Chương 440: Mục đích thực (3)

CÔ lau đi hàng nước mắt trên mặt, lại cầm tờ giấy lên nhìn lần nữa, nhìn ngày gửi tin nhắn, tính một lúc, thế mà lại gửi đi đúng hôm cô đi trại trẻ mò côi Thành Bắc.

Thời gian gửi tin nhắn là buổi sáng, cũng là khoảng thời gian sau khi cô gặp Chu Chu ở trại trẻ mồ côi.

Khó khăn lắm cô mới làm cho đầu óc tỉnh táo hơn chút, cuối cùng cô cũng biết vì sao dạo này Chu Chu lại thích tiếp cận cô đến vậy, còn luôn muốn làm bạn thân với cô nữa, thì ra đây mới là mục đích của cô ta!

Cô ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Thiên Ân với khuôn mặt băng giá, nước mắt cô lại trào ra, lúc này nếu cô nói cho Nam Cung Thiên Ân rằng tin nhắn là do Chu Chu gửi đi, anh nhất định sẽ không tin đâu nhỉ? Đừng nói là anh, kể cả là bất kỳ người nào khác cũng sẽ không tin!

Cô và Chu Chu gần như là không đội trời chung với nhau, điện thoại của cô sao có thế bị Chu Chu cầm đi đế nhắn tin chứ?

Cô thậm chí không dám nói chuyện nực cười này ra, vì nói ra không những Nam Cung Thiên Ân không tin, biết đâu anh còn tức giận hơn!

“Sao thế? Không muốn tự đi kiếm tra à?”, Nam Cung Thiên Ân cố kìm cơn giận lại rồi hỏi.

Tuy rõ ràng biết anh không thể nào tin cô, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn muốn giải thích, cô đón lấy ánh mắt sắc lạnh của Nam Cung Thiên Ân nói:

“Tin nhắn là Chu Chu dùng điện thoại của em đế gửi, hôm đó em đã gặp cô ta ở trại trẻ mồ côi, cô ta….”

“Bạch Tinh Nhiên!”, Nam Cung Thiên Ân quả nhiên không nghe tiếp nổi nữa rồi ngắt lời cô luôn:

“Em đủ rồi đấy!”.

“Những gì em nói là thật, dạo này Chu Chu luôn cố tiếp cận em, cô ta rõ ràng lòng dạ bất chính, cô ta…!”.

“Rốt cuộc là tự em cứ không buông tha cho cô ấy hay là cô ấy lòng dạ bất chính? Cô ấy đã cách xa chúng ta như vậy rồi, đến mức chân cô ấy bị thương còn không dám nói với anh, thế mà em còn có mặt mũi nào đổ hết những chuyện em làm lên đầu cô ấy?”.

“Chân cô ta bị thương là giả đấy!”.

“Thế mật khấu điện thoại em thì sao? Lẽ nào là do anh nói với cô ấy? Ngoài anh ra thì còn ai biết mật khẩu điện thoại của em?”.

“Em cũng không biết….”điếm này Bạch Tinh Nhiên đúng là không giải thích nổi, mật khẩu điện thoại của cô không phải là ngày sinh, cũng không phải là con số dễ nhớ gì cả, nhưng vì sao Chu Chu lại biết mật khẩu của cô chứ, hơn nữa còn lén gửi tin nhắn đúng lúc cô không đế ý?

“Trong con mắt em thì cái gì của cô ấy cũng đều là giả, cái gì cũng sai, còn em thì sao? Em liên lạc với Lâm An Nam sau lưng anh lâu như vậy, em còn đem sản phẩm của công ty đế giúp đỡ cậu ta gây dựng lại tất cả!”, Nam Cung Thiên Ân giật lấy tờ giấy ghi nhật ký cuộc nói chuyện trong tay cô ném lên người cô:

“Những tin nhắn này là Chu Chu gửi, điện thoại là Chu Chu gọi, ý của em là cô ấy đã câu kết với Lâm An Nam đế hại em chứ gì?”.

“Chính là như thế!”

“Thế bản thảo là thế nào? Cũng là Chu Chu lấy trộm đúng không?”.

“Vì sao lại không thế là cô ta?”, Bạch Tinh Nhiên phản bác nói:

“Lúc trước cô ta đem điếm tâm đến cho anh, ra vẻ nịnh bợ, rồi thích vào phòng làm việc của anh lúc nào thì vào, chẳng nhẽ lấy trộm bản thảo lại khó sao?”.

“Thế vì sao bao nhiêu bản thảo không lấy, lại lấy đúng tập bản nào này?”.

“Sao mà em biết được!”, Bạch Tinh Nhiên đưa tay lên lau nước mắt:

“Chí có anh là tin cô ta đã buông bỏ anh, chí có anh mới tin cô ta như vậy….

“Trong khi chứng cứ rành rành thế này, cô vẫn đấy trách nhiệm cho người khác, thế mà cô còn muốn tôi tin lời cô?”, Nam Cung Thiên Ân cắn răng bật cười một tiếng:

“Bạch Tinh Nhiên, cô tưởng tôi bị cô chơi một vố rồi có thể bị cô chơi vố thứ hai sao? Chẳng trách lúc trước cô có thể đến Cục dân chính kết hôn với tôi, thì ra là tiệt này….

“Em đã giải thích với anh rồi, em không như vậy, Thiên Ân…!”.

Nam Cung Thiên Ân tức tối ngắt lời cô:

“Đi ra đi! Đừng đế tôi nhìn thấy cô nữa!”.

“Thiên Ân….”

“Cút!”, Nam Cung Thiên Ân cầm lấy xấp tài liệu trên bàn ném lên người cô.

Bạch Tinh Nhiên bị cơn tức giận của anh làm cho giật mình, cuối cùng không dám nói gì nữa.

Cô cúi đầu nhìn tập tài liệu dưới đất, sau đó quỳ xuống nhặt từng tờ lên.

Nam Cung Thiên Ân lại không muốn nhìn cô thêm một phút giây nào nữa, cướp lấy tập tài liệu trên tay cô vứt mạnh lại xuống đất, rồi hét lên một câu:

“Tôi bảo cô cút đi!”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy hai mắt anh đỏ ngầu, cuối cùng đành im lặng đi ra.

Bạch Tinh Nhiên quay lại phòng làm việc, giám đốc Hoàng thấy sắc mặt cô không tốt, liền e dè hỏi:

“Tinh Nhiên, Thiên Ân thiếu gia có phải rất tức giận không?”.

Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông ta, cười gượng nói:

“Đúng là rất tức giận, nhưng anh yên tâm, anh ấy giận tôi chứ không phải giận anh đâu”.

Giám đốc Hoàng thấy nước mắt cô lã chã rơi xuống, muốn hỏi thêm nhưng lại không dám, đành an ủi nói:

“Cô cũng đừng buồn, thực ra Thiên Ân thiếu gia tức giận chỉ là vì lỗ hổng trong việc quản lý, đã khiến cho chuyện này bị xảy ra, chờ cậu ấy hết giận sẽ thôi .

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, giám đốc Hoàng không hiếu gì cả, cũng không ai biết giữa cô và Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên, cô cũng không có ý định nói ra.

Giám đốc Hoàng an ủi cô vài câu liền đi khỏi, một mình Bạch Tinh Nhiên ngồi đó buồn bã.

Cô cố gắng nhớ lại chuyện ở trại trẻ mồ côi hôm đó, càng nghĩ càng hôi hận, nêu cô có thế rời khỏi trại trẻ mồ côi ngay sau khi gặp Chu Chu thì tốt biết mấy, như vậy cô ta sẽ không có cơ hội cầm được điện thoại của cô.

Chỉ tại lúc đó cô còn tưởng Chu Chu đến trại trẻ mồ côi làm tình nguyện, vẫn còn có mặt tốt bụng, giờ nghĩ lại, rõ ràng đã có chuấn bị trước mới đến!

Cả buổi chiều, tâm trạng Bạch Tinh Nhiên chán nản buồn bã, khó khăn lắm mới chờ đến lúc tan làm, cô liền chạy đến sà vào lòng Tô Tích và Diêu Mỹ.

Sau khi khóc một trận xong, Tô Tích vỗ vai cô an ủi:

“Cậu cũng đừng tự trách mình nữa, người ta đã có chuẩn bị từ trước, cậu đề phòng được một lần, chứ đâu đề phòng suốt được”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, cảm thấy câu nói này rất đúng, nếu Chu Chu đã rắp tâm hại cô, cô rõ ràng là khó mà dề phòng được!

Cô dùng giấy ăn lau nước mắt trên mặt, rồi nói với hai cô bạn thân:

“Mình về trước đây”.

“Chờ đã”, Tô Tích ấn cô ngồi lại xuống ghế:

“Cậu định làm thế nào?”.

“Mình cũng không biết”, Bạch Tinh Nhiên bất lực nói, khi có chứng cứ rành rành ra đó, Nam Cung Thiên Ân không tin cô cũng là điều dễ hiếu, đổi lại là người khác cũng khó mà tin được.

Diêu Mỹ cạn lời thở dài một tiếng:

“Mình thật sự không hiếu nổi, sao Lâm An Nam lại cứ bám riết lấy cậu thế nhỉ? Anh ta yêu cậu vậy sao?”.

“Đàn ông mà, anh ta có thế chịu thua, nhưng anh ta không thế đế mất sĩ diện, bản thân Nam Cung Thiên Ân vốn là kẻ thù trong tưởng tượng của rất nhiều đàn ông”, Tô Tích nhún vai nói.

“Cũng bao gồm cả Kiều thiếu gia nhà cậu sao?”, Diêu Mỹ cười hỏi.

Tô Tích gật đầu luôn:

“Dù sao bất kế mình có nhìn Nam Cung Thiên Ân lâu một chút hay là nhắc đến nhà Nam Cung, anh ta liền phản ứng rất gay gắt như kẻ điên vậy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play