Thượng Quan Truy Vân và Cốc
Thanh Phong cùng động dung thốt: “Tiên kiếm?” Trên giang hồ có một lời
đồn đại thế này, nghe nói cảnh giới luyện chế “linh khí” cao nhất chính
là đạt tới nhân kiếm hợp nhất, mọi nơi mọi lúc đều có thể chiêu gọi bảo
kiếm của mình, điều này có thể nói là rất hiếm thấy ở Trung Nguyên, vì
vậy được xưng là tiên kiếm.
Hoa Lân thấy họ kinh hô nhìn mình, cảm thấy rất mất tự nhiên, vội vàng
tìm kiếm hướng Hà Chiếu bay đến, quan sát thật kỹ trên bức vách đối diện một lúc, quả nhiên phát hiện ra một khe kiếm sâu hoắm. Hoa Lân híp một
mắt lại, ghé sát vào khe kiếm đó giương mắt nhìn ra, bên trong tối om om chẳng nhìn thấy gì cả, hiển nhiên cự ly quá xa.
Cốc Thanh Phong đề nghị: “Bảo kiếm của Hoa lão đệ bay về từ phía chính
diện, chứng tỏ sào huyệt của yêu vật đó ở cách đây không xa. Chúng ta
hãy quay lại đã, tìm một con đường dẫn tới phía trước, ta khẳng định sẽ
tìm được đường đi trong mê cung này.”
Ba người kia đều biểu thị sự đồng ý, thuận theo thông đạo đi ngược lại
vài chục trượng. Quay về ngã tư gần nhất, Cốc Thanh Phong tiện tay làm
một ký hiệu trên tường nói: “Chúng ta đi sang trái trước…” Nói xong dẫn
mọi người chuyển hướng sang trái, mỗi lần đi qua một ngả đường lại để
lại một ký hiệu.
Vì đã biết đại khái phương hướng sào huyệt của yêu vật, mọi người lần mò trong thông đạo tối đen, sau khoảng gần một giờ tìm kiếm, tuy vẫn chưa
tìm thấy con đường thông tới sào huyệt của yêu vật, nhưng tất cả đều
biết đã sắp tới gần.
Trong lúc bôn hành, đi vòng vèo vô số lần, lúc qua một ngã tư Diệp Thanh bị trượt chân, Hoa Lân nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, trong lòng rung động, kéo Diệp Thanh đứng lại.
Với tốc độ của Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong sớm đã xông lên
rất xa, phát hiện thấy hai người họ dừng bước, liền ngoảnh lại quan hoài nói: “Chạy mệt rồi phải không, vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát đã.”
Hoa Lân ngồi xổm xuống, lấy tay xoa xoa trên mặt đất, nhận thấy thông
đạo nơi đây trơn hơn nhiều so với những chỗ khác. Lại xoay người nhìn
ngó tứ phía, trên tường thông đạo lờ mờ lộ ra rất nhiều rễ cây. Phải
biết rằng ở đây sâu cách mặt đất mấy trăm trượng, những rễ cây thông
thường sao có thể vươn dài xuống tận đây được? Hoa Lân ngạc nhiên mừng
rỡ kêu lên: “Đệ biết nó ở đâu rồi!...Chúng ta đi!”
Khuôn mặt mệt mỏi của Cốc Thanh Phong cũng bị dao động, hỏi gấp: “Ở đâu?”
Hoa Lân thầm cảm thấy buồn cười, thì ra cao thủ cũng có lúc không dằn
lòng được sao? Xem ra Cốc Thanh Phong vô cùng coi trọng thanh kiếm kim
sắc bản rộng đó.
Hoa Lân lại cẩn thận quan sát một lượt ngã tư này, phát hiện thấy thông
đạo bên phải tương đối nhẵn bóng, không nói lời nào dẫn mọi người đi về
bên đó.
Đi lên chưa được hơn chục trượng, thông đạo dưới chân đã ngày càng hẹp
lại, Diệp Thanh nhíu mày nói: “Hình như không đúng thì phải?...Sắp hết
đường rồi!”
Thượng Quan Truy Vân thì lại cười ha ha nói: “Đầu này mới đúng, nhất định là ở phía trước.”
Bốn người tiếp tục đi thêm vài trượng, đường đã bị phong tỏa bởi một
vùng rễ cây rậm rạp, không sót lại một khe hở nào. Hoa Lân rút Hà Chiếu
chém xuống, chỉ nghe “vù vù vù…”, những rễ cây phủ trước mặt đã tự động
tản ra, một kiếm này của Hoa Lân không hiểu sao rơi vào khoảng không.
Mọi người sớm đã cảm thấy không ổn, vội vàng lách người sang một bên,
nhưng thông đạo này chật hẹp như vậy, khi một rễ cây to chắc hung mãnh
ào ra từ bên trong, mọi người đã nhận thấy căn bản không thể tránh được. Uy lực của rễ cây đó lớn mạnh vô bì, đất xung quanh đổ xuống rào rào,
chết người nhất là vách tường bên cạnh còn mọc ra vô số rễ cây, quấn lấy cả bốn người.
Trong thời khắc nguy hiểm này, mọi người hầu như đồng thời xuất thủ…
Cốc Thanh Phong gầm lên một tiếng: “Vạn Kiếm quyết…” Chỉ thấy tinh quang loang loáng, mười mấy thanh phi kiếm bắn tới nhánh mây.
Thượng Quan Truy Vân cũng đã rút ngọc phiến bên hông ra, quát lớn:
“Băng…Phong…Kết!” Hoa Lân chỉ thấy người run lập cập, nhiệt độ trong
thông đạo bỗng chốc giảm xuống, một tường băng dày dựng trước mắt mọi
người, đóng kín cả thông đạo. Ngay đến những rễ cây mọc ra từ trên bức
vách cũng đều bị đông cứng tại chỗ, phảng phất như hình thành từng cột
băng. Trong thông đạo, băng mỏng xanh biếc tràn ngập trước mắt.
Hoa Lân lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Quan Truy Vân thi triển loại pháp thuật này, thầm la lên: “Lợi hại quá à…”
Động tác của Diệp Thanh hơi chậm, Hàn Tinh kiếm rút ra ngưng trên không. Vì địch nhân phía trước đã bị Thượng Quan Truy Vân thi triển tường băng chặn đứng, không còn nghi ngờ gì nữa, lực phòng ngự của tường băng này
kiên cố phi thường, Thụ Yêu đó đâm “rầm” một tiếng vào trên bề mặt tường băng, hồi lâu sau mới nghe thấy những tiếng vỡ “rắc rắc rắc…”. Thượng
Quan Truy Vân hô gấp: “Mọi người chuẩn bị xuất thủ, sau khi tường băng
vỡ, ta sẽ lại phong nó lần nữa.”
Hoa Lân trong lòng kích động, Hà Chiếu kiếm trong tay đỏ rực lên như một thanh kiếm sắc sắp tan ra. Cuối cùng tường băng sụp đổ, Hoa Lân không
hề do dự bắn Hà Chiếu kiếm về phía yêu vật…
Nháy mắt, trong thông đạo lấp lánh ánh sao sáng, “Vạn Kiếm quyết” của
Cốc Thanh Phong cũng ùn ùn trùm tới, cộng thêm “Hàn Băng kiếm khí” của
Diệp Thanh, ba người gần như ra tay cùng lúc. Liền đó, Thượng Quan Truy
Vân cũng triển khai “Băng Phong quyết”, lại dựng lên một bức tường băng trước mặt mọi người, lấp kín thông đạo phía trước. Nhưng thật kỳ quái,
lần này yêu vật không đâm đầu vào tường băng, ẩn ước còn nghe thấy vài
tiếng la thảm của nó.
Trên mặt Hoa Lân lộ ra một nụ cười lạ lùng, hữu thủ thu kiếm quyết, quát lớn: “Về!” “Xoạt…” một thanh bảo kiếm đỏ rực xuyên qua tường băng của
Thượng Quan Truy Vân, nhanh chóng bay lại, trên tường băng xanh biếc đó
chỉ lưu lại một khe kiếm hoàn chỉnh.
Cốc Thanh Phong cười nói: “Ngự kiếm thuật của Hoa lão đệ ngày càng tinh
thuần rồi đó, nhưng lần sau khi quá chiêu với người khác, tốt nhất đừng
nên sử kiếm như vậy. Bởi vì nếu công lực của đối phương tương đương với
đệ, rất có khả năng sẽ chụp lấy bảo kiếm của đệ đấy!”
Thượng Quan Truy Vân lại trầm tư, lẩm nhẩm nói: “Bảo kiếm của nó cứ như
nước thép hòa tan, theo ta thấy, không mấy người dám dùng tay ngạnh tiếp đâu.”
Hoa Lân chỉ biết cười ngây ngô vài tiếng. Hắn không biết rằng hành động
vô tình này của hắn hôm nay đã khơi nguồn cho “trận chiến phi kiếm”
trong giới tu chân sau này. Mọi người sau khi hồi thần đang chuẩn bị
công kích yêu vật lần nữa, đột nhiên tường băng đã bị yêu vật đập vỡ
vụn, một rễ cây thô kệch phóng ra, có điều thể tích rõ ràng đã nhỏ đi
rất nhiều, có lẽ việc thụ thương đã ảnh hưởng đến thể xác của nó?
Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong, Hoa Lân và Diệp Thanh đành phải
mãnh liệt công kích dồn dập, bắt đầu giao phong chính diện cùng yêu vật. Những rễ cây lại xuất hiện khắp nơi trong thông đạo, đan xen móc vào
nhau ùa tới, xúc tu vờn bay lúc nhúc đầy trời.
Có thể do yêu vật đã cảm thấy được sinh tử tồn vong, bấy giờ mới bất
chấp tất cả tấn công. Bốn người không ngờ nó lại không sợ chết như vậy,
dám xông thẳng đến trước mặt mọi người, còn siết tới không chút e ngại.
“Băng Phong quyết” của Thượng Quan Truy Vân đã không ngăn nổi thế công
của nó, trên trời, dưới đất, bốn bề đâu đâu cũng có xúc tu điên cuồng bổ tới, bốn người chân tay luống cuống chống cự, phát hiện thấy lực tấn
công của yêu vật đó vượt xa uy lực lúc ở trên mặt đất, có thể vì nơi này là sào huyệt của nó, có điều kiện địa lợi hùng hậu phi thường chăng?
Thượng Quan Truy Vân ngăn trở yêu vật khổng lồ ở mặt trước, Cốc Thanh
Phong đoạn hậu, còn có Hoa Lân và Diệp Thanh liều mạng kháng cự, chẳng
mấy chốc những xúc tu đứt đoạn đã chồng chất đầy trên mặt đất. Hoa Lân
quay lại nhìn, thấy sắc mặt của Cốc Thanh Phong ngày càng mệt mỏi, ông
vốn đã thụ nội thương, cộng với không có bảo kiếm trong tay, đương nhiên phải chống đỡ rất gian khổ. Lòng thầm sốt ruột, Hà Chiếu kiếm dọc thân
một màu đỏ sẫm, tán phát ngọn lửa hừng hực, dữ dội bắn tới yêu vật trong động. Vừa đụng phải ánh sáng từ Hà Chiếu kiếm, những xúc tu kia đã lần
lượt bị thiêu cháy, Hà Chiếu bay “roẹt” một cái không hiểu đi đâu mất,
Hoa Lân lại vội vã tập trung ý niệm gọi nó bay về.
Thượng Quan Truy Vân đột nhiên thét: “Trước khi niệm vật điều khiển, ý
chuyển thì kiếm chuyển, xuất đi không xa, tả hữu không vươn dài…” Hoa
Lân bỗng rùng mình, Hà Chiếu kiếm cuối cùng đã bay về, nhưng Hoa Lân lại quăng nó ra. Lần này không để nó bay quá xa nữa, khống chế để nó không
ngừng xoay tròn, xoẹt xoẹt xoẹt…trong chớp mắt đã chặt đứt vô số xúc tu. Lúc mới bắt đầu, Hà Chiếu kiếm vẫn còn lắc lư trên không trung, rất
thiếu bình ổn. Một lúc sau, Hoa Lân lại nhớ đến tâm pháp của Nhược Uyên, kỹ thuật điều khiển kiếm bỗng tiến bộ thần tốc. Hà Chiếu đột nhiên hồng quang xoay chuyển, trực tiếp nhào đến yêu vật khổng lồ đang giao phong
cùng Thượng Quan Truy Vân.
Không ngờ yêu vật đó tỏ ra vô cùng sợ hãi, né sang bên trái, nhưng do
thể tích quá lớn, hơn nữa kỹ thuật phi kiếm của Hoa Lân dần trở nên
thuần thục, “coong…” kiếm đã chọc vào trong người yêu vật.
Biểu bì cứng rắn của yêu vật mà cũng không cản được bảo kiếm của Hoa
Lân, cả thanh kiếm lao thẳng vào mất hút. Không lâu sau, toàn thân yêu
vật phụt ra khói trắng, thì ra Hoa Lân kiên quyết thu hồi Hà Chiếu kiếm, ngọn lửa cường liệt tỏa ra từ thân kiếm thiêu đốt yêu vật khiến nó kêu
loạn ầm ĩ, thể tích ngày một nhỏ đi. Cuối cùng nó co lại quay vào trong
động, ngay cả những xúc tu đang không ngừng sinh trưởng trong thông đạo
cũng nháy mắt đã biến gần hết sạch. Hiển nhiên những xúc tu đó cũng là
một bộ phận của yêu vật.
Nhìn xung quanh thông đạo lại khôi phục nguyên trạng, mọi người đều thở
phào nhẹ nhõm. Chỉ có Hoa Lân vẫn ra sức tập trung ý niệm để thu hồi Hà
Chiếu, một đạo hồng quang loáng qua, một thanh trường kiếm phả ra khói
trắng cuối cùng đã bay trở lại. Hoa Lân nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lấy
chuôi kiếm, lau mồ hôi trên trán nói: “Hiểm quá, ta còn tưởng rằng không thu lại được!”
Diệp Thanh lấy ống tay áo giúp hắn lau mồ hôi, si mê nhìn hắn, đang muốn nói điều gì đó thì Cốc Thanh Phong đã hô lên: “Mau vào xem xem, đừng để nó chạy mất!” Dứt lời xông vào trước tiên.
Bước vào trong động, trước mắt sảng sủa rộng rãi hẳn lên. Một hang động
đá vôi lớn phi thường hiển hiện trước mặt mọi người, chính giữa là một
hồ nước rất rộng, hồ nước này còn tán phát ánh sáng xanh biếc óng ánh,
nhờ luồng sáng này mọi người mới nhìn thấy rõ được toàn cảnh hang động.
Nước trong hồ trong vắt, giữa hồ có một rễ cây vô cùng to lớn lượn vòng
trồi lên, khiến cả hang động liền thành một thể. Chỉ có điều, lúc này rễ cây đó đã bắt đầu khô héo, một thứ mùi cháy khét khó ngửi còn lẩn quẩn
trong không khí. Diệp Thanh lại dùng bàn tay nhỏ nhắn quạt mũi nói:
“Công tử! Xem huynh kìa, nướng chín người ta thế đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT