831. Đây là cẩu cẩu a
Bàn Tử gật gật đầu, tách ra hành động với Triệu Như và Lương Tử Ngộ, hắn đi tìm Trần Triều Cung nói chuyện phiếm, mà An Nhiên Lưu Toa Toa cùng Tiểu Bạc Hà thì ở trong sân, chờ kết quả điều tra của bọn họ.
Oa Oa lại bò lên lưng Sam để cưỡi ngựa, còn chỉ huy Sam đi ngắt hoa cho nàng, mấy đóa hoa biến dị màu hồng nhạt, vốn dĩ nhàn nhã bò ở tường vây nhà An Nhiên, khi Sam vọt tới, chúng liền vội vàng thoát thân, khép mở cánh hoa phóng thích ra mùi hương chỉ thuộc về chúng nó.
"An Nhiên, loại hoa màu hồng nhạt này, thật thơm, hương vị thanh thanh đạm đạm, không gay mũi cũng không nồng đậm."
Lưu Toa Toa nhìn Sam đang quỳ rạp trên mặt đất, chờ Oa Oa, đuổi theo những bông hoa màu hồng nhạt chạy khắp nơi, tâm tình của nàng không nhịn được là tốt lên rất nhiều, lại nói:
"Bất quá thoạt nhìn chúng nó thật nhát gan, không giống những bông hoa khác."
"Loại hoa màu hồng nhạt này không hung tàn như những anh chị em của nó."
Về điều này, An Nhiên sớm đã phát hiện ra, đứa nhỏ Oa Oa này, cũng rất vô pháp vô thiên, không biết bắt đầu từ khi nào đã phát giác việc những bông hoa màu hồng nhạt kia dễ khi dễ, cho nên đặc biệt thích nắm lấy những cánh hoa màu hồng của chúng.
Nếu đổi thành những bông hoa khác, tuy rằng nhận mệnh bị Oa Oa nắm lấy nhưng xoay người chúng liền cáo trạng với An Nhiên, tâm tình phẫn nộ kia biểu hiện thực vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng những đóa hoa hồng nhạt sẽ không, chúng bị Oa Oa nắm lấy cánh hoa, chỉ biết co trong góc khóc lóc, rất nhát gan, nhút nhát.
Đương Nhiên, cũng có bông hoa màu hồng nhạt sẽ xen lẫn vào những bông hoa khác, hoặc là đỏ hoặc trắng, làm chúng bảo hộ nó, nhưng Oa Oa phi thường khí phách, vô luận là hoa gì, ai đến cũng không cự tuyệt, chặn đường sao? Nàng duỗi tay nắm lấy, ai thèm đi quản đóa hoa đó ở trong mắt người khác có là loài ăn thịt người hay không?
Nói đi thì cũng phải nói lại, những bông hoa biến dị, rất ít có khả năng tỏa ra mùi hương, nhưng từ khi có loại hoa màu hồng nhạt này được tạp giao ra, Bách Hoa thành liền tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt, mùi tươi mát tự nhiên, cũng không để người chán ghét, hắn là không có độc.
Nếu có độc, thì toàn bộ người trong Bách Hoa thành đã sớm chết sạch rồi.
Rất nhanh mặt trời đã xuống núi, khi buổi tối chính nùng buông xuống, xe của Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm cùng Vân Đào xuất hiện ở ngoài rừng cây biến dị, khoảng cách của bọn họ cách Bách Hoa thành khá xa, vì vậy khi Bách Hoa thành xảy ra chuyện, tin tức nhận được cũng chậm hơn.
Đợi đến lúc phát hiện ra xe tới chở vật tư hôm nay còn chưa tới, ba người bọn họ lập tức nhích người, từ kho tài nguyên thứ hai vội vàng lái xe trở về Bách Hoa thành.
Khi tiến vào rừng rậm biến dị, xe của bọn họ bị lạc hướng, Chiến Luyện còn đang tự nhủ cây cối rừng rậm biến dị này sao càng lúc càng thô to càng cao lớn càng dày đặc như vây? Sau đó An Nhiên mở một con đường cho họ lái xe, xe của bọn họ có thể trực tiếp chạy về phía trước.
Chạy rất lâu rất lâu, trong lòng bọn họ còn tràn đầy tin tưởng rằng ra cánh rừng này là có thể tiến vào Bách Hoa thành quen thuộc, nhưng lại không nhờ khi chạy tới cuối của cánh rừng, họ thấy được phòng ở của Chiến Luyện.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chiến Luyện ngừng xe ở ngay trước hàng rào tre của nhà mình, thấy Oa Oa đang cưỡi trên lưng một người đàn ông, cao hứng ra nghênh đón hắn, hắn vội vàng xuống xe, bế Oa Oa từ trên lưng người kia xuống, rồi cúi đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất, kết quả người kia chẳng những không đứng lên mà vẫn còn quỳ tứ chi trên mặt đất như cũ.
"Đây là ai?"
Chiến Luyện nhìn về An Nhiên vừa đi ra khỏi cửa phòng phía sau oa Oa, chỉ vào Sam ở trên mặt đất hỏi.
Người trả lời hắn không phải là An Nhiên, mà là Oa Oa, Oa Oa cao hứng ôm lấy cổ Chiến Luyện, nãi thanh nãi khí nói:
"Đây là cẩu cẩu a."
-------------------------
832. Đó là cẩu cẩu
"Hắn không phải cẩu cẩu, hắn là người."
An Nhiên bất đắc dĩ đi ra, nhận lấy Oa Oa từ trong lòng ngực Chiến Luyện, nói:
"Bảo bối à, con không cho hắn ăn chút gì, hắn sẽ chết đói, hắn chết đói, ngày mai sẽ không có người cho con làm ngựa lớn để cưỡi nữa."
"Ba Ba làm ngựa lớn."
Oa Oa vươn cánh tay như củ sen ra chỉ vào Chiến Luyện, ý tứ là không có người cho nàng làm ngựa lớn nhưng ba ba đã trở lại, ba ba có thể nha, nàng không cần những người khác làm ngựa lớn, có ba ba là đủ rồi.
Lập tức Chiến Luyện bắt đầu cuộn tay áo, chuẩn bị quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa lớn cho Oa Oa, An Nhiên rống hắn một tiếng:
"Làm gì đó? Đứng lên!"
"Được."
Chiến Luyện đình chỉ ý tưởng muốn quỳ rạp trên mặt đất để làm ngựa lớn cho Oa Oa, buông tay áo xuống, rồi nghĩ, không đúng a, hắn trở về đây là để tìm hiểu rõ ràng tình huống, không phải muốn chơi cưỡi ngựa với con gái a.
Vì thế sủng nịnh nói với Oa Oa:
"Ba ba còn có việc phải làm, hiện tại ba ba không làm ngựa lớn được."
"Ba ba không vội, ba ba chơi với bảo bảo."
"Được, ba ba không vội, ba ba với bảo bảo."
Lập tức Chiến Luyện thay đổi lập trường, thậm chí sâu trong nội tâm, đều kháng cự đi làm chuyện khác, hiện tại hắn chỉ nghĩ đến việc chơi đùa với con gái hắn.
An Nhiên ở một bên, có chút đau đầu ôm Oa Oa vào phòng, đồng thời nói với Chiến Luyện:
"Ngươi không cần bị Oa Oa thao túng, không cần thả lỏng cảnh giác với nàng, phải thời thời khắc khắc nhắc nhở mình, đối với những yêu cầu của nàng, xem xét có hợp lý hay không, ta nói với ngươi rồi, không thể quá chiều chuộng đứa nhỏ này."
Vào phòng, An Nhiên đặt Oa Oa trên mặt đất, đưa cho nàng một bát cơm, trong bát có một chút đồ ăn, còn có hai chiếc đũa, dặn dò nàng:
"Đi, làm thúc thúc bên ngoài kia ăn chút đồ ăn."
"Đó là cẩu cẩu.:
Oa Oa nghiêm trang cường điệu nhưng rồi cũng nhận lấy bát đồ ăn cùng đôi đũa, tung ta tung tang đi cho cẩu cẩu của nàng ăn cơm.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? An Nhiên, trong sân nhà các ngươi từ lúc nào có thêm một kẻ điên chứ?"
Ngoài cửa, Lạc Phi Phàm cùng Vân Đào vừa xuống xe, dưới ánh đèn đường sáng ngời chiếu rọi xuống, hai người lần lượt đi vào phòng, cả hai người cũng thấy được Sam, thật sự giống một con đại cẩu, trung thành và tận tâm thủ sân, bất quá vì Lạc Phi Phàm cùng Vân Đào là người quen của Oa Oa, cho nên không sủa lên với hai người mà thôi.
Trên mặt An Nhiên có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng không giải thích đó là do dị năng của Oa Oa, bởi vì ngay chính nàng đều còn ở trong trạng thái khiếp sợ.
Nàng chỉ đem sự tình phát sinh trong buổi sáng ngày hôm nay ở Bách Hoa thành nói với mấy người, làm cho biểu tình mấy người đàn ông nháy mắt trở nên nghiêm túc.
"Đúng là việc ứng đối với vũ khí nóng của Bách Hoa thành không đủ."
Chiến Luyện gõ gõ một đầu ngón tay xuống mặt bàn.
"Những người kia, cũng không thể để lại, bằng không sau này tùy tiện a miêu a cẩu nào cũng có thể dương oai với Bách Hoa thành."
"Ta cũng không tính để lại tánh mạng những người này."
An Nhiên chỉ chỉ về phía rừng cây đen như mực, mấy người kia giờ giống như kén tằm bị treo trên không trung làm kho máu.
"Mấy người này cần phải xử quyết công khai."
"Trước khi xử quyết, chúng ta cẩn thận thẩm vấn qua những người này một lần."
Chiến Luyện không có bất luận ý kiến gì đối với việc xử quyết công khai mấy người kia cả, trên thực tế, khi nghe thấy việc mấy người này ném bom hơi cay vào Bách Hoa thành, còn phóng hỏa muốn bắt cóc người, thì việc công khai xử quyết trở thành thủ đoạn duy nhất để kinh sợ ngoại giới.
Không phải Bách Hoa thành tàn nhẫn độc ác, mà ở cái xã hội như sài lang hổ báo này, Bách Hoa thành không tàn nhẫn làm sao có thể trụ vững được?
-------------------------------
833. Ta cần khiêm tốn một chút sao
"Vậy những cây cối cùng thực vật kia phải làm gì bây giờ?"
Lạc Phi Phàm đứng ở cạnh cửa sổ ngoài phòng khách nhà An Nhiên nhìn đám cây cối che trời bên ngoài, những cây cối kia nhìn như bình thường, nhưng bất quá là áo ngoài lừa gạt người khác của Nhục hoa và Cầu Gai Béo mà thôi.
Rừng rậm biến dị dày đặc như này, cứ như vậy mà bao phủ toàn bộ Bách Hoa thành hay sao? Vậy Bách Hoa thành muốn trồng trọt cày cấy thì làm sao bây giờ? Kỳ thật Lạc Phi Phàm rất thích Bách Hoa thành trước kia với đầy hoa hoa thảo thảo.
Hắn đặc biệt thích nhìn lúc sáng sớm hay chạng vạng, dưới khói bếp lượn lờ, đám trẻ nhỏ chạy nhảy hết từ Nam tới Bắc trên những con đường nhỏ không quá rộng, dưới ánh mặt trời toàn bộ hết thảy như được nhuộm một tầng kim sắc, làm tâm tình người trở nên nhẹ nhàng, no đủ.
"Qua mấy ngày, chờ thế cục ổn định, những thực vật kia sẽ triệt đi."
An Nhiên nói xong, một cây đại thụ ngoài cửa sổ như đáp lại nàng, nó lắc lư lắc lư một chút.
Vân Đào ở bên cạnh trêu ghẹo nói:
"Dị năng của ngươi càng ngày càng lợi hại, rừng cây rậm rạp như vậy, nói triệt liền triệt, chỉ biết nói hai chữ trâu bò a."
"Ta cần phải khiêm tốn một chút hay sao?"
An Nhiên nhướng mày, trong ngữ điệu có chút nhẹ nhàng, chọc Chiến Luyện duỗi tay tới, bàn tay to rộng ấm áp xoa xoa đầu nàng.
Mọi người đã quyết định những việc tiếp theo, vì vậy liền phân công nhau hành động, Lạc Phi Phàm phụ trách thẩm vấn đám người bị treo trên cây, Vân Đào đi tìm Bàn Tử, tìm hiểu làm quen về nhân tố ức chế virus tận thế, Chiến Luyện thì đi tu sửa cửa Bắc cùng cửa Nam đồng thời thiết trí một ít cơ quan ở các nơi trong Bách Hoa thành.
Đúng như lời Chiến Luyện nói, lần tập kích này đã bại lộ nhược điểm của Bách Hoa thành, khi đối mặt với sự tập kích bất ngờ của vũ khí nóng, sự ứng phó của Bách Hoa thành sẽ không đủ nhanh, cho nên hắn quyết định thiết kế một hệ thống kiểm tra an ninh, trình độ chặt chẽ giống như hệ thống kiểm tra của sân bay.
Bộ hệ thống này được thiết trí ở hai cửa nam và bắc, người đi vào hai cửa này, vô luận là ai, đều phải đi qua hệ thống kiểm tra, người nào mang theo súng ống đạn dược, thì không thể đi vào bên trong Bách Hoa thành.
Đương nhiên, suy xét đến mạt thế, có một bộ phận lữ khách cần mang theo vũ khí, họ chỉ tới Bách Hoa thành để tiếp tế thêm đồ dùng, sau đó mượn đường đi xuống phía nam.
Đối với loại tình huống trên, Bách Hoa thành cũng có những chính sách ứng đối, họ sẽ giao hết vũ khí trong người, bỏ vào một hộp kín, sau khi dừng chân ở Bạch Hoa thành mấy ngày, số vũ khí đó sẽ gửi cho Bách Hoa thành quản lý, đến lúc rời đi, có thể ra ngoài thành để lấy.
Không có người nào biết được vũ khí của mình sau khi nộp lên sẽ được gửi ở nơi nào, lại theo hành trình như thế nào để từ cửa Bắc chuyển tới cửa Nam, dù sao trong mua bán Bách Hoa thành luôn dùng danh dự và chữ tín để đảm bảo, tuyệt đối không tham ô vũ khí nóng của bọn họ.
Trong lúc Chiến Luyện oanh oanh liệt liệt cải tạo lại Bách Hoa thành thì đồng thời việc điều tra của Vân Đào cùng Bàn Tử đang gặp nguy nan, bởi vì mặc kệ người bình thường hay đám nhỏ trong thành, đều không ai thừa nhận chính mình có được dị năng đặc thù gì.
Dị năng đặc thù này là cái quỷ gì a? Phạm vi quá lớn, rất khó để khẳng định.
Đương nhiên, chuyện này cũng không có khả năng nói trực tiếp với người trong thành, hắc, chúng ta phát hiện có người có thể ức chế được virus tận thế, các ngươi mau nói cho chúng ta biết, đó là ai trong các ngươi sao????
Người trong thành cũng không phải tất cả đều trung thành và tận tâm Bách Hoa thành, nhiều người như vậy, ai biết chừng có một ít người có lòng hướng ra bên ngoài, hậu quả của việc lắm mồm chính là, sợ toàn bộ căn cứ trên thế giới này coi Bách Hoa thành là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Cho nên bọn họ đang ở tình trạng không thể nói rõ, không biết phân chia phạm vi như thế nào, tất cả mọi người lại phủ nhận mình có dị năng đặc thù.
----------------------
834. Cần ta giúp ngươi tìm xem hay không
Nếu ở trong đám người thường cùng đám nhỏ, không thể điều tra ra người này, An Nhiên cũng không có biện pháp nào khác, đột nhiên nàng nhớ tới Chân Tuyết Cửu, vì thế vẫy tay, nhờ người tìm Chân Tuyết Cửu tới trong sân nhà mình.
Rừng cây vẫn còn rất dày đặc, Chân Tuyết Cửu nhìn An Nhiên ngồi trong đám lá cây, không chờ An Nhiên mở miệng, hắn đã hỏi:
"An Nhiên, ngươi nói đi Bách Hoa thành của các ngươi có phải rất kỳ quái hay không, hiện tại ở bên ngoài nhiều người bị cảm như vậy, Bách Hoa thành lại không có ai bị cảm mạo, ngươi đã làm gì ở Bách Hoa thành vậy?"
"Cái gì???"
An Nhiên biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt tỏ ra không hiểu nhìn Chân Tuyết Cửu, thấy hắn chỉ mở to mắt nhìn nàng với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, trong lòng An Nhiên thở dài một chút, hỏi:
"Được rồi, ta hỏi ngươi, ngươi có cảm thấy Tiếu Tử Mặc có năng lực ức chế virus tận thế hay không?"
Ở trước mặt một người với tâm tư tỉ mỉ, sức quan sát nhạy bén như vậy, không thể nói dối được, mặc dù có nói dối, nhưng tiếp theo sẽ có rất nhiều chuyện đều bị Chân Tuyết Cửu tìm tòi cân nhắc ra tới, cho nên không bằng trực tiếp nói thẳng ra, không chừng có thể biết được một ít kinh hỉ ngoài ý muốn đâu.
Ai biết được, vẻ mặt Chân Tuyết Cửu lại kinh hãi, kỳ quái nhìn An Nhiên.
"Tiếu Tử Mặc? năng lực ức chế virus tận thế? Hắn làm sao có thể có năng lực này? Nếu hắn có năng lực như vậy, thì những thôn nhỏ chúng ta đi ngang qua kia sẽ không có tang thi xuất hiện a."
Lúc trước Chân Tuyết Cửu đã sớm thuê Tiếu Tử Mặc, thậm chí thuê hắn còn sớm hơn Cốc Tường, Chân Tuyết Cửu đã cùng Tiếu Tử mặc du tẩu khắp nam bắc ở mạt thế.
Nói Tiếu Tử Mặc là bảo tiêu của hắn kỳ thật quan hệ của hai người càng có khuynh hướng như bạn đồng hành, Chân Tuyết Cửu vì lý tưởng viết sách còn Tiếu Tử mặc vì tìm con gái hắn, hai người nắm tay đồng hành, dọc đường đi không biết tao ngộ bao nhiêu cửa ải khó khăn, kiến thức không biết bao nhiêu sự tình không thể tưởng tượng rồi.
Đã có lúc bọn họ ở phương nam, ngủ nhờ trong một cái thôn nhỏ không quá lớn, một đêm qua đi, người ở nửa cái thôn đều bị thi hóa, hơn nữa là vô thanh vô tức biến thành tang thi, nếu Tiếu Tử Mặc có năng lực ức chế virus tang thi, thì những người đó, những người ở bên người hắn sẽ không bị biến thành tang thi.
"Cho nên, có thể xác định Tiếu Tử Mặc không có loại năng lực này?"
An Nhiên không muốn buông tay, nhìn Chân Tuyết Cửu hỏi lại một lần, hắn cũng rất nghiêm túc lắc đầu, thì thế An Nhiên có chút thất vọng hỏi:
"Vậy không phải là Tiếu Tử Mặc, thì có thể là ai?"
"Cần ta giúp ngươi tìm xem hay không?"
Chân Tuyết Cửu đối với nhân tố kia tựa hồ cũng có chút hứng thú, suốt đời hắn không có gì yêu thích cả, chỉ hứng thú với tin tức, tìm hiểu các loại bí văn....
An Nhiên ngồi trong đám lá cây, tùy ý vẫy vây tay:
"Ngươi đi tìm đi, tùy ngươi."
Nàng dùng tư thái không để bụng, tùy ý cứ như vậy tống cổ Chân Tuyết Cửu trở về.
Không có khả năng là Tiếu Tử Mặc, sức quan sát của những người khác không thể so với Chân Tuyết Cừu, hắn đã phủ định việc Tiếu Tử Mặc có năng lực ức chế virus.
Vậy nếu Tiếu Tử Mặc không phải người kia, thì mục tiêu tỏa định giờ có khả năng 50% là người thường cùng bọn nhỏ, 50% là Trần Triều Cung.
Tin tức truyền đạt tới Bàn Tử khi rừng rậm bao phủ ở Bách Hoa thành dần dần loãng ra, đã tới cuối thu, Bàn Tử lĩnh mệnh, lâu lâu lôi kéo nói chuyện với Trần Triều Cung, trong tối ngoài sáng do thám bí mật của hắn, nhưng Trần Triều Cung chưa bao giờ lộ ra bất luận dấu vết gì.
----------------------------
835. Thái độ của hắn không có nghi ngờ gì
"Bách Hoa thành của chúng ta đây đã đóng cửa ước chừng nửa tháng rồi đi."
Trong sân nhà Trần Triều Cung, hắn mặc một chiếc quần dài, xắn gấu quần lên, đang cầm một đống cùi ngô trong tay, miệng thì câu được câu không trò chuyện với Bàn Tử vừa tới cửa.
Bàn Tử đáng thương, muốn thám thính dị năng của Trần Triều Cung, nhưng lại không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ phải mỗi ngày chạy tới nhà hắn bắt tay làm bằng hữu.
Lúc này, hắn đang bị Trần Triều Cung sai sử, khuân vác một ống pháo màu đen rất nặng rất nặng, Trần Triều Cung tính toán đem cái ống pháo này dọn đến bên ngoài trường học của Bách Hoa thành.
Nghe vậy, Bàn Tử hự hự hỏi:
"Đúng vậy, đã tới cuối thu, nên chuẩn bị phát quần áo mùa đông cho mọi người."
Sau đó hắn chỉ vào ống pháo đã được để lên xe đẩy hỏi:
"Ta nói này, lão Trần, ngươi định đem cái đại pháo này chuyển đến gần trường học có phải muốn cho nổ trường học của chúng ta hay không a?"
"Cái gì?"
Trần Triều Cung kinh ngạc xách theo một túi hạt ngô nhìn Bàn Tử.
"Ngươi không nhìn ra tới hay sao, ta muốn làm bỏng ngô cho bọn nhỏ a???"
"Đúng không?? ha ha a."
Bàn Tử xấu hổ nói:
"Ngươi nói sớm một chút a, ta còn tưởng ngươi muốn đi cho nổ trường học đâu."
"Ngươi cũng không hỏi a."
Hai người cứ như vậy, ngươi một câu ta một chữ, một người thì xách theo túi hạt ngô, một người thì kéo xe đẩy, đi về phía trường học.
Từ sau khi bị tập kích một lần kia, dân cư của Bách Hoa thành đều có dự cảm, Bách Hoa thành đóng cửa nửa tháng nay sắp mở cửa, bởi vì những cây cối che trời kia đã dần dần triệt hết, Bách Hoa thành đã từng bị cây cối rậm rạp che kín không kẽ hở không có ánh sáng lọt vào, mấy ngày nay trên đường phố cũng chỉ có vài cây đại thụ linh tinh.
Nơi đây đã làm tốt chuẩn bị, mở rộng cửa thành, không còn là những ngày chỉ cho vài người đi vào tiếp nhận sự trị liệu của Lưu Toa Toa hay vài người vào tiếp tế lương thực rồi đi xuống phía nam, Bách Hoa thành đã thanh lãnh thật lâu giờ phút này dân cư bên trong thành có chút hưng phấn.
Mắt thấy nơi đây sắp một lần nữa náo nhiệt, mọi người đều dốc hết sức lực, bắt đầu tìm tòi sáng tạo ra những đồ ăn đa dạng, bọn họ hy vong có thể khôi phục lại phồn vinh ngày xưa của Bách Hoa thành.
Bọn nhỏ đã sớm khôi phục lại việc đi học bình thường, những người lớn cũng đã khôi phục việc lao động ngoài đồng ruộng, việc khai quật kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu thứ 2 đã bị đình chỉ, bởi tang thi hệ thổ không biết sẽ tới vào lúc nào, mà An Nhiên Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm những người có sức chiến đấu siêu cường phải ở lại trong Bách Hoa thành, cho nên, mọi người đều phải trở lại Bách Hoa thành để đợi lệnh.
Bàn Tử và Trần Triều Cung còn chưa tới trường học đã nghênh diện Triệu Như và Lương Tử Ngộ mang theo vài người mặc áo blouse trắng đi tới. Bàn Tử mồ hôi đầy đầu lên tiếng tiếp đón hai người.
"Hi, hai người các ngươi vội gì đó?"
Triệu Như cũng mặc một bộ quân áo blouse trắng, đeo khẩu trang, nhìn thấy hai người liền dừng bước chân, đôi mắt lộ ra khỏi chiếc khẩu trang mị mị lên cười nói:
"Thời tiết bắt đầu lạnh, đi xin mỗi người trong Bách Hoa thành một chút máu để tra xét xem có người nào bị cảm mạo hay không."
Nói xong, nàng nhìn về phía Trần Triều Cung nói:
"Trần tiên sinh, ngài cũng cần lưu lại chút máu làm mẫu, vạn nhất cảm nhiễm những virus ở bên ngoài thì không được tốt cho lắm."
"Lưu hành cảm mạo còn không có lan truyền lại đây? Sẽ không phải là virus tận thế gì đi."
Hắn có chút kỳ quái nhìn Triệu Như, nhưng vẫn đi tới trước, cuốn ống tay áo lên, để Triệu Như lấy máu của hắn, thái độ của hắn không chút nghi ngờ gì.
--------------------------------
836. Hiến máu nhân đạo
Tuy rằng Trần Triều Cung có nghe qua về sự tình ở bên ngoài, nhưng Bách Hoa thành thật sự quá an toàn, căn bản còn không có người đánh hắt xì, cho nên hắn một lòng chỉ nghĩ đến việc nổ bỏng ngô, căn bản không chú ý tới việc lưu hành cảm mạo.
Mà đại khái Bách Hoa thành đóng cửa, bên trong thành không có người nào rảnh rỗi đi ngang qua hay đi cầu trị liệu, ai muốn đi vào cần phải trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc mới có thể đi vào, cho nên bọn thuộc hạ của hắn cũng không thể tự do ra vào Bách Hoa thành.
Điều này làm cho tin tức của Trần Triều Cung bị hạn chế, cho nên hắn cũng không biết, ở Bách Hoa thành, thậm chí ở cửa thành không có người nào bị biến thành tang thi.
Triệu Như lại nhìn hắn một cái, trong lòng có chút so đo, lời này của hắn, người nói như vô tình nhưng người nghe thì hữu ý, vì sao người ở Bách Hoa thành luôn rất xa lạ với từ ngữ như "virus tận thế", mọi người gọi nó là lưu hành cảm mạo, mà Trần Triều Cung này vừa há mồm ra là nói "virus tận thế"?
Điều này thuyết minh rằng Trần Triều Cung rất quen thuộc với nó!!!
Đúng, không sai, là hắn đúng là hắn, chính là hắn!
Vài người mặc áo blouse trắng phía sau Triệu Như lập tức có cảm giác hưng phấn, dọn dẹp dụng cụ trong tay, tất cả đều là thiết bị lấy máu, Triệu Như cũng không lên tiếng chỉ dẫn Trần Triều Cung tới ngồi ở chiếc bàn gấp, buộc dây garo lên bắp tay hắn, rồi lấy tăm bông tiêu độc cho làn da trên cánh tay hắn, kim tiêm nhỏ bé chui vào cánh tay lấy máu của Trần Triều Cung.
Sau khi hoàn thành toàn bộ quy trình, Lương Tử Ngộ cùng Bàn Tử âm thầm thả lỏng khẩu khí, nhìn dáng vẻ, Trần Triều Cung không giãy giụa chút nào, hắn có phải muốn dấu diếm dị năng của mình hay không? Hay là kỳ thật hắn không biết dị năng của mình có thể ức chế được virus tận thế hay không?
"Như vậy là được rồi chứ?"
Trần Triệu Cung thấy Triệu Như rút ống tiêm ra, trong lòng nảy sinh ra nghi ngờ, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc hỏi Triệu Như.
"Chỉ là kiểm tra đo lường virus mà thôi, phải lấy một túi máu lớn như vậy sao?"
Lượng máu kia có tới 200ml đi, bằng một lần hiến máu nhân đạo rồi!
Triệu Như không nói gì, nhưng Lương Tử Ngộ đứng ở một bên, lại cười nói:
"Coi như làm việc thiện đi, hiến chút máu cho kho máu của Bách Hoa thành đi, nói không chừng ngày nào đó, máu của Trần tiên sinh đây có thể cứu sống một vài mạng người đâu."
"Được rồi."
Trần Triều Cung dùng tăm bông ấn lên nơi bị rút máu.
"Ta cũng không biết các ngươi đang làm gì, nếu có gì kỳ thật có thể nói rõ ràng, hiện giờ ta là cá trên thớt của Bách Hoa thành rồi, còn có thể nhảy nhót hay sao? Các ngươi nói đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Lương Tử Ngộ cúi đầu khom lưng đưa tay về phía trường học ý bảo hiện giờ Trần Triều Cung có thể đi rồi.
Đương nhiên hắn sẽ không nói rõ với Trần Triều Cung, hiện tại bọn họ hoài nghi hắn có dị năng ức chế virus tận thế, cho nên mới rút một túi máu đầy để về làm nghiên cứu rồi.
Trần Triều Cung lại cẩn thận nhìn qua Lương Tử Ngộ, nhưng mặt của Lương Tử Ngộ bị khẩu trang che khuất, muốn nắm bắt tìm tòi gì qua mặt hắn thì cũng đạt được không quá nhiều tin tức, nhưng người nhạy bén như Trần Triều Cung, từ lúc Bàn Tử mỗi ngày đều dựa gần vào hắn, hắn liền biết ước chừng có chuyện gì đã xảy ra.
Hiện giờ hắn trở thành tù nhân, năng lực hữu hạn, tất nhiên cũng không thể thám thính ra nhiều, vì thế chỉ có thể tự hiểu rõ, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, buông tay áo bị cuộn lên xuống, một lần nữa lấy túi hạt ngô cùng Bàn Tử đi về phía trường học.
Mấy người Triệu Như đã thu thập thiết bị lấy máu ở trên bàn, Bàn Tử thì đẩy cái xe đẩy khi đi ngang qua Lương Tử Ngộ, thì hai người trao đổi cho nhau ánh mắt tự hiểu rõ, sau đó, từng người rời đi làm việc của mình.
------------------------------
837. Luật rừng
Ngoài cửa Bắc rộn ràng nhốn nháo, mọi người đều đang nhón chân mong chờ, Vân Đào mở cửa thành ra, đưa hai phong thư cho mọi người, là giấy mời lãnh đạo của Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại.
Hai phong thư kia, rất nhanh được đưa tới tay hai vị lãnh đạo, Hồ Chính cùng lãnh đạo của Tiểu Chu thành lần lượt xuất hiện ở bên ngoài cửa Bắc của Bách Hoa thành, trên mặt hai người đều là sự mỏi mệt, trong đám người khổng lồ ở cửa Bắc này, sắc mặt ai ai cũng không khác biệt lắm.
"Kỳ quái, rõ ràng Bách Hoa thành hẹn hai vị lãnh đạo của hai căn cứ tới đây mà, tại sao họ còn không mở cửa thành ra?"
"Đúng vậy, thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, chúng ta không dám rời đi nơi này, thật sự nếu không mở cửa thành, để tự do mậu dịch, sợ sẽ khuyết thiếu vật tư dùng cho mùa đông."
"Sớm biết như vậy, ngay từ đầu nói rõ điều kiện rồi, chơi tập kích cái gì chứ ???"
Có người đưa ra vài câu oán hận, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc Hồ Chính và lãnh đạo của Tiểu Chu thành nghe thấy, Hồ Chính quay đầu lại căm tức nhìn, mà người còn lại thì cúi gầm đầu xuống, không nhúc nhích nhìn mặt đất.
Đám người tụ tập ở ngoài cửa thành này phần lớn đã đợi hơn nửa tháng, thậm chí có rất nhiều người vừa tới Bách Hoa thành đã bị bệnh nguy kịch thiếu chút nữa biến thành tang thi nhưng bọn hắn vẫn sống, không tiếp nhận sự trị liệu của Lưu Toa Toa mà họ vẫn sống.
Mọi người còn chưa tổng kết ra đây là vì sao, nhưng người vẫn sống, trong lòng họ ít nhiều đều có oán khí, oán khí đối với lãnh đạo của Tiểu Chu thành đối với căn cứ Thời Đại, nếu không có một trận đánh bất ngờ không lượng sức như vậy, Bách Hoa thành ngày hôm nay cũng không có đóng cửa thành, bọn họ làm gì phải ngồi ở đây hứng gió lạnh chứ.
Đương nhiên, ai cũng không thể khẳng định, trận đánh bất ngờ kia là do Tiểu Chu thành làm, hay là do căn cứ Thời Đại làm, Lạc Phi Phàm đã tra tấn cùng bức cung vài lần, nhưng không ai chịu nói, hắn cũng không đi tra tấn bức cung nữa.
Dù mặc kệ là do ai làm, thì không phải Tiểu Chu thành thì là căn cứ Thời Đại, nếu không nữa thì là căn cứ Kim Môn, hoặc là những căn cứ lớn lớn bé bé mới ngoi đầu dậy, dù sao cũng không quan trọng nữa.
Điều quan trọng là, Bách Hoa thành đã nhận rõ ra một hiện thực, thừa hành mạt thế này là luật rừng, trong luật rừng, ta muốn sống thì ngươi phải chết, để cho mình không rơi vào địa vị chờ đánh thì phải phát triển chính bản thân mình, chính mình phải cường đại lên, dùng sức mạnh làm những người giở trò quỷ với Bách Hoa thành phải kinh sợ.
Khoảng thời gian trước, muốn mượn Lưu Toa Toa chỉ có hai nơi Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại, cho nên Bách Hoa thành thỉnh hai người phụ trách của hai căn cứ tới đây, mời họ làm gì ư? Tạm thời đứng ở ngoài cửa chờ xem đi.
Nhưng chỉ đứng ở đây, người người ở ngoài cửa đều lên tiếng oán thán, Hồ Chính là người đầu tiên không nhịn được, mở miệng, hô lên về phía vọng tháp lộ ra một góc khỏi đám cây cối rậm rạp.
"Các ngươi mời chúng ta tới đây, chính là đãi khách như vậy sao? Chúng ta muốn gặp An Nhiên, mở cửa thành ra! Mở cửa con đường mậu dịch ra luôn a."
Hiện giờ, tuy rằng cũng có người đi vào được Bách Hoa thành nhưng cửa Bắc và cửa Nam chỉ mở ra một cánh cửa nhỏ, hơn nữa được canh gác cực kỳ nghiêm khắc, toàn bộ người đi vào Bách Hoa thành phải nộp vũ khí lên, và chỉ cho phép lữ khách đi từ phía nam sang phía Bắc nhận tiếp tế đi vào.
Vậy có ý nghĩa gì, là không có một người nào có thể ở lại trong Bách Hoa thành, toàn bộ những lữ khách muốn đi vào, thì buổi sáng phải nộp vũ khí lên, hoàn thành một trình tự kiểm tra cực kỳ phức tạp, sau khi tiến vào mua sắm xong trước khi mặt trời xuống núi phải ra ngoài từ cửa Nam.
Không muốn đi ra ngoài sao, được thôi, dùng vũ lực ép ra ngoài a!
--------------------------------
838. Xử quyết công khai
"Không vội, chúng ta còn một chút việc nội bộ phải xử lý!"
Người trên vọng tháp đáp lại Hồ Chính, mọi người thổn thức một trận, rồi cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trên, thấy trên cửa thành, một đám đàn ông bị chèn ép đẩy lên, vẻ mặt mỗi người đều tử khí trầm trầm, gầy giống như que củi.
Bọn họ bị sắp xếp đứng ở trên cửa thành, phía sau là người của Bách Hoa thành, buộc lên cổ mỗi người bọn họ một sợi dây thừng, đám người bên ngoài cửa Bắc nháy mắt im lặng như tờ.
Đây là muốn xử quyết công khai a, thủ đoạn của Bách Hoa thành từ khi nào đã trở nên giống như phần tử khủng bố a? Giờ học theo bộ dạng của phần tử khủng bố, chơi trò xử quyết công khai a?!
Trong lòng mọi người run rẩy, những người không quen biết với đám người bị xử quyết kia thì tự nhiên chỉ xem náo nhiệt vì sự việc không liên quan gì tới mình, còn những người nhận thức với đám người kia, thì đều âm thầm cân nhắc sự tình này của Bách Hoa thành, đây là làm cho bọn họ xem đúng không?
Chắc chắn là làm cho bọn họ xem.
Trên tường thành, Trương Bác Huân ra lệnh một tiếng, mấy người kia bị đẩy xuống, trên đỉnh đầu đám người lặng ngắt như tờ kia, họ vùng vẫy đôi chân vô pháp chạm đất kia, giãy giụa trong không khí, cuối cùng yếu dần rồi tắt thở.
Ngoài cửa Bắc, mọi người an an tĩnh tĩnh nhìn một loạt người bị treo cổ trên tường thành, không người nào dám nói chuyện vào lúc này.
Sau đó, cánh cửa thành mà mọi người chờ mong vẫn không mở ra, nhưng ở trên tường có treo một hàng thi thể, những thi thể kia mở to tròng mắt nhìn bọn họ, trong đôi mắt lồi ra kia để lộ sự sợ hãi tột độ, làm cho mỗi người nhìn thấy đều sinh ra một loại cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
Hồ Chính cau mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua người lãnh đạo của Tiểu Chu thành, thiên ngôn vạn ngữ đã không còn cách nào phát ra khỏi miệng, ý của Bách Hoa thành là sau khi làm điều này, bọn họ đã không muốn đi truy cứu nữa, là ai bất ngờ tập kích Bách Hoa thành, giờ mọi việc đã qua.
Nếu còn không phục, Bách Hoa thành hoan nghênh tái chiến.
Vị lãnh đạo của Tiểu Chu thành với vóc dáng khô gầy, dưới ánh mắt chăm chú của Hồ Chính vẫn cúi mặt như cũ, biểu tình đờ đẫn, một đôi chân bị treo trước mặt hắn, một cơn gió lạnh thổi qua, đôi chân ở trước mặt hắn đong đưa đong đưa, sau đó vị này cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.
Hắn cũng bị cảm nhiễm virus tận thế.
Không lâu sau, cửa thành mở ra, Vân Đào mang theo vài người đi ra, trong tay họ đều đẩy những chiếc xe đẩy, Vân Đào bắt đầu nói chuyện, hắn tuyên bố quy định mới của Bách Hoa thành.
Trước mắt căn cứ vào việc hệ thống kiểm tra bên trong Bách Hoa thành còn chưa được đồng bộ, cho nên Bách Hoa thành không thể mở rộng cửa thành, nhưng người bên trong thành có thể đẩy vật tư ra khỏi cửa, ở bên ngoài bày sạp bán quán gì đó.
Trừ bỏ những người có việc gấp muốn đi nhờ, bất luận kẻ nào để không thể tự do ra vào Bách Hoa thành, cửa thành có thể mở rộng vào ngày nào, Bách Hoa thành không có bất luận hứa hẹn gì.
Vì đảm bảo những người bên ngoài có thể sinh tồn được, Bách Hoa thành cũng sẽ bán buôn số lượng lớn gạo, trái cây, rau dưa, cùng nước sạch, nói tóm lại, Bách Hoa thành chỉ không hữu hảo với những kẻ xâm lược tàn nhẫn và độc ác, nhưng với những người bình thường tụ tập ở cửa thành thì họ vẫn làm được tận tình tận nghĩa.
Trên thực tế, mọi người bị nhốt bên ngoài Bách Hoa thành cũng không phải không có tinh hạch thu vào, bởi vì tụ tập rất nhiều dân cư, vô luận là ban ngày là ban đêm, đều sẽ có động vật biến dị tiến tới đánh bất ngờ đám người ở ngoại thành này, cho nên mọi người vừa chờ mở cửa thành vừa săn giết động vật biến dị, thu hoạch tinh hạch.
--------------------------------------
839. Thế cục bên ngoài cửa Bắc
Cho nên Vân Đào vừa nói xong thì những xe vật tư được đẩy ra rất nhanh bị người bên ngoài vây lấy, một lát sau vật tư đã bị tranh mua không còn.
Cứ như vậy một đám người đẩy một xe hàng rong ra, rồi đẩy một xe tinh hạch về Bách Hoa thành sau đó một loạt xe hàng rong lại được đẩy ra tiếp tục bán, chỉ cần có tinh hạch, vật tư Bách Hoa thành đều sẽ vô cùng vô tận, vĩnh viễn không cần lo lắng cầm tinh hạch không mua đủ vật tư.
Thế cục ở bên ngoài cửa Bắc cứ như vậy dần dần ổn định, nhưng mà trong khi Bách Hoa thành trải qua những ngày tháng sinh hoạt bình tĩnh thì toàn bộ thế giới bên ngoài đang bị nhấc lên sóng to gió lớn, bởi vì lưu hành cảm mạo đang khuyết tán, từ nam xuống bắc, dùng tư thế nghiền nát hết thảy thổi quét lấy ca vũ thanh bình ở phương Bắc này.
Virus tận thế khi đi vào thân thể con người, sẽ giao chiến với kháng thể trong cơ thể con người, người nào có kháng thể tốt hệ miễn dịch cường thì thân thể càng ngày càng khỏe mạnh, cấp bậc dị năng càng ngày càng được tăng cao, virus tận thế bị đánh bại tỷ lệ biến thành tang thi càng nhỏ.
Mà có người nào kháng thể không tốt thì dễ dàng bị đánh bại, người bị đánh bại rất nhiều, vì vốn dĩ có rất nhiều người sống sót ở phương Bắc, vì vậy tang thi xuất hiện rất nhiều, mỗi ngày số lượng tang thi bị giải quyết bị thiêu đốt làm dân cư của từng thành thị dần dần giảm xuống.
Lúc này, căn cứ Kim Môn càng không thể tìm ra thời gian để làm phiền Bách Hoa thành, Trần Triều Hỉ đã tiếp quản vị trí thủ lĩnh của căn cứ Kim Môn, mỗi ngày phải tiếp nhận từng đợt từng đợt người sống sót tràn về từ bốn phương tám hướng, những người này tới làm cho dân cư của căn cứ Kim Môn hiện giờ tăng khổng lồ giống như một quái vật, đồng thời gánh nặng về vật tư cũng càng lúc càng đè xuống.
Mà bên ngoài cửa của Bách Hoa thành, những tiếng hô tiếng thỉnh cầu mở rộng cửa thành cùng thực hiện tự do mậu dịch càng lúc càng nhiều, càng ngày càng bi ai, không phải bởi vì virus cảm mạo hoành hành, mà bởi vì, thời tiết càng ngày càng lạnh, rất nhiều người chờ đợi bên ngoài sắp không chịu nổi nữa.
Đúng như mọi người suy đoán, thời gian có thể cho trả lời rất nhiều câu hỏi, theo quy luật, mọi người ở ngoài cửa Bách hoa thành mặc kệ có nhận được trị liệu của Lưu Toa Toa hay không chỉ cần đứng ở bên ngoài cửa thành dù có sắp bị biến thành tang thi hay không thì tình huống cơ thể sẽ càng lúc càng tốt hơn.
Nhưng mặc dù người này có thể chạy có thể nhảy còn có thể nhào lộn, một khi rời Bách Hoa thành thì tình huống sẽ chậm rãi càng lúc càng tệ, cuối cùng sẽ hoàn toàn trở thành một thành viên của đội quân tang thi.
Cho nên sau khi mọi người yên lặng tổng kết ra quy luật, người ở bên ngoài cửa Bắc càng không có khả năng rời bỏ Bách Hoa thành, thậm chí nhóm lãnh đạo của Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại, đều đang có kế hoạch muốn xác nhập với Bách Hoa thành.
Bọn họ tính toán ở bên ngoài thành, bá chiếm mảnh đất giữa Bách Hoa thành và Tiểu Chu thành kia, sử dụng các loại vật tư và nguồn năng lượng đổi được với Bách hoa thành xây dựng một căn cứ lớn.
Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại rất nghiêm túc với kế hoạch này, bọn họ còn chính thức vẽ một bản vẽ, thông qua nhóm bán hàng rong đưa vào cho An Nhiên, muốn nhận được sự phê chuẩn của nàng.
Thời tiết lạnh tới nỗi An Nhiên đã lấy áo lông vũ ra mặc, bên trong Bách Hoa thành bây giờ, thực vật bình thường đều từ trạng thái xanh um chuyển biến thành hiu quạnh với đầy lá vàng.
Nhưng thực vật biến dị bên trong thành lại không có chuyển mình, những bông hoa vẫn sinh trưởng kiều diễm như cũ, những bông hoa màu hồng nhạt vẫn ít ỏi như cũ, bên trong một đám hoa lớn màu đỏ hay trắng lẫn lộn cũng chưa chắc có thể tìm ra được một đóa màu hồng nhạt đâu.
Trường học bên trong thành hiện tại đã bắt đầu tổ chức cho học sinh quét lá rụng, mỗi ngày đám nhỏ đều cầm một cái chổi tới trường học, thời gian tự học buổi sáng chúng sẽ quét lá rụng, buổi chiều trước khi tan học cũng bắt tay đi quét đám lá rụng.
-----------------------------------
840. Thận trọng suy xét
An Nhiên ngồi trên giường đất nhà mình, lật giở bản vẽ mà Tiểu Chu thành cùng căn cứ thời đại đưa tới, Oa Oa thì cầm một cái bát cùng một cái muỗng trong tay, đang từng muỗng từng muỗng bón cho đại cẩu cẩu Sam của nàng.
Tiểu Bạc Hà thì đứng ở sau lưng Oa Oa, còn Chiến Luyện đang ở bên góc nhà lau lau rửa rửa nồi hơi phát điện, chuẩn bị bắt đầu từ hôm nay chính thức nhóm lửa sưởi ấm.
Lúc trước, đám đầu gỗ được gửi ở trong khu rừng biến dị rốt cuộc có nơi dụng võ, mỗi ngày mỗi nhà được phát một bó củi, rất nhanh, đám củi lửa tồn trữ trong nhà đều tiêu hao rất nhiều, có chút trứng chọi đá.
Lúc mùa hè, bọn họ đã lãng phí quá nhiều củi gỗ, khi đó cảm thấy nhiều củi đến không có nơi để, vì vậy còn phá giá bán không ít cho Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại, hiện tại, người của Bách Hoa thành có chút hối hận.
Bàn Tử cùng Vân Đào vừa nói chuyện vừa vào sân nhà An Nhiên, từ xa Bàn Tử đã trêu đùa với Oa Oa.
"Ta nói này Oa Oa a, cháu nuôi cẩu cẩu kia có lợi ích gì a? Đến xương cốt cũng không ăn được."
"Sam không ăn xương cốt!"
Oa Oa rất nghiêm túc giải thích với Bàn Tử, hiện giờ nàng đã có thể nói rất lưu loát, giống như tiểu đại nhân rồi.
"Sam ăn thịt, hắn có thể ăn thịt biến dị có độc đâu."
Nói xong, Oa Oa rất nghiêm túc bón cho Sam một muỗng thịt mềm, còn vươn tay sờ sờ đầu Sam, sủng nịnh nói:
"Sam ngoan, chốc lát nữa Oa Oa mang ngươi đi vào rừng bắt thịt biến dị ăn a."
Ai ai cũng biết trong nhà An Nhiên có một kẻ điên, kẻ điên hoàn toàn xem mình là một con chó lớn, kẻ điên này được Oa Oa gọi là Sam, ban ngày tứ chi chạm đất canh giữ sân nhà An Nhiên cùng chơi với Oa Oa, buổi tối ngủ dưới mái hiên mặc gió táp mưa sa.
Sau đó An Nhiên không thể nhìn được, đành phải bảo Chiến Luyện làm một căn nhà nhỏ cho Sam, Oa Oa an bài Sam ngủ bên trong căn nhà nhỏ đó.
Có người ngẫu nhiên còn nghe thấy An Nhiên răn dạy Oa Oa rằng, không nên đối đãi với Sam như thế này hay như thế kia, Oa Oa còn khí phách tranh luận, cẩu cẩu phải như này như này a.
Dù sao thì đó là chuyện nhà An Nhiên, không ai dám hỏi thăm gì nhiều, vì vậy đến tột cùng người tên Sam kia mạch nào có bị làm sao mà tự nhận mình là một con chó lớn, cũng không ai có thể mở ra đầu óc của hắn để nghiên cứu cả.
Vài người cười nói rồi bắt đầu nói chính sự, Vân Đào ngồi xuống ghế, tiếp nhận một chồng bản vẽ từ An Nhiên, nhíu mày lật giở, nói:
"Về vấn đề này, chúng ta phải thận trọng suy xét, bọn họ chen chúc ở kia, cửa thành tuyệt đối không thể mở rộng được, bằng không ngày nào đó khuya khoắt, mọi người còn không kịp phản ứng lại, đã bị hai cái căn cứ này mò vào đốt giết đánh cướp, đây là một tai họa ngầm rất lớn, không thể không coi trọng."
"Nhưng hiện tại căn bản bọn họ không đi a, người càng lúc càng nhiều, còn chặn ở cửa Bắc."
Bàn Tử tương đối bực bội.
"Các ngươi có biết đám người bên ngoài giờ bao nhiêu không, hiện tại giống như dân du mục, dựng lều trại không chịu đi, cũng không chú ý vệ sinh, nơi nơi đều là rác rưởi, trước kia không có bọn họ, tinh hạch của động vật biến dị tới cửa Bắc đều là của chúng ta, nhưng sau bọn hắn tới, tinh hạch đều bị bọn họ thu thập."
"Vậy nghĩ cách đuổi bọn họ đi."
Vân Đào nói tiếp:
"Rác rưởi là vấn đề nhỏ, cửa Bắc cứ để như vậy, sẽ xảy ra vấn đề rất lớn, rất có khả năng sẽ đè ép không gian sinh tồn của Bách Hoa thành."
---------------------------------------------------