích thực có kết giao với một vị tứ đệ, được vậy thì đã không phải phiền não như bây giờ.



Lại nói Hoa Lân đi xuống núi nhưng không ngự kiếm phi thẳng xuống, bởi vì lúc hạ thân xuống đất, hắn đã nhìn thấy hai bóng đen. Do đó hắn cố tình giả vờ điềm nhiên như không, thong dong đi trên sơn đạo, tại một ngã rẽ đột nhiên thân ảnh nhoáng lên, chui vèo vào rừng cây, len lén đi được vài chục trượng, quả nhiên trông thấy hai bóng đen đang thậm thụt núp sau một bụi gai, thấp giọng thảo luận chuyện gì đó, căn bản không biết rằng có người đã tới sau lưng chúng.

Một nam tử mặt ngọc môi son giọng nói đầy yêu khí: “Ai da! Tô tam ca này, huynh thấy anh chàng Lã Ấu Văn anh tuấn đó rốt cuộc có đủ tư cách không?”

Đối diện là một nam tử gầy nhom âm hiểm, mắt chớp lên một tia sắc lạnh nói: “Tiểu tử Lã Ấu Văn này coi như có chút cốt khí, hiện tại còn phải xem xem cuộc chiến hôm nay có ảnh hưởng gì tới hắn không đã, chúng ta cứ bình tĩnh quan sát!”



Hoa Lân thật không hiểu hai người này đang làm trò quỷ gì, nhưng vấn đề chúng đang đàm luận hình như hoàn toàn không có quan hệ gì đến hắn, bèn định nhấc chân rút lui. Chợt hắn nghe thấy nam tử yêu khí kia cười điệu nói: “Chờ hắn uống say rồi, ta sẽ thử mê hoặc hắn. Hi hi hi…”

Hoa Lân nghe cái giọng ái nam ái nữ của y mà toàn thân nổi da gà, đang thầm chửi y là đồ đồng bóng thì lại nghe thấy nam tử được gọi là Tô tam ca kia nói: “Được rồi!...Chúng ta nghỉ ngơi một lát trước đã, để hắn uống say rồi nói!” Vừa nói, mắt lại lóe hàn quang.

Hoa Lân động tâm, nhìn lên đỉnh núi thấy Lã Ấu Văn vẫn đang độc ẩm, sức uống thật kinh khủng. Hai tên hắc y nhân đã ngồi xuống, rõ ràng định chờ Lã Ấu Văn uống say rồi động thủ. Hoa Lân không thể làm ngơ, đành phải xem rốt cuộc bọn chúng định bày trò gì. Ai ngờ chờ một lúc lâu, hai vò Nữ Nhi Hồng sớm đã chui hết vào bụng Lã Ấu Văn nhưng gã vẫn chưa say, tiêu sái xách bảo kiếm, sải bước lớn xuống núi, thậm chí còn cao giọng ngâm nga: “Túy vọng bằng lâu, yểu điệu thân tư cố thiên trọng; mạc hồi thủ, vạn lý sơn hà nhậm ngã du…” (Say tựa vào lầu, thân hình yểu điệu gắng bảo trọng; không quay đầu, núi sông vạn dặm nơi nào ta đi…)

Hoa Lân cảm thấy bội phục trước phong thái hào hùng của gã, sức ngấm về sau của hai vò Nữ Nhi Hồng là khỏi phải bàn cãi, vậy mà Lã Ấu Văn chẳng chút hề hấn. Hoa Lân cười nghĩ: “Nếu tiểu tử này mà bị sư tôn Kiều Truy Phong của ta bắt gặp, nhất định sẽ kết thành một tri kỉ lớn trong đời.”

Hai tên hắc y nhân thất vọng tràn trề, đành trơ mắt nhìn Lã Ấu Văn chậm rãi đi xa dần trên sơn đạo cạnh đó. Gã Tô tam ca tức tối nói: “E là giáo chủ phải thất vọng rồi, tên này rất khó đối phó. Chúng ta hãy lập tức đi tìm những kẻ khác để hạ thủ, nếu không một khi giáo chủ nổi giận, hai bọn ta cũng xong đời.”

Hoa Lân cũng buồn bực phi thường, vốn muốn xem bọn chúng định làm trò quỷ gì, nhưng xem ra không có kết quả rồi. Nổi tính ngang ngạnh, hắn quyết định dùng chiêu “đả thảo kinh xà” để thăm dò phản ứng của chúng. Nghĩ vậy, hắn bất thình lình cười ha ha nói: “Mệnh lệnh của giáo chủ mà các ngươi cũng dám không tuân, còn không mau đuổi theo?”

Hai tên hắc y nhân thất kinh nhảy dựng người, rút binh khi quát lớn: “Ai?”

Hoa Lân giơ kiếm vạt bằng bụi gai trước mặt, ung dung bước ra. Hắn lạnh lùng nhìn vào ánh mắt hoang mang của chúng, chỉ thấy nam tử âm hiểm song thủ cầm hai thanh loan câu xanh biếc, vừa nhìn đã biết là có tẩm kịch độc. Còn tên “yêu nhân” kia trong tay nắm chặt một bó hoa tươi rói, trên cuống hoa làm bằng ngọc bích là bảy đóa hoa nhài màu hồng phấn trông rất nhức mắt, đúng là thứ vũ khí độc môn mà Hoa Lân cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

Khóe mắt hai tên hắc y nhân chớp giật liên hồi, dễ nhận thấy sự xuất hiện của Hoa Lân đã khiến chúng hết sức kinh hãi. Sau khi đưa mắt nhìn nhau, chúng hét to một tiếng rồi tách ra, dồn dập xuất thủ giành tiên cơ. Một vùng biển xanh thẳm cuồn cuộn ập tới, trong đó còn ẩn tàng những đóa hoa sóng diễm lệ, bao phủ toàn thân Hoa Lân vào trong, hiếm thấy đòn tấn công nào có phạm vi rộng đến vậy, hiển nhiên là bọn chúng phối hợp hết sức thuần thục.

Hoa Lân cười lạnh một tiếng, hai tên này đúng là có mưu đồ đen tối, muốn giết người diệt khẩu. Đối mặt với chiêu thức hung hiểm của chúng, Hoa Lân chỉ còn cách quay cuồng tránh về phía sau, lúc tiếp đất, Hà Chiếu kiếm trong tay đã đâm ra tám điểm tinh quang bắn thẳng vào trung tâm của hoa sóng. “Keng keng keng” một loạt những tiếng giòn giã vang lên, hai tên hắc y nhân vừa khựng người lại, áp lực lên người Hoa Lân cấp tốc giảm thiểu. Ai ngờ nam tử âm hiểm bên trái trong mắt vụt hiện lên một đợt sáng xanh, Hoa Lân nhìn mà cảm thấy choáng váng, phảng phất như bản thân bị rơi vào trong một đại dương mênh mông, ngay sau đó hoa sóng ùn ùn kéo đến chụp xuống đầu, đây ắt hẳn là sự công kích bằng ảo ảnh mới nghe thấy lần đầu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play