Dật Tiên lâu xứng đáng là đệ
nhất tửu lâu ở Thành Đô, không những vẻ ngoài đặc biệt tráng lệ mà sương phòng ở hậu viện cũng hết sức yên tĩnh và tao nhã.
Hoa Lân cùng Diệp Thanh và Cảnh Vệ vừa mới bước vào hậu viện, một thằng
nhỏ đã tiến ngay đến hỏi: “Khách quan lần đầu tiên trọ ở đây phải không? Xin cho con xem thẻ ngọc, con sẽ dẫn đường cho ba vị!”
Ba người đưa thẻ ngọc ra, theo sau nó băng qua một con đường đá, ngang
qua một vườn hoa, dọc theo hành lang ngắm nhìn hồ nước gần đó. Cuối cùng đã tới sương phòng ở hậu viện, vừa đúng lúc gặp phải vài nhân vật võ
lâm đi sạt qua vai, nhìn y phục trắng tinh của họ thì hình như là đệ tử
Vô Cực môn, Hoa Lân thấp giọng nói: “Khá lắm, xem ra Vô Cực môn sắp trở
thành một đại môn phái trên giang hồ rồi.”
Vừa đi vừa nói, chúng nhân dừng chân tại một lầu các sát hồ nước, ba
người theo số hiệu của thẻ ngọc mà tự tìm phòng mình, Hoa Lân nhăn mày
nói: “Tên Lã Ấu Văn này thật là lợi hại! Tuy hắn cho chúng ta vào nhưng
chỉ sắp cho chúng ta những căn phòng bình thường. Hừ! Đêm nay nhất định
phải bắt hắn ngoan ngoãn giao ra thẻ ngọc của sương phòng thượng đẳng
mới được!”
Diệp Thanh cười nói: “Muội thấy ở đây cũng tốt mà!”
Lúc này lại có vài đệ tử của Vô Cực Môn từ trên lầu đi xuống, khi ngang
qua ba người, họ còn nhìn dò xét một lượt, trong mắt đều lộ ra vẻ rất
đỗi ngạc nhiên.
Cảnh Vệ thì lại cực kỳ hài lòng, mỗi căn phòng đều chia thành trong
ngoài ba gian, ở các khách sạn khác là đã được xếp vào loại phòng chữ
Thiên rồi, thật không hiểu sao Hoa Lân còn kén cá chọn canh. Gã thầm nhủ tiểu tử này còn khó chiều hơn cả chủ nhân thực sự của mình.
Sau khi đã bố trí ổn thỏa, Hoa Lân ngồi trong phòng mình nhìn dáng lưng
yểu điệu của Diệp Thanh, nàng đang giúp hắn thu dọn chăn đệm, từng hành
động cử chỉ săn sóc đó của nàng đã được Hoa phủ dạy dỗ thành một thói
quen tốt. Hoa Lân không nhịn được uể oải vươn vai, khẽ gọi: “Thanh
Thanh…”
“Ừm?” Diệp Thanh chỉ đáp lại một tiếng.
Hoa Lân lại nói: “Đêm nay ta muốn đến nơi hẹn một mình, muội thấy có được không?”
Diệp Thanh hơi khựng lại nhưng vẫn không quay đầu, do dự hồi lâu mới u
buồn nói: “Có phải công tử e ngại Thanh Thanh làm vướng bận không?”
Hoa Lân cười nói: “Đâu nào! Muội đừng nhạy cảm quá.”
Diệp Thanh từ từ xoay người lại, oán trách: “Công tử! Hành động của
Thanh Thanh hôm nay không phải có ý đó, chỉ vì huynh và Thượng Quan Linh thực sự quá lộ liễu, bản thân huynh không sợ những lời đồn đại, nhưng
cũng phải nghĩ cho thân phận của cô ấy chứ!”
Hoa Lân trầm mặc một lúc rồi đứng dậy nói: “Ta biết muội muốn tốt cho ta, nên ta chưa bao giờ trách muội cả. Chỉ là đêm nay…”
Diệp Thanh tức giận nói: “Muốn đi gặp Thượng Quan Linh chứ gì?”
Hoa Lân xấu hổ toát mồ hôi nói: “Cái này…”
Diệp Thanh thấy dáng vẻ bối rối của hắn thì vừa tức vừa buồn cười. Thầm
than: “Điều phải đến trước sau gì cũng sẽ đến!...Nếu không để huynh ấy
đi thì sao? Chắc chắn về sau ngày nào cũng sẽ nhắc đi nhắc lại. Nhưng
nếu để huynh ấy đi? Danh tiết của tiểu sư thúc có thể sẽ bị hủy hoàn
toàn! Hơn nữa…” Nghĩ tới đây, Diệp Thanh đột nhiên tỉnh ngộ: Sau này
khẳng định là Hoa phủ sẽ không để nàng làm chính thất, vì họ nhất định
sẽ bắt Hoa Lân phải lấy cửu công chúa Triệu Doanh Doanh làm vợ, nào có
đến lượt nàng? Dù thế nào đi nữa, chỉ cần nàng được ở bên Hoa Lân là đủ
lắm rồi, thêm một người thì thêm một người! Còn về danh tiết của tiểu sư thúc…Công tử thông minh như vậy, sớm đã “đánh tiếng” với Thượng Quan
Truy Vân rồi. Ài!...Ai mà ngăn được hành động của Hoa Lân đây, nói nghe
dễ vậy sao?
Do vậy Diệp Thanh bỗng cười nói: “Đi đi!...Muội ở nhà chờ huynh về.”
Câu nói này của Diệp Thanh rất cao tay! Thử nghĩ mà xem, một nam nhân
nghe thấy người con gái của mình nói vậy rồi mà vẫn cả đêm không về thì e là những lời đường mật trước kia đều chỉ là giả dối.
Đương nhiên Hoa Lân minh bạch đạo lý bên trong, chỉ sợ Diệp Thanh nói
toạc ra mục đích hắn đi một mình tới chỗ hẹn đêm nay thì không khỏi có
chút khó xử. Nhưng lửa dục trong tâm không sao dập tắt được khiến hắn
suýt chút nữa đã mất đi lý trí, cũng chẳng để tâm đến có khó xử hay
không, gãi sau gáy cười nói: “Ta nghĩ sẽ về nhanh thôi!”
Diệp Thanh lườm hắn một cái, tư vị trong lòng thật khó mà diễn tả. Lại
thấy Hoa Lân đã chạy vèo ra ngoài, nàng tức tối giậm chân, hận hắn sao
chẳng chịu an ủi nàng chút nào. Nàng thầm phát thệ một ngày nào đó nhất
định phải nắm lấy cơ hội, khiến hắn mấy ngày liền không được đụng đến
người nàng, để hắn phải chịu bứt rứt…Có cách rồi, tốt nhất là hàng đêm
đều gọi Tôn Yên Nhiên ra, như vậy thì công tử sẽ chẳng thể nào mà bắt
chẹt nàng được, hi hi…
…
Lại nói Hoa Lân một mình phi ra khỏi phạm vi của Dật Tiên lâu, ngoài
trời tà dương đã sắp tắt nắng. Những tòa nhà xung quanh đều vươn dài
bóng, khói bếp xa xa vấn vít bay lên. Cuối cùng, mặt trời khuất sau lưng núi phía tây, những tia sáng còn sót lại tỏa ra một màn hồng quang sau
cùng, chân trời ánh lên một màu đỏ tươi, cảnh vật bên đường cũng dần trở nên mờ nhạt, người đi đường ngược lại còn đông hơn lúc trước, lầu các
hai bên đua nhau thắp đèn lồng, oanh oanh yến yến náo nhiệt phi thường.
Hoa Lân bắt đầu hối hận, hối hận vì đã không dẫn Diệp Thanh ra ngoài đi
dạo một vòng trước đã, đằng nào chẳng phải chờ đến giờ tý, còn ba tiếng
nữa mới đến cuộc hẹn với Lã Ấu Văn! Đúng là hơi sớm quá.
Nghĩ đến đó, tâm niệm chợt động, nhân lúc giờ hãy còn sớm, có thể nghe
ngóng tìm nơi nghỉ chân của Thiên Sơn kiếm phái. Hắn nhớ lại hôm nay
trước khi Thượng Quan Linh xuống khỏi Dật Tiên lâu có nói với Dương
Phong Linh: “Ta về Bích Thanh viên trước!”…Về Bích Thanh viên trước? Hoa Lân như mở cờ trong lòng, đây chẳng phải là nàng cố tình nói cho hắn
nghe đó sao? Khà khà…Còn chủ động bảo Dương Phong Linh cứ đi chơi cùng
tỷ tỷ hai ngày rồi hãy về nữa chứ, còn không phải là tạo cơ hội rành
rành cho hắn à? Xem ra có trò vui rồi…
Nghĩ vậy, Hoa Lân không khỏi bắt đầu thấy đắc ý.
Chỉ mới dò la qua qua đã biết Bích Thanh viên quả là một nơi khá nổi
tiếng ở Thành Đô, Hoa Lân vừa hỏi đã tìm được địa điểm. Ngoặt qua vài
ngã rẽ, trước mắt xuất hiện một khu rừng xanh tươi, một con đường lớn
rải đầy đá to dẫn thẳng tới một trang viện hoa lệ. Hoa Lân không kìm nổi sự cảm thán: “Một nơi thật thanh tĩnh!”
Lúc này Bích Thanh viên cũng đã lên đèn, chiếu sáng làm bầu trời ánh sắc đỏ, hiển nhiên chủ nhà vô cùng giàu có. Hoa Lân tới trước cửa viện,
thầm nghĩ mình cứ thế này mạo muội xộc vào liệu có đường đột quá không?
Rồi lại thay đổi ý nghĩ, vì nàng, dù có là hoàng cung cũng phải xông
vào.
Hoa Lân liền đằng thân bay lên, phi vào bên trong…
Với thân thủ của hắn hiện nay, đừng nói là hoàng cung, dù có đột nhập
lên Thiên Sơn cũng có thể làm được. Chỉ có điều Hoa Lân một thân lụa
trắng trông rất bắt mắt trong đêm tối, dạ hành nhân mà ngông nghênh đến
mức như hắn có thể nói là thiên hạ hiếm có.
Hoa Lân vòng qua một ngọn giả sơn, phát hiện thấy phòng ốc phía trước
đèn đuốc rực sáng, một số hạ nhân không ngừng diễu qua. Hắn thầm mắng:
“Có nhầm không đó? Đến sớm quá rồi!”
Hắn ngẩn người ra một lúc tại chỗ, nhận thấy cứ chôn chân ở đây thì
không phải là một biện pháp, làm thế nào tìm được Thượng Quan Linh mới
là vấn đề. Tâm chợt máy động, đúng rồi! Trên tu chân bảo điển chẳng phải có ký tải Sưu Thần thuật đó ư? Lần trước ở Hoàng Sơn hắn đã có thể cách tường nhìn thấy vật, khả năng này hiện tại mà không đem ra dùng thì
thật quá lãng phí. May là không ai biết hắn có suy nghĩ này, nếu không
Sưu Thần thuật có mà mất sạch thanh danh.
Hoa Lân lần tìm trong ngực áo, giờ mới nhớ ra là “ký ức tinh phiến” luôn do Diệp Thanh bảo quản, vắt óc suy nghĩ mới mò ra được cảm giác thi
triển Sưu Thần thuật. Cuối cùng hắn đã thành công trong việc lan tỏa
tinh thần lực, sau khi thi triển quả nhiên thấy hiệu quả cực tốt, phạm
vị bao trùm đạt tới ngoài chục trượng, mọi thứ trong chu vi đều in dấu
rõ nét trong óc, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không bỏ sót.
Chỉ thấy vài tên hạ nhân đang đi xa dần dọc theo hành lang, trong phòng
còn có một hạ nhân đang châm trà, nhìn rất rõ từng động tác, ở một nơi
không xa, một con chuột đang mài răng rin rít trong lùm cỏ, những gì cần thấy đều thấy cả, ngay cả những thứ không cần thiết cũng không thoát
khỏi mắt hắn.
Bấy giờ Hoa Lân mới biết tại sao lão mù Quỷ Thần Trắc có thể bước vào
phòng một cách chuẩn xác, tất cả đều nhờ công Sưu Thần thuật. Hoa Lân
bạo gan lách qua những người đi lại, xông thẳng vào bên trong. Vượt qua
mấy tòa lầu, cuối cùng hắn đã tìm thấy một vài đồng môn khi xưa, chỉ
thấy Nghiêm Hành Không đang uống trà nói về những chuyện giang hồ thú vị với Trịnh Phi Vũ, còn Hà Kiếm Minh thì ngây ngốc một mình như mắc bệnh
tương tư. Hoa Lân cười thầm, tiếp tục tiến về phía khu vực trung tâm của Bích Thanh viên. Khi đi qua một tòa lầu hùng vĩ, hắn dò ra được Hạng
Tiêu Vân đang thầm thì với Trần Kiêu trên tầng hai, nhìn dáng vẻ thậm
thà thậm thụt của chúng đã thấy mắc ói. Hoa Lân không nén nổi tò mò,
ngưng thần nghe ngóng, ai ngờ khéo thay bọn chúng cũng đang nói đến hắn, sau khi nghe tường tận, Hoa Lân bất giác biến sắc, chửi thầm: “Thì ra
là trò quỷ của chúng…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT