Hoa Lân cười hì hì nói: “Không biết đã chín hết chưa, hình như hai ngày rồi không được ăn đồ chín.”
Lúc này Cốc Thanh Phong đã đáp xuống bên hồ nước, nhìn điểm kim quang ở
giữa hồ mà sững sờ, đột nhiên cả người lao ùm xuống nước.
Thượng Quan Truy Vân chậm rãi đảo mắt nhìn tình cảnh xung quanh, đề
phòng yêu vật kia có khả năng sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Hoa Lân và
Diệp Thanh toàn thân đầy đất cát, không nói nhiều lời, lững thững bước
tới ven hồ bắt đầu tẩy rửa vết bẩn. Xuyên qua màn nước trong veo, có thể nhìn thấy toàn bộ đáy hồ được rải kín sỏi, nhất cử nhất động của Cốc
Thanh Phong dưới đó đều thấy rất rõ, bảo sao ông lại dám tùy tiện nhảy
xuống nước như vậy.
Cuối cùng Cốc Thanh Phong đã nhặt được thanh kiếm kim quang to dày của
mình. Ông nhanh chóng nổi lên trên mặt nước, mỉm cười với Hoa Lân và
Diệp Thanh: “Đúng là kỳ quái, Yêu Thụ đó lại có thể sinh trưởng trong hồ nước đầy sỏi này, sức sống thật mãnh liệt. Hê! Ngâm mình dưới hồ này,
toàn thân hết hẳn mệt mỏi…Hồ nước này có chút khác thường, ta lại xuống
xem đây.” Nói xong lại chìm người xuống.
Hồi lâu sau, Cốc Thanh Phong đột ngột vọt lên khỏi mặt nước, hoa nước
bắn tung tóe khắp người Hoa Lân. Chỉ thấy trong tay ông cầm năm viên bảo thạch sáng óng ánh, reo lên: “Thượng Quan huynh, mau tới xem xem bảo
thạch này có gì đặc biệt?”
Thượng Quan Truy Vân nãy giờ vẫn chăm chú theo dõi rễ cây khổng lồ kia, lúc này mới quay đầu lại hỏi: “Bảo thạch gì thế?”
Cốc Thanh Phong xòe bảo thạch ra, phát cho mỗi người một viên.
Hoa Lân với tay đón lấy, mắt híp lại chớp chớp, rồi cọ cọ vào người
mình, bỏ vào trong miệng định cắn. Diệp Thanh vội vàng dùng cả hai tay
kéo ống tay áo của hắn, khẽ nhắc: “Công tử…”
Hoa Lân cười khà khà hai tiếng, dịu giọng nói: “Sợ cái gì? Không có độc
đâu mà.” Nhân lúc Diệp Thanh không chú ý, hắn há to miệng cắn phập
xuống. “Cạch” một tiếng, hắn bịt tai nói: “Mẹ nó chứ…Cứng quá!”
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đều phì cười lắc đầu.
Diệp Thanh chu miệng nói: “Đã bảo huynh đừng có cắn, cứ không tin cơ.”
Thượng Quan Truy Vân trao lại viên bảo thạch cho Cốc Thanh Phong nói:
“Không nhận ra! Không phải Dạ Minh châu cũng chẳng phải mã não. Thật sự
chưa từng nhìn thấy!”
Cốc Thanh Phong lại nhét hai viên bảo thạch vào tay Thượng Quan Truy
Vân, nói một cách thoải mái: “Tôi cũng không nhận ra, hay là chúng ta
mỗi người đem vài viên về, từ từ nghiên cứu sau. Dưới kia còn có vài
viên nữa!”
Thượng Quan Truy Vân cũng không phải người hẹp hòi, gật đầu nhận lấy bảo thạch, không từ chối nữa.
Chỉ có Hoa Lân là cầm viên bảo thạch ngắm nghía mãi, với tài lực của Hoa phủ thì bảo bối nào mà chưa được nhìn qua? Nhưng món đồ này đúng thực
là hắn không nhận biết được. Hắn thầm nghĩ thứ này còn biết phát sáng
nữa, ước tính giá trị liên thành, liền dầy mặt hỏi: “Ở dưới còn nhiều
không?”
“Ùm” một tiếng, Hoa Lân đã nhảy xuống, Diệp Thanh tức tối đứng cạnh đó
giậm chân liên hồi. Không còn cách nào, nàng đành phải thủ trên bờ lặng
lẽ chờ công tử nổi lên.
Ai ngờ Hoa Lân ở dưới nước tìm kiếm nửa ngày trời mà vẫn chưa chịu lên,
may là còn có thể nhìn thấy từng hành động cử chỉ của hắn ở dưới đó, nếu không Diệp Thanh lại chẳng lo chết đi được?
Lâu thật lâu sau, Hoa Lân mới trồi lên, phun ra một ngụm nước nói: “Chẳng mò thấy gì cả!”
Diệp Thanh cười khúc khích nói: “Huynh ý à, chỉ biết tham của thôi…”
Hoa Lân lườm nàng một cái nói: “Không kiếm thêm chút tiền thì cục cưng của chúng ta lấy gì mà ăn?”
Khuôn mặt Diệp Thanh rực lên một ráng mây đỏ, giương cao ngọc thủ nói: “Muội đánh huynh bây giờ!”
Hoa Lân cười hê hê vài tiếng, đột nhiên la lên: “Ai da! Tự nhiên tứ chi vô lực, mau đỡ ta một tay!”
Lần nào Diệp Thanh nghe thấy giọng cười xấu xa của hắn là biết ngay
không có chuyện tốt, nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ
giả vờ giả vịt kêu cứu của hắn, nàng lại thấy không nỡ, biết rõ là có
thể hắn làm trò quỷ, nhưng nàng vẫn vươn tay ra kéo hắn lên.
Hoa Lân tóm lấy ngọc thủ của nàng thầm đắc ý, đang chuẩn bị lôi nàng
xuống nước thì đột nhiên nghe thấy Thượng Quan Truy Vân hô: “Hoa đệ, mau lên đây!”
Hoa Lân run người, cũng loáng thoáng cảm thấy trong nước có vật gì đó,
sợ hãi nhảy vọt lên khỏi mặt nước khiến Diệp Thanh toàn thân ướt sũng.
Nàng giậm chân nói: “Huynh…huynh lại bắt nạt muội! Hức hức…”
Hoa Lân sau khi lên bờ, không để ý đến nước chảy tí tách khắp người,
quay đầu nhìn vào trong hồ nhưng không phát hiện ra dị trạng gì. Hắn lại ngơ ngác nhìn Thượng Quan Truy Vân, chỉ thấy ông chỉ tay về phía chính
giữa hồ nói: “Mọi người mau nhìn xem, cái rễ cây lúc nãy sắp khô héo lại khôi phục chút sinh cơ rồi kìa, mà ánh sáng trong hồ nước lại ngày càng tối đi!”
Mọi người nhìn thật kỹ, quả nhiên nhận thấy rễ cây lúc nãy sắp trở nên
khô kiệt đã lại bắt đầu hồi phục. Diệp Thanh mở to đôi mắt khả ái dõi
xuống nước, lấy tay bưng miệng, biểu tình đầy kinh hãi.
Lúc này, hắc ám cuộn tới như mây đen che lấp mặt trời, nuốt chửng ánh
sáng dưới hồ nước, chỉ thấy trên mặt nước lóe lân quang, cuối cùng hoàn
toàn sa vào trong bóng tối. Theo đó, cả hang động cũng trở nên ảm đạm,
trong chớp mắt đã xòe tay không thấy ngón. May là bảo kiếm của mỗi người đều tỏa ra chút ánh sáng nên mới chưa đến mức hoàn toàn rơi vào trong
màn đen tăm tối…Đương nhiên, còn có viên đá kỳ dị trong tay mọi người.
Hoa Lân bỗng rút Hà Chiếu kiếm, hung dữ nói: “Đệ đi đốt rễ cây của nó,
để xem nó sống lại bằng cách nào.” Nói xong, Hà Chiếu kiếm đã bừng bừng
nhiệt khí.
Thượng Quan Truy Vân cũng gật đầu, đang chuẩn bị động thủ, đột nhiên
nghe thấy một thanh âm khẩn cầu truyền lại: “Tiên nhân, tôi van các
người, xin hãy cho tôi một viên thạch anh!” Một phụ nhân già cỗi bất
thình lình hiện ra, vẻ mặt kinh hoảng với ánh mắt thỉnh cầu rất thành
khẩn, chính là Yêu Thụ vừa mới hoàn hình.
Chỉ thấy toàn thân mụ ta bốc ra khói trắng, những nếp nhăn trên mặt mỗi
lúc một nhiều, trên thân thể dần xuất hiện từng vết rạn khô xác. Ngữ khí của mụ cũng gấp gáp hơn, cuống quýt nói: “Cầu xin các người, tôi đã bị
trọng thương, buộc phải có một viên thạch anh mới có thể cứu sống….Cầu
xin các người đó!”
Hoa Lân, Diệp Thanh thấy bộ dạng sắp bị bốc cháy của mụ, trên mặt đều lộ vẻ không nhẫn tâm, do dự không biết có nên đưa cho mụ một viên thạch
anh không. Thụ Yêu già nua đó chợt biến sắc, nhếch mép căm hận, mụ điên
cuồng gào thét: “Các ngươi đã không chịu cứu ta, ta cũng tuyệt đối không buông tha cho các ngươi! Tất cả hãy chết chung với ta đi!” Dứt lời,
toàn thân cháy bùng lên, phút chốc đã hóa thành tro bụi.
Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong, Hoa Lân, Diệp Thanh thấy yêu vật
đó bỗng nhiên phát cuồng, sớm đã hoành kiếm chắn trước người, dựng lên
một tầng phòng hộ mờ mờ. Nhưng không thể nào ngờ được rằng yêu vật đó
lại gọi lửa tự thiêu, khiến mọi người phí công vô ích.
Cốc Thanh Phong: “Làm cái gì đấy? Thế là có ý gì?”
Diệp Thanh cười khanh khách nói: “Chẳng phải là tự thiêu sao, muốn dọa chết người ta à?”
Chỉ có Hoa Lân và Thượng Quan Truy Vân quay sang nhìn nhau, cùng lúc
thấy được vẻ mặt kinh hãi của đối phương, liền la lớn: “Chạy mau!” Dứt
lời, Hoa Lân một tay ôm Diệp Thanh phi ra ngoài động, Thượng Quan Truy
Vân cũng kéo Cốc Thanh Phong chạy thẳng.
Bốn người vừa chạy tới cửa động, chỉ cảm thấy mặt đất rung lên, lại nghe thấy một tiếng “rào....” vang vọng, chính giữa hồ nước đó, một rễ cây
như cột chống trời đổ xuống làm đất nứt ra từng tấc một. Ngay sau đó, cả hang động đè xuống răng rắc, nhanh không tưởng, bốn người xông ra ngoài như thiểm điện, Cốc Thanh Phong đi sau cùng phải trượt sát dưới mặt đất mới thoát được một mạng.
Vừa thoát ra khỏi hang động, thông đạo mặt ngoài cũng bắt đầu vặn vẹo
biến hình, hiển nhiên không chịu được trọng lượng đống đất cao mấy trăm
trượng trên đỉnh đầu. Bốn người vừa thấy không ổn đã guồng chân chạy bạt mạng.
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong lập tức tung phi kiếm, cả người
đứng lên trên, lúc này cũng không kịp lên tiếng gọi, Thượng Quan Truy
Vân một tay túm lấy Hoa Lân, còn Cốc Thanh Phong với ra chụp lấy cổ tay
Diệp Thanh, dán trên mặt đất phi vèo về phía trước. Đất đá trên đầu
không ngừng rơi xuống, mọi người lại phải né tránh liên hồi, mà tốc độ
sụt lún của thông đạo sau lưng dường như còn nhanh hơn ngự kiếm phi
hành, bám sát phía sau bốn người.
Những ký hiệu lúc trước Cốc Thanh Phong để lại trong mê cung đã không
còn tác dụng, thời gian cũng không cho phép họ chọn đường, cứ một mạch
phi hành theo đường thẳng, chỉ hy vọng phía trước không đụng phải ngõ
cụt là may, nếu không chỉ có đường bị chôn sống.
Tiếng nổ vang trầm trầm sau lưng bức tới như dấu hiệu đòi mạng, bốn
người luồn lách như chớp giật trong thông đạo đen kịt. Phi hành không
lâu, tình huống mà mọi người không muốn nghĩ tới nhất cuối cùng đã xuất
hiện - bốn người đã tiến vào một ngõ cụt...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT