Dương Hinh Nhi kích động nói: “Cô cô…cô ấy ở đâu?”
Hoa Lân đột nhiên trầm mặc, người trong tranh trông tướng mạo thì đích
xác là nữ tử thần bí đã giao thủ cùng hắn tại Giang Lăng. Nhưng trong đó lại có ba điểm nghi vấn:
Thứ nhất, theo mọi người được biết, Đông Phương Linh Yên là một thục nữ
yểu điệu, nhưng nữ tử thần bí này dáng vẻ phóng đãng, lại còn ở chung
với tiểu tử Hàn Thác, nói ra thì ai tin được đây?
Thứ hai, Đông Phương Linh Yên mới chỉ mất tích chưa đến hai năm, nhưng
các thiếu nữ che mặt thủ hạ của nàng ta võ công không kém, để huấn luyện được trong vòng hai năm là điều không thể, hơn nữa cũng chưa từng nghe
nói đến chuyện các thiếu nữ của Thanh Phong các bị mất tích. Do đó, lai
lịch của các thiếu nữ che mặt kia hết sức đáng nghi;
Thứ ba, nghe nói khi Đông Phương Linh Yên mất tích có dẫn theo mấy chục
thiết kỵ của Thanh Phong các cùng thất tung trong khu vực nam An Huy,
đồng thời có người đã tìm thấy vài thi thể khô héo tại Ngụy Hà. Lý ra
sao chỉ có mình Đông Phương Linh Yên còn sống sót được? Cứ coi như cô ấy gặp phải một biến cố lớn lao mà mất đi ký ức, nhưng sao lại phải che
mặt hành tẩu giang hồ? Chẳng lẽ…
Hoa Lân cúi đầu trầm tư, trong óc hiện lên đủ mọi khả năng, thậm chí còn nghĩ tới những điều kỳ dị.
Dương Hinh Nhi đứng một bên luôn miệng thúc giục: “Rốt cuộc ngươi đã gặp cô ấy ở đâu?” Thấy Hoa Lân không phản ứng, nàng bất kể thân phận nhảy
đến trước mặt hắn, kéo tay áo hắn nói: “Ngươi mau nói đi mà!”
Hoa Lân vẫn miên man nghĩ ngợi: Đông Phương Linh Yên mất tích ở Nam An
Huy, còn Huyết Ma cũng trùng hợp làm mưa làm gió ở Nguyên Lý trấn của
Nam An Huy, tuy cách nhau hơn bốn trăm dặm, nhưng cũng không loại trừ
được khả năng này. Chẳng lẽ…
Dương Hinh Nhi thấy hắn một mực không hồi đáp, bỗng giật lùi hai bước, tức giận nói: “Hừ! Ngươi lại lừa ta!”
Diệp Thanh cũng nổi giận, phi thân đứng chắn trước mặt Hoa Lân, lạnh
lùng nói: “Cô không thấy công tử nhà ta đang suy nghĩ sao? Mà dù không
nói cho cô biết thì đã sao nào?...”
Hoa Lân cũng biết Dương Hinh Nhi hiện đang vô cùng sốt ruột, nhưng đang
nghĩ xem làm thế nào xử lý chuyện này thì thấy Diệp Thanh và nàng ta sắp sửa cãi nhau, vội tỉnh lại nói: “Thanh Thanh…, ta sẽ từ từ nói với cô
ấy!”
Dương Hinh Nhi vẫn chưa hết tức giận: “Rốt cuộc là ngươi có ý gì?”
Bọn Cổ Duyên và Cốc Nhược Hư sớm đã nhìn ra Hoa Lân đích thực đã gặp
Đông Phương Linh Yên, đúng là người ngoài thì thấy rõ, người trong cuộc
lại không nhận ra! Họ biết Hoa Lân nhất định có chuyện không tiện nói
trước mặt mọi người, liền đua nhau khuyên: “Dương cô nương xin hãy nguôi giận, để cho cậu ấy thong thả mới nhớ lại được chứ!”
Hoa Lân mỉm cười nói: “Hinh Nhi cô nương! Ta cũng không dám quả quyết có phải cô ấy không, nên ta phải chứng thực trước đã.” Nói xong vươn tay
ra trước mặt Diệp Thanh, Diệp Thanh hết sức hiểu ý trao Hàn Tinh kiếm
cho hắn, hai người phối hợp liền lạc không chê vào đâu được khiến chúng
nhân đều thấy ngạc nhiên.
