666. Gây chuyện, cũng không quan hệ!

Hiện tại Chiến Luyện trở thành đại đội trưởng của đội ngũ này, Lạc Phi Phàm trở thành phó đội trưởng, vị phó đội trưởng mang theo đội ngũ không đủ một trăm người dựa theo phân phó của An Nhiên, sẽ đi từ tầng 1 lên đến tầng cao nhất, đi mỗi phòng mỗi góc đem toàn bộ số người đang trốn tránh đưa xuống tầng 1, bất kể người già, trẻ nhỏ hay phụ nữ một người đều không bỏ sót.

Mà Chiến Luyện, sẽ phụ trách rửa sạch số tang thi hệ mộc trong đại phú hào, An Nhiên sẽ ở lại phòng trà tầng 1, phụ trách làm cho nhục hoa ăn toàn bộ thi thể, miễn cho trong số đó đột nhiên sẽ có thi thể đứng dậy biến thành tang thi hệ mộc.

Mọi người đều phân chia công tác, ai làm loạn không nói hai lời lập tức sẽ bị kéo đi trở thành phân bón hoa, mặc kệ là kẻ gây chuyện hay người bị gây chuyện, An Nhiên sẽ không hỏi đúng sai, cũng không muốn hỏi, chỉ cần nàng nhìn đến hai người đánh nhau hoặc có tranh chấp, thì ăn cả hai người!

Không muốn sống nữa,thì có thể gây chuyện, cũng không quan hệ gì!

Nhục hoa sẽ sinh trưởng dọc theo cầu thang thoát hiểm, mỗi một tầng trong tòa nhà, đều sẽ có thân ảnh của Nhục hoa, nó sẽ uy hiếp những người sống sót kia.

Cứ như vậy quả thực không ai còn gây chuyện, bọn họ so với bất luận thời điểm nào đều nghe lời, mặc kệ ngươi giết vợ của ta hay ta xử lý mẹ ngươi, vào giờ phút này, vì giữ được tính mạng của mình tất cả đều ngoan ngoãn hành sự theo an bài.

Quả thực bọn họ lục soát không ít người trong các góc xó xỉnh ở đại phú hào, tất cả đều được đưa xuống đại sảnh tầng 1 chờ, nếu gặp gỡ tang thi hệ mộc thì sẽ giao cho Chiến Luyện giải quyết không thì chạy về phía cầu thang an toàn.

Sau đó An Nhiên phát hiện một số điều sau thời gian dài tiếp xúc với tang thi hệ mộc, giữa tang thi hệ mộc và Nhục Hoa chúng giống như hai người làm theo ý mình, ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta.

Tuy rằng Nhục Hoa nghe lời An Nhiên, có hành vi khiêu khích những tang thi hệ mộc nhưng thân thể của chúng đã biến dị thành một loại vật chất không phải huyết nhục, chúng giống như cây cối, Nhục hoa không ăn.

Tương phản, tang thi hệ mộc tựa hồ có chút hứng thú với Nhục hoa thịt thịt, có khả năng Nhục Hoa tiết ra dịch nhầy có mùi tanh khá nồng, mà tang thi hệ mộc toàn bộ đã thức tỉnh vị giác, nhưng cấp bậc của chúng không cao, nên không tiến hóa đến nỗi có thể ăn Nhục Hoa,

Thực vật bình thường lại càng không thể ăn tang thi hệ mộc, ngược lại chúng còn bị nó khống chế, một khi thực vật bình thường bị tang thi hệ mộc khống chế chúng như giăng mạng nhện bắt sâu, thay tang thi hệ mộc bắt giữ lấy con người, sau đó chờ tang thi hệ mộc đến ăn luôn con người bị vây trong lưới thực vật.

Nhưng chung quy tang chỉ chỉ là tang thi, chúng sẽ không có trí thông minh như con người, sẽ không có năng lực phân tích, trừ bỏ khống chế thực vật bình thường chúng không thể làm gì khác, cấp bậc của tang thi hệ mộc hiện tại không thể khống chế được thực vật biến dị.

Tựa như An Nhiên, nàng căn bản không thể khống chế được thực vật biến dị, quan hệ của nàng và chúng là bình đẳng, được thành lập trên cơ sở tình nghĩa, loại tình nghĩa này không phải đơn giản như phu thê, mẹ con hay bằng hữu, chỉ cần An Nhiên không làm việc gì thương tổn chúng nó, đám thực vật đơn thuần kia sẽ không giống như con người, có thể phản bội lại nàng,

Chúng nó cũng sẽ không vì cấp bậc, mà chọn từ bỏ An Nhiên, giống như Nhục Hoa kia, một đại quái vật với cấp bậc cao cấp như vậy còn không từ bỏ nàng mà?!

Cho nên, hết thảy đều phải xem cơ duyên.

Vì thế, cứ như vậy, An Nhiên thông qua sự phản hồi của Nhục Hoa, nàng có những bước đầu nghiên cứu đối với loại tang thi hệ mộc mới tiến hóa ra này, có nó nàng lại tính toán viết tổng kết linh tinh, sau đó chia cho bọn người Bàn Tử xem một chút.

-------------------------------------

667. Tìm được Vân Đào

Rất nhanh toàn bộ thi thể đã bị Nhục Hoa thanh lý sạch sẽ, toàn bộ tang thi hệ mộc cũng bị Chiến Luyện rửa sạch, cùng với toàn bộ người trốn tránh trong các góc xỏ xỉnh cũng bị đưa xuống đại sảnh tầng 1 ai cũng không ngoại lệ.

Trên vách tường của đại sảnh, dây đằng bò đầy giống như hang rắn, làm mọi người cảm thấy như mình đang đứng trong một cái hố có vạn con rắn, thân mình hộ co rúm lại, mặc cho nhưng dây đằng màu đỏ du tẩu dưới chân, một đám người không dám nói lời nào, trong lòng vừa kinh vừa sợ.

Oa Oa lại đẩy chiếc xe con gà mổ thóc, lộc cộc lộc cộc đi từ cửa phòng trà đẩy ra ngoài, đi vào hố vạn rắn, những dây đằng kia vội tránh một con đường để Oa Oa thuận lợi đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đi qua.

"Ta nói đơn giản với mọi người một chút."

Sau lưng Oa Oa, An Nhiên đứng ở cửa phòng trà, đang nghiêng thân mình dựa vào cửa gỗ khắc hoa, biểu tình trên mặt có chút lười biếng.

"Từ giờ trở đi các ngươi chỉ có thể ăn ngủ ở tầng 5 cùng tầng 6, nơi đó tùy các ngươi lựa chọn, nhưng không cho phép nhúc nhích tay chân đánh nhau, không thể giết người, có thể cái nhau, ta sẽ không giết đám các người, nhưng các ngươi có thể tự sát."

Mấy trăm gần một nghìn người còn sống sót, đứng tại chỗ, lặng ngắt như tờ nghe An Nhiên ban bố quy tắc, có người trong bọn họ tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn giơ tay lên, là một người phụ nữ mặc đồ múa màu đỏ, mọi người nhìn qua, có người nhận thức người này, nàng tên là Tĩnh Huyên.

Dưới hai chân Tĩnh Huyên bò đầy cây mây biến dị, cả người nàng run lên như cầy sấy, thấy đôi mắt sâu như giếng cổ của An Nhiên nhìn lại, nàng run run giọng hỏi:

"Chúng ta.... Chúng ta phải ở chỗ này bao lâu?"

Không thể không nói, lá gan của Tĩnh Huyên phi thường lớn, nàng hỏi ra vấn đề này kỳ thật là câu hỏi của tất cả mọi người ở đây, họ không dám hỏi vì đang ở hoàn cảnh hiện trường quá dọa người.

An Nhiên nhướng mày, thân mình giật giật, thình lình đám người phát ra những thanh âm hít sâu, bọn họ cho rằng nàng muốn giết Tĩnh Huyện, ai biết được, An Nhiên chỉ thay đổi lại tư thế, rồi trả lời vấn đề của Tĩnh Huyên.

"Vẫn là điều kiện cũ, bao giờ tìm ra Trần Triều Phát mới thôi."

"Nếu, không thể tìm ra được thì sao?"

Biểu tình trên mặt Tĩnh Huyên giống như sắp khóc, nhưng có chút vấn đề phải hỏi rõ ràng mới tốt, như vậy mọi người cũng có thể chuẩn bị tâm lý.

"Vậy các người đều phải chết già ở chỗ này thôi!"

An Nhiên không sao cả, nàng nhún nhún vai, xoay người, nhíu mày, thấp giọng hỏi Chiến Luyện:

"Tìm được Vân Đào chưa?"

"Trừ mấy phòng trên đỉnh bị cháy, mỗi góc đều đã lật hết, không tìm được."

Biểu tình không thoải mái hiện ra trên mặt Chiến Luyện.

"Trong chốc lát nữa ta đi tầng trên cùng tìm một chút."

"Ừ, mang theo Lạc Phi Phàm, miễn cho trong chốc lát lại có thêm một người giống ngươi xuất hiện, ta phân không rõ đâu."

"Được rồi."

Thấy Chiến Luyện đồng ý, An Nhiên bĩu môi với hắn, sau đó quay đầu lại bảo Tiểu Bạc Hà đem Oa Oa đang lắc lư ra tới đầu bên kia của đại sảnh túm trở về, rồi gọi Triệu Như, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm nâng Lưu Toa Toa vừa mới tỉnh lên tầng 5.

Nhóm người này của bọn họ, chọn hai phòng trên tầng 5, Lạc Phi Phàm và Chiến Luyện ở cùng một phòng, An Nhiên và nhóm phụ nữ ở một phòng.

Những người còn lại khoảng gần một ngàn người, dưới sự giám thị của Nhục Hoa cũng bắt đầu lục tục xếp hàng lên tầng chọn lựa phòng ở, cửa phòng không được đóng kín, nếu có đóng cũng không được khóa lại, bởi vì Nhục Hoa đã đi vào từng phòng, dây mây thô to đã chèn cứng mỗi cánh cửa phòng.

Mỗi tầng có khoảng 40 phòng, mỗi phòng vài người chen vào, hai tầng liền đủ, đồ ăn sẽ được Bàn Tử tuồn từ tầng 4 lên, mỗi ngày sẽ chia vài người tạo thành đội đem đồ ăn khiêng lên tầng.

-------------------------------------------

668. Thật đúng là giống nhau như đúc

An Nhiên đã tính toán tốt việc kháng chiến trường kỳ, dù sao nàng cũng không vội vã đi ra ngoài, ăn ở tại đại phú hào này, có thức ăn có giường ngủ, còn không cần chịu đựng gió táp mưa sa, như vậy cũng khá tốt.

Ai không chịu nổi, muốn làm loạn đều cho Nhục hoa giải quyết.

Muộn một chút, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm đi tầng trên cùng, từ tầng cao nhất đã bị đốt thành tro tàn khiêng hai Vân Đào trở về!

Đúng hai Vân Đào!!!

Hai người này đều bị trọng thương, vết thương ở eo bụng, đây là bị một đao thọc ngay bụng, xuyên qua tận thắt lưng, người khác cũng bị thương ở vị trí đồng dạng, cũng là bị đao thọc ra, cũng đồng dạng bị xuyên qua tận thắt lưng.

Hai người đều chỉ còn thoi thóp thở, nếu không cứu có khả năng không sống nổi sang ngày mai.

"Ai~~~"

An Nhiên nhìn hai gương mặt của Vân Đào nằm trên giường, thở dài:

"Trần Triều Phát này, thật sự là điên rồi, thật là bỏ được vốn gốc, khẳng định là phải cứu, haizzzz, Lưu Toa Toa, cứu người!"

"Cứu, cứu người nào a???"

Vẻ mặt Lưu Toa Toa mộc bức đi đến bên người An Nhiên, nhìn người này, rồi nhìn sang người kia, hỏi An Nhiên:

"Ta phải cứu người nào?"

"Vô nghĩa, đều cứu!"

Triệu Như ngồi trên ghế chỉ vào hai Vân Đào ở hai bên giường,

Lưu Toa Toa có chút chần chờ:

"Nhưng ta đều cứu cả hai ngươi, không phải cũng cứu Trần Triều Phát hay sao?"

"Vậy nếu không cứu cả hai người thì không phải để Vân Đào chết hay sao?"

An Nhiên chống một bàn tay lên eo, một bàn tay khắc đi che trán, bực bội nhìn hai Vân Đào đang ở trên giường.

"Cứu sống đi, rồi đem cả hai người này trông giữ, không cho bất luận kẻ nào tiếp xúc!"

"Đây là nhất định."

Chiến Luyện cũng cau mày, biểu tình trên mặt khá nghiêm túc.

Chuyện này, Trần Triều Phát làm được rất xinh đẹp đi, nếu Trần Triều Phát biến thành bất luận muôn nghìn chúng sinh gì thì phỏng chừng An Nhiên cùng Chiến Luyện sẽ căn cứ vào nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đem hai người với diện mạo tương đồng này đều giết.

Nhưng hiện tại y biến thành Vân Đào, mà Vân Đào lại có ân với An Nhiên, cho nên dù Chiến Luyện muốn hai người này chết, An Nhiên cũng sẽ không cho làm a.

Lưu Toa Toa chậm rãi đi tới giữa hai chiếc giường đơn, nhìn trái rồi nhìn phải, thật sự không có cách nào phân biệt được đâu là Trần Triều Phát, đâu là Vân Đào, bởi vì cả hai người không chỉ mặc quần áo y đúc nhau, mà những nếp nhăn trên khuôn mặt cơ hồ đều giống y đúc nhau.

Triệu Như đẩy một chiếc ghế dựa cho Lưu Toa Toa, để nàng ngồi giữa hai bên, vươn tay, cầm lấy bàn tay của cả hai người, bắt đầu sử dụng dị năng trị liệu trong thân thể, làm miệng vết thương của cả hai người đều khép lại nhanh chóng.

Không thể không nói, dị năng trị liệu này của Lưu Toa Toa là phi thường phi thường thần kỳ, không quá hai phút, mồ hôi nàng túa ra như tắm, nàng thu tay lại, vết thương bị xuyên qua người của cả hai Vân Đào đã khép lại.

"Miệng vết thương đã được chữa trị nhưng khí huyết bị mất đi phải chậm rãi mới bồi bổ được."

Lưu Toa Toa lau đi những giọt mồ hôi trên trán, dặn dò những việc cần chú ý tiếp theo, dị năng của nàng chỉ là trị liệu, không thể bổ sung khí huyết được,

Hoa hành của Nhục Hoa đang hoạt động ở cửa, Bàn Tử thu được tin tức mang theo Vương Uy cùng Lương Tử Ngộ cẩn thận đi vào đại phú hào, xem xét tình huống trong từng phòng.

Những người còn may mắn sống sót kia vẫn trốn ở trong phòng bị Nhục Hoa canh giữ như cũ, Nhục hoa còn chưa đi ai trong số bọn họ cũng đều không dám đi ra cửa phòng.

Bàn Tử nhìn thấy hai Vân Đào giống nhau như đúc còn đang hôn mê vì mất máu quá nhiều trong lòng vui vẻ, vẫy vẫy tay với An Nhiên ở đối diện.

"Đây đúng là giống nhau như đúc a, không biết lúc tỉnh lại, mở miệng nói có thể phân biệt ra được hay không?"

---------------------------------------------

669. Thiên tài và kẻ điên

An Nhiên ôm tay đi ra, nhìn Bàn Tử vẫn đứng ở cửa, đánh giá trên dưới:

"Mấy ngày nay thấy ngươi ăn ngon ngủ tốt a."

Bàn Tử vừa nghe mấy lời này của An Nhiên, chỉ thiếu chút bị dọa khóc, nhanh chóng hóp hóp bụng để cho An Nhiên thấy ngày tháng mình trôi qua biết bao nhiêu là gian nan.

"Oan uổng a, nữ thần a, ngài ở bên trong này, sinh tử chưa biết, ta nào có dám ăn ngon ngủ được a???"

Bàn Tử diễn một bộ vuốt mông ngựa kiêm tỏ rõ lòng trung thành.

Thấy An Nhiên không trả lời, Bàn Tử nhìn sắc mặt nàng, lập tức cẩn thận nói:

"Nữ thần, giữa hai Vân Đào này khẳng định một người là Trần Triều Phát."

"Vô nghĩa!"

"Vậy hiện tại chúng ta đã xác định được phạm vi của Trần Triều Phát, không phải người này thì là người kia, vậy có phải nên bỏ đi lệnh cấm hay không?"

"Thả những người còn lại sao?"

An Nhiên lầm bầm lầu bầu tự hỏi, sau đó nhìn trái nhìn phải, trong mỗi cánh cửa phòng đang mở rộng kia, đều có vài người, những người này đều bị nàng khống chế ở trong phòng chỉ vì tìm ra Trần Triều Phát,

Hiện tại Trần Triều Phát ở đây, đích xác có cầm tù những người này cũng không có tác dụng gì khác.

Vì thế An Nhiên nghĩ nghĩ gật đầu:

"Được rồi, để bọn họ đi ra ngoài đi, chỉ để Vân Đào ở đây, an bài hai gian phòng, để hai người này ở."

"Được a, ta lập tức đi làm ngay."

Từ lúc Nhục hoa quay về, Bàn Tử phá lệ chân chó với An Nhiên, phàm là lời nói của nàng, hắn nhất định quán triệt chấp hành.

Rất nhanh, toàn bộ người sống sót trong đại phú hào này đều bị thanh lý không còn bóng dáng, những người này, có rất nhiều người do trốn tránh sống sót sau tai nạn, có người xác thật có chút năng lực, trong quá trình giết tới giết lui cuối cùng cũng bảo được tính mạng.

Nhưng khoảnh khắc sau khi mỗi người xếp hàng đi ra đại phú hào này bọn họ chắc chắn đã không phải chính mình lúc trước nữa.

Vận mệnh chính là như thế, người phương Bắc không phải trải qua sự vây đổ của tang thi giống như phía Nam, nhưng ở trong cái lò luyện mạt thế này, bọn họ được trời xanh ưu ái sống sót, nhưng chung quy vận mệnh sẽ ở một ngày nào đó sẽ đem những người này trải qua một phen chém giết huyết tẩy, mới có thể trổ hết tài năng bảo vệ tính mạng mình.

Hiện thực tàn khốc, nhưng cũng chỉ có người chịu đựng được sự tàn khốc thì tương lai mới có thể sinh tồn được ở mạt thế.

Người sống sót trong đại phú hào bị an bài đơn độc sinh hoạt ở một khu vực nhất định, bởi vì đã bị khống chế, cho nên họ không thể lại giết hại lẫn nhau nữa, nhưng xét thấy giữa bọn họ không biết có dư đảng của Trần Triều Phát hay không cho nên tạm thời những người này không được phép hòa hợp với tập thể của đội Bàn Tử.

Trong những quân nhân đội Bàn Tử có người am hiểu về tìm hiểu thông tin, mỗi ngày sẽ đến hỏi chuyện bọn họ, tính toán tìm ra dư đảng của Trần Triều Phát trong nhóm người này.

Chỉ cần Trần Triều Phát không chết, dư đảng kia vẫn là vũ khí thu thập tình báo của Trần Triều Phát.

Không thể không nói, biện pháp thô ráp như vậy cũng có một chút hiệu quả, làm Bàn Tử tìm ra vài dư đảng của Trần Triều Phát.

Từ trong miệng đám dư đảng, bọn họ đại khái có một chút hiểu biết về Trần Triều Phát.

Nghe nói Trần Triều Phát này là chuyên gia về tâm lý học, xã hội học cùng hành vi học gì đó, còn học qua lớp biểu diễn linh tinh gì đó, là một người có tên tuổi trong xã hội, là thiên tài, nhưng thiên tài và kẻ điên thường thường chỉ có một đường ranh giới mỏng.

Hắn rất am hiểu tẩy não người khác, cũng rất thích nghiên cứu nhân tính con người, thường xuyên có thể nhìn nhận từ một chút hành vi nho nhỏ để phân tích hoàn chỉnh một con người.

Lại phối hợp thêm một chút ba phải ai ai cũng có thể nói chuyện được, cùng với sự bắt chước rất chân thật, chính đám dư đảng của hắn cũng không thể phân rõ người nào là thật người nào là giả.

---------------------------------

670. Thời gian một năm đã trôi qua

An Nhiên đem Vân Đào cùng Trần Triều Phát lưu lại đại phú hào, giờ cả tòa nhà này hiện giờ đã không có bất luận kẻ nào dám đi vào, nếu nhất định phải đi ngang qua cửa đại phú hào, mọi người đều rất cẩn thận, mắt cũng không dám ngó lên trên một chút.

Bởi vì toàn bộ đại phú hào giờ đã như một khu rừng rậm nguyên thủy, nhìn bên ngoài tường cũng không có gì, nhưng bên trong tất cả đều là cành hoa, dây đằng thịt thịt đang mấp máy mấp máy.

Cho nên mặc dù bên trong này còn có điện và có hệ thống lọc nước nhưng hiển nhiên đây đã không còn thích hợp cho con người cư trú.

Mọi người vừa sợ hãi lại vừa tò mò đối với đại phú hào, sợ hãi Nhục Hoa ở bên trong, tò mò với hai vị Vân Đào rốt cuộc ai là thật ai là giả?

Nói thật, đúng là một chút đều không thể nhìn ra được, năng lực bắt chước của Trần Triều Phát kia quá tốt, ngôn hành cử chỉ, ngay cả biểu tình trên mặt đều bắt chước hoàn hảo một Vân Đào, ngay cả An Nhiên đã ở chung với Vân Đào lâu nhất cũng không thể nhìn ra được, hành vi cử chỉ của hai người này có chút nào không ổn.

Kỹ xảo nói chuyện của bọn họ đều rất giống nhau, ví dụ như, Vân Đào này nói:

"An Nhiên, trước kia ta làm bảo vệ, cùng tạo tổ đội với ngươi là ở sau khi mạt thế đến.:

Một Vân Đào khác lại nói:

"Trước khi làm bảo vệ, ta từng tham gia quân ngũ, sau khi mạt thế tới, ta và ngươi tạo thành tổ đội, vợ ta cùng đứa nhỏ của ta, đã chết lúc mạt thế tới."

Vốn dĩ Vân Đào là một người rất thâm trầm, hắn không nói nhiều, rất hiểu chuyện, dựa theo tính cách của hắn, cũng sẽ không nói từng chi tiết nhỏ.

Cho nên An Nhiên đối với quá khứ của hắn cũng không biết nhiều, Trần Triều Phát chỉ cần hiểu biết đại khái một chút là có thể căn cứ vào tính cách của Vân Đào phỏng đoán ra từng việc từng việc trước và sau khi mạt thế mà Vân Đào từng trải qua,

Sau khi mạt thế đến, hắn ở những sự việc hắn cùng An Nhiên trải qua đã không phải bí mật gì, ngay cả Bàn Tử cũng biết, trước kia An Nhiên cũng đã từng nói qua một chút khi nói chuyện phiếm với người khác, ví dụ như cái chết của Viện tỷ, cùng với viên tinh hạch của Viện tỷ.

Bảo bối của Hằng Hằng chính là viên tinh hạch kia, Trần Triều Phát chỉ cần tùy tiện phân tích một chút liền biết viên tinh hạch của Viện tỷ là An Nhiên cho Hằng Hằng.

Sự việc trước khi mạt thế, chính Vân Đào cũng không nói nhiều, mọi người đều không biết được nhiều, Trần Triều Phát tùy tiện nói bừa, chỉ cần thêm vào chút logic là có thể thông qua, ai biết được Vân Đào nào nói thật, Vân Đào nào bịa chuyện chứ?

Vì thế hai vị Vân Đào này cứ như vậy bị dưỡng ở trong đại phú hào, một ngày lại một ngày, họ có thể tự do đi lại bên trong, nhưng không thể đi ra ngoài.

Ngẫu nhiên bọn họ chạm mặt nhau cũng sẽ đánh nhau, ngươi nói ngươi bắt chước ta, ta nói ta bắt chước ngươi, thân thủ đánh nhau cũng rất lợi hại, giống như đang tập võ, nhưng này cũng phải nói có sách mách có chứng a, Trần Triều Phát sinh ra ở trong gia đình quân đội, không có chút thân thủ thì ai tin được a?

Hơn nữa cả hai người đều bị thương, nếu không phải có dị năng của Lưu Toa Toa, hai người đều đi gặp Diêm Vương rồi, hiện tại đang dưỡng bệnh, ngươi thắng ta hay ta thắng ngươi, hay sức lực ngươi lớn hơn ta hay ta lớn hơn ngươi cũng không phải lý do để phân biệt được.

Rốt cuộc phong tuyết bên ngoài đã dần dần ngừng hẳn, đại tuyết đã chôn đại phú hào đến tận tầng 6, Oa Oa đã một tuổi, ngày này năm trước là ngày Oa Oa sinh ra, cũng là ngày mạt thế đến, mọi người thương lượng có nên chúc mừng một chút hay là ôm đầu khóc rống một phen đâu?

Nhưng mặc kệ nói thế nào, thời gian đã trôi qua một năm, một năm này mỗi người để sống sót ở mạt thế này đã trải qua đau đớn mà người thường không thể lý giải nổi, để sống, hơn nữa sống thêm được một năm, đây không phải là một việc đáng được ăn mừng hay sao?

-------------------------------

671. Chúc mừng chúc mừng

Mọi người ở đối diện đại phú hào, đang tốp năm tốp ba thương nghị, tính toán dùng lúa mì được giục sinh ra mài ra làm sủi cảo a, làm sủi cảo chay cũng tốt a, về thịt thì không cần suy nghĩ rồi, phỏng chừng mỗi người ở đối diện đại phú hào này, mỗi ngày đều thấy bộ rễ cùng cành hoa dây mây của Nhục Hoa mấp máy mấp máy cả đời đều không muốn ăn thịt.

Mà có muốn ăn thịt cũng không có cách, ở băng thiên tuyết địa thế nào nơi nào có động vật để đi săn chứ? Mặc dù có động vật xuất hiện cũng đều là động vật biến dị, ăn thịt của động vật biến dị không biết có bị nhiễm bệnh độc gì không, mọi người thật vất vả mới bò lê bò lết sống thêm một năm ở mạt thế này, cũng không muốn vì tham ăn mà vứt bỏ mạng sống của chính mình.

Có âm thanh vui sướng truyền vào từ bên ngoài, Vân Đào đứng ở sau xích sắt bên cửa sổ nhìn tuyết trắng bên ngoài cửa sổ, có thân ảnh của đám nhỏ đang vui sướng chạy qua.

Sau đó hắn quay đầu lại, hít hít mũi, nhìn ra cửa phòng mở rộng, bên ngoài cửa phòng kia như một khu rừng rậm nguyên thủy, An Nhiên đang chậm rãi đi đến, trong tay bưng hai bát sủi cảo nóng hầm hập, còn bốc khói nghi ngút.

"Hôm nay tính chúc mừng chúc mừng sao?"

Vân Đào đi tới bên chiếc bàn ngồi xuống, lấy ra một chiếc khăn lau, lau mặt bàn, ý bảo An Nhiên đặt bát trên mặt bàn, hắn duỗi tay chuẩn bị lấy một miếng sủi cảo trong bát.

"Dùng đũa."

An Nhiên duỗi tay, chặn tay Vân Đào lấy ra một đôi đũa đỏ đưa cho Vân Đào, sau đó ngồi ở chiếc ghế đối diện nhìn hắn ăn sủi cảo.

"Ngươi ăn chưa?"

Thấy An Nhiên gật gật đầu rồi chỉ ngồi không nhìn chằm chằm hắn, Vân Đào cười ôn hòa, dùng chiếc đũa chỉ vào chiếc bát còn lại, hỏi An Nhiên:

"Cái này là đưa cho Trần Triều Phát sao?"

"Ân."

An Nhiên lại gật đầu, nàng mặc một chiếc áo lông màu thúy lục, cổ cao, làm cho làn da vốn trắng nõn của nàng trở nên rất tinh tế, nàng nhìn Vân Đào lên tiếng:'

"Còn không biết cách vách có phải Trần Triều Phát hay không đâu, đừng kêu như vậy."

"Xác định vững chắc là đúng, không cần hoài nghi."