821. Việc thần kỳ đã xảy ra

Lúc này, An Nhiên đang mang theo Bạc Hà và Oa Oa xem náo nhiệt ở tiệm thuốc, người ở tiệm thuốc tăng thêm gấp mấy lần so với bình thường, phàm là người có bệnh nguy kịch, không đi được, sẽ bị người ở Bách Hoa thành nâng vào căn phòng những người bệnh hoạn kia, chờ biến thành tang thi.

Mà người còn chút sức lực, thì ở cửa hàng thuốc lăn lộn, ồn ào muốn mua thuốc đặc hiệu trị cảm mạo.

Tĩnh Huyên thích múa hoa, không thích ở cửa hàng thuốc, hiện tại cửa hàng thuốc đã được Triệu Như thay bằng một người phụ nữ trung niên rất có trách nhiệm, mỗi ngày nàng đều mở cửa đóng cửa đúng giờ, cũng tận tâm tận lực đăng ký lượng thuốc men dự trữ, tóm lại, người phụ nữ này còn có thể giải thích với mọi người, tác dụng đặc biệt của thuốc trị cảm mạo, chỉ có thể đúng bệnh mà hốt thuốc, vân vân.....

Khi tiếng súng đầu tiên vang lên thì kỳ thật An Nhiên còn chưa phản ứng lại, nàng ngồi ở trên ghế đá, nhìn Oa Oa chơi đùa với Tiểu Bạc Hà ở trong sân, trong sân có rất nhiều người, Oa Oa chạy tới chạy lui giữa đám người đó, muốn bắt lại cũng không được.

Vì sợ những người lớn kia sẽ dẫm vào Oa oa, Tiểu Bạc Hà gắt gao theo sau, nhưng nàng càng theo như vậy, Oa Oa càng hưng phấn, chạy loạn khắp nơi.

Tiếng súng truyền đến như là một tín hiệu, kinh động đến An Nhiên, nàng nhìn về phía cửa Bắc, nhanh chóng đứng dậy, vội vàng muốn ôm Oa Oa lại, thì vài người trong sân đột nhiên thay đổi diện mạo, trực tiếp lấy súng ra, nổ súng về phía đám người An Nhiên.

Cây cối biến dị trên đỉnh đầu nàng bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, An Nhiên trốn tránh những viên đạn bắn tới, những người che trước người nàng đều bị bắn chết, không cẩn thận, dưới mưa đạn cánh tay An Nhiên bị trúng một phát, nàng túm chặt vết thương rồi lăn về phía sau, cây đại thụ ở phía sau thả cành lá xuống, chặn ôm toàn bộ thân mình nàng lại.

"Đừng ngăn cản ta, ta muốn tìm Oa Oa!!!"

Hiện trường bây giờ phi thường hỗn loạn, mưa đạn bay tới tấp đến, bắn vào cành cây thân lá của cây đại thụ biến dị, bắn nát vỏ cây làm những chất lỏng xanh đỏ bên trong chảy ra.

An Nhiên giống như điên rồi, loạng choạng đứng dậy từ trong những nhánh cây hỗn độn hỗn loạn, nàng muốn đi ra ngoài tìm Oa Oa, đồng thời, những dây mây gào thét điên cuồng sinh trưởng về phía trước, cuốn lấy đám người đang nổ súng.

Hiển nhiên, đối phương có chuẩn bị mà đến, mấy dị năng giả hệ kim tiến đến chém đứt những dây mây biến dị vươn tới, rồi chuẩn bị rút lui.

Tiếng khóc tiếng la kinh hoàng nổi lên bốn phía, cả người An Nhiên đầy mồ hôi đẩy ra những cánh là dày đặc trước mặt, vừa vặn nhìn đến trong đống hỗn loạn kia, Tiểu Bạc Hà bị một người cần báng súng đánh ngất, rồi hắn bế Oa Oa lên, chạy về phía màn khói đặc bên ngoài sân.

"Không cần, không cần, không cần!!! Oa Oa trở về, trở về!!!"

An Nhiên hét lên, vỗ vào thân cây, dây mây trên mặt đất chúng nghe lời đuổi theo người đàn ông ôm Oa Oa chạy phía trước, nhưng mà.... Còn không được vài bước, Oa Oa nghe thấy được tiếng gọi của ma ma, đứa nhỏ nhìn về phía phía An Nhiên, đột nhiên người đàn ông đang ôm Oa Oa dừng bước.

Tiếp theo, một việc thần kỳ đã xảy ra, người đàn ông đang ôm Oa Oa chuẩn bị vọt vào màn khói đặc kia, đột nhiên ôm Oa Oa đi về hướng An Nhiên, đồng bạn của hắn đang chuẩn bị rút lui thấy thế định tiến tới lôi kéo người này, một người khác nhanh chóng lấy mặt nạ phòng độc ra hô lên:

"Sam, go go go ..."

Người đàn ông tên là Sam kia không quan tâm, hắn ôm Oa Oa đi về bên người An Nhiên, lúc này, dây mây của nàng đã vươn tới, cuốn lấy khắp người đàn ông tên Sam này, cây cối biến dị ở ven đường cũng bắt đầu thổi quét tới, chúng phát động công kích đồng bạn của Sam.

-----------------------

822. Đi nhầm nơi

Thời gian không đợi người, 1s thôi cũng quyết định người sống hay ta chết, sự công kích đối với Bách Hoa thành này không biết có được tính là thành công hay không nhưng đối với việc bắt cóc Oa Oa thì đã mất cơ hội.

Nếu, Sam có thể tiến vào màn khói nhanh 1s thôi thì bọn họ tự nhận là kết cục hôm nay tuyệt đối bất đồng với hiện tại.

Cho nên nhìn Sam ôm Oa Oa, những đồng bạn kia, cũng không ham chiến, họ cố gắng gạt ra đám thực vật biến dị đang sinh trưởng về phía họ, bỏ Sam lại, vọt vào màn khói đặc.

Trong màn khói đã sớm có người tiếp ứng bọn họ, đó là những người đi thả lựa đạn hơi khắp nơi, họ trang bị mặt nạ phòng độc, kết hợp với những dị năng giả hệ hỏa phóng ra biển lửa, rồi vọt tới cửa hiệu thuốc, nhưng không nhìn thấy đồng bạn ôm Oa Oa trong tay.

"Đứa nhỏ tên Chiến An Tâm đâu?" Có người vừa đeo mặt nạ phòng độc vừa hỏi?

"Rút, Sam làm phản rồi."

Đám người rút khỏi cửa hàng thuốc, không dám dừng bước chân lại, vọt về cửa phía Bắc, nhưng ở trong màn khói, đụng phải một cây đại thụ, có người ngẩng đầu, nhìn cái cây trước mặt hỏi:

"Này từ đâu tới? Chẳng lẽ đi nhầm nơi?"

Nói xong hắn chuẩn bị mang theo đồng bạn phía sau vòng qua cây đại thụ đi về phía cửa Bắc, nhưng vô luận bọn họ đi vòng như thế nào thì tất cả đều là cây cối, là cành lá, là hoa cỏ mỹ lệ tươi tốt.

Những cơn gió nhẹ nhàng thổi khắp núi đồi, màn khói đặc dần dần loãng ra, trong khoảng 10 phút, vô luận là những người đột nhập này hay là người vốn ở trong Bách Hoa thành, bọn họ bi ai phát hiện, toàn bộ Bách Hoa thành, căn bản không có đường đi.

Bởi vì toàn bộ Bách Hoa thành đều bị bao phủ bởi một biển thực vật màu xanh biếc, những lá cây to rộng, tán lá cây che trời, thân cây khổng lồ, những bông hoa giống như miệng quái thú, nở rộ ở trong biển thực vật.

Những bông hoa kia gọi là Nhục hoa hoàn toàn không quá phận, vốn dĩ chỉ là những bông hoa màu đỏ tươi nho nhỏ, nhưng bên trong chúng thỉnh thoảng sẽ có một bông hoa khổng lồ, cánh hoa giống như thứ thịt tươi vừa mới được cắt ra, thoạt nhìn giống như còn chảy ra máu loãng đỏ tươi.

"Trở về, trở về! Đi theo đường cũ trở về, không thích hợp, chúng ta lạc đường rồi."

Có làn gió nhè nhẹ thổi qua, màn sương khói màu nâu vàng dần dần bị thổi tan, những người mang mặt nạ phòng độc cầm chắc vũ khí trong tay quay đầu lại đi về hướng hiệu thuốc.

Kỳ thật khoảng cách từ hiệu thuốc tới cánh rừng rậm nguyên thủy mà họ đang bị lạc này chỉ có vài bước chân ngắn ngủi, nhưng họ vừa quay đầu mới phát hiện, cây cối che trời không chỉ ở phía trước mà cây cối còn che hết ở phía sau.

Nhưng tường vây bằng đá của cửa hàng thuốc vẫn mơ hồ nhìn thấy, vì thế bọn họ không còn đường đi nữa, chỉ có thể vừa vứt ra lựu đạn hơi cay vừa lui về cửa hàng thuốc.

Đợi đến khi chạy gần hiệu thuốc, bọn họ lại sửng sốt, hiệu thuốc vẫn là hiệu thuốc kia, nhưng cái cây cổ thụ vốn xà xuống che lấy người An Nhiên kia đã đứng thẳng dậy, cả sân nhà trừ bỏ một bông hoa màu hồng nhạt đang bò trên bức tường vây ra không có một gốc thực vật nào.

Sân viện rất sạch sẽ, lúc trước người chen đầy giờ một bóng cũng không còn, cửa sổ hiệu thuốc vốn mở rộng giờ đã đóng chặt lại, người phụ nữ trung niên phụ trách bán thuốc ở bên trong đã sớm chạy đi tránh né ở tầng hầm ngầm.

Trên mặt đất chỉ còn từng bãi từng bãi vết máu, đó là máu của đám người bị bắn trúng.

Không, vẫn còn có người, nàng mặc chiếc áo cổ tàu màu trắng dài tay được thêu họa tiết, quần dài màu xám, trong khung cảnh âm u của hiệu thuốc, An Nhiên ngồi dưới ở những tán cây che trời, bên tường vây bằng đá.

--------------------

823. Thất bại đã định

Nàng ngồi ở kia, cánh tay bị thương, máu vẫn luôn chảy, nàng dùng một tay che lấy miệng vết thương, sắc mặt oánh bạch nhìn đám người đang chen chúc ở lối vào tường vây của hiệu thuốc.

Phía sau An Nhiên, một thiếu nữ với sắc mặt không chút máu, thiếu nữ kia chính là Tiểu Bạc Hà, nàng cầm lấy tay Oa Oa vội vàng từ trong hiệu thuốc đi ra, nàng cầm một hộp băng vải đi ra, tiểu oa nhi ở phía dưới khoảng 2 tuổi, trong lúc đi ra, cuộn băng gạc trong tay rơi xuống, nàng ngồi xổm xuống, nhặt lên cuộn băng gạc trên mặt đất.

Mà sau lưng hai người họ, là đồng bạn của những người kia, Sam lực lượng nòng cốt của đám người họ, hắn phụ trách việc bắt giữ con gái của An Nhiên, giờ si si ngốc ngốc đi theo, khi Oa Oa ngồi xổm xuống nhặt băng gạc thì hắn cũng không nói một lời ánh mắt dại ra nhìn thẳng phía trước.

An Nhiên an an tĩnh tĩnh ngồi ở chiếc ghế đá, tay che lại nơi đang chảy máu, nhìn thoáng qua những người đàn ông mang mặt nạ phòng độc đứng ở cửa, Tiểu Bạc Hà ở phía sau đi tới, dùng băng vải thay An Nhiên băng bó cánh tay.

"Phải tìm Lưu Toa Toa."

Mặt Tiểu Bạc Hà trắng không còn chút máu, nàng mở miệng, An Nhiên không nói gì, đôi môi mím chặt, dùng bàn tay đầy máu không bị thương sờ sờ lên bả vai của Tiểu Bạc Hà.

Nàng hỏi:

"Ngươi có đau không?"

Thấy Tiểu Bạc Hà rũ mắt không trả lời thay nàng băng bó cánh tay, lúc này An Nhiên mới quay đầu, mày nhíu chặt nhìn về đám người đứng trước mặt, chờ bọn họ mở miệng nói chuyện.

"Sam.... Sam ???"

Trong nhóm người kia có một người đàn ông vẫn đeo mặt nạ phòng độc, tựa hồ hắn có quan hệ thân thiết với Sam, không thể tin được Sam sẽ phản bội bọn họ, vì thế hắn tháo mặt nạ xuống, kêu lên với Sam.

"Đừng hô nữa, hắn choáng váng rồi."

Trên mặt An Nhiên có chút bất đắc dĩ, nàng quay đầu nhìn về người đàn ông giống như cọc gỗ kia, cùng với Oa Oa đang ngồi xổm nhặt băng gạc trên mặt đất, Oa Oa nhảy lên rất cao hứng chạy tới, ôm lấy cổ An Nhiên, đưa băng gạc cho nàng hô ngọt ngào một tiếng:

"Ma ma ~~~ đưa cuộn vải này cho ma ma!"

"Là băng gạt, không phải cuộn vải!"

Trong lúc An Nhiên sửa đúng lại lời nói của Oa Oa, có người trong nhóm người kia giơ súng về phía nàng, hắn chuẩn bị nổ súng thì có người duỗi tay ngăn hắn lại, thấp giọng nói:

"Đừng nổ súng, thất bại đã định."

Đúng vậy, dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được thất bại đã định rồi, trước khi bọn họ đánh bất ngờ Bách Hoa thành thì biết điều quyết định để thành công của lần hành động này là nhanh chóng, chuẩn xác! Tới thời cơ, trước khi An Nhiên phản ứng lại được, bọn họ nhất định phải rút khỏi Bách Hoa thành.

Mà hiện giờ, Bách Hoa thành đã bị chôn vùi trong rừng rậm nguyên thủy, vì vậy thất bại đã định rồi.

Bọn họ có thể nổ súng với An Nhiên, nhưng dưới chân bọn họ, những dây mây đã bò đây tới, nếu lại nổ súng, thì không có tác dụng gì lớn.

Có giết chết An Nhiên, chỉ cần Lưu Toa Toa tới An Nhiên vẫn sẽ sống lại, lại nói, nếu An Nhiên chết bọn họ có thể đi ra ngoài hay không? Chắc chắn bị chết càng nhanh thêm một chút thôi.

Hiển nhiên, mọi người vẫn còn có đầu óc phân tích điều này, vì thế những người giơ súng đã buông lỏng xuống, phút chốc lại có người ngẩng đầu, giơ súng trong tay lên, hung tợn nhìn An Nhiên, hung hăng nói:

"Ngươi làm gì? Tại sao nơi này sẽ bị biến thành như vậy???"

"Cảm xúc hơi kích động một chút, ngoài ra, ta chưa làm gì a!"

An Nhiên chịu đựng sự đau đớn truyền về từ cánh tay, nàng dùng một cánh tay ôm lấy Oa Oa, nhìn người đàn ông giơ súng phía trước, ánh mắt lạnh lùng nói:

"Ngươi xác định là không nghe lời đồng bạn của mình, nhất định phải nổ súng giết ta sao? Ta mà chết, các người một người đều không sống được."

------------------------

824. Các ngươi phải chết

Lời An Nhiên nói đúng là sự thật, lúc ấy trong thời điểm hỗn loạn, nàng bị những người kia bắn trúng vào cánh tay, rồi lại trơ mắt nhìn Oa Oa bị người ôm đi, vì vậy lập tức cảm xúc của nàng trở nên điên cuồng.

Sự điên cuồng của nàng cùng với bản thể của Nhục hoa và Cầu Gai Béo móc nối với nhau, trong nháy mắt, Nhục hoa và Cầu Gai Béo điên cuồng sinh trưởng, làm Bách Hoa thành bị bao phủ bởi một biển thực vật.

Không ai có thể rời đi Bách Hoa thành, nếu Sam không ôm Oa Oa trở về thì đám người muốn bắt cóc Oa Oa này cũng không thể đi ra khỏi Bách Hoa thành được, vô luận là An Nhiên sống hay chết, bọn họ đều không thể đi ra.

Mặc dù vũ lực của bọn họ có cường đại đến đâu, mặc dù bọn họ có chuẩn bị đầy đủ như thế nào.

An Nhiên còn sống, sẽ không để bọn họ thoát ra ngoài, An Nhiên nếu chết, bất luận kẻ nào vô luận hai bên địch ta, tất cả đều không thể thoát ra được!

Đám người đeo mặt nạ nhìn lẫn nhau, một đám người bắt đầu tháo mặt nạ xuống, nhìn An Nhiên, trong ánh mắt họ lộ ra sự ngạc nhiên cùng với sát ý, có người hỏi:

"Nếu chúng ta không giết ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"

"Sẽ không, các ngươi sẽ phải chết nhưng hiện tại ta sẽ không giết các ngươi, ta muốn đem các ngươi xử quyết công khai."

Ánh mắt lạnh băng của An Nhiên giống như mùa đông đã tới, trải qua chuyện này, đã lộ ra nhược điểm của Bách Hoa thành, đó là phản ứng khi phải bất ngờ đối mặt với vũ khí nóng, nếu phản ứng của nàng trì độn một chút, nếu những người bắn súng kia, chuẩn xác hơn một chút, thì phỏng chừng hôm nay chính là ngày kết thúc của toàn bộ nhân loại.

Đừng hoài nghi về năng lực sinh sản của Nhục hoa và Cầu Gai béo, hiện tại chúng nó sinh sản thông qua tạp giao, còn có thể sinh ra nhiều chủng loại biến dị với những màu sắc khác nhau, hoa văn khác nhau, tạo thành những thực vật biến dị kiểu mới, ở sâu trong rừng rậm, chúng không hề cố kị, thụ phấn lẫn nhau, sản xuất những thế hệ thực vật với hình thù kỳ quái khác nhau.

Một khi chúng thoát ly sự khống chết của An Nhiên, thì nhân loại chính là đồ ăn của bọn chúng.

Đương nhiên, lúc ấy An Nhiên đã bị bắn chết, nhân loại có bị diệt sạch hay không chẳng có cọng lông nào liên quan tới nàng nữa, nhưng nàng muốn sống, muốn sống với Oa Oa và Chiến Luyện, một nhà ba người hảo hảo sống sót ở mạt thế.

Cho nên nàng không thể chết được.

Nếu không thể chết được, thì những người mưu toan làm những chuyện này nhất định phải bị kinh sợ, phải công khai xử quyết những người tới làm loạn Bách Hoa thành, chính là phương thức làm kinh sợ của An Nhiên.

Những người đàn ông tháo mặt nạ phòng độc ra trao đổi ánh mắt lẫn nhau bên trong tràn ngập sát ý, nếu An Nhiên đã thẳng thắn đến tình trạng này rồi, như vậy hiện tại con đường có lợi nhất chính là dùng hết thảy lực lượng bắt cóc An Nhiên rời đi cánh rừng rậm biến dị này.

Ý tưởng này vừa mới nổi lên, Oa Oa nghiêng đầu nhìn bọn họ, rồi gắt gao ôm cổ An Nhiên nũng nịu nói:

"Ma ma, ma ma, Oa Oa cũng muốn đi ra ngoài chơi."

"Chúng ta không đi đâu nhé."

An Nhiên chỉ vào mấy người ở đối diện, thử dỗ dành Oa Oa nói:

"Bảo bối ơi, con có thể làm cho bọn họ buông súng ra được không? ma ma sợ súng a, con nhìn này, bọn họ cầm súng, đánh ma ma chảy máu này."

Oa Oa nghe lời gật đầu, chạy tới bên cánh tay bị thương của An Nhiên, thổi thổi lên cánh tay còn đang chảy máu, cùng lúc đó, những người đang giơ súng muốn bắt cóc An Nhiên lại không thể hiểu được, từ bỏ ý tưởng dùng súng khống chế An Nhiên.

Không biết vì cái gì, bọn họ chỉ cảm thấy, không thể dùng súng với An Nhiên, bởi vì An Nhiên sẽ sợ hãi.

Sau đó có mấy người phản ứng lại, mình vì cái gì phải làm như vậy? Một lần nữa giơ súng lên, phản ứng của bọn họ dẫn phát mấy người đàn ông còn lại, họ một lần nữa giơ súng lên, chỉ có một người, chết sống gì cũng không chịu giơ súng về phía An Nhiên nữa.

---------------------------

825. Hùng hài tử

Sở dĩ những người này giơ súng lên lại buông xuống rồi lại giơ lên, An Nhiên nghĩ phỏng chừng là do dị năng của Oa Oa không đủ, không thể ảnh hưởng đến nhiều người như vậy, hoặc dị năng của Oa Oa chỉ có thể bảo trì trong nháy mắt?

Vậy về cái người tên Sam đang ngây ngốc ở kia là như thế nào?

Một lần Oa Oa chỉ có thể làm một người biến thành con rối hay sao? Những người còn lại đều chỉ có thể làm ảnh hưởng ý chí trong thời gian ngắn ngủi hay sao?

Trong thời gian nâng súng lên lại hạ súng xuống, những cây dây mây dưới chân bọn họ nháy mắt sinh trưởng vòng mấy vòng chui vào ống quấn đám người kia, chọc vào làn da của bọn họ, bắt đầu hấp thụ huyết nhục.

Toàn bộ bị thu phục, An Nhiên ức chế nội tâm đang kích động, ôm lấy Oa Oa, chỉ vào Sam ở sau lưng, hỏi Oa Oa:

"Oa Oa, Oa Oa, vì sao hắn lại bất động nha?"

Oa Oa ngây thơ nhìn Sam lắc đầu lại nghĩ nghĩ, hỏi:

"Hắn muốn làm gì?"

"Mẹ cũng không biết, con muốn hắn làm gì?"

"Con muốn cưỡi ngựa lớn!"

Trước kia lúc Chiến Luyện còn ở nhà, thường xuyên làm ngựa lớn cho Oa Oa cưỡi, nhưng hiện tại Chiến Luyện còn đang đi đào kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu thứ 2, chưa về Bách Hoa thành, cho nên đã vài ngày Oa Oa không cưỡi ngựa lớn rồi.

Khi hai mẹ con đang nói chuyện, Sam ngây ngốc đứng ở phía sau liền cúi xuống mặt đất, dùng cả tay lẫn chân bò tới trước người Oa Oa, ngoan ngoãn là ngựa lớn cho Oa Oa.

Oa Oa còn không tới hai tuổi, căn bản không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cũng không cảm thấy năng lực của mình đáng sợ như thế nào, nàng cao hứng bò lên lưng Sam, cưỡi ngựa lớn, chạy qua chạy lại ở trong sân.

An Nhiên nhìn Oa Oa, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu, cảm thấy có chút may mắn, lại có chút ưu sầu, phải làm gì bây giờ mới tốt? Dị năng của Oa Oa dường như cao cấp hơn nàng một chút.

Nàng có thể thao túng được thực vật mà Oa Oa tựa như thao túng được nhân tâm!

Hùng hài tử có thể thao túng nhân tâm nên dạy dỗ như thế nào đây?

An Nhiên mang nỗi sầu lo như vậy, thì tủ kính hiệu thuốc phía sau được mở ra, người phụ nữ trung niên nơm nớp lo sợ đi ra, ngay từ đầu nàng chỉ tính thử mở ra một khe cửa, thấy bên ngoài chỉ có An Nhiên Tiểu Bạc Hà cùng với Oa Oa đang cưỡi ngựa lớn, lúc này mới mở lớn cửa kính hỏi An Nhiên:

"An Nhiên, ngươi có khỏe không? Có muốn ta đi gọi Lưu Toa Toa tới hay không?"

Vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên này thấy trên không trung đám đàn ông đang bị bó thành bánh trưng kia, một đám người đầu đều nghiêng về một bên, một chồi non tinh tế đang chọc vào cổ họ, chồi non kia phảng phất như ống hút, hút máu trong cơ thể họ ra.

An Nhiên ngồi dưới đất, gật gật đầu nói với người phụ nữ trung niên kia:

"Có khả năng ngươi không biết đường, cứ đi về phía trước, đã có đường cho ngươi, Lưu Toa Toa và Trương Bác Huân ở cuối con đường này, đem nàng lại đây."

Đợi đến khi người kia gật đầu, sắp rời đi, An Nhiên lại lên tiếng, gọi bà trở về.

"Hiệu thuốc này có phải còn rất nhiều thuốc bổ huyết, sinh huyết, lợi huyết hay thực phẩm chức năng gì đó chứ??? Cho những người này ăn, táo đỏ hay đường đỏ gì đó, đều được, thịt biến dị cũng lây tới trước khi công khai xử quyết bọn họ, để họ làm kho máu cũng không tồi đi."

Người phụ nữ trung niên chuẩn bị đi gọi Lưu Toa Toa kia quay đầu lại nhìn An Nhiên hơi sợ hãi gật đầu, sau lưng nàng, cây cối đang kẽo kẹt kẽo kẹt đong đưa, phân cho nàng một lối đi, đi đến cuối con đường này quả thực có thể tìm được Lưu Toa Toa.

----------------------

826. Tiện nhận lại còn ra vẻ.

Trong chốc lát, người phụ nữ trung niên kia trở lại, đem theo Lưu Toa Toa cùng Trương Bác Huân đi tới, Trương Bác Huân nhìn thoáng qua mấy người đàn ông bị treo trên không trung làm kho máu, biểu tình trên mặt cũng giống như lúc đầu người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy, nhưng không chờ hắn mở miệng, An Nhiên liền nói:

"Người tới nháo sự, ta đều đã bó buộc tốt, phải dưỡng hảo hảo mấy người này, nhất định phải để bọn họ ăn uống no đủ."

Trên mặt Trương Bác Huân có một chút không tán đồng:

"Vì sao không giết? Sở dĩ những người này sẽ chạy tới Bách Hoa thành làm càn là bởi vì thủ đoạn đối phó của chúng ta đối ngoại quá mức nhu hòa."

"Ta muốn công khai xử quyết bọn họ."

An Nhiên giải thích dụng ý của mình một lần nữa, lập tức Trương Bách Huân hiểu rõ, gật đầu, rời đi, theo con đường nhỏ An Nhiên vừa tạo ra đi tìm Bàn Tử, cùng những cư dân của Bách Hoa thành bị chôn vùi trong biển rừng rậm.

Bởi vì khu rừng rậm biến dị đã bao trùm lên tất cả, nháy mắt thế cục được ổn định xuống, mặt dù hiện tại căn cứ Kim Môn có phái máy bay tới bay lượn trên bầu trời ném bom xuống thì phỏng chừng uy lực cũng không quá lớn, bởi vì rừng rậm đã bao trùm lên Bách Hoa thành rậm rạp đến không thể tưởng tượng được.

Trừ khi bọn họ diệt trừ hết khu rừng này, nếu không, chỉ cần lưu lại một viên hạt giống, cũng có thể ngay lập tức mọc rễ nảy mầm, một lần nữa sinh trưởng ngay tại nơi bị oanh tạc.

Nhưng là nơi đây bị vùi trong rừng rậm biến dị, người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được, người bị bệnh của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại, còn đang tụ tập bên ngoài cửa Bắc, đám người này còn có xu hướng tăng nhiều lên.

"Các ngươi nhìn kia, ra rồi, ra rồi."

Bên ngoài cửa Bắc, đám người dựng cả lều trại để ở, có người chỉ vào cửa Bắc nơi thực vật xanh um kêu lên

Lập tức mọi người vây quanh lên, chỉ thấy vốn dĩ cửa Bắc vốn trống trải giờ như được khảm vào một biển thực vật xanh biếc, nào là vọng tháp hay thủ vệ đã sớm bị chôn trong khu rừng rậm rạp, có người ra ngoài, cũng coi như là hiếm lạ.

Người ra ngoài là Bàn Tử, hắn mặc áo chống đạn, trên đầu còn đội mũ giáp chống đạn, phía sau đi theo hai người cũng ăn mặc đồng dạng như vậy, trong tay còn cầm súng, hai vị bảo tiêu với vũ trang hạng nặng.

Có người tiến đến gần Bàn Tử, còn chưa được vài bước đã bị hai vị bảo tiêu kia duỗi tay giơ súng xua đuổi, vì thế có người bất mãn hô lên:

"Bàn Tử, ngươi là người phụ trách của Bách Hoa thành, ngươi có thể nói cho chúng ta biết khi nào Bách Hoa thành mở cửa chứ? Còn có, những cây cối đột nhiên mọc ra này, có phải thực vật biến dị hay không? An toàn của chúng ta có được đảm bảo hay không?"

"Đúng vậy, không sai, khi nào chúng ta mới có thể đi vào Bách Hoa thành? Mẹ của ta nhanh không được rồi."

"Chúng ta muốn vào Bách Hoa thành, mở cửa thành ra đi, chém những cây cối kia đi!!!:

"Cầu xin các ngươi thả chúng ta đi vào, chúng ta cần trị liệu, Lưu Toa Toa ở đâu? Nàng không phải phật thủ nhân tâm hay sao? tại sao có thể nhẫn tâm nhìn đám người chúng ta biến thành tang thi a?"

"Bàn Tử!!! Mở cửa! Mở cửa ra!!!"

Nhóm người kia mồm năm miệng mười hô lên, nhao nhao thập phần náo nhiệt, Bàn Tử không nhịn được cười lạnh ra tiếng, âm dương quái khí nói:

"Mấy giờ trước, các ngươi không nghe thấy tiếng súng vang lên bên trong Bách Hoa thành hay sao? Nói thật vốn dĩ Bách Hoa thành chúng ta không có nghĩa vụ phải đi cứu người, nhưng chúng ta thiện tâm, vẫn tính toán dâng nên phần lực non nớt để đối phó với "lưu hành cảm mạo" của các ngươi, nhưng mà, có chút tiện nhân làm ra vẻ, vọng tưởng nhân cơ hội này công kích Bách Hoa thành của chúng ta, tự bản thân các ngươi trị liệu cho chính mình đi thôi."

-----------------------

827. Túi bụi

Nói xong, Bàn Tử liền tính trở lại bên trong, đám người kia lập tức ồn ào lên, rất nhiều người đang ở phía xa bắt đầu chen chúc tới, một đám người ở hiện trường la hét ầm ĩ, có người liều mạng chen qua đám người, hô lên với Bàn Tử:

"Bàn Tử, Bàn Tử, chúng ta không tới nháo sự, cũng không sinh bệnh, chúng ta không phải người ở Tiểu Chu thành, chúng ta cũng không phải người ở căn cứ Thời Đại, chúng ta muốn tiến vào Bách Hoa thành để tiếp viện, sau đó đi về phía nam, người xem, thân thể chúng ta rất tốt."

Bàn Tử lại không quay đầu lại mà đi vào cửa, cánh cửa thật dày kia, được Chiến Luyện thiết kế, Oành một cái đóng lại trước mặt mọi người.

Mọi người bắt đầu tức giận mắng chửi, có người mắng Bách Hoa thành thấy chết mà không cứu, có người mắng Bàn Tử không có tình cảm, cũng có người giương giọng nổi giận nói:

"Muốn trách, kỳ thật phải trách những người công kích Bách Hoa thành, người của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại, các ngươi nghe cho rõ đây, đừng làm cho ta biết người nào trong các ngươi công kích Bách Hoa thành, nếu lão tử mà biết, lão tư không cho nổ banh xác căn cứ các ngươi ra thì không thể yên được."

"Thái độ của ngươi đây là gì, nhìn ta làm gì? Lại không phải do Tiểu Chu thành chúng ta làm."

Có người xông ra hô:

"Khẳng định là do căn cứ Thời Đại làm, bọn họ không phải đã sớm mơ tưởng đến Lưu Toa Toa hay sao?"

"Thả TMD chó má, ngươi sao lại không nói Tiểu Chu thành các ngươi vẫn luôn muốn bá chiếm Bách Hoa thành đi? Cho nên vẫn luôn muốn phiền toái An Nhiên."

Bên trong đám người, có một người ở căn cứ Thời Đại với dáng người to con đứng lên, mặt hắn thoạt nhìn hồng hồng, tinh thần cũng có chút uể oải, nhưng hắn là người ở căn cứ Thời Đại, vì vẫn luôn ăn thịt biến dị, cho nên tố chất thân thể tốt hơn rất nhiều so với người của Tiểu Chu thành.

Nhìn hắn như thế này phỏng chừng là đã bị bệnh không nhẹ, nhưng đến bây giờ hắn vẫn còn sức lực để tranh luận với người của Tiểu Chu thành, mà rất nhiều người nhỏ yếu của Tiểu Chu thành căn bản vô lực tranh luận, họ ngồi ở ven đường rên hừ hừ.

Mọi người bắt đầu ồn ào, chỉ thiếu chút đánh lộn lẫn nhau, sau có người ra hòa giải hô lên:

"Các ngươi đừng ồn ào nữa, đừng ồn nữa, kỳ thật ta quan sát thấy, Lưu Toa Toa kia cũng chưa chắc có thể trị tốt được lưu hành cảm mạo lần này, các ngươi không thấy những người mà nàng cứu sống kia, bệnh trạng của họ tựa hồ chưa giảm bớt hay sao?"

Đây là lời nói thật, Lưu Toa Toa tuy rằng ngồi sau bàn khám ở bên cạnh cửa Bắc, nhưng dị năng của nàng, phảng phất như chỉ có thể trị được những vết thương, ví dụ như tiếp gân hay gãy xương linh tinh, nhưng bệnh về máu này, Lưu Toa Toa đã nói không có cách nào.

"Ngươi đánh rắm đi."

Có người đứng ra phản bác.

"Hiện tại Tiểu Chu thành cùng Căn cứ Thời Đại, mỗi ngày đều có người tử vong vì cảm nhiễm virut, nhưng ngươi từng nghe Bách Hoa thành có người chết hay chưa? Ta nói với ngươi, dị năng của Lưu Toa Toa là hữu dũng, những người tiếp nhận sự trị liệu của nàng, không người nào biến thành tang thi hết."

"Ngươi nói bậy, hai ngày trước, hàng xóm cách vách nhà ta đến tiếp nhận dị năng trị liệu của Lưu Toa Toa nhưng sau về nhà, không quá hai ngày liền biến thành tang thi!!!"

"Không có nha, dì ta không bị biến, thân thích bằng hữu bên người ta, dù sao cũng chưa bị biến, dì hai nhà ta lúc ấy nghiêm trọng nhất, nước miếng trong miệng đã bắt đầu chảy đầy ra, mọi người đều cầm đao chuẩn bị hết rồi, chỉ chờ dì hai nhà ta phát cuồng thì chém nàng, nhưng hiện tại nàng không phải ở Bách Hoa thành sống hảo hảo hay sao."

Mọi người bên ngoài ồn ào túi bụi, Bàn Tử đứng ở bên trong cửa thành, đại khái loáng thoáng nghe được một ít tin tức, hắn ngẩng đầu, nhìn rừng cây che trời kia, vội vàng chạy đi thân thể mập mạp dưới ánh sáng vựng ám, đi qua con người chỉ vừa vặn cho một người đi kia, chuẩn bị hội báo tình huống với An Nhiên.

---------------------------

828. Hoan nghênh tới dụ dỗ Oa Oa

Khi đi ngang qua căn nhà đá chuyên an bài những người bệnh nặng kia, Bàn Tử còn cố ý vén lên những lá cây to rộng chạy tới nhìn nhìn người bệnh bên trong, không xem thì không sao vừa xem đã khiến cho Bàn Tử ngạc nhiên.

Đám người bệnh kia nhìn dáng vẻ lập tức sẽ biến thành tang thi chờ làm thịt, giờ đang ngồi trên giường, hoặc nằm trên giường, nói chuyện với nhau đâu.

Tư duy rõ ràng, đầu óc minh mẫn, căn bản không có bộ dạng chuẩn bị biến thành tang thi a.

Hắn xoay người, bám lấy cửa sổ bò xuống, vội vã chạy về phía nhà An Nhiên, nhưng bởi vì không quen đường, vòng một vòng tới nhà người khác, làm hắn gấp muốn chết.

Bởi vì Bách Hoa thành bị niêm phong sự việc xảy ra trong nháy mắt, thành trì với cảnh đẹp điền viên kia đã biến thành rừng rậm biến dị, cho nên rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, thậm chí có người còn không phân biệt rõ đông tây nam bắc, vì vậy cũng không dám tùy tiện chạy loạn.

Vì để mọi người có thể thuận tiện hoạt động trong rừng rậm, An Nhiên vẫn mở một con đường nhỏ cho người ở Bách Hoa thành, cũng chính là con đường dài kéo từ Nam xuống Bắc kia, bất quá bởi vì phong cảnh bị thay đổi quá mức, Bàn Tử tất nhiên là bị lạc đường.

Đợi đến khi hắn vất vả đầu đầy mồ hôi tìm được nhà An Nhiên, trong nhà nàng đã có vài người đang tụ tập, Lưu Toa Toa cũng ở trong đó, còn có Triệu Như, nàng ấy đang lấy viên đạn từ trong người An Nhiên và Tiểu Bạc Hà ra, sau đó Lưu Toa Toa trị liệu miệng vết thương do viên đạn gây ra cho hai người.

Bàn Tử vừa muốn đem tin tức hắn phát hiện ra nói cho An Nhiên, thì thấy Oa Oa đang cưỡi trên lưng một người, lướt qua trước mặt hắn, hắn cúi đầu thấy vậy, liền ôm Oa Oa từ trên lưng người đàn ông kia xuống nói:

"Oa Oa, đây là ai a? Đừng tùy tiện chơi đùa với người xa lạ như vậy, thế đạo này quá hiểm ác, cẩn thận hắn lừa gạt ngươi đi mất a."

"Ngươi tùy ý nàng đi."

Sau khi trị liệu kết thúc, An Nhiên đứng dậy chuẩn bị vào nhà thay đổi bộ quần áo, lại dặn dò Bàn Tử:

"Để nàng chịu chút suy sụp cũng tốt."

Từ giờ trở đi, An Nhiên phải thay đổi phương thức giáo dưỡng Oa Oa, nếu dị năng của Oa Oa đúng là thao túng người khác làm con rối, thì phỏng chừng trên đời này không ai có thể bắt cóc được Oa Oa, giờ để Oa Oa chịu chút suy sụp, miễn cho đứa nhỏ này sau càng vô pháp vô thiên.

Cho nên hoan nghênh toàn bộ mọi người trên thế giới tới lừa gạt dụ dỗ Oa Oa nha!!!

Mọi người ở đây chỉ coi An Nhiên đang nói giỡn, tất cả đều cười cười, không để lời nói của nàng ở trong lòng, còn Sam người đang quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa lớn kia, phỏng chừng là một ngốc tử, dù sao không ai cảm thấy tên ngốc kia có quan hệ gì tới Oa Oa cả.

Bàn Tử nói vài câu với Oa Oa, rồi ôm Oa Oa chờ An Nhiên đi vào nhà thay đổi quần áo xong, hắn mới nói:

"An Nhiên, ta có phát hiện này muốn nói với ngươi, Bách Hoa thành chúng ta thế nhưng không có người bị biến thành tang thi,."

"Úc? Dị năng của Lưu Toa Toa không tối nha, thật là có thể trị liệu cái virut tận thế a???"

An Nhiên liếc mắt nhìn Lưu Toa Toa một cái, vậy từ nay về sau, Lưu Toa Toa càng không thể rời đi Bách Hoa thành, mặc dù Bách Hoa thành phải tiêu phí bất cứ đại giới nào cũng không thể để nàng ấy người người đoạt đi.

Lưu Toa Toa đang trị liệu cho Tiểu Bạc Hà càng mờ mịt, nàng dừng năng lượng dị năng trị liệu trong tay lại, nói:

"Ta thần kỳ như vậy sao?"

"Không phải, không phải."

Bàn Tử vội vàng lắc đầu.

"Ta nghe nói những người tiếp nhận sự trị liệu của ngươi về tới căn cứ Thời Đại hoặc Tiểu Chu thành, bị biến thành tang thi, nhưng những người bệnh nặng ở lại Bách Hoa thành thì ngược lại không bị biến đổi."

-------------------------------

829. Tồn tại siêu việt hơn Lưu Toa Toa

Trọng điểm là, người bệnh ở lại Bách Hoa thành, không bị biến thành tang thi, đây mới là ý mà Bàn Tử muốn biểu đạt.

An Nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía Triệu Như, Triệu Như nghiêng đầu, nhìn về phía Lưu Toa Toa, Lưu Toa Toa cúi đầu nhìn xuống đôi tay của mình tự hỏi:

"Vì sao dị năng của ta, lúc linh nghiệm lúc không linh nghiệm đâu? Có phải có quan hệ gì tới việc buổi sáng ta ăn gì hay không?"

Vừa nói xong mọi người liền quyết định không phản ứng lại Lưu Toa Toa này, mặc kệ nàng tự hỏi mỗi ngày mình ăn gì hay không ăn gì.

An Nhiên mở miệng hỏi Triệu Như:

"Ngươi phụ trách việc chữa bệnh, ngươi có thể xác định không ai ở Bách Hoa thành bị biến thành tang thi hay không?"

"Trong trí nhớ của ta thì không có, chờ ta trở về giở ký lục."

Nói xong, Triệu Như đứng dậy, chạy về phía xưởng dược, cái nàng gọi là ký lục ở đây chính là những ghi chép về phương diện chữa bệnh của Bách Hoa thành, ví dụ như số lượng dược phẩm, hôm nay Lưu Toa Tao cứu bao nhiêu người, hôm qua cứu bao nhiêu người, còn có những ghi chép kỹ càng tỉ mỉ về vết thương bệnh trạng của những người cần theo dõi....

Một lát sau, Triệu Như ôm một chồng sổ lớn trong ngực, vội vàng chạy về sân nhà An Nhiên, phía sau nàng Lương Tử Ngộ cũng ôm một chồng sổ lớn, đều là ghi chép ký lục về phương diện chữa bệnh ở Bách Hoa thành.

Còn chưa vào sân, Triệu Như đã hô lên:

"Không có người tử vong, nhưng có người bị biến thành tang thi."

Mọi người nghe vậy đều thất vọng nhưng lại nghe Triệu Như nói:

"Ta đã tra qua, ước chừng ở lúc đầu khi xây dựng Bách Hoa thành, có mấy người bị biến thành tang thi, nhưng ba tháng gần nhất, Bách Hoa thành chúng ta không ai bị biến thành tang thi cả."

Ngay sau đó Lương Tử Ngộ nói:

"Dân cư ở Bách Hoa thành quá ít, mãi cho tới hiện tại, mới đủ 1 vạn người, người có số tuổi lớn nhất đã 93 tuổi, cả nhà bọn họ chuyển tới từ Tiểu Chu thành, căn cứ vị bà cố nội kia nói thì những người cùng tuổi với bà còn ở tại Tiểu Chu thành đều đã chết sạch rồi."

Cho nên điều này đại biểu cái gì?

An Nhiên cùng Bàn Tử, còn có Lưu Toa Toa, mờ mịt nhìn Triệu Như và Lương Tử Ngộ, không rõ biểu tình kích động trên mặt của hai người là có ý gì?

93 tuổi, trước mạt tế đã coi là sống thọ, nhưng không phải không có người sống qua số tuổi này, phương Bắc này vốn dĩ không chịu quá nhiều ảnh hưởng của virus mạt thế, có bà cố nội sống tới 93 tuổi kia cũng không nên kích động như vậy chứ?

"An Nhiên, các người không hiểu này là có ý gì hay sao."

Lương Tử Ngộ rất kích động nói:

"Hiện tại chúng ta có thể thử nghĩ một chút, Bách Hoa thành của chúng ta có thể đang tồn tại một nhân tố có thể làm tăng thọ mệnh của nhân loại, hoặc là nói ức chế sự tồn tại của virus tận thế, nhân tố này mấy tháng trước đã xâm nhập vào Bách Hoa thành, từ khi hắn/nàng/nó tiến vào Bách Hoa thành thì chúng ta không còn xuất hiện tang thi nữa."

"Hơn nữa, một số người sắp bị biến thành tang thi sau khi đi vào Bách Hoa thành, virus tận thế trong cơ thể họ bị ức chế lại, chỉ cần bọn họ ở trong Bách Hoa thành hoặc ở gần Bách Hoa thành sẽ không bị biến đổi thành tang thi.

Nhưng một khi rời đi phạm vi quản hạt hay phạm trù kia, sẽ mất đi sự ức chế đối với virus, tình huống cơ thể họ sẽ chuyển biến xấu và biến thành tang thi."

Triệu Như tiếp lời Lương Tử Ngộ nói với An Nhiên:

"Cho nên, hiện tại chúng ta có thể tra xét một chút, hai ba tháng trước, có ai tiến vào Bách Hoa thành, trở thành một nhân viên cố định ở đây, do đó làm ức chết virus tận thế ở bên trong thành, đương nhiên, người này khẳng định là sự tồn tại siêu việt hơn Lưu Toa Toa."

--------------------------------

830. Có thể nhất chính là Trần Triều Cung

Khi nói lời này, Triệu Như đã nháy mắt với Lưu Toa Toa vài cái, nàng không quá thích không quen nhìn cái thế cục mà không có Lưu Toa Toa không được kia.

An Nhiên lại nhìn về phía Bàn Tử.

"Ngươi nói đi? Những việc vặt đó của Bách hoa thành đều do ngươi xử lý."

"Ta a?"

Bàn Tử túm lấy lỗ tai của mình nghĩ nghĩ.

"Muốn nói về mấy tháng trước, có hai người cố định xuất hiện tại Bách Hoa thành, không phải Tiếu Tử Mặc thì chính là Trần Triều Cung"

"Đúng đúng đúng, Tiếu Tử Mặc cùng Trần Triều Cung, hai người này tiến vào Bách Hoa thành trong khoảng thời gian này, Tiếu Tử Mặc vì chờ tin tức của con gái hắn, đánh đuổi cũng không đi a."

Lưu Toa Toa như nhớ tới gì đó, thập phần hưng phấn nói, sau lại lắc đầu cảm thấy có chỗ nào không đúng.

"Nhưng Chân Tuyết Cửu cũng cùng đến với Tiếu Tử mặc, nếu Tiếu Tử mặc có loại năng lực ức chế virus tận thế thì hắn hẳn là phải biết a."

"Nói không chừng loại năng lực này chính là của Chân Tuyết Cửu đâu."

An Nhiên hừ một tiếng, nàng không quên Chân Tuyết Cửu đưa bản thảo cho nàng, bên trong đều liên quan tới những điều cơ mật của Bách Hoa thành, cho nên người này, An Nhiên không tính toán thả hắn ra khỏi đây, vừa vặn Bách Hoa thành chịu tập kích, An Nhiên thuận lý thành chương đóng lại của Bắc, lưu hắn lại bên trong Bách Hoa thành.

"Không phải là Chân Tuyết Cửu."

Triệu Như lắc đầu nói với An Nhiên:

"Hắn về Bách Hoa thành cùng lúc với ngươi, trước đó hắn luôn ở doanh địa của kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, cho nên hắn không phải nhân tố tồn tại để ức chế virus mạt thế kia."

"Vậy có khả nghi nhất chính là Trần Triều Cung."

Nói đến nói đi, cũng chỉ có Trần Triều Cung phù hợp với điều kiện nhất, Bàn Tử khẳng định dứt khoát, chính hắn, không sai chính là hắn!

"Nếu không, chúng ta tìm thời cơ, hỏi hắn một chút?"

An Nhiên đề nghị, lập tức được sự gật đầu đồng ý của Triệu Như và Lương Tử Ngộ, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Bàn Tử.

Trong sự chú mục của mọi người, khuôn mặt béo núc cứng đơ dữ tợn của Bàn Tử nở nụ cười xấu hổ:

"Nhìn, nhìn ta làm cái gì? Muốn ta đi hỏi a? Nhưng ta không thân thiết với hắn a."

"Chúng ta ở đây cũng không có người quen thuộc với hắn."

Triệu Như nhún vai, chỉ qua An Nhiên, Lưu Toa Toa cùng Lương Tử Ngộ.

"Mấy người này không cần phải nói, An Nhiên chủ trương bắt giữ Trần Triều Cung ở Bách Hoa thành, cho nên khẳng định nội tâm của hắn có oán khí với An Nhiên, Lưu Toa Toa là đối thủ cạnh tranh tiềm tàng của hắn cũng không được, Lương Tử Ngộ cùng Trần Triều Cung thì không có giao tình gì...."

Khi Triệu Như đang nói, Lưu Toa Toa ủy khuất thấp giọng nói:

"Ta sao lại trở thành đối thủ cạnh tranh tiềm tàng của Trần Triều Cung được?"

"Dị năng của ngươi là trị liệu mà dị năng của Trần Triều Cung cũng là trị liệu, hai người các ngươi không phải đối thủ cạnh tranh thì là gì?"

Lương Tử Ngộ thấp giọng trả lời Lưu Toa Toa, Lưu Toa Toa cúi đầu:

"Úc" một tiếng, lại dùng thanh âm càng nhỏ như muỗi kêu hừ hừ nói:

"Ta lại không muốn đoạt người bệnh của hắn, nếu hắn nguyện ý, ta đem toàn bộ người bệnh nhường cho hắn a."

"Nói không chừng không phải Trần Triều Cung a."

So với những người này, Bàn Tử có chút hiểu biết về Trần Triều Cung hơn, bình thường không có chuyện gì, Trần Triều Cung còn tìm Bàn Tử để nhàn thoại đâu.

"Hiện tại để khẳng định người kia là Trần Triều Cung, vẫn còn quá sớm, không bằng chúng ta ngẫm lại, gần đây có người nào ở Bách Hoa thành đột nhiên thức tỉnh dị năng hay không?"

"Vậy chỉ có thể đem mục tiêu tỏa định ở trên người những đứa trẻ, hoặc là những người bình thường ở bên trong Bách Hoa thành thôi."

Triệu Như khoang vùng phạm vi lại.

"Ta và Lương Tử Ngộ sẽ đi tìm hiểu trong đám nhỏ và người bình thường, Bàn Tử, chuyện lôi kéo làm quen với Trần Triều Cung giao cho ngươi."

--------------------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play