Thì ra tiểu tử Trần Kiêu đề nghị bí mật loại trừ Trương Thiên Hoa, nhưng Hạng Tiêu Vân thủy chung vẫn
hơi do dự, lo lắng nói: “Lần trước vì kế sách của ngươi mới dẫn đến kết
quả làm hại bảy vị sư huynh đệ đều bị Hoa Lân phế bỏ, chuyện này thực sự là một đả kích khá nặng với Thiên Sơn.”
Trần Kiêu cười nhạo: “Cái này có thể trách được ai đây, đó là do võ công của chúng quá kém thôi, bảy người mà không đánh nổi một tên Hoa
Lân?...Ngươi cũng thường bảo chúng luyện tập Thất Tuyệt trận cho tốt,
kết quả thì sao nào? Giờ chẳng phải chúng chỉ biết sống cho qua ngày
thôi sao.”
Hạng Tiêu Vân: “Điều này…”
Trần Kiêu không để gã có thời gian phản ứng, lại bắt đầu dùng tình cảm
để lay động, nói: “Hạng huynh đệ, chẳng lẽ ngươi không muốn làm chưởng
môn của Thiên Sơn?”
Hạng Tiêu Vân trầm mặc, Trần Kiêu nói tiếp: “Ngươi cũng thấy đó, trong
lớp trẻ của Thiên Sơn, võ công tiến triển nhanh nhất là Trương Thiên
Hoa. Hắn mới tới Thiên Sơn được mấy năm? Vậy mà trong kỳ kiếm điển lần
trước còn có thể thắng được Trịnh Phi Vũ!...Ngươi cũng đoán ra có một
trưởng lão thần bí của Huyền Kiếm đường ngấm ngầm chỉ điểm cho hắn chứ?
Điểm này căn bản không cần nghi ngờ gì nữa, từ cái vụ lần trước chúng ta gạch tên hắn ra khỏi Huyền Kiếm đường nhưng đột ngột có người cương
quyết phản đối thì biết…Hạng sư đệ à! Ngôi bảo tọa của chưởng môn Thiên
Sơn trước giờ đều dùng võ công cao thấp để định đoạt, ngươi có dám bảo
đảm rằng một ngày nào đó Trương Thiên Hoa sẽ không phỗng tay trên của
ngươi không?”
Hạng Tiêu Vân nói: “Nếu dùng võ công để chọn chưởng môn thì lẽ ra phải nói đến Nghiêm Liệt Phong chứ?”
Trần Kiêu lắc đầu nói: “Ngươi nghĩ vậy là nhầm to, nhầm to rồi!...Nghiêm Liệt Phong là đại đệ tử của cha ngươi, ngươi nghĩ cha ngươi sẽ để hắn
chen lên trước ngươi sao?...Dù cho cha ngươi có làm vậy thì Nghiêm Liệt
Phong cũng chẳng dám!”
Hạng Tiêu Vân: “Nhưng…như thế cũng không đến lượt Trương Thiên Hoa làm chưởng môn.”
Trần Kiêu dịch ghế lại gần, tiếp tục nói: “Không hẳn, với địa vị của
trưởng lão thần bí Huyền Kiếm đường, rất có khả năng sẽ xui khiến cả
Huyền Kiếm đường ủng hộ cho Trương Thiên Hoa. Lại thêm Trương Thiên Hoa
dưới sự chỉ điểm của họ, võ công có thể nói là tiến bộ ngày đi ngàn dặm. Để hắn sống thêm vài năm nữa, e rằng hắn sẽ đứng đầu lớp trẻ mất. Ta
tin rằng võ công hiện tại của hắn có thể không kém hơn Hoa Lân đâu…”
Da mặt Hạng Tiêu Vân giật giật, cuối cùng đã bị dao động, căm tức nói: “Vậy ngươi bảo phải làm thế nào đây?”
Trần Kiêu kề tai nói thầm: “Sau kỳ kiếm điển, hai vị sư thúc nhất định
sẽ quay về Thiên Sơn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ mượn đao giết người…”
Hoa Lân ở dưới lầu nghe rõ mồn một những lời bàn bạc của chúng, vốn muốn lập tức xông lên chửi rủa thậm tệ một trận, nhưng ai mà chịu thừa nhận
thứ âm mưu chưa đưa vào hành động? Cứ coi như hắn làm ầm chuyện này lên
thì người khác cũng chẳng tin! Do đó Hoa Lân kìm nén sự kích động, mắt
tóe hàn quang, thầm cười lạnh nói: “Muốn chơi âm mưu với ta à? Ta nhất
định sẽ khiến các ngươi chết tâm phục khẩu phục, món nợ cũ tính hết một
lượt với các ngươi!”
Nghe xong mưu kế của chúng, Hoa Lân đột nhiên lại cảm thấy hơi váng đầu, giờ mới phát hiện ra thi triển Sưu Thần thuật thật quá hao tổn tinh
thần lực. Song, so với lần trước vô ý thi triển thuật này ở Hoàng Sơn
thì khá hơn rất nhiều, hơn nữa thời gian thi triển cũng dài hơn đáng kể. Hoa Lân tựa lưng vào vách tường thở hổn hển vài hơi, nghỉ ngơi một lúc
rồi quyết định gạt bỏ tư tình nhi nữ sang một bên, đi tìm Trương Thiên
Hoa trước đã. Hắn phải đem mọi chuyện nghe được hôm nay báo cho Thiên
Hoa biết, để gã sớm phòng bị.
Sau khi nghỉ một lúc lâu, Hoa Lân lại vòng qua vài căn nhà phía trước,
chuyển sang đi tìm tung tích của Trương Thiên Hoa. Ai ngờ hắn bỗng phát
hiện ra mình đã đi đến khu vực trung tâm của Bích Thanh viên, trước mặt là một hồ nước rộng lớn, một dàn hoa xinh đẹp trải dài trên mặt hồ, dàn hoa đó có vài khúc quanh vòng qua hai lương đình trang nhã ở chính giữa hồ, vắt sang bờ đối diện xa xa, do bóng đêm dày đặc nên không thể nhìn
thấy điểm cuối.
Hoa Lân rõ là thất kinh, Bích Thanh viên này còn rộng hơn cả Hoa phủ nhà hắn, xem ra chủ nhà cũng là hậu duệ vương hầu.
Men theo ven hồ ngoặt qua vài ngã rẽ, đã thấy một tòa ‘Lâm Thủy tiểu tạ’ ló đầu xuất hiện, chính là một hào trạch kiểu hoa viên điển hình, hiển
nhiên người ở trong đó phải là nhân vật quan trọng. Lúc này, sương phòng trên tầng ba vẫn sáng đèn, khung cảnh vừa tao nhã lại đậm chất thơ.
Hoa Lân đến dưới lầu, một lần nữa thi triển Sưu Thần thuật thăm dò bên
trong, cảnh tượng in hằn trong óc, nhận thấy tòa ‘Lâm Thủy tiểu tạ’ quả
nhiên tinh tế dị thường, cách bài trí trong phòng hết sức thanh lịch,
chính là nơi ở riêng của chủ nhân. Sưu Thần thuật của Hoa Lân từ tầng
một dần mở rộng lên tầng ba nhưng không phát hiện thấy có người nào
khác.
Đột nhiên, một bức tranh khiến người ta phải phun máu hiển hiện trước
mắt, trong phòng tắm, một nữ tử như thiên tiên đang nhẹ nhàng chà sát
thân thể trắng mịn của nàng, trên mặt nước đang tỏa hơi còn dập dềnh một lớp cánh hoa tươi đẹp. Hoa Lân kinh hoàng, lại thấy nữ tử trong bồn tắm cũng rùng mình, chợt ngẩng đầu lên, ngón tay phải quẹt trên mặt nước,
ba cánh hoa bỗng hóa thành ba tia chớp đỏ, xuyên qua từng tầng vách gỗ
xộc thẳng tới Hoa Lân ở dưới lầu. Công lực đạt đến bậc này quả thật đáng sợ!
Hoa Lân đại kinh thất sắc, vội vàng nghiêng người né tránh, nào hay một
mảng băng chùy to lớn lại từ trên tầng ba phóng xuyên qua tường gỗ, hung mãnh ập xuống. Hữu chưởng Hoa Lân lấp lánh hồng quang, bố trí một màn
sáng đỏ sẫm trên đỉnh đầu, những băng chùy kia bắn “đinh đinh đinh” lên
bề mặt, lũ lượt hóa thành hơi nước.
Lúc này Hoa Lân mới ngẩng đầu nhìn lên tầng ba, tiên nữ đã phá vỡ tường
gỗ bay ra, trong tay còn cầm một thanh đoản kiếm loang loáng hàn quang.
Hoa Lân bất giác giật lùi hai bước, nữ tử đó buông nhẹ mình xuống phía
đối diện, hai người đối mắt nhìn nhau, Hoa Lân bật cười khanh khách, đây chẳng phải Thượng Quan Linh thì còn là ai?
Bấy giờ Thượng Quan Linh đã khoác lên thân một tấm sa mỏng, mặt đỏ rực, ngực phập phồng, hồi lâu sau mới giận dữ nói: “Ngươi…”
Hoa Lân gãi sau gáy nói: “Ta đang muốn tìm nàng, vừa nãy thực sự không phải là cố ý…”
Thượng Quan Linh chầm chậm nâng đoản kiếm, chĩa xéo vào Hoa Lân, đồi
ngực vẫn nhấp nhô bất đinh. Rất lâu sau, nàng lại “hừ” một tiếng, phi
thanh đoản kiếm trong tay cắm xuống đất dưới chân Hoa Lân như trút giận, mắng khẽ: “Ngươi…ngươi đáng chết!”
Hoa Lân thấy dáng vẻ tức giận của nàng thập phần khả ái, biểu tình hết
cách đối phó với hắn. Không kềm được tiếu ý, hắn nhổ thanh đoản kiếm cắm trên đất, đi đến trước mặt nàng, giơ tay vén những sợi tóc ẩm ướt của
nàng ra sau tai, dịu dàng nói: “Ta thực sự không cố ý mà!”
Thượng Quan Linh vẫn đứng nguyên tại chỗ không né tránh, cứ để hắn vuốt
tóc mình ra sau, vẻ mặt phẫn nộ dần lắng lại, chỉ chòng chọc nhìn hắn
bằng đôi mắt ngời sáng.
Hoa Lân động tâm, lòng can đảm được tăng thêm, thò tay ôm chặt lấy chiếc eo thon của nàng, Thượng Quan Linh “ư!” một tiếng nhưng vẫn ngửa đầu
nhìn dán vào mắt hắn không rời, bị hắn ôm vào lòng mà cũng không có bất
cứ một phản ứng nào.
Hoa Lân cúi xuống nhìn chăm chú vào mắt nàng, rồi lại sáp đến hít hà nơi cổ nàng, mùi thơm của hoa đinh hương luồn vào cánh mũi, bỗng kích thích dục vọng hừng hực, tay ôm ngang eo bế bổng nàng, thân hình lăng không
bay lên, xuyên qua tường gỗ đã vỡ lướt vào phòng ngủ ở tầng ba. Hoa Lân
đặt thân thể mềm mại của nàng trên đệm, chỉ thấy giọt sương trên tấm áo
mỏng manh của nàng còn chưa khô, dán sát vào người nàng, phác họa ra
những đường cong lung linh. Hoa Lân chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng,
nằm sấp mình xuống, áp lên đôi môi đỏ thắm của nàng.
Thượng Quan Linh từ từ khép mắt lại, hàng mi dài rung rinh, không nén nổi một tiếng rên, phó mặc cho hắn…
Chú thích: *Nghe trộm chân tướng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT