811. Chỉ có thể trách cái mạt thế này
Oa Oa chạy tới chạy lui ở bụi hoa, trong tay túm chặt một đóa hoa hồng nhạt.
Hoa ở đây không cho phép bất luận kẻ nào ngắt lấy, bởi vì tất cả đều là những đóa hoa biến dị, con người cần phải đối đãi cẩn thận với chúng, nếu không hơi vô ý một chút sẽ bị những đóa hoa biến dị kia gặm chỉ còn xương cốt.
Nhưng Oa Oa không sợ, bàn tay nhỏ bé túm lấy cành lá, cứ như vậy đem đóa hoa màu hồng nhạt kia bứt xuống, bẻ đứt cả cành lá, cánh hoa mở ra rồi lại khép lại, nó đau đến nỗi không biết dùng thái độ nào để đối đãi với Oa Oa.
Oa Oa thập phần cao hứng giơ đóa hoa màu hồng nhạt trong tay lên, sau đó lại tung ta tung tăng đi ngắt một đóa hoa khác, đám hoa tức giận mà không dám nói gì, từng đóa từng đóa nhanh chóng chạy trốn, làm chung quanh Oa Oa trống không miễn cho tao ngộ độc thủ của nàng.
Oa Oa giơ lên đóa hoa xui xẻo nhất trong tay, vô cùng cao hứng chạy tới trước mặt Trần Triều Cung, cười hì hì.
An Nhiên chạy ra từ chiếc Minibus ở nơi xa, nàng nổi giận đùng đùng quát lên với Oa Oa:
"Oa Oa, Chiến An Tâm!!! Mẹ nói với con rất nhiều rất nhiều lần rồi, đừng ngắt những bông hoa kia, buông đóa hoa trong tay con ra, đừng để cho mẹ lại nghe được chúng cáo trạng con!!!"
Đóa hoa đáng thương vẫn còn run run rẩy rẩy cánh hoa trong tay Oa Oa, không biết là đang tức giận hay là đang thút thít, Oa Oa thì vẫn cười ha ha ha, thấy ma ma đuổi tới, thì vội vàng giơ cao đóa hoa xui xẻo kia chạy mất.
Đợi đến khi An Nhiên đuổi tới trước mặt Trần Triều Cung thì Oa Oa đã sớm nhào vào một bụi hoa, túm lấy một cây mây đang quay cuồng bên trong, bị cây mây kia kéo chạy qua chạy lại.
Vốn dĩ An Nhiên muốn đuổi theo Oa Oa, nhưng nàng lại dừng bước, nhìn cái lắc tay trong tay Trần Triều Cung, đầu mày nhăn lại, hỏi:
"Đây là lắc tay của Trần Kiều, không tìm thấy nàng sao?"
Lúc trước ở bệnh viện, tay Trần Kiều có đeo cái lắc này, có lần, An Nhiên còn nghe nàng khoe, lắc tay này quý giá như thế nào, là chồng nàng lúc cầu hôn đã mời một vị thiết kế hàng đầu thế giới làm cho nàng.
Trần Kiều chưa từng tháo chiếc lắc tay này ra.
Cho nên, khi người của Trần Triều Cung được phái đi tìm Trần Kiều chỉ mang về cái lắc này, thì Trần Kiều 90% đã không còn.
Nàng ta còn chưa có tìm được con trai, cứ như vậy không còn sao?
Lại nhìn Trần Triều Cung, hắn yên lặng gật gật đầu, đưa lắc tay cho An Nhiên.
"Thay nàng nhận lấy đi, người từ đây đã không có, nếu về sau, ngươi có thể tìm được A Văn, thì đem cái này đưa cho nó, đây là di vật duy nhất của mẹ hắn lưu lại trên đời này."
An Nhiên duỗi tay tiếp nhận lấy lắc tay Trần Triều Cung đưa qua, nàng cầm ở trong tay nhìn thoáng qua nó, rồi gật gật đầu, nàng tính đem cái lắc này bỏ vào trong hộp, cất dưới đáy hòm, không biết lúc sinh thời có thể nhìn thấy được A Văn hay không, có thể đưa đi cái này hay không.
Kỳ thật Trần Kiều bất quá chỉ là bà con thân thích xa của Trần gia, Trần lão tướng quân vừa chết, Trần Kiều cũng không còn, phỏng chừng cốt nhục bị lưu lạc bên ngoài như A Văn còn không quan trọng bằng đứa nhỏ trong tay Đường Ti Lạc đâu.
Cho nên người Trần gia bọn họ sẽ không lại lãng phí sức người sức của đi tìm A Văn, thậm chí về sau A Văn có xuất hiện, nói chính mình có huyết mạch của Trần gian cũng không chiếm được sự coi trọng.
Như vậy, có thể đem di vật của Trần Kiều giao cho A Văn, nói không chừng chỉ có một mình An Nhiên mà thôi.
Nhân tâm là như thế, có đôi khi bạc bẽo như vậy.
Không thể trách người, không thể trách mình, cũng không thể trách được bất luận ai cả, vậy chỉ có thể trách cái mạt thế này thôi.
----------------------------
812. Kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu thứ hai
Ngày mùa hè dần dần trôi qua, kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu cũng được đào xong, bọn Chiến Luyện bắt đầu tìm vị trí kho tài nguyên thứ hai trên bản đồ, Trương Bác Huân mang theo vài dị năng giả hệ kim đi trước dò đường, những người rời Bách Hoa thành đã lâu cũng tính toán quay về nghỉ ngơi.
Thời tiết nóng bức dần dần qua đi, gió lạnh bắt đầu thổi, mọi người bắt đầu thay áo cộc tay thành áo dài tay, có người còn chưa kịp phản ứng thì căn cứ Thời Đại đã dẫn đầu đưa ra kế hoạch mua củi gỗ.
Kỳ thật việc chặt cây đốn củi để nhóm lửa thì người ở căn cứ Thời Đại có thể tự mình đi làm được, nhưng rừng cây bình thường ở phụ cận bọn họ không biết có thể căng được qua mùa đông thứ hai ở mạt thế này không nữa, cho nên trước tiên họ cứ thu mua một đám củi gỗ ở Bách Hoa thành.
Ngoài ra, họ còn đặt hàng một lô nồi hơi phát điện bằng củi lửa của Bách Hoa thành, bọn họ cũng tính toán thông điện 24h cho căn cứ Thời Đại.
Khi củi gỗ được cất giữ ở rừng rậm biến dị đã bán đi một nửa, quả nhiên thời tiết bắt đầu càng ngày càng lạnh, ở Bách Hoa thành có vài lão nhân gia không chịu nổi thời tiết này đã lục tục dùng củi gỗ đốt nồi hơi phát điện để sưởi ấm.
Những dị năng giả lực lượng không thể không xuất phát một lần nữa, họ khiêng rìu đi đốn củi ở khu rừng bình thường, mà kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu thứ hai cũng được Trương Bác Huân thuận lợi tìm được rồi, bọn Chiến Luyện lại xuất phát một lần nữa, bắt đầu đi đào kho tài nguyên thứ hai.
Ngày tháng cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, An Nhiên mang theo Oa Oa vừa mới trở về phòng ở tại Bách Hoa thành thì Chân Tuyết Cửu đã tìm tới cửa, rồi miêu tả lý tưởng của hắn,
Lúc này trong sân nhà An Nhiên, có đặt một sọt anh đào hồng hồng diễm diễm, đây là do hàng xóm của Trần Triều Cung đưa, họ không cẩn thận trồng hơi nhiều, vì vậy đã tặng An Nhiên một sọt để nàng rửa sạch cho Oa Oa ăn.
Chân Tuyết Cửu đứng ở trong sân nhà nàng, bắt đầu lải nhải nói về bên ngoài Bách Hoa thành, nói rất nhiều sau đó mới vào chính đề.
"An Nhiên, ngươi có thể tìm cho ta hai cao thủ đứng đầu làm bảo tiêu cho ta được không? Hơn nữa còn phải giúp đỡ ta đi ra ngoài thám hiểm a."
Dưới ánh mặt trời mùa thu ấm áp, An Nhiên mặc một chiếc áo bông dài tay, thả mấy quả anh đào vừa được rửa sạch xuống, quay đầu lẳng lặng nhìn Chân Tuyết Cửu kia hồi lâu mới hỏi:
"Ngươi có phải cảm thấy ta có rất nhiều tinh hạch hay không? Ban đầu không phải ngươi có vị bảo tiêu gọi là Tiếu Tử Mặc mà con gái hắn tên là Tiếu Tử kia hay sao?
Thật không thể hiểu được, hiện tại tùy tiện a miêu a cẩu nào đều có thể chạy ra trước mặt nàng hỏi mượn tinh hạch hay sao?
An Nhiên cảm thấy rất kỳ quái a, mình thoạt nhìn có phải là người có rất nhiều tinh hạch hay sao? Chân Tuyết Cửu kia muốn đi thám hiểm ở mạt thế lại muốn nàng phái bảo tiêu cho hắn, muốn nàng cho hắn tinh hạch a? Nàng và hắn quen thuộc vậy sao?
Sau đó An Nhiên ngẫm lại, dường như đã lâu không có tin tức gì của người tên Tiếu Tử Mặc kia, trước đó Bàn Tử có tới nói với nàng, Tiếu Tử Mạc không chịu rời đi Bách Hoa thành, hắn cũng không có tinh hạch để tiếp tục ở khách sạn nữa, nhưng hắn muốn chờ cái người biết tin tức của con gái hắn, chờ người kia trả lời bài viết của hắn, cho nên hắn không chịu rời đi Bách Hoa thành.
Hiện giờ Bách Hoa thành đã không còn tiếp nhận bất luận dân cư mới nào nữa, bởi vì nếu có vài người chen vào liền phải sửa chữa nhà ở một lần nữa nhưng Bách Hoa thành chỉ nhỏ như thế này, còn phải để lại rất nhiều không gian trồng lương thực thực phẩm.
Triệu Như cho xây dựng một xưởng thuốc đã dùng mảnh đất cuối cùng còn thừa lại rồi, cho nên Tiếu Tử Mặc kia có lý do gì đi nữa cũng không thể trở thành cư dân có phòng ở Bách Hoa thành được.
Vì thế hắn trực tiếp dọn vào nhà Bàn Tử ở.
-----------------------------------
813. Bản thảo
Chân Tuyết Cửu ở một bên hiển nhiên không bị ánh mắt của An Nhiên dọa sợ, hắn đã chuẩn bị mà đến, nói xong, hắn lấy một chồng bản thảo đã được đóng thành quyển đưa cho An Nhiên.
"Đây là những gì ta nhìn thấy nghe thấy, chỉ cần ngươi giúp đỡ ta đi thám hiểm, Bách Hoa thành của các ngươi có quyền lợi có được bản quyền của bộ sách mà ta sắp xuất bản đây."
"Cái gì cùng cái gì a???"
An Nhiên nhíu mày cúi đầu nhìn thoáng qua tập bản thảo mà Chân Tuyết Cửu đưa qua, vốn dĩ nàng không muốn nhận nhưng nhìn thấy những dòng chữ được in ra theo kiều chữ Khải kia, ngôn ngữ được tổ chức khá ngắn gọn, nàng nhìn hẳn không mất gì.
Vì thế nàng duỗi tay nhận lấy, tùy ý lật giở, bản thảo đã được đóng thành quyển, bên trong là rất nhiều câu chuyện, trong đó An Nhiên nhìn thấy một câu chuyện giống như tiểu thuyết, nhìn rất có ý tứ.
Nàng lại giở giở vài tờ hỏi:
"Ngươi có viết về Bách Hoa thành của chúng ta vào không? Ta muốn nhìn về Bách Hoa thành."
"Ở trang thứ 22, bắt đầu xem từ trang thứ 22."
Chân Tuyết Cửu chỉ cho An Nhiên, biểu tình trên mặt như nhẹ nhàng thở ra, An Nhiên cảm thấy hứng thú là tốt rồi, sợ nàng còn không muốn xe a, giống như rất nhiều thủ lĩnh ở các căn cứ khác, trực tiếp vứt bỏ bản thảo của hắn.
"Được rồi, để ta xem trước, nếu có giá trị ta sẽ suy xét đề nghị của ngươi, ngươi về trước đi."
An Nhiên giở tập bản thảo trong tay tới trang 22, nàng nhìn miêu tả về Bách Hoa thành ở bên trong, kỳ thật nàng rất muốn biết, đến tột cùng trong mắt người bên ngoài bộ dạng của Bách Hoa thành như thế nào.
Sau đó nàng thấy được trong mắt của Chân Tuyết Cửu, Bách Hoa thành đẹp giống như thiên đường, với sinh hoạt an bình, làm mỗi người ở nơi này đều có cảm giác tràn ngập hạnh phúc, sau đó nói trọng điểm về một việc lạ, trong Bách Hoa thành có một người phụ nữ, tuy rằng không quá diễm lệ, tính cách cũng bình thường.
Nhưng người phụ nữ này có một loại dị năng kỳ quái, có thể thao túng thực vật biến dị, ngày tháng ở Bách Hoa thành có thể an ổn như vậy tất cả công lao của người phụ nữ này ổn định thực vật biến dị bốn phía, mà người phụ nữ kia tên là An Nhiên cũng được viết vào giấy trắng mực đen trong bản thảo.
**, loại bản thảo này mà phát tán ra bên ngoài thì quả thực là kéo cừu hận cho nàng a!
Chân Tuyết Cửu đào sâu vào rất nhiều vấn đề, những thứ mà rất nhiều người ở trong Bách Hoa thành này ngậm miệng không nói nhưng trong lòng hiểu rõ đều bị Chân Tuyết Cửu này viết ra, ngay cả những điều mà không quá nhiều người hiểu như rốt cuộc rừng rậm biến dị kia là loài cây nào. Vị này cũng đưa ra, hắn căn cứ vào tư liệu rồi tìm ra căn nguyên nguồn gốc, thực vật biến dị mới bắt đầu tạo thành khu rừng rậm biến dị hẳn chỉ có hai loại, hoa cầu của một loại trong đó hẳn là còn ở vị trí Hà Tây của căn cứ Diệu Dương, hoa cầu của một loại khác hẳn là ở gần người phụ nữ tên An Nhiên này, có thể là trên nóc nhà ???
Phía sau hắn viết vì sao lại đưa ra phân tích như vậy? Bởi vì hắn đã phỏng vấn rất nhiều người ở Bách Hoa thành, rồi thông qua các loại phương thức để thâm nhập vào câu chuyện, người này nói cho hắn một chút, người kia nói cho hắn một chút, kỳ thật mỗi người này đều không biết nhiều lắm, nhưng tập hợp lại hơn nữa nhờ sức quan sát tinh tế tỉ mỉ của Chân Tuyết Cửu, hắn liền suy đoán ra kết quả.
Tài tử a, thật là tài tử, rất có tiềm chất làm gian tế a.
Nhưng người như vậy nếu bị người có tâm lợi dụng sẽ phi thường bất lợi với An Nhiên.
Nàng yên lặng khép lại tập bản thảo trong tay, nguyên bản muốn uy hiếp Chân Tuyết Cửu một phen, nhưng khi ngẩng đầu lên lại phát hiện hắn không có ở đây, An Nhiên đứng dậy dưới mái hiên nhìn trái nhìn phải tìm kiếm, lúc này mới nhớ vừa rồi nàng thuận miệng nói hắn đi về trước.
----------------------------------------
814. Đóng cửa thành phía Bắc
Này phải làm sao đây, An Nhiên còn không có nghĩ được cách giải quyết Chân Tuyết Cửu, giết đi hay là đánh gãy chân vây hắn cả đời ở Bách Hoa thành đây?
Đối với một người đã biết toàn bộ bí mật của mình như vậy, còn viết vào một quyển sách, đây là không thể buông tha dễ dàng a.
Kết quả không đợi An Nhiên đi ra sân, thân thể run rẩy thịt mỡ của Bàn Tử đã vội vã chạy tới, hắn la lên với An Nhiên:
"Không tốt rồi, An Nhiên, không tốt rồi, bên ngoài cửa Bắc của Bách Hoa thành có rất nhiều người tới, bọn họ tới mua thuốc."
"Mua thuốc???"
An Nhiên cuốn tròn tập bản thảo ở trong tay lại, nàng còn không hiểu ý Bàn Tử muốn nói, thì sau lưng, Tiểu Bạc Hà nắm tay Oa Oa đi ra.
An Nhiên quay đầu lại dặn dò hai người một tiếng:
"Các ngươi ở trong sân nhé, đừng đi ra ngoài, ta đi ra xem tình huống, các ngươi rửa sạch anh đào một chút là có thể ăn."
Nói xong, An Nhiên đi ra ngoài với Bàn Tử.
Cả đường đi, nàng thấy được rất nhiều người đang vội vạ, họ đi lướt qua bên người nàng, tuy rằng ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như cũ, thời tiết đã vào thu hợp với lòng người nhưng trong không khí toát ra một cỗ khẩn trương làm người không nhịn được mà nhíu mày.
Mỗi người đi ngang qua đều rất vội vàng, mặt đỏ tai hồng, ánh mắt hoảng hốt, nếu dùng những từ ngữ đoàn mệnh để nói thì thoạt nhìn những người này đều tạo cảm giác mây đen phủ kín đại họa lâm đầu.
"Bàn Tử, mau kêu mọi người đóng lại cửa thành phía Bắc lại."
An Nhiên còn không tìm ra được manh mối nhưng Bách Hoa thành vốn mỹ lệ đột nhiên xuất hiện nhiều người mây đen tráo đỉnh mặt đỏ tai hồng như vậy, làm phản ứng đầu tiên của nàng chính là đóng cửa thành.
"Đóng, đóng, trước khi ta tới tìm ngươi đã đóng cửa thành."
"Có chuyện gì xảy ra? Ngươi nói với ta."
An Nhiên nhẹ nhàng thở ra, đi tới cửa phía Bắc, vạt áo dài trên người nàng lướt qua những bụi cây ven đường, chúng ngượng ngùng cuốn lá cây vào, nhưng cũng không ít thực vật, cố ý móc vào góc áo của An Nhiên, lá cây của chúng thoạt nhìn như bị mất nước nhẹ nhàng móc vào vạt áo nàng, sau khi chúng buông ra thì trông có vẻ phá lệ phấn chấn tinh thần.
"Ta cũng không biết nên nói như thế nào."
Thịt mỡ trên mặt Bàn Tử giật giật.
"Không biết nên nói từ đâu a, kỳ thật mấy ngày trước liên tục có người bị cảm mạo phát sốt tới Bách Hoa thành để mua thuốc."
Có đồn đại rằng: người cảm mạo phát sốt sẽ có tỷ lệ trở thành tang thi lớn hơn, cho nên mọi người đối với việc bị cảm mạo hay phát sốt sẽ như lâm đại địch, một khi có bệnh trạng cảm mạo sẽ phải tìm chút thuốc để uống, mặc kệ có dùng được hay không, ít nhất có tâm lý an ủi đối với chính mình.
Vì thế bắt đầu từ mấy ngày trước, Bách Hoa thành liên tục có một vài người có bệnh trạng cảm mạo phát sốt tới mua thuốc, điều đó ai cũng không coi là việc lớn gì dù sao thuốc của Bách Hoa thành cũng nhiều.
Nhưng tới buổi sáng ngày hôm nay, đột nhiên phía ngoài cửa Bắc của Bách Hoa thành, tất cả mọi người đều phát sốt, có vài người đã đi được vào bên trong, vây quanh tiệm thuốc của Bách Hoa thành, có vài thủ vệ phát hiện tình huống không đúng đã ngăn đám người ở ngoài cửa.
Bình thường cửa thành phía Bắc sẽ đóng vào lúc 4h chiều, bởi vì vào ban đêm động vật biến dị sẽ hoạt động mạnh hơn ban ngày, cho nên cửa Bắc sẽ đóng vào 4h chiều và mở vào 9h sáng ngày hôm sau,
Nhưng hôm nay vừa mở cửa thành, thủ vệ liền cảm thấy không thích hợp, tình huống có dị biến, người muốn đi vào Bách Hoa thành hôm nay tại sao phần lớn họ đều có bộ dạng uể oải ỉu xìu mặt đỏ tai hồng?
Đội trưởng đội thủ vệ, khẩn cấp sai người mạnh mẽ đóng lại cửa thành mặc kệ đám người kia mắng nhiếc, rồi sau đó tìm Bàn Tử, Bàn Tử lại vội vàng tới tìm An Nhiên.
--------------------------------------
815. Nhanh chóng mở cửa.
An Nhiên mang theo Oa Oa và Tiểu Bạc Hà vừa mới trở lại Bách Hoa thành nên còn chưa thích ứng được với hiện trạng ở Bách Hoa thành, nghe Bàn Tử nói như vậy, nàng còn không cho rằng đây là chuyện lớn gì, còn trêu đùa.
"Hiện tại chúng ta có nguồn tiêu thụ dược phẩm a, còn có thể thích hợp mà nâng giá lên một ít a."
Lúc trước An Nhiên còn nghe Bàn Tử phát sầu, nói gì mà Bách Hoa thành không thể tiếp tục đi khai phá kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, những kho tài nguyên kia kỳ thật được thành lập để dùng cho thời điểm đánh giặc, vật tư bên trong có thể nuôi sống được mấy chục vạn người trong nhiều năm.
Mà Bách Hoa thành chỉ có 1 vạn người, cùng với Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại, ba nơi đều phải dùng rất nhiều năm mới tiêu hao được hết một kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, càng miễn bàn hiện tại chủ trương của Bách Hoa thành là tự sinh sản, một vạn người có thể tự sản sinh ra trái cây rau dưa cùng lương thực phục vụ cho cả Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại.
Cho nên mặc kệ có đào ra cái gì từ kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu thì đối với Bách Hoa thành mà nói, đều là một loại gánh nặng, bởi vì Bách Hoa thành đã không còn diện tích để xây dựng lên kho hàng gửi những vật tư đó.
Thuốc men được đào ra từ kho tài nguyên phải được cất trữ với điều kiện rất tốt, không chỉ phải tu sửa một kho thuốc thật lớn cho chúng mà còn phải chia theo các loại thuốc khác nhau, điều kiện cất trữ cũng khác nhau, có loại cần phải để lạnh, có loại để được trong điều kiện nhiệt độ bình thường, phần lớn số thuốc kia được đóng gói chân không, vì vậy lúc vận chuyển phải đặc biệt cẩn thận.
Nếu không một khi đóng gói chân không bị mở ra còn phải dựa vào bản hướng dẫn sử dụng ở đoạn thời gian nào phải dùng hết chỗ thuốc đó, nếu không thì thật lãng phí.
Cho nên Bàn Tử mới nói, không thể tiếp tục khai phá kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, những tài nguyên đó phải lưu lại chờ đến lúc nhân loại thiếu vật tư mới lấy ra, vật tư bên trong kho chiến đấu tài nguyên chưa bị khai phá có thể giữ được 200-300 năm đều được, một khi khai phá ra thì phải nghĩ cách dùng hết, thật phiền toái.
Cho nên đám người Chiến Luyện, cũng đã lên kế hoạch đình chỉ khai phá thêm kho tài nguyên, rất nhiều người tham dự vào việc khai phá kho tài nguyên cũng dần dần trở về Bách Hoa thành, An Nhiên, Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà cũng bị trục xuất về Bách Hoa thành.
Nhưng hiển nhiên An Nhiên còn chưa rõ ràng tình huống ở đây, Bàn Tử mang nàng đi tới cửa hàng thuốc của Bách Hoa thành, còn chưa tới cửa, còn cách khoảng 100 mét, An Nhiên đã thấy trong sân của cửa hàng thuốc, đầy những người mặt đỏ tai hồng bộ dạng bệnh tật đứng chờ cửa hàng thuốc mở cửa.
Lúc này mới là 10h30 sáng, cửa hàng thuốc lệ thuộc sự quản lý của Triệu Như, Triệu Như lại phái một người phụ nữ tên là Tĩnh Huyên quản lý, mà hứng thú của Tĩnh Huyên này không ở việc bán thuốc, cả ngày đều cùng với những người lớn tuổi ở Bách Hoa thành tập luyện ca múa, cho nên thường thường khoảng 12h trưa, nàng mới tới mở cửa.
An Nhiên nhíu nhíu mày đứng bên cạnh một thân cây, nói với Bàn Tử:
"Gọi Tĩnh Huyên tới, nhanh chóng mở cửa đi."
"Được."
Bàn Tử lại vội vàng chạy tới nhà Tĩnh Huyên, để lại An Nhiên đứng dưới tàng cây, nàng quan sát cẩn thận đám người đứng ở trước cửa hàng thuốc.
Cửa hàng thuốc chỉ là một phòng được dựng bằng đá, không quá lớn cũng không quá nhỏ, vuông vức, đặt một cái quầy thuốc, bên trong còn kê một cái tủ lạnh và rất nhiều kệ để hàng, các loại thuốc được đặt trong kệ hàng và trong tủ lạnh.
Bên ngoài cửa hàng thuốc thì bọn họ dùng những cục đá xếp lên nhau tạo thành một tường vây, cao khoảng nửa người, bên cạnh tường vây có một cây cổ thụ biến dị, dưới tàng cây còn xếp một loạt ghế đá, cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Hiện giờ trên những chiếc ghế kia, có vài người đang ngồi, nhìn bộ dạng như sắp không được mềm oặt không sức sống, An Nhiên nhìn dáng vẻ này thì cảm thấy có khi đào sẵn mấy cái hố cho bọn họ rồi, bởi vì vài giây tiếp theo phỏng chừng vài người này sẽ tắt thở a.
--------------------------------
816. Phạm vi bình thường
Nhưng những người vây quanh cửa hàng thuốc này lại không thực sự tắt thở, họ ngồi trên ghế rên hừ hừ, những người bệnh còn lại thì đứng bên cạnh, còn chút sức lực thì nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nghe loáng thoáng như chỗ bọn họ có rất nhiều người sinh bệnh, cơ hồ không có ai ngoại lệ hết.
An Nhiên đang đứng nghe đầy lỗ tai, thì ở cây cổ thụ biến dị che đỉnh đầu, phân một nhánh cây lặng lẽ sinh trưởng, nó rũ cành thử sờ lên vai nàng, An Nhiên đứng dưới tàng cây duỗi tay tùy ý đẩy ra cái móng heo kia, trong lòng nghĩ, chuyện này bắt đầu không tầm thường a.
Nàng nghĩ nghĩ rồi xoay người đi về phía xưởng thuốc của Triệu Như, xưởng thuốc kia được dựng ở sườn núi bên trái của Bách Hoa thành, nó chiếm diện tích khá lớn, nó là mảnh đất trống cuối cùng có thể dựng phòng ở của Bách Hoa thành đã bị Triệu Như trưng dụng, trừ bỏ dựng xưởng thì chung quanh xưởng còn có một diện tích đất trồng thảo dược khá lớn.
An Nhiên đi xuyên qua một mảnh vườn màu tím, không biết là loại thảo dược gì, nàng đi vào xưởng, nhìn trái nhìn phải, bên trong có mấy chiếc máy tinh luyện thuốc, nàng nhìn cũng không hiểu, nàng nhìn lướt qua thấy vài người đang phân loại thảo dược, liền đến gần hỏi phòng thí nghiệm của Triệu Như.
Phòng thí nghiệm ở tầng hai của xưởng thuốc, bên trong là các loại ống nghiệm, Triệu Như đang mặc bộ quần áo blouse trắng, cùng với Lương Tử Ngộ cũng ăn mặc tương tự hai người đang thí nghiệm một ống nghiệm đựng đầy chất lỏng gì đó.
Thấy An Nhiên đi vào, Triệu Như tùy ý nhìn nàng một cái rồi hỏi:
"Hôm nay sao lại rảnh tới đây? Lãnh đạo tới thị sát công việc hay sao?"
"Bên ngoài xảy ra chuyện, rất nhiều người đang cảm mạo cùng phát sốt, họ chạy tới Bách Hoa thành để mua thuốc."
An Nhiên chỉ chỉ ngoài cửa, hỏi Triệu Như:
"Ta phỏng chừng thuốc của Bách Hoa thành sẽ không đủ dùng, ngươi đi xem a."
Triệu Như sửng sốt xoay người lại, cũng không coi đó là đại sự gì, nàng đi tới cửa nói thầm:
"Ta đây còn có rất nhiều việc đâu, thuốc về cảm mạo phát sốt rất nhiều, Tĩnh Huyên này làm gì không biết? Nàng không muốn làm thì đừng làm, đi dậy mấy người cao tuổi múa hát đi."
Cứ như vậy, Triệu Như vừa lẩm bẩm vừa đi ra cửa, đi kiểm tra hàng tồn của cửa hàng thuốc, sau đó rất lâu cũng không thấy về, An Nhiên đứng ở cửa phòng thí nghiệm, nhìn những người mặc áo blouse trắng kia, Lương Tử Ngộ vốn dĩ cũng muốn đi ra ngoài nhưng lại tới gần lên tiếng tiếp đón nàng, cao hứng hỏi:
"An Nhiên, lần đầu ngươi tới nơi này của chúng ta, có muốn ta giới thiệu một chút hạng mục mà chúng ta đang nghiên cứu hay không?"
Vì xuất phát từ lễ phép, An Nhiên chỉ có thể đứng ở cửa phòng thí nghiệm, không để ý nói:
"Được a, hiện tại các ngươi đang nghiên cứu cái gì?"
Lúc này, An Nhiên mới chú ý tới, những chiếc giá ở bên trong phòng thí nghiệm này rất lớn, mỗi tầng trên giá để đặt vô số ống nghiệm, trong ống nghiệm đựng rất nhiều loại chất lỏng, mà những sau những cái giá kia còn không ít người mặc áo trắng đang hoạt động.
Lương Tử Ngộ cười đứng dậy mới An Nhiên đi vào nói:
"Nơi này của chúng ta đang gieo trồng một ít thảo dược có tác dụng thanh nhiệt giải độc cùng với giảm nhiệt, đang trong quá trình tinh luyện, đem những thảo dược kia nghiền nát, tinh luyện để lưu lại tinh hoa vô hại với thân thể, có thể đối phó với việc giảm nhiệt, giảm đau trong phạm vi bình thường hẳn là không có vấn đề gì."
"Cái gì gọi là phạm vi bình thường?"
An Nhiên khó hiểu hỏi.
"Chính là cơ thể con người không cần dùng những dược vật này có thể thông qua việc tự lành để khỏi bệnh, cái đó gọi là trong phạm vi bình thường."
"Vậy phạm vi không bình thường thì sao?"
"Chính là trong phạm vi dùng thuốc cũng không có bất luận tác dụng trị liệu gì, gọi là phạm vi không bình thường?"
--------------------------------------------
817. Các ngươi đây là đang lừa tiền a.
Nụ cười trên mặt Lương Tử Ngộ có cảm giác đang rất đắc ý, phảng phất như sự nghiên cứu này đã đạt được một mốc lịch sử nào đó, điều này làm An Nhiên không thể ký giải, này thì có gì để đắc ý?
Nàng quay đầu nhìn những ống nghiệm trên mặt bàn, không hiểu lắm những điều Lương Tử Ngộ nói, giảm nhiệt giảm đau trong phạm vi bình thường, thì con người có thể tự khỏi, vậy còn muốn thuốc của Bách Hoa thành làm gì?
Nói cách khác, Lương Tử Ngộ cùng Triệu Như, lăn lộn thời gian lâu như vậy, lại dựng một xưởng thuốc, lại trồng thảo dược, làm ta thành quả nghiên cứu chính là không cần thuốc của Bách Hoa thành thân thể con người cũng có thể tự lành, còn những người nhất định phải chết, dùng thuốc của Bách Hoa thành cũng vô pháp khởi tử hồi sinh.
An Nhiên cảm thấy buồn cười, giống như hiện tại có rất nhiều người đang cảm mạo phát sốt, nhất định phải đi mua một ít thuốc trị cảm, có hiệu quả hay không thì chưa nói, ít nhất nó an ủi tâm lý hay sao?
"Ác.... ít nhất nó có thể giảm bớt bệnh trạng."
Lương Tử Ngộ nhún nhún vai, hắn phát giác dường như An Nhiên không cho là đúng, nên nói:
"Hơn nữa chúng ta đã đưa ra không ít kết luận, chúng đều rất có giá trị, ví dụ như việc cảm mạo phát sốt này ở mạt thế hiện giờ quá mức thần thoại."
"Ngươi đây là nói, chúng ta quá coi trọng việc bị cảm ư? Cảm mạo không đáng sợ hay sao? Con người rất có thể sẽ trở thành tang thi a."
"Kỳ thật, có thể nói cảm mạo có ảnh hưởng không lớn cũng không nhỏ."
"Vì sao lại nói như vậy?"
Tựa hồ An Nhiên có một chút hứng thú, nàng ngồi trên một chiếc ghế bên bàn thí nghiệm, nhìn Lương Tử Ngộ, hứng thú dò hỏi.
Vì thế Lương Tử Ngộ cũng rất nghiêm túc trả lời:
"Ví dụ như một người bình thường, không thức tỉnh bất luận năng lực gì, nếu cảm mạo phát sốt thì đó chính là đại sự, bởi vì như vậy rất có thể sẽ biến thành tang thi."
Hắn cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống bên bàn thí nghiệm, tận lực dùng từ ngữ An Nhiên có thể hiểu để nói cho nàng nghe.
"Nhưng đã là một dị năng giả, khi cảm mạo phát sốt thì không phải là việc gì lớn, rất có khả năng là dị năng của hắn tăng cấp, hoặc cũng chỉ là cảm nhiễm virus bình thường, không cần uống thuốc cũng có thể khỏi, chỉ có một số ít người sẽ biến dị trở thành tang thi, hơn nữa cấp bậc dị năng càng cao thì tỷ lệ biến dị trở thành tang thi lại càng nhỏ."
Hắn thấy vẻ mặt An Nhiên mờ mịt, hắn tiếp tục giải thích:
"Đơn giản chính là người biến thành tang thi thường là người bình thường, giảm dần đến dị năng sơ cấp, một khi trở thành dị năng giả cấp bậc cao thì toàn bộ tố chất cũng được đề cao theo dị năng, tỷ lệ người đó biến thành tang thi nhỏ dần, năng lực tự lành của thân thể cũng cao thêm."
An Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, lại hỏi:
"Ta đây vẫn không hiểu được, đây là kết quả nghiên cứu của các ngươi, vậy sao còn để xưởng thuốc sản xuất ra thuốc giảm nhiệt giải độc gì đó, nó có ích lợi gì?"
"Trước mắt thứ thuốc kia đối với dị năng giả bậc cao chỉ có tác dụng an ủi làm yên lòng thôi!"
Lương Tử Ngộ nhún nhún vai:
"Bách Hoa thành thuận tiện kiếm chút tinh hạch a."
"Cho nên, các ngươi đây là đang lừa tiền a."
An Nhiên nâng một đầu ngón tay lên, lộ vẻ mặt khinh thường chỉ chỉ Lương Tử Ngộ.
"Dùng thuốc của các ngươi chỉ là vốn dĩ mất một tuần mới tiêu sưng thì còn 4-5 ngày đã khỏi, đúng không, còn nói an ủi tâm lý? Đây chính là lừa đảo."
"Cũng không thể nói như vậy!"
Lương Tử Ngộ cười hì hì, râu dê trên cằm cũng run rẩy theo.
"Ngươi nếu không nhìn đến những kết quả nghiên cứu của chúng ta đây, thì ngươi đối với việc cảm mạo vẫn phải biến sắc đâu, đúng không, ha ha a."
---------------------------------------
818. Lưu hành cảm mạo
"Được rồi."
An Nhiên vỗ nhẹ cái bàn một cái, rồi nói:
"Vậy các ngươi tiếp tục nghiên cứu đi, cố lên, cố lên.:
Nói xong nàng đứng dậy rời đi, Lương Tử Ngộ đưa An Nhiên đi ra ngoài, hai người vừa mới đi đến cửa phòng thí nghiệm thì thấy Triệu Như vội vàng đi thang máy lên tới, cửa thang máy vừa mở ra, Triệu Như nhìn thấy An Nhiên vội nói:
"Tình huống không tốt lắm, dường như bên ngoài đang lưu hành bệnh cảm, An Nhiên, đám người vây ở cửa hàng thuốc kia, đều trói hết đi, ta thấy sẽ có người biến thành tang thi, ánh mắt một đám người đều thẳng tắp."
"A???"
An Nhiên vừa nghe thấy có chút ngốc, mới vừa rồi đám người kia chỉ là mặt đỏ tai hồng, lúc nàng rời đi họ còn có thể giao lưu với nhau đâu, hiện tại còn chưa tới nửa giở, ánh mắt đều thẳng tắp sao?
Lương Tử Ngộ ở phía sau lưng nàng cũng lộ vẻ ngưng trọng, bốn chữ "Lưu hành cảm mạo", làm người nghe không thể nhẹ nhàng.
Trên thực tế cái gọi là "cảm mạo" ở mạt thế này đã không có rồi, thân thể của con người sở dĩ sẽ xuất hiện bệnh trạng cảm mạo phần lớn đều là bị cảm nhiễm virus tận thế, mà việc "lưu hành cảm mạo", rất có thể đại biểu cho virus tận thế đã thăng cấp, ngay cả dị năng giả bậc cao cũng có thể bị cảm nhiễm.
"Lập tức chuẩn bị lấy máu, làm đối lập với kích cỡ của virus tận thế lúc trước."
Lương Tử Ngộ quay đầu lại, phân phó với vài nhân viên nghiên cứu đang thực nghiệm ở trong phòng thí nghiệm.
Dưới tầng, ở cổng lớn của xưởng dược, Bàn Tử lại hự hự chạy tới tìm, hắn đứng ở dưới tầng hồ lên với An Nhiên:
"An Nhiên, An Nhiên, nhanh lấy chủ ý a, người của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại tới đây, họ hy vọng chúng ta có thể cho họ mượn Lưu Toa Toa, giúp bọn họ vượt qua trận lưu hành cảm mạo này."
"Lưu Toa Toa có thể trị liệu cảm mạo sao???"
An Nhiên mờ mịt nhìn về phía Triệu Như, nàng bắt đầu cảm thấy vấn đề này không đơn giản, Tiểu Chu thành và căn cứ thời đại là đối tác hợp tác của Tiểu Chu thành nhưng hai căn cứ này đều cùng xuất hiện lưu hành cảm mạo, há mồm muốn Lưu Toa Toa, khẳng định không thể cho mượn Lưu Toa Toa rồi, cho mượn còn có thể trả về hay sao?
"Dị năng của nàng ấy chỉ có thể trị liệu nội ngoại thương đi...."
Kỳ thật khi nói ra lời này Triệu Như cũng không dám khẳng định, bởi vì người của Bách Hoa thành dường như chưa bao giờ bị cảm mạo ạ, ước chừng nhờ Lưu Toa Toa chữa trị chính là các loại nội thương ngoại thương a, ví dụ như khi sửa nhà, ai đó bị rơi từ trên nóc nhà xuống, trầy da bầm tím hay cơ quan nào đó trong cơ thể khi ngã bị va chạm hỏng rồi, hoặc là ra ngoài giết quái vật bị chút ngoại thương a....
Nhưng cũng có lúc Lưu Toa Toa không chữa trị được, như những người bị ngoại thương kia, tố chất bản thân họ vốn dĩ đã không tốt, có thể chữa trị ngoại thương nhưng không thể thay đổi tố chất cơ thể họ, nhưng virus tận thế đã sớm ở trong thân thể trong mạch máu chúng sinh sản và sống ở bên trong thì năng lực miễn dịch của thân thể căn bản vô pháp đánh bại sự xâm lấn của virus, loại người kia, chú định sẽ biến thành tang thi.
Hơn nữa họ cũng không phải biến thành tang thi ngay lập tức, nói không chừng sau khi chữa khỏi vết thương mấy giờ sau, vài ngày sau, vài năm sau, dù sao Triệu Như cũng không căn cứ để khẳng định suy đoán Lưu Toa Toa có thể trị liệu được bệnh cảm mạo hay không.
"Chúng ta không thể tìm ra một người nào ở Bách Hoa thành bị cảm mạo được Lưu Toa Toa trị hết hay sao?"
An Nhiên nhẹ nhàng nhíu mày, lại hỏi Triệu Như.
"Vì sao bên ngoài bắt đầu lưu hành cảm mạo mà Bách Hoa thành còn không có tin tức gì?"
"Đúng vậy, vì sao đây?"
Triệu Như phảng phất như được An Nhiên nhắc nhở, nàng dùng ánh mặt tràn ngập mờ mịt nhìn về phía Lương Tử Ngộ, Lương Tử Ngộ cũng phảng phất mới phản ứng lại, nắm chặt tay hỏi lại hai người Triệu Như và An Nhiên.
"Chẳng lẽ đây không phải hiện tượng bình thường hay sao? Đại bộ phận trong chúng ta đều sống sót từ bắt đầu cái mạt thế này, mỗi người lại kích phát ra dị năng của mình, trong thân thể của chúng ta có kháng thể cao hơn so với người thường, cho nên nơi này của chúng ta không lưu hành cảm mạo."
----------------------------------
819. Rốt cuộc ngươi có thể chữa được hay không
"Không, không, không, ta cảm thấy tương phản."
An Nhiên xua xua tay, nói với Lương Tử Ngộ:
"Ngươi cũng biết người ở Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại đều đã bắt đầu ăn thịt động vật biến dị đúng không? Thân thể của bọn họ so với người ở Bách Hoa thành càng cường tráng hơn, mà người ở đây thì quanh năm suốt tháng nhàn nhã thoải mái, tố chất thân thể khẳng định là kém hơn với những người bên ngoài kia."
"Vậy thì việc này khẳng định quan hệ tới việc họ ăn thịt động vật biến dị."
Triệu Như dứt khoát nói vậy, nhưng kỳ thật trong nội tâm cũng không quá khẳng định, cực kỳ không khẳng định, nhưng hiện tại trừ bỏ đưa ra lời giải thích như vậy, không có giải thích nào thuyết phục hơn.
Bàn Tử ở tầng 1 vẫn còn kêu lên với An Nhiên đang ở tầng 2:
"Làm sao bây giờ, An Nhiên ngươi cho chủ ý đi."
"Nói với bọn họ, không thể cho mượn Lưu Toa Toa, nếu bọn họ muốn cứu người thì nâng tới Bách Hoa thành, mỗi ngày xếp hàng chờ Lưu Toa Toa trị liệu."
An Nhiên đưa ra quyết định như vậy, không phải nàng không thương hại người khác, mà là người bên ngoài như lang tựa hổ, Bách Hoa thành cũng cần Lưu Toa Toa, tuy rằng Bách Hoa thành đang tận sức phát triển về mảng chữa bệnh, giảm bớt sự ỷ lại đối với Lưu Toa Toa, nhưng trước mắt trình độ chữa bệnh của Bách Hoa thành vẫn cần đến nàng.
Mệnh lệnh được truyền đạt ra ngoài cũng không biết Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại có phản ứng gì, Bách Hoa thành, những người bên ngoài vây quanh tiệm thuốc đã bị buộc chặt lên, đưa vào trong một gian phòng lớn.
Gian phòng này lúc trước dùng để phơi rau khô, nhưng phỏng chừng những người đang trong giai đoạn sắp bị biến thành tang thi như này từ đây sẽ không phải ít, vì vậy họ dọn dẹp căn phòng này, để chuyên môn an trí cho những người có ánh mắt đăm đăm kia.
Bởi vì tình huống đặc thù, hai bên cửa thành Nam Bắc mỗi ngày đều sẽ mở bắt đầu từ hôm nay sẽ chỉ mở cánh cửa nhỏ, vừa vặn cho hai người ra vào, mỗi người khi đi vào Bách Hoa thành đều nhất định phải dùng nhiệt kế điện tử để đo nhiệt độ cơ thể, hơn nữa còn phải dùng thuốc khử trùng tiêu độc để rửa tay.
Tuy rằng không biết thuốc khử trùng có thể ngăn ngừa được sự lan truyền của virus hay không, nhưng những người cư trú ở Bách Hoa thành, mỗi người đều phải rửa tay, thay quần áo, mỗi hộ gia đinh đều được phân phát một lọ thuốc khử trùng, dùng để lau dọn đồ đạc trong nhà.
Hệ thống chuyên môn chữa bệnh đã dựng một cái lều dã chiến ở gần cửa Bắc cho Lưu Toa Toa, đồng thời phái 8 bảo tiêu đứng chung quanh, ngực đeo súng, mặc áo chống đạn, mang mũ chống đạn, đứng bảo vệ Lưu Toa Toa.
Lưu Toa Toa ngồi ở một cái bàn, bên trên mặt bàn trải khăn màu trắng, chờ người tới trị liệu.
Lưu Toa Toa cũng mờ mịt, không biết dị năng của mình có thể trị liệu cho bệnh cảm mạo hay không, dù người cũng đã tới, họ ôm yếu ngồi trước mặt nàng, nàng liền phóng thích dị năng, đợi đến khi phóng thích xong liền đến người tiếp theo.
"Tại sao vợ của ta vẫn không có chuyển biến a?"
Một đôi vợ chồng thoạt nhìn đặc biệt ân ái, là người bệnh thứ 5 tiếp thu trị liệu, người vợ ngồi ở trước bàn, người chồng đỡ bả vai của nàng, thái độ bất mãn nhìn Lưu Toa Toa.
Lưu Toa Toa cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nói nàng đã dùng dị năng trị liệu, rồi an bài tới ngồi nghỉ ngơi bên cạnh những người bệnh kia.
"Đại khái cần một ít thời gian, không nhanh như vậy."
Nhưng hiển nhiên, người chồng yêu vợ sâu đậm cũng không tiếp thu lời giải thích của Lưu Toa Toa, hắn vừa nghe liền phát giận chỉ vào Lưu Toa Toa quát lên:
"Cái gì gọi là không nhanh như vậy? Vợ của ta bị bệnh thành như kia, rốt cuộc ngươi có thể chữa trị hay không???"
-----------------------------------------------
820. Khói thuốc súng
"Ta cũng không biết a."
Lưu Toa Toa ăn ngay nói thật, nàng đúng thật không biết có thể chữa được hay không, nhưng Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại đều nhất quyết mượn nàng về, vậy không chừng hẳn là có thể chữa được đi.
Thái độ này của nàng làm người chồng vốn đã phẫn nộ kia càng trở nên gay gắt, đột nhiên hắn móc ra một khẩu súng ở trong túi chỉ thẳng vào Lưu Toa Toa nổ một phát súng.
"Phanh" một tiếng, những người bệnh còn đang xếp hàng ở phía sau, bị tiếng súng này kinh sợ, trong nháy mắt viên đạn vừa được bắn ra khỏi nòng súng kia, chưa chạm tới người của Lưu Toa Toa thì ngay giữa không trung nó xoay một vòng, bay đến lòng bàn tay của Trương Bác Huân.
Lưu Toa Toa không xảy ra nửa điểm gì, nhưng trật tự của cửa Bắc nháy mắt liền rối loạn, người nổ súng bắn Lưu Toa Toa lập tức bị 8 bảo tiêu chung quanh bắn gục, người vợ ngồi trên ghế dường như có thanh tỉnh một chút, trực tiếp bổ nhào lên người đàn ông kia bắt đầu gào khóc.
Tiếng khóc phá lệ bi thương, lập tức Lưu Toa Toa vọt tới người đàn ông nằm trên mặt đất, dùng dị năng cứu sống người kia bị súng bắn chết.
"Đem hai người này dẫn đi."
Trương Bác Huân đi tới, tay trái vẫn nắm viên đạn, tay phải kéo lấy Lưu Toa Toa còn đang ngồi xổm bên người đàn ông kia, thế cục ở cửa Bắc có chút hỗn loạn, rất nhiều người ở đây cũng không biết là bị bệnh thật hay giả bệnh, hiện trường tràn ngập một cỗ thuốc súng.
Có người trực tiếp vọt về phía Lưu Toa Toa, Trương Bác Huân lôi kéo Lưu Toa Toa lui về phía sau, 8 người bảo tiêu bên người lập tức đi lên ngăn cản, tiếng súng liên tiếp vang lên, kinh động toàn bộ người trong Bách Hoa thành.
Người trong Bách Hoa thành vốn đang an bình tường hòa, đang vội vàng công việc của mình, dưới ánh mặt trời màu vàng trải vào sơn cốc, dưới làn gió nhẹ thổi lướt qua những đóa hoa đang lay động, khi tiếng súng đầu tiên vang lên, mọi người đang làm việc ở những cánh đồng đứng thẳng dậy, Trần Triều Cung đang bẻ ngô phân cho những đứa trẻ cũng cau mày, nhìn về phía con đường đi tới cửa phía Bắc kia.
Trên con đường nhỏ, nguyên bản một nhóm lữ khách đang đi lại đột nhiên có vài người vọt ra, họ vứt ra những quả đạn hơi cay, còn có vài dị năng giả hệ hỏa, đi lẫn trong đám khói phóng hỏa đốt những cây cối biến dị ven đường,
Cảnh báo của Bách Hoa thành vang lên một lần nữa, thanh âm ô ô ô xông thẳng tới tận trời xanh.
Bách Hoa thành được xây dựng đã gần một năm, tiếng chuông cảnh báo này mới được vang lên lần thứ hai, mà ở nơi khác phỏng chừng một ngày có thể nghe đến rất nhiều lần.
Đám nhỏ vây quanh Trần Triều Cung đều bị dọa ngốc, bé trai nhỏ nhất kia mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, há to mồm bắt đầu khóc, Trần Triều Cung nhanh chóng ôm nó lên, hô lên với đám nhỏ đang cầm ngô chung quanh mình:
"Nhanh, đi tầng hầm ngầm, đi theo ta!"
Nói xong, hắn mang theo bọn nhỏ xoay người trở về phòng ở của mình, mở ra cái nắp của tầng hầm ngầm, hộ tống đám nhỏ đi vào.
Ở Bách Hoa thành, mỗi nhà mỗi hộ đều có xây dựng một tầng hầm ngầm như này vì đã hấp thụ giao huấn, bọn họ sợ một ngày nào đó căn cứ Kim Môn lại chạy tới Bách Hoa thành ném bom oanh tạc.
Đôi vợ chồng trung niên ở cách vách nhà Trần Triều Cung, người vợ bụng đã rất lớn, nàng che miệng mũi lại, nhanh chóng bò lên bờ ruộng rời khỏi làn khói của đạn hơi cay, chồng nàng đỡ eo cho nàng, hai người đều bế lên mấy đứa nhỏ còn chưa tìm được đường về nhà, trực tiếp bế chúng về tầng hầm ngầm của nhà mình.
Đồng thời, những đứa trẻ lớn hơn đang ở trong trường học cũng được thầy cô giáo đưa hết xuống tầng hầm ngầm của trường, nháy mắt, toàn bộ Bách Hoa thành đều rút hết không có một bóng người trên mặt đất, không xuất hiện thương vong về người ở Bách Hoa thành này.
------------------------------------------