661. Chính mình đang tiêu hao chính mình

Mọi người tràn ngập khó chịu, đứng ở lập trường của bọn họ, họ cảm thấy cách làm của đám người Chiến Luyện và An Nhiên giống như lúc Trần Triều Phát hạ lệnh oanh tạc Hà Tây, không đem tính mạng của tầng chót dưới ra gì cả.

Cho nên bọn họ là chính nghĩa, An Nhiên và Chiến Luyện là một phương tà ác.

Chiến Luyện không nói chuyện, hắn đứng dậy, nhìn đám người đối diện, ánh mắt dần dần lạnh xuống mang theo sát khí tràn ngập, hắn không tính toán nói chuyện vô nghĩa với đám người này, nếu nhóm người kia muốn chiến thì hắn phụng bồi.

Nhưng điều này không chừng đúng như ý muốn của Trần Triều Phát, làm Chiến Luyện có chút không cam lòng.

Lưu Toa Toa tuổi trẻ khí thịnh lại vọt ra từ phòng trà, quát lên với đám người đang ngăn chặn ở cửa phòng trà:

"Chính các ngươi giết hại lẫn nhau, thì không phải nên xem lại hành động của chính mình hay sao? Từ trước tới nay mạt thế không có đáng sợ, đáng sợ chính là nhân loại tự tiêu hao chính mình!"

"Chúng ta giết chính chúng ta, cùng ngươi có quan hệ gì, hiện tại chúng ta giết xong rồi, chỉ hỏi các ngươi, có để Bàn Tử thả chúng ta ra ngoài hay không???"

Người đàn ông cầm đầu gào thét tràn ngập uy hiếp về phía Lưu Toa Toa, một người phụ nữ mà thôi hắn không sao cả, lại giết thêm một cái mà thôi.

Lưu Toa Toa tức giận đến dậm chân, nhưng vẫn muốn giảng đạo lý với đám người này:

"Nếu không đem Trần Triều Phát bóp chết ở trong đại phú hào, dựa theo mức độ điên cuồng của hắn, tương lai nói không chừng hắn còn chế tạo ra phạm vi huyết tinh lớn hơn nữa, rốt cuộc các ngươi có hiểu hay không? Hiện tại căn bản không phải thời điểm các ngươi giải quyết ân oán cá nhân."

"Đó đều là chuyện về sau."

Có người trong đám kia hô lớn:

"Về sau Trần Triều Phát có giết người hay không, lại có quan hệ gì với chúng ta, sau khi chúng ta đi ra ngoài, sẽ không lại giết người nữa."

"Đúng vậy, các ngươi có biết hay không? Những con tang thi hệ mộc kia đều là do người chết biến dị, nói cách khác, thi thế đầy đất như thế này rất có thể sẽ xuất hiện một con tang thi hệ mộc, đến lúc đó tất cả chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này."

"Cháy ở tầng cao nhất, tùy thời sẽ lan xuống dưới, rốt cuộc các ngươi có nhân tính hay không a?"

Sở dĩ vì sao tầng cao nhất kia bốc cháy, đại khái cũng vì có người phát hiện sự tồn tại của tang thi hệ mộc kia, họ phóng hỏa để thiêu hủy những tang thi hệ mộc đó.

Hiện tại nói không chừng trong những góc nào đó của đại phú hào còn có không ít người còn sống sót đâu, nếu lối thoát của đại phú hào vẫn luôn bị ngăn chặn, tang thi hệ mộc sẽ càng lúc càng nhiều, ai biết chừng, lửa lớn sẽ lại bốc lên, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ bị thiêu chết ở bên trong đại phú nào này.

An Nhiên chậm rãi đứng dậy từ ghế thiền, quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng trà, nhìn đám nhân loại hung tàn kia, nàng đi tới phía sau Chiến Luyện nói với họ:

"Đi ra ngoài sao, đó là không có khả năng, hiện tại có hai con đường cho các ngươi chọn, một là đi giết tang thi hệ mộc ở đại phú hào, hai là ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, để ta trói các ngươi lại, chờ chúng ta tìm được Trần Triều Phát ở giữa đám các ngươi, những người còn lại tự nhiên là có thể ra ngoài."

"Trần Triều Phát sao? Ta thấy chính ngươi là do Trần Triều Phát biến thành!"

Người đàn ông cầm đầu vừa hô vừa vọt về phía An Nhiên, nhưng bị Chiến Luyện dùng tay không đấm văng ra khỏi cửa phòng trà, bay xa mấy mét đụng vào bức tường rơi xuống mặt đất, răng rơi đầy đất.

Đương nhiên sức chiến đấu của nghiệp dư không thể so sánh với chuyên nghiệp, đó là hai cấp bậc khác nhau a.

Người đàn ông kia rơi xuống mặt đất, phun ra mấy chiếc răng trong miệng, trong miệng còn hàm chứa đầy máu, hô lên với mọi người:

"Muốn sống sao, vậy thì giết hết những người này, chúng ta mới có cơ hội sống sót! Trần Triều Phát ở trong đám người này."

------------------------------------

662. Vì cái gì nhất định phải giết ta

Vì thế, tất cả mọi người như mở ra hình thức tàn sát, giơ vũ khí trong tay lên, vọt lên đối đầu với Chiến Luyện.

Lưu Toa Toa nhanh chóng lui về phía sau, An Nhiên nhíu mày, xoay người bảo hộ Oa Oa, Lạc Phi Phàm cũng vọt lên giúp đỡ Chiến Luyện.

Nhưng vào lúc này, bên trong phòng trà, có một cánh cửa khá kín bị mở ra, một người đàn ông vọt ra, bước vài bước tới trước mặt An Nhiên, theo bản năng nàng che chở kéo Tiểu Bạc Hà cùng Oa Oa lui ra sau một bước, thấy người đàn ông kia giơ một con dao lên đâm về phía Tiểu Bạc Hà.

Nói như thế nào thì An Nhiên cũng từng được Vân Đào huấn luyện qua thân thủ, đối với tình huống bất thình lình xảy ra thì vẫn có năng lực ứng biến, nàng nhấc chân đá ra, làm rơi con dao trong tay hắn, sau đó khi Triệu Như và Lưu Toa Toa còn chưa phản ứng lại đã lôi kéo Tiểu Bạc Hà chạy ra xa.

Người đàn ông kia nhặt con dao trên mặt đất lên, một lần nữa đuổi theo nàng, biểu tình trên mặt tràn ngập hung quang, hắn nhìn An Nhiên, Tiểu Bạc Hà và Oa Oa giống như kẻ thù mấy đời, tràn ngập quyết tâm phải giết được các nàng.

"An Nhiên a An Nhiên, ngươi chính là An Nhiên đúng không, ta xem bây giờ còn có ai tới cứu ngươi nữa!"

Khi nói chuyện, lại có mấy người đàn ông đi ra từ cửa ngầm kia, trong đó có hai người đàn ông mặc quân trang, nhìn dáng vẻ theo phân tích của An Nhiên đây hẳn là người trong quân đội của Trần Triều Phát.

Nhưng giữa đám đàn ông đi ra này không có ai giống Trần Triều Phát, nhưng có một người rất giống với Dương Tử Nhất, chính là người đàn ông cầm dao kia.

An Nhiên thở sâu, bảo hộ Tiểu Bạc Hà cùng Oa Oa phía sau lưng mình, nàng lui về sau, sau đó thấy khoảng cách giữa mình và Chiến Luyện dường như bị ép xa ra.

Xem ra mấy người này đã sớm có dự mưu, thừa dịp Chiến Luyện bị đám người bên ngoài phòng trà kiềm chế, sẽ bức An Nhiên đến góc chết của phòng trà.

Lưu Toa Toa cùng Triệu Như cũng gấp gáp đứng ở bên trong phát ra những tiếng hét nhưng còn chưa kêu được nửa chữ, mấy người đàn ông đã vọt tới, dùng nắm tay cho hai nàng mỗi người một quyền, Lưu Toa Toa đương trường bị đánh hôn mê bất tỉnh.

Triệu Như chạy được, tốt xấu gì nàng cũng từng là đai đen, thời khắc mấu chốt thân thủ vẫn có thể né tránh được.

Chiến Luyện đang trong cuộc hỗn chiến bên ngoài phòng trà bớt thời giờ nhìn thoáng bên trong, ánh mắt xuyên qua song cửa sổ khắc hoa tìm kiếm thân ảnh của An Nhiên, sau đó không nói một lời nào quay đầu tiếp tục chém giết.

Dương Tử Nhất ngăn chặn An Nhiên, tràn ngập ý cười nhìn nàng, con dao xoáy tròn trong tay, nói với An Nhiên:

"Ngươi có thấy không? Người đàn ông của ngươi, không yêu ngươi nhiều như trong tưởng tượng nhỉ, ngươi an tâm chết đi."

An Nhiên rũ mục, đứng tại chỗ không nói gì, đến lúc mấy người đàn ông càng lúc càng ép sát, đột nhiên nàng mở miệng hỏi:

"Trước khi chết, ta rất muốn biết, trừ bỏ ngươi ra, giữa đám người các ngươi ai là Trần Triều Phát?"

"Ngươi có biết cũng không có bất luận ý nghĩa gì."

Dương Tử Nhất cầm con dao nhọn trong tay cách An Nhiên càng lúc càng gần, biểu tình chết lặng trên mặt An Nhiên càng lúc càng kiên định.

Nếu hắn không nói, An Nhiên liền thay đổi phương thức hỏi:

"Vậy được rồi, xem ra hắn không ở trong đám các ngươi, ta đổi vấn đề hỏi, vì các gì các ngươi nhất định phải giết ta?"

Lưu Toa Toa, cùng Triệu Như còn có những đứa trẻ kia, cách đám đàn ông kia càng lúc càng gần, nhưng mấy người này, ngay từ đầu đã tỏa định An Nhiên là mục tiêu, cho nên nàng rất muốn biết, mấy người này vì các gì nhất định phải giết nàng?

------------------------------------------

663. Để các ngươi chê cười rồi

An Nhiên tự giác rằng mình đã phi thường phi thường điệu thấp, ở đại phú hào này, trong toàn bộ quá trình tàn sát, biểu hiện của An Nhiên cũng không quá khác bất luận người phụ nữ nào, vì cái gì mà mấy người này nhìn nàng không vừa mắt nhất định không thể không giết nàng?

"Bởi vì chỉ cần ngươi chết, An Nhiên chân chính thì mọi việc mới có thể biến mất!"

Dương Tử Nhất đi tới trước mặt An Nhiên, giơ con dao nhọn trong tay lên muốn đâm xuống, đột nhiên con dao kia ngừng lại ở không trung.

Đồng bạn phía sau hắn cảm thấy không thích hợp, đi tới trước vài bước, đột nhiên lại nghe thấy An Nhiên vốn dĩ phải quỳ xuống đất xin tha lại mở miệng nói:

"Ta nghe không được minh bạch lắm, nhìn thân thủ của các ngươi cũng không tồi, còn có hai người mặc quân trang, vậy đều là quân nhân đi? Ta lại hỏi các ngươi một lần nữa, vì cái gì các ngươi giúp Trần Triều Phát giết ta?

"Ngươi ngốc a!!!"

Triệu Như ở bên kia bị vài người đuổi theo chạy vòng quanh mấy chiếc bàn lùn, giương giọng hô lên với An Nhiên:

"Một khi ngươi chết, Trần Triều Phát có thể biến đổi thành bộ dạng của ngươi, mệnh lệnh Bàn Tử thả bọn họ đi ra ngoài a!!!"

"Nga." An Nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

"Thì ra thế a, ta lại nổi danh như vậy, bất quá các ngươi nếu đã hỏi thăm được rõ ràng như vậy, thì làm sao không biết sự lợi hại của ta đâu?"

Thân thể mấy người này chỉ là phàm thai mà thôi, tất cả đều không phải dị năng giả hệ kim, ai cho bọn họ tự tin, chạy ra giết An Nhiên?

"Thực vật của ngươi căn bản đã không chịu sự khống chế của ngươi."

Nói chuyện là một người đàn ông bước lên trước vài bước, vẻ mặt tràn đầy tự tin, hắn nhìn về phía Dương Tử Nhất bên người, phát hiện vị trưởng quan này còn giơ dao nhọn mà không nhúc nhích, vì thế hắn lại nhìn về phía An Nhiên nói:

"Chúng ta đã điều tra rất rõ ràng về ngươi, hiện tại trừ chồng ngươi ra ngươi còn có thể dựa vào cái gì? Những người phụ nữ bên cạnh ngươi sao?"

Hắn cười cười, chỉ vào Tiểu Bạc Hà, chỉ vào Lưu Toa Toa đã ngất xỉu, lại chỉ vào Triệu Như đang chạy lòng vòng, nói thật, nếu tính đai đen tam đoạn của Triệu Như vào thì cũng chỉ là được huấn luyện ngoài xã hội, không thể so với bộ đội phải trải qua những bài huấn luyện như sắt thép kia, bọn họ không để Triệu Như vào mắt.

Hắn cười cười, rồi ngẫu nhiên hơi liếc mắt qua bên cạnh, không thốt ra lời, hắn nhìn Dương Tử Nhất bên người hắn đang giơ dao nhọn kia, trong miệng Dương Tử Nhất đột nhiên mở ra một cách mất tự nhiên, hai bên má kéo căng ra, một đóa hoa màu trắng mở ra từ trong miệng hắn.

Đóa hoa màu trắng tinh khôi, giống như tuyết trắng bay từ trên trời xuống, trắng gần như trong suốt, ẩn ẩn có cảm giác giống như u lan trong cốc, nhưng mà, đóa hoa càng xinh đẹp thì nơi sinh trưởng càng huyết tinh, rất nhanh, tựa như toàn thân người đàn ông này bắt đầu nảy mầm, làn da người này giống như thổ địa khô nứt, mọc đầy mầm non xanh tốt.

"Ta nghĩ các ngươi vẫn quên một việc, tuy rằng ta mất đi khống chế với thực vật bình thường nhưng mà thực vật biến dị vẫn luôn không chịu sự khống chế của ta a."

An Nhiên cười khoái nhạc, đột nhiên sau lưng nàng, một đầu lưỡi dài rộng phá vỡ gạch đá vọt lên, dịch nhầy tí tách tí tách rơi xuống, nó chui ra khỏi nền gạch vươn lên cao, rồi hướng về những người đàn ông kia mở ra những cánh nhục hoa giống như bạch tuộc tám chân.

Tiếng huýt gió vang lên, quanh quẩn trong đại sảnh tầng một thật lâu không dứt.

"A.. Giới thiệu với các ngươi một chút, nó là Nhục Hoa."

An Nhiên nghiêng nghiêng đầu, nhìn về mấy người đàn ông giống như si ngốc đứng chết lặng trước mặt, sau đó nghiêng trang giới thiệu Nhục Hoa sau lưng.

"Bởi vì đồ ăn tương đối thiếu thốn, cho nên nó lớn lên có chút chậm, mọc từ Hà Tây tới đây phải mất hai ba ngày, ngượng ngùng a, để các ngươi chê cười rồi!"

-----------------------------

P/s: Có ai đọc đoạn này xong, trong lòng hò hét giống mình không. An Nhiên "ngầu" a a a a :))))))

---------------------------------

664. Thói hư tật xấu của nhân loại.

An Nhiên nhún nhún vai, dựa vào một chiếc đèn đứng bằng gỗ, phảng phất như có chút bất đắc dĩ vì hài tử của mình không biết cố gắng, làm trò cười cho thiên hạ a, không chờ nàng nói xong, cẳng chân của mấy người đàn ông kia đều mọc đầy dây đằng màu xanh lục.

Đây còn không phải là bản thể của Nhục hoa, chỉ là vài bộ rễ do rễ của Nhục hoa phát triển ra, chỉ là con cháu của nó thôi.

Nhưng tuy rằng chỉ là con cháu của nó cũng có thể cuốn lấy những người kia khiến họ không di chuyển được, bọn họ mạnh mẽ xoay người muốn chạy trốn, nhưng lại bị sôi nổi té ngã trên một đống cành hoa đang mấp máy, An Nhiên đứng cách bọn họ không xa, lành lạnh hỏi:

"Ta hỏi lại một lần nữa, trước khi các ngươi chết, ta chỉ muốn biết, ai là Trần Triều Phát?!"

Mấy người đàn ông này đều cắn chặt khớp hàm, bộ dạng thấy chết không sờn, cây mây lục đằng bò khắp cả người bọn họ, không ít lục đừng chui vào dưới làn da của họ, nhưng vẻ mặt họ không chút sợ hãi nào.

An Nhiên nhìn vậy dục vọng tra tấn đều không còn.

"Ta biết việc này tương đối khó nhưng các ngươi cần phải khai ra Trần Triều Phát ở đâu cho ta."

An Nhiên ngồi xuống ghế lùn bên cạnh, sau lưng nàng một bông hoa đang bung nở như một con mãng xà, nó đang chậm rãi thịnh phóng ra từng cánh hoa như chiếc mâm nhỏ ở trên đầu vai An Nhiên.

Nhục Hoa, mấy chiếc chồi non thịt thịt của nó như thứ thịt thừa của thân thể người, mấp máy mấp máy bò về phía mấy người đàn ông ngã trên mặt đất, mấy người kia ôm đầu kêu lên thảm thiết.

Bộ rễ thực vật tinh tế màu xanh lục bắt đầu bò bên trong thân thể họ, xuyên vào lồng ngực, bò theo xương sống, chui vào đầu óc họ, nhưng nó chưa nhanh chóng hấp thu bọn họ thành thây khô mà chỉ từ từ, từ từ.

Cứ như vậy tra tấn bọn họ, làm cho bọn họ sống không bằng chết.

"Hắn đi đâu, chúng ta không biết, chúng ta không biết!!!"

Có người khiêng không được bắt đầu hô to, lăn lộn trên mặt đất.

An Nhiên vừa định hỏi, bọn họ không phải là người cửa Trần Triều Phát hay sao? Sao có thể không biết y đi đâu?

Lại nhìn thấy người này móc một khẩu súng từ trong người, đôi mắt nàng trừng lớn, vừa muốn phân phó con cháu của Nhục hoa che chở cho Tiểu Bạc Hà và Oa Oa thì người kia liền dí họng súng vào huyệt thái dương của mình.

"Phanh" một tiếng, nổ súng tự sát.

Trong đầu thực sự rất đau, phảng phất như toàn bộ dây thần kinh đều đang co rút lại, không thể không tự sát để giải trừ loại thống khổ này.

Hắn vừa chết thì người bên cạnh thống khổ kêu lên.

"Hiện tại ngươi ở chỗ này tra tấn chúng ta thì có ích lợi gì? Đã có nhiều người chết như vậy rồi, cũng không phải do Trần tiên sinh làm bọn họ chết, Trần tiên sinh đi nơi nào, đích xác chúng ta cũng không biết, ngươi muốn giết thì cứ giết, tội gì khó xử chúng ta?"

Nhiều người chết như vậy đích xác không phải do Trần Triều Phát, thậm chí mấy người bọn họ có đi thảm sát cũng không thể trong thời gian hai ngày giết nhiều người như vậy.

Nếu luận bọn họ làm cái gì trong những trận tàn sát ở đây, bọn họ đơn giản chỉ có thu thập tình báo, khơi mào một chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng cũng chỉ là lúc bắt đầu, sau đó những mâu thuẫn trở nên gay gắt, thậm chí lan rộng ra đều không quan hệ đến Trần Triều Phát.

Thói hư tật xấu của con người là như vậy, chẳng qua Trần Triều Phát chỉ hơi lợi dụng một chút mà thôi, nói dăm ba câu có thể kích phát mâu thuẫn, xảy ra tình huống trên chỉ có thể trách những người giết cùng bị giết, họ dễ dàng nâng dao lên đâm chọc về mọi phía!!!

Mà những người này họ chỉ nghe mệnh lệnh của thượng cấp để làm việc, thượng cấp ra lệnh giết An Nhiên, sau đó để Trần Triều Phát ngụy trang thành bộ dạng An Nhiên đi ra ngoài, bọn họ cũng chỉ nghe lệnh mà làm việc mà thôi.

------------------------------

665. Một người cũng không thiếu

"Nói cũng đúng, ta tội gì làm khó dễ các ngươi?!"

An Nhiên gật gật đầu, có chút đau thương mà quay đầu lại, nhìn những người đang đứng ngoài phòng trà kia, những người này nghĩ thế nào cũng chỉ là bị mê hoặc, tới đây để kiềm chế Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, để cho người của Trần Triều Phát thuận lợi xử lý nàng, nhưng hiện tại những người này lại bị Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm xử lý không ít.

Khi Nhục Hoa vừa xuất hiện, đám người này ngốc lăng đứng tại chỗ, đình chỉ chém giết.

Cho nên người khơi mào mâu thuẫn là Trần Triều Phát nhưng lựa chọn giết hại lẫn nhau chính là tự thân nhân loại, đều nói buông hết ân oán, nhưng lời nói ra thì dễ dàng, nhẹ nhàng nhưng để chấp hành thì lại khó khăn như thế.

Rốt cuộc chính con người vốn dĩ đã mâu thuẫn rồi, mặc dù không có thù với người này, nhưng lại có oán với người khác, giết tới giết lui, giết không biết bao nhiêu người vô tội, lấy mạng người khác càng ngày càng nhiều thì tâm cũng càng ngày càng không để ý nữa.

Đột nhiên An Nhiên lĩnh ngộ một việc, nếu nàng muốn thoát khỏi trận tranh chấp này, nàng phải trở thành người ngăn chặn tranh chấp xảy ra, bởi vì mặc kệ Trần Triều Phát là ai, y biến hóa thành người với bộ dạng như thế nào thì mục đích căn bản của y chính là vì giết người.

Mà muốn mục đích của y không thể thực hiện được và tìm ra được y, An Nhiên phải khống chế được từng người ở đây, không cho bọn họ lại đánh giết nhau nữa, mặc dù bên trong bọn họ còn có bất luận mâu thuẫn khó lường nào, chỉ cần bị nàng áp chế gắt gao thì cũng không thể giết hại nhau nữa, vậy chính Trần Triều Phát cũng sẽ gấp gáp đến độ nhảy lên.

Vì thế An Nhiên vẫy vẫy tay để Nhục Hoa thuận lợi ăn hết đám người đang kêu thảm trên mặt đất, nàng đứng dậy, đi ra khỏi phòng trà, Tiểu Bạc Hà cùng Triệu Như đi sau lưng nàng, trong ngực Tiểu Bạc Hà còn ôm Oa Oa.

Sau đó, An Nhiên yên lặng nhìn người bên ngoài phòng trà, nhìn đám người cả người đều là máu còn đang chảy đầm đìa, trong mắt họ lộ ra sự sợ hãi, An Nhiên mở miệng, không nhẹ không nặng nói:

"Mọi người đều tập trung ở đại sảnh này, một người cũng không thể thiếu."

"Chúng ta.... vì cái gì mà chúng ta phải nghe ngươi?"

Có người hô lớn lên, vừa dứt lời, giây tiếp theo đã bị cành hoa đang quay cuồng của Nhục Hoa quấn lấy, tiếng huýt gió vang vọng, dọa một đám người nằm bò xuống, chỉ lưu lại hai người Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm vẫn đang đứng tại chỗ, người kia bị Nhục Hoa cuốn lên, trong 1 giây, đã bị ăn đến còn thừa chút quần áo, còn có một bộ khung xương không thể tiêu hóa.

"Được rồi, đừng cãi cọ nữa, tranh tới tranh lui dây dưa mãi không xong? Tổ chức lại tổ chức lại, ta xếp cho các ngươi thành một đội, nếu nguyện ý nghe lời, thì đi lục soát, đến, đến gần bên này xếp hàng."

Chiến Luyện xoay cổ, hoạt động khớp xương toàn thân một chút, quay đầu lại cười tràn ngập soái khí với An Nhiên một cái.

Hắn lý giải An Nhiên, cũng cảm thấy An Nhiên làm đúng, muốn mọi người nghe lời không giết hại nhau nữa thì phải dùng sức mạnh áp chế, thủ đoạn cưỡng chế bình thường không dùng được thì phải cho tất cả bọn họ nếm thử khẩu vị thủ đoạn làm người người sợ hãi là như thế nào, mới có thể ép trụ họ.

Từng tốp từng tốp người đi tới trước mặt Chiến Luyện, ngoan ngoãn xếp hàng chờ đánh số, có người còn muốn nhìn xem bởi vì trong lòng bọn họ còn có oán có hận, có không phục, cứ như vậy buông bỏ toàn bộ cừu hận nghe lời Chiến Luyện.

"Ta lại cho các ngươi 5 phút cuối cùng, không muốn đi thì đừng đi, tất cả ở lại đây làm phân bón cho hoa của ta."

An Nhiên nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường đại sảnh, mạt thế tới nàng đã quên mất hôm nay là ngày mấy tháng mấy rồi, nhưng đại phú hào này vẫn đang còn từng giây từng phút trôi qua.

Trong khoảng thời gian cuối cùng nàng cho bọn họ, mọi người đều đứng ở trước mặt Chiến Luyện, ngoan ngoãn xếp hàng, không dám nhiễu loạn trật tự, không dám ngươi một câu ta một chữ chế nhạo tạo tranh chấp nữa.

--------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play