“Keng!” một tiếng Hoa Lân đã rút bảo kiếm, chỉ thấy thân ảnh nhoáng lên, một tia chớp vọt thẳng tới cửa sổ đối diện, tốc độ nhanh như bôn lôi.
Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, Hoa Lân đã phi về chỗ cũ,
như một cơn gió mát đến đi tự nhiên, trên cửa sổ đằng xa đã lưu lại ba
vết kiếm rõ nét.
Có người kinh hô: “Thanh Phong trảm pháp…”
Dương Hinh Nhi và Đông Phương Soái đều thất kinh, bởi lẽ Thanh Phong
trảm pháp độc bộ võ lâm này chính là tuyệt kỹ bất truyền của Thanh Phong các, không ngờ Hoa Lân cũng biết, hơn nữa họ còn không nhìn thấy hắn
thi triển thế nào, công lực như vậy bảo sao không khiến họ chấn động cho được.
Lã Ấu Văn nãy giờ vẫn đứng ở quầy sắc mặt đại biến, trong lòng còn kinh
hãi hơn hai người bọn họ. Vì hắn đoán chắc rằng một chiêu này của Hoa
Lân khẳng định chỉ là tùy ý xuất ra, cũng không dồn tâm trí để học qua.
Đêm nay khéo thay gã sẽ phải đối mặt với cao thủ như vậy, không kinh hãi mới là lạ đó…
Dương Hinh Nhi cuối cùng đã chịu tin, giật giọng: “Cô ấy ở đâu?”
Hoa Lân thở hắt ra, nói: “Cô biết chiêu này thật sao? Cô khẳng định?”
Dương Hinh Nhi và Đông Phương Soái đều biến sắc. Hoa Lân thở dài chứng
tỏ bên trong nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra. Dương Hinh Nhi vội
truy hỏi: “Ngươi đã làm gì cô ấy?”
Hoa Lân bật cười nói: “Tôi suýt nữa đã chết dưới chiêu này, cô nói tôi
còn có thể làm gì cô ấy đây? Yên tâm đi, cô ấy không sao! Còn về nơi hạ
lạc của cô ấy, trước mắt tôi chỉ có thể nói là cô ấy vẫn sống rất tốt.”
Đông Phương Soái không nhịn được nữa phải hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Đã biết ở đâu sao không chịu nói rõ?”
Hoa Lân đảo mắt, nghiêm nghị nói: “Thực ra các người không cần đi tìm cô ấy đâu, ta e là cô ấy sẽ không lộ diện. Hay hai người hãy quay về Thanh Phong các đi, ta nghĩ cô ấy cũng muốn như vậy!”
Diệp Thanh nghĩ một chút là đã minh bạch, đoán ra nữ tử phóng đãng đã
động thủ với Hoa Lân ở Giang Lăng chính là Đông Phương Linh Yên, thầm
than: “Công tử ơi là công tử! Huynh suốt ngày chỉ nghĩ cho người khác,
nhưng lại chưa từng nghĩ người khác sẽ đối xử với huynh thế nào ư?”
Dương Hinh Nhi hiển nhiên không cam tâm, lại sấn lên một bước nói: “Rốt cuộc ngươi đã gặp cô ấy ở đâu?”
Hoa Lân thực sự đã thấy hơi đau đầu, vội vàng đánh lạc hướng: “A!...Ta
đoán muội muội của cô cũng sắp xuống rồi đấy.” Vừa nói vừa chỉ lên cầu
thang tầng bốn. Không ngờ lại đúng lúc Thượng Quan Linh dẫn Dương Phong
Linh đi xuống, Hoa Lân thốt lên một tiếng quái dị: “Oái! Quả nhiên là
xuống rồi…”
Diệp Thanh cười khanh khách nói: “Thì ra công tử biết xem bói sao? Hi hi…”
Chiêu tung gạch nhử ngọc này quả nhiên công hiệu, Dương Hinh Nhi mắt lấp lánh lệ, gọi to: “Muội muội…”
Dương Phong Linh sững người, thoạt nhìn thấy tỷ tỷ của mình dường như có chút không dám tin, ngây ra một lúc rồi mới reo lên, nhào xuống từ trên cầu thang, khóc gọi: “Tỷ…”
Nhân ảnh thoáng qua, hai tỷ muội ôm chặt lấy nhau. Mọi người nhìn thấy họ tương phùng đều cảm động….
Thượng Quan Linh chỉ lắc lắc đầu, nhưng lại bắt gặp ánh mắt nồng cháy
của Hoa Lân, trong khoảnh khắc hai thân hình như hóa đá tại chỗ. Thời
gian phảng phất như ngừng lại, thiên ngôn vạn ngữ đều hòa vào trong ánh
mắt mong đợi.
Cộp cộp cộp…lại có vài vị cao thủ từ trên lầu đi xuống, chính là Võ Đang chưởng môn Trương Điền Hải, Côn Luân chưởng môn Hạ Toàn Phúc…tất cả sáu người. Hoa Lân và Thượng Quan Linh vội dời mắt khỏi nhau, Diệp Thanh ở
bên cũng níu áo Hoa Lân, ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, dường như đang
hỏi: “Thực ra huynh đang nghĩ gì vậy?”
Trên mặt Thượng Quan Linh hiện lên ráng hồng, lòng biết tất cả đều không thể giấu nổi cô bé Diệp Thanh thông minh kia. Nàng lẹ bước xuống cầu
thang, nói với Dương Phong Linh: “Linh nhi! Ta về Bích Thanh viên trước, con cứ đi chơi vài ngày cùng tỷ tỷ, nhớ là mùng tám phải quay về đấy.
Biết chưa?” Nói xong liếc nhìn Hoa Lân, nâng quần sa đi xuống tầng hai.
Hoa Lân thân người lay động, vốn muốn cùng Thượng Quan Linh xuống lầu,
nhưng lại phát hiện thấy người cứng đờ, thì ra Diệp Thanh đã điểm vào
huyệt đạo của hắn, hơn nữa còn giận dữ dẩu môi, đôi mắt to trong sáng
chớp chớp nhìn hắn chằm chằm.
Cái mặt mo của Hoa Lân thoáng đỏ, cười nói: “Thanh Thanh…ừm, muội mệt không? Chúng ta về hậu viện nhé?”
Diệp Thanh lườm hắn, nói đầy thâm ý: “Hừ!...Giờ huynh mới biết sao? Đúng là muội rất mệt!”
Hoa Lân theo thói quen lại gãi sau gáy, lấy làm lạ khi nhận thấy huyệt
đạo đã được giải khai, cười ngô nghê nói: “Ài, muội vất vả rồi, Thanh
Thanh…” Rồi quay lại nói với bọn Cổ Duyên và Cốc Nhược Hư: “Các huynh
đệ! Ta về hậu viện trước để xem chỗ ở ra sao, ngày mai sẽ đến kiếm các
vị đi chơi nhé?”
Ngụy Xung vừa cười vừa bước tới nói: “Đã muốn chạy rồi sao? Tối nay
chúng ta cùng dạo chợ đêm, thế nào…” Ai ngờ gã đi chưa được hai bước đã
bị Cổ Duyên kéo về chỗ cũ, Ngụy Xung ngẩn ra, cười khổ nói: “Được
rồi…các vị nghỉ ngơi sớm đi!”
Diệp Thanh là người nhạy bén sắc sảo, cái mặt cười cười đen tối của Cổ
Duyên khiến nàng cảm thấy gã thật đáng ghét, nhưng lại không tiện phản
bác. Má hồng lên, nàng chỉ “hứ!” một tiếng rồi quay ngoắt mình đi xuống
lầu.
Da mặt Hoa Lân dày trên cả mức bình thường, cười ha ha nói: “Cổ đại ca
không thẹn là người từng trải, chắc hẳn đại tẩu cũng tới Thành Đô rồi
chứ? Ha ha ha…” Nói xong cũng nghênh ngang đi xuống.
Cảnh Vệ thấy vậy liền hấp tấp hành lễ với Cổ Duyên: “Huynh đệ cũng đi trước một bước, lần sau lại cùng ngài nói chuyện làm ăn!”
Cổ Duyên cười nói: “Được!...Ta ở sương phòng số hai trong Chúng Tinh
viên ở hậu viện, nếu ngươi rảnh rỗi thì tối nay có thể sang, chúng ta
nói chuyện cả đêm.”
Cảnh Vệ mau mắn đáp: “Nhất định nhất định!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT