Mặt đất nơi Hoa Lân và Diệp
Thanh hạ chân trơn nhẵn như đã từng có vật trượt qua, nhìn quang cảnh
thì thông đạo này đã tồn tại từ rất lâu, tịnh không phải bị nứt ra vì sự xâm nhập của họ. Lúc này những mũi nhọn trên đỉnh đầu không còn bắn
xuống nữa, những nhành mây hai bên cũng biến mất, bọn chúng dường như đã đình chiến.
Hoa Lân nhờ vào chút ánh sáng phát ra từ Hà Chiếu kiếm đã có thể nhìn
được ra ngoài mười trượng, một thông đạo rộng hai trượng kéo dài ra xa,
hiển nhiên Yêu Tiên trận đã mất đi tác dụng ở nơi đáy vực này. Hoa Lân
quay đầu nhìn thông đạo hai mặt đen kịt, đang lo không biết nên đi theo
hướng nào thì một loạt tiếng kim khí va đập bỗng từ xa vọng lại trong
thông đạo bên phải. Hoa Lân dắt Diệp Thanh chạy thẳng về hướng đó, ai
ngờ trước mắt đột nhiên xuất hiện một ngã tư, thanh âm chỉ dẫn phương
hướng kia không còn vang lên nữa. Đứng tại ngã tư rộng rãi đó, nhìn
đường hầm bốn mặt tối om, Diệp Thanh lẩm bẩm nói: “Bên dưới không phải
là một mê cung chứ?”
Hoa Lân phủ phục người xuống, áp tai trên mặt đất lắng nghe, trên mặt lộ ra nét cười, rồi lại nắm tay Diệp Thanh tiếp tục chạy về phía trước.
Quả nhiên lại đi qua thêm vài ngã tư nữa, nếu không phải Hoa Lân đã nghe thấy chút động tĩnh ở phía tây, e là sẽ bị lạc trong thông đạo dưới đất này mất. Trong lúc bôn hành, “rắc” một tiếng, Hoa Lân đã đạp vỡ một
vật, cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt hơi tái đi, ra là một chiếc đầu lâu.
Diệp Thanh thì đã ré lên hoảng hốt, gọi: “Lân ca ca…”
Từ lúc năm tuổi Hoa Lân đã không sợ những vật chết này, cũng không để
Diệp Thanh có cơ hội sợ hãi, lại kéo nàng chạy như bay về phía trước.
Chưa được vài bước, những hài cốt hiện lên trước mặt ngày càng nhiều.
Không còn cách nào khác, Hoa Lân đành phải một tay khoác quanh eo Diệp
Thanh, cùng nàng đằng thân nhảy lên, mũi chân điểm vào vách bên trái,
bám sát vào vách nghiêng nghiêng phóng đi.
Diệp Thanh ôn nhu nhìn Hoa Lân, trong lòng ngập tràn cảm giác ngọt
ngào. Nàng đang định mở miệng nói thì chuỗi vòng đen trên cổ tay lóe
lên, Tôn Yên Nhiên thình lình vọt ra, hét lớn: “Cẩn thận!” Nói xong lại
rút vào trong.
Tiếng nói vừa dứt, vách đất bên mé tả gồ lên, liền đó một rễ cây khổng
lồ đột nhiên phá đất chui ra, cấp tốc xoắn tới Hoa Lân. Phản ứng của Hoa Lân phải nói cũng thần tốc, mũi chân điểm nhẹ một cái trên vách, ôm
theo Diệp Thanh, nhanh chóng tung mình lên trên bám sát theo huyền nhai. Đồng thời Hà Chiếu trong hữu thủ bổ mạnh xuống dưới, quả nhiên yêu vật
đó đang bức sát tới, “coong” một tiếng đã bị chặt trúng. Hoa Lân đang
thầm đắc ý thì lại phát hiện ra Hà Chiếu chém vào quá sâu, bị yêu vật
kia bọc chặt lấy, nhất thời không nhổ ra được.
Yêu vật kia như phát cuồng, không thèm để ý đến lưỡi kiếm sắc bám trên thân, hung ác cuốn tới Hoa Lân.
Hoa Lân chỉ còn cách buông bỏ Hà Chiếu, vì tả thủ còn ôm Diệp Thanh,
luận tốc độ dẫu sao vẫn không linh hoạt bằng yêu vật. Mắt thấy khó mà
tránh thoát, Hoa Lân quyết đoán đẩy Diệp Thanh sang vách phải, mượn lực
chỗ phẳng lộn ngược ra sau, yêu vật đó đã quẹt “rào” một tiếng sạt qua
da đầu. Hoa Lân dốc sức chích mạnh mũi chân vào cơ thể khổng lồ của yêu
vật, một lần nữa bạt không nhảy lên, quay đầu bỏ chạy. Cái rễ cây đó
hiển nhiên chính là nguyên hình của ‘Thiên Niên Thụ Yêu’, thân thể dài
đến chục trượng quấn tới Hoa Lân như thiểm điện.
Hoa Lân ngoảnh đầu nhìn Diệp Thanh ở đằng kia tạm thời coi như an toàn,
mục đích của hắn đã đạt được, liền dẫn dụ Thụ Yêu phi sang một hướng
khác. Ai ngờ Diệp Thanh thấy công tử gặp nguy hiểm, cấp tốc ngưng tụ nội lực, Hàn Tinh kiếm trong tay không chút do dự phát ra một màn kiếm khí
mạnh mẽ chém tới Thụ Yêu. Bên tai nàng còn vọng lại tiếng kinh hô của
Tôn Yên Nhiên: “Thanh Thanh đừng động đến nó!...”
Quả nhiên kiếm khí lăng lệ của Diệp Thanh không hề gây thương hại lớn
cho Thụ Yêu, chỉ lưu lại một vết thương dài ba thước trên tấm thân thô
ráp của nó. Một kiếm này lại thu hút sự chú ý của Thụ Yêu, nó bỗng nhiên quay đầu sà về phía Diệp Thanh. Nàng kinh hãi thét lên, chân ngọc điểm
lên vách, lật đật xoay mình bỏ chạy…
Lúc này, chỉ thấy trước mặt Diệp Thanh có một bóng trắng bay tới, đúng
là thân ảnh của Thượng Quan Truy Vân. Thụ Yêu đó dường như biết lợi hại, lập tức quay ngược lại mà trốn chạy, trùng hợp lại nhắm đúng về hướng
của Hoa Lân.
Lúc này Hoa Lân tay không binh khí, nào dám cản đường nó, thân thể đành
phải đằng không nhảy lên. Lại sợ Thụ Yêu sẽ thừa cơ hạ độc thủ với mình, hắn hét lớn trên không: “Vạn Kiếm quyết…”
Thông đạo lấp lánh tinh quang, vài chục cây phi kiếm xạ xuống đầu Thụ
Yêu. Thụ Yêu đó thất kinh, hiển nhiên đã từng nếm khổ đầu của chiêu này, thân thể kềnh càng của nó bỗng thu nhỏ lại vô số lần, chớp mắt đã biến
hóa thành hình người một cách ảo diệu, tránh khỏi tuyệt chiêu của Hoa
Lân. Chỉ nghe hai tiếng “leng keng”, một thanh kiếm dày nặng và một
thanh trường kiếm chớp chớp lôi quang rớt xuống mặt đất, trong lúc mọi
người đang sững sờ, Thụ Yêu đã nhặt lấy trường kiếm rồi đâm đầu vào
tường bích phía trái. “Vù”, nó chui thẳng vào trong đất, chớp mắt đã
biến mất trước mắt mọi người, bản lĩnh xuyên tường này nhanh hơn bất cứ
thứ gì!
Đúng lúc này, một đạo kim quang chớp hiện sau lưng, lướt qua bên trái
Hoa Lân lao thẳng vào động huyệt Thụ Yêu vừa lẩn trốn, ngay sau đó đã
vang lên tiếng thóa mạ của Cốc Thanh Phong: “Yêu nghiệt vô sỉ!...Cũng
biết trốn chạy cơ à?”
Thượng Quan Truy Vân cười nói: “Yên tâm đi! Nó chạy không xa đâu, mọi người nhìn trên đất xem…”
Chúng nhân cúi đầu nhìn xuống, mặt đất dưới chân lưu lại một đống chất
nhầy màu xanh biếc, hơn nữa còn bốc lên mùi chua gai mũi. Diệp Thanh
quạt quạt tay quanh mũi, giậm chân nói: “Khó ngửi quá đi!”
Cốc Thanh Phong ghé sát tai vào vách nghe ngóng một hồi, miệng lẩm nhẩm: “Nó rẽ sang trái ba lần, đi thẳng vài chục trượng rồi lại chui vào
vách. Ố? Xa quá rồi, chúng ta mau đuổi theo!”
Bốn người thi triển Tung Dược thuật gấp rút đuổi theo hướng Thụ Yêu trốn chạy, vòng qua vài ngã tư, dựa vào những giọt bầy nhầy ẩm ướt trên đất
mà tiếp tục bám theo. Ai ngờ yêu vật đó lại chui qua vách đất trước mặt, chỉ có điều thông đạo yêu vật chui vào rất hẹp, con người vốn không có
cách nào qua được, mà những thông đạo dưới chân đều đã bị chặn đứng,
đúng là một ngõ cụt.
Cốc Thanh Phong áp tai trên tường nghe ngóng cả nửa ngày mà vẫn không có kết quả, bỗng lùi lại hai bước, hữu thủ giơ lên hai ngón tay, bắt thành kiếm quyết, thét lớn: “Xích Dương kiếm…Xuất!”
Trên đầu ngón tay ông bùng lên một đốm lửa đỏ rồi lại khôi phục nguyên
trạng. Hữu thủ bắt kiếm quyết của Cốc Thanh Phong run run, dùng ý niệm
cường đại cảm ứng “Xích Dương kiếm” của bản thân. Rất lâu sau, cuối cùng ông không gắng gượng nỗi nữa, hổn hển thở ra vài hơi bức bối, sắc mặt
có vẻ hơi khó coi!
Hoa Lân nãy giờ hiếu kỳ đứng săm soi động tác của Cốc Thanh Phong, bởi
lẽ ông vừa thi triển chính là ý niệm điều khiển kiếm buộc phải có trong
ngự kiếm thuật. Hoa Lân nhớ đến ‘ngự kiếm quyết’ mà Nhược Uyên đã dạy
mình, trong lòng đột nhiên rúng động, lại nghĩ: “Hà Chiếu của mình có
thể tự do thu vào trong người, có lẽ năng lực cảm ứng cũng khá mạnh?”
Vì vậy hắn cũng học theo tư thế của Cốc Thanh Phong, giơ hai ngón tay
phải, điểm vào my tâm, khép hai mắt lại, toàn lực dùng ý niệm gọi Hà
Chiếu!
Ba người Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong và Diệp Thanh nhìn thấy
động tác của hắn, biết rằng hắn muốn học theo y chang. Ai cũng nghĩ với
công lực của hắn sao có thể sánh với Cốc Thanh Phong được, đối với động
tác của hắn không mang chút hy vọng nào.
Hữu thủ bắt kiếm quyết của Hoa Lân cũng run run, đột nhiên hai mắt mở
tròn, hắn đã cảm ứng được sự rung động của Hà Chiếu kiếm. Hoa Lân cao
giọng quát: “Về đây!”
Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong và Diệp Thanh đều kinh hoàng quay
đầu lại nhìn, Hoa Lân đã toát mồ hôi đầy đầu. Đột nhiên, một tiếng kiếm
ngân trong trẻo truyền tới, một thanh bảo kiếm kèm theo ngọn lửa rực
cháy xuyên “u u u…’” qua mê cung trùng trùng, thông suốt qua tầng tầng
vách đất bắn vọt lại.
Thượng Quan Truy Vân giật mình trước thế đến hung mãnh của bảo kiếm,
sắc mặt đại biến, tốc độ của thanh kiếm đó thực sự quá mức kinh người,
chúng nhân chỉ cảm thấy một đạo hồng quang xẹt qua, kiếm đã cắm vào
trong ngực Hoa Lân. Bấy giờ đoản kiếm trong tay Thượng Quan Truy Vân mới bắn phập vào vách đất đối diện, vốn định đâm bay luồng hồng quang đó
nhưng từ đầu đến cuối vẫn chậm mất một bước. Chỉ thấy hồng quang lóe
lên, ngay đến thông đạo bốn bề tăm tối cũng bừng sáng.
Toàn thân Hoa Lân hiện lên màu đỏ sẫm, mờ nhạt dần rồi biến mất. Hoa Lân kinh hoảng cúi đầu nhìn, song thủ khua loạn quanh ngực, ngơ ngác phát
hiện ra không có lấy một điểm vết tích nào, thậm chí cả tà áo cũng không bị cháy hỏng. Hoa Lân bất tri bất giác sờ gáy nói: “Kỳ quái thật…” rồi
mở tay phải ra xem, thấp giọng niệm: “Xuất kiếm!”
“Coong…” trong tay chợt có thêm một thanh trường kiếm lấp lánh, đây chẳng phải Hà Chiếu kiếm của mình thì là gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT