Chương 441 : Mục đích thực sự. (4)

“Halz, đàn ông mà, đây chính là bệnh của đàn ông có tiền”, Diệu Mỹ nhìn Bạch Tình Nhiên nói: “Phải rồi, có cần mình với Tiểu Tịch trả thù giúp cậu không? Xé xác con khốn đó ra.

“Đừng”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng ngăn lại: “Giờ Nam Cung Thiên Ân đang tức lắm rồi, nếu mình còn động vào tình đầu của anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ càng tức giận hơn”.

“Nhưng nếu cậu không động vào cô ta, chứng tỏ cậu đã chột dạ”.

“Kệ anh ấy nghĩ sao thì nghĩ, dù sao mình không dám tùy tiện gây sự với người phụ nữ này nữa”, Bạch Tinh Nhiên cay đăng hít nhẹ một hơi: “Sau này khi gặp cô ta, mình sẽ tránh thật xa, nhất định là như vậy”.

“Hay là… bọn mình đưa cậu đến tìm Lâm An Nam? Bảo anh ta ra mặt giúp cậu thanh minh chuyện này

“Người ta nghĩ trăm phương nghìn kể khó lắm mới thành công, sao có thể giúp cậu ấy thanh minh được?”, Tô Tích lườm Diễu Mỹ một cái nói. “Mình lại rất tò mò Lâm An Nam và Chu Chu bắt đầu liên kết với nhau từ lúc nào nhỉ?”.

“Mình cũng không biết”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Mình chỉ biết nếu bọn họ liên kết với nhau, lại thêm sự cản trở của lão phu nhân nữa, thì mình và Nam Cung Thiên Ân sẽ chỉ ngày càng xa cách hơn”.

“Mau ăn chút rồi hằng về, buổi trưa chẳng phải vẫn chưa ăn gì sao?”, Tô Tích đẩy đồ ăn tối mà nhân viên vừa đem tới trước mặt cô, mỉm cười an ủi nói: “Cậu cũng đừng lo lắng quá, với tình cảm của Nam Cung Thiên Ân dành cho cậu trước đây, anh ta chắc sẽ tha thứ cho cậu sớm thôi”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, thực ra trong lòng cô chẳng lạc quan tẹo nào.

Trước đây Lâm An Nam gọi điện thoại cho cô nhiều như vậy, gặp cô một lần, chẳng qua đều là lót đường cho việc ngày hôm nay. Nam Cung Thiên Ân có thể tha thứ cho cô hết lần này đến lần khác, nhưng sự nhẫn nại của con người là có hạn. Giờ có nhiều chứng cứ rõ ràng bày ra trước mặt như thế, cô rõ ràng không dám hi vọng anh tha thứ!

Sau khi chia tay bọn Tô Tích, Bạch Tinh Nhiên đi về nhà một mình.

Cô nhìn vào trong chỗ để xe, không hề thấy xe của Nam Cung Thiên Ân, xem ra anh chưa về nhà.

Ôm một chút hi vọng, cô đi tới phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, quả nhiên không có bóng dáng của anh bên trong. Giờ đã hơn chín giờ tối, anh lại vẫn chưa về.

Trở lại phòng ngủ, cô cầm điện thoại lên vừa gọi cho Nam Cung Thiên Ân vừa đi ra phía ban công, gió lạnh phả lên mặt cô, khiến cô khó chịu nhắm mắt lại, điện thoại rõ ràng vang lên tiếng máy bận, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc vẫn cứ thế gọi.

Cho đến khi đột nhiên có số điện thoại gọi đến, cô mới không gọi vào số của Nam Cung Thiên Ân nữa.

Thế mà lại là số của Lâm An Nam, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, cô lưỡng lự một lúc mới ấn nghe, sau đó đặt điện thoại lên tại. Cô không nói gì, tất cả sự tức giận và buồn bã trong lòng hội tụ lại thành những giọt nước mắt.

Cô khóc thành tiếng nhỏ, Lâm An Nam ở đầu dây bên kia im lặng nghe.

Một lúc sau, Lâm An Nam mới nhẹ nhàng nói một câu: “Tinh Nhiên, đừng như vậy”.

Ngập ngừng một lúc, anh ta lại nói tiếp: “Nếu em muốn mắng anh, thì cứ mắng đi, chỉ cần em cảm thấy thoải mái là được.

Bạch Tinh Nhiên cuối cùng không khóc nữa, cô nói: “Lâm An Nam, mục đích của anh đã đạt được rồi, giờ chắc đang mãn nguyện lắm nhỉ?”.

“Không, mục đích của anh vẫn chưa đạt được”, Lâm An Nam nói với giọng không hề áy náy: “Nam Cung Thiên Ân đã cướp em ra khỏi tay anh, giờ anh muốn cướp em lại, đây mới là mục đích của anh.

“Lâm An Nam, rốt cuộc đến lúc nào anh mới có thể hiểu đây, tôi không phải là vật phẩm để hai người tranh giành nhau, không phải là thứ anh muốn cướp là cướp lại được. Tôi đã nói rất nhiều lần, từ sau khi anh và Bạch Ảnh An ở bên nhau, trong lòng tôi đã không còn anh nữa, không bao giờ có anh nữa!”, Bạch Tinh Nhiên kìm nén tiếng khóc xuống: “Anh rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi đây?”.

“Không, nếu lần trước không phải anh ta cướp em ra khỏi đám cưới, thì giờ chúng ta đang sống rất hạnh phúc, rất vui vẻ rồi, cho nên

“Đừng có nhắc đến đám cưới lần trước nữa được không? Tôi đã không muốn nhắc đến nữa. Lâm An Nam, anh quá hèn hạ vô liêm sỉ, trước đây anh câu kết với Bạch Ảnh An hãm hại tôi, giờ lại câu kết với Chu Chu, anh nghĩ dùng cách này có thể giành tôi lại thật sao?”.

“Người hèn hạ vô liêm sỉ là Nam Cung Thiên Ân”, Lâm An Nam đột nhiên tức giận: “Tinh Nhiên, em không thể vì trong lòng em có anh ta rồi bỏ qua những chuyện anh ta đã từng làm với em, khi anh ta cậy nhà Nam Cung có tiền có quyền nên chia rẽ chúng ta, em không hề buồn không hề hận anh ta, ngược lại còn cảm thấy anh hèn hạ để tiện, em nghĩ như vậy cũng quá bất công rồi đấy”.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Tôi không muốn tranh cãi với anh chuyện này nữa, Lâm An Nam, anh có chiều trò gì thì cử đưa ra hết đi, nhưng tôi nhắc nhở anh trước, kể cả một ngày nào đó tôi và Nam Cung Thiên Ân có chia tay nhau, tôi và anh cũng chẳng có gì liên quan nữa”.

“Tinh Nhiên…

“Lâm thiếu gia”, Bạch Tinh Nhiên ngất lời anh ta: “Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh, sau này mong anh đừng có gọi điện đến nữa, cũng đừng có dùng thủ đoạn nào để gặp tôi. Tôi và anh, cả đời này là điều không thể”.

“Tinh Nhiên, người Nam Cung Thiên Ân yêu là Chu tiểu thư, Lâm An Nam cố nói một câu trước khi cô cúp máy.

“Nếu người anh ấy yêu là Chu tiểu thư, thì Chu tiểu thư đã không phải vất vả cậu kết với anh rồi”, Bạch Tinh Nhiên quét nước mắt trên mặt cười khẩy: “Chuyển lời cho cô ta giúp tôi, đừng tốn công vô ích nữa, Nam Cung Thiên Ân kể cả không có tôi thì cũng sẽ không cưới cô ta đâu”.

Bạch Tinh Nhiên nói xong liền cúp máy.

Cô cứ thế ngồi trong góc của ban công, hai má ướt nhẹp, gió thổi qua khiến cô đau như dao cắt

Ở phía không xa dưới tầng một là bể bơi, nhìn mặt nước phẳng lặng, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhớ đến cảnh Nam Cung Thiên Ân nhấn mặt cô vào trong nước. Anh cảnh cáo cô nói, nếu lần sau còn dám gặp Lâm An Nam, anh sẽ cởi hết đồ của cô rồi ném xuống cái bể bơi kia.

Giờ cô lại hi vọng Nam Cung Thiên Ân có thể tức giận lột hết đồ cô rồi ném cô xuống bể bơi kia, chứ không phải tức tối hét vào mặt cô đuổi cô cút đi, rồi cả đêm không về nhà.

Cô lại đưa tay lên sờ vào mặt mình, sau đó lấy điện thoại gọi vào số của Nam Cung Thiên Ân, điện thoại vẫn không có ai nghe.

Thế là Bạch Tinh Nhiên gọi vào số của Tô Tích, hỏi cô Nam Cung Thiên Ân có ở cùng với Kiều thiếu gia không. Theo như cô biết, khi tâm trạng Nam Cung Thiên Ân không vui đều sẽ tìm Kiều thiếu gia uống rượu, mà anh lại là người không được uống nhiều.

Tô tích đồng ý hỏi giúp cô, ba phút sau gọi lại nói Kiều thiếu gia hôm nay không đi nhậu, và đã về nhà từ sớm rồi.

Không ở cùng với Kiều thiếu gia, vậy lúc này anh đang ở cùng ai đâu?

Tô Tích nghĩ một lúc, nói: “Tinh Nhiên, đàn ông lúc này chắc chắn sẽ uống rượu, cũng là lúc khả năng đề phòng của bọn họ bị giảm đi, lúc này con khốn kia nhất định sẽ có mặt ở đó, nhân cơ hội xông lên, cho nên… tốt nhất là cậu chú ý chút”.

Bạch Tinh Nhiên sững sờ một lúc, bò dậy khỏi nền đất, sụt sịt mũi nói: “Mình biết rồi”.

“Alo, Tinh Nhiên…, Tô Tích còn định nói gì đó, nhưng Bạch Tinh Nhiên lại cúp máy rồi.

Bạch Tinh Nhiên cúp máy xong không hề lưỡng lự, vội vàng đến chỗ sofa xách túi lên rồi đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play