Chương 439: Mục đích thực(2)

Buổi trưa, Bạch Tinh Nhiên đi thẳng ra thang máy rồi lên tầng thượng, đến phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân.

Trợ lý Nhan đúng lúc đi ra từ phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên mím cười chào cô ấy, trợ lý Nhan dừng bước lại, nhìn CÔ định nói gì lại thôi.

Bạch Tinh Nhiên thấy cô ấy hình như muốn nói gì đó, thế là hỏi:

“Sao thế? Cô có chuyện gì à?”.

Trợ lý Nhan vốn muốn nhắc nhở cô cẩn thận chút, cuối cùng lại chỉ lắc đầu nói:

“Không có gì, cô đi vào trong đi”.

“Được, vậy tôi đi vào đây”, Bạch Tinh Nhiên đi lướt qua người cô ấy, khi đến cửa phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, cô thò dầu vào ngó, đúng lúc đón lấy ánh mắt sắc lạnh nhìn tới của Nam Cung Thiên Ân.

Cô sững sờ, đấy cửa vừa đi vào vừa quan tâm hỏi:

“Sao thế? Nhìn biếu cảm của anh hình như rất tức giận, những bản thảo kia rất quan trọng à?”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm vào cô, lắc đầu:

“Tập đoàn Nam Cung có nhiều nhà thiết kế xuất sắc như vậy, cho dù bị mất một trăm bản thảo thì cũng không ảnh hưởng gì”.

“Thế sao anh lại tức giận như vậy?”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời đảo mắt:

“Khiến giám đốc Hoàng của bọn em sợ đến tái mặt kia kìa”.

Cô bước lên phía trước một bước, dùng ngón tay đấy vào ngực anh một cái:

“Anh ấy, không có chuyện gì thì đừng thể hiện cái bộ mặt này ra, trông rất đáng sợ đấy biết không?”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn thẳng vào cô một lúc, rồi đưa tay lấy cuốn hồ sơ công ty đưa lên trước mặt cô:

“Anh rất muốn biết, từ lúc nào em lại biết công ty này là của Lâm An Nam”.

Ánh mắt Bạch Tinh Nhiên dịch sang hai chữ Thụy An’ ở trên cuốn hồ sơ công ty, tim cô đột nhiên giật thót một cái.

Nam Cung Thiên Ân vì sao lại đột nhiên hỏi cô chuyện này? Lẽ nào anh tức giận không phải vì bản thảo bị mất, mà là vì chuyện của Lâm An Nam?

“Em….”Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc nói:

“Dạo gần đây em mới biết thôi”.

“Gần đây?”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu cười khẩy:

“Cũng phải, công ty này vốn dĩ gần đây mới mở, chí là anh không ngờ, công ty đó phất lên nhanh như vậy thì ra là có công lao của em ở trong đó”.

“Thiên Ân, anh đang nói gì thế? Sao lại có công lao của em?”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng giải thích:

“Anh hiếu nhầm rồi, em chí là biết đến công ty này, chưa chưa từng tiếp túc với công ty đó, thật đấy, anh hãy tin em”.

“Em muốn anh tin em?”.

“Vâng, Thiên Ân, anh không thể cứ có chuyện gì liên quan đến Lâm An Nam là bị mất hết lí trí, anh….”

“Bản thảo của kỳ trước ngoài anh và giám đốc Hoàng ra, em là người thứ ba được xem bản thảo này, lẽ nào em muốn nói bản thảo này là do giám đốc Hoàng lén lút đưa cho Công ty Thụy An sao?”, Nam Cung Thiên Ân vơ lấy tập tài liệu khác ném đến trước mặt cô, cười khấy nói:

“Anh còn nghe nói bên Thụy An cầm những bản thảo này đi bán được rất nhiều tiền, còn dựa vào nó đế lấy được dự án nhà mới của Hoàng Thị, xem ra công lao của em không nhỏ đó!”.

Tập tài liệu bị ném lên người Bạch Tinh Nhiên, khiến cánh tay cô bị đau, cô cắn răng, cúi đầu cầm tập tài liệu lên, rồi lật từng trang ra xem.

Đúng vậy, lúc trước cô đúng là đã từng xem chỗ bản thảo này, còn cùng Nam Cung Thiên Ân xem nữa, Nam Cung Thiên Ân còn bảo cô học hỏi.

Nhưng sau lần đó thì cô đã quên luôn những tập bản thảo này, chưa từng nói cho người thứ hai biết, càng không đi tiết lộ ra bên ngoài.

Cô nắm chặt bản thiết kế trong tay, sau đó lặng lẽ ngẩng dầu lên nhìn anh:

“Anh nói gì cơ? Những bản thảo này đã bị Công ty Thụy An lấy toàn bộ rồi á? .

“Bạch tiếu thư, em không những biết nói dôi mà còn biết giả vờ vô tội nữa đấy!”, Nam Cung Thiên Ân bị vẻ mặt vô tội của cô làm cho kích thích, anh tức giận tóm lấy cánh tay cô kéo về phía trước, trừng mắt nhìn cô:

“Có phải em muốn thanh minh chuyện này không liên quan gì đến em? Là giám đốc Hoàng đã tiết lộ ra ngoài? Hay là do tự anh tiết lộ?”.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu:

“Em không có, em thật sự không làm vậy”.

“Nhưng bản thảo ngoài ba người chúng ta nhìn thấy ra, thì không có người thứ tư nào biết cả”.

“Không thế nào!”, Bạch Tinh Nhiên vẫn lắc dầu:

“Thiên Ân, anh phải tin em, tuy em từng xem bản thảo đó, nhưng cũng không thế đem đi bán cho Lâm An Nam, vì sao em phải làm như vậy chứ?”.

“Vì đế Lâm An Nam lấy lại được chỗ đứng, vì để cậu ta có thể phất lên trở lại”, Nam Cung Thiên Ân đau đớn thở dốc, ánh mắt nhìn cô lại càng hiện rõ vẻ thăm dò hơn:

“Xem ra lần này anh lại bị lừa rồi, lại bị vẻ bề ngoài trong sáng tốt bụng của em mê hoặc.

Lúc trước em ấn nấp bên cạnh anh lâu như vậy, dám hoán đổi thân phận với Bạch Ánh An, chỉ để trở về bên cạnh Lâm An Nam.

Lần này vẫn là vì cậu ta, mà em tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, chờ có một ngày cậu ta phất lên sẽ trở về bên cạnh cậu ta, đúng không?”.

“Không đúng!”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói:

“Thiên Ân, em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, lúc trước em rời xa anh không phải vì muốn ở bên cạnh Lâm An Nam, mà là do em bị ép.

Giờ bản thảo vì sao lại bị lộ đến chỗ Lâm An Nam, điều này em thực sự không biết gì hết, em cũng không thế vì anh ta mà bán đứng anh, xin hãy tin em được không?”.

“Có thật là không phải do em không?”.

“Thật, thật sự không phải em!”.

“Vậy đây là gì?”, Nam Cung Thiên Ân lại đưa tờ giấy truy vấn số điện thoại đến trước mặt cô:

“Có phải em lại muốn nói với anh, những số điện thoại này không phải là em gọi, tin nhắn cũng không phải là em gửi?”.

Chữ trên tờ giấy không to lắm, Bạch Tinh Nhiên vì muốn nhìn rõ nội dung, cố gắng căng mắt ra rồi giật luôn tờ giấy trong tay anh.

Trên tờ giấy liệt kê hết toàn bộ nhật ký cuộc gọi và tin nhắn của cô với bên nước Anh, khi cô nhìn thấy một dòng tin nhắn do số điện thoại của mình gửi đi, dầu óc cô như thế bị nổ tung vậy, cô sững sờ.

Tin nhắn chỉ có một câu đơn giản:

Bản thảo em đã gửi vào email của anh rồi.

Cô lại không hề biết mình gửi tin nhắn đó lúc nào!

Mà đúng ngày cô nhắn tin, số điện thoại đó lại trả lời cho cô hai chữ:

“Đã nhận”.

Cô đứng như trời trồng một lúc, khó khăn lắm mới hoàn hồn trở lại.

Cô cuối cùng đã hiếu ra vì sao hôm đó cô lại nhận được một tin nhắn kỳ quặc như vậy, thì ra tất cả đều có âm mưu có kế hoạch hết.

Thế mà lúc đó cô lại không nghĩ gì, cứ tưởng xóa tin nhắn đó đi mặc kệ nó là được.

“Sao? Không nói được gì nữa à?”, vẻ mặc Nam Cung Thiên Ân lạnh như băng, trong lòng lại bị sự đau đớn và cơn tức giận khiến cho anh khó chịu vô cùng.

Nhất là khi nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên mãi không nói nên lời.

Đứng im một lúc lâu, cô mới vội vàng lắc đầu:

“Không, không phải, tin nhắn này không phải là do em gửi!”.

Nam Cung Thiên Ân cắn răng:

“Chứng cứ bày trước mặt em rồi, mà em còn tiếp tục phủ nhận sao?”.

“Không phải! Đoạn nhật ký nói chuyện này là giả, em cũng chưa từng gửi những tin nhắn kia!”.

“Là giả sao? Vậy em muốn đích thân mình đi kiếm tra không?”.

“Em….”Bạch Tinh Nhiên hít ngược một hơi, trong nhật ký nói chuyện, ngoài tin nhắn kia ra thì đều là thật, Nam Cung Thiên Ân không có lí do gì lại lấy thứ giả ra đế hỏi cô mới đúng, nhưng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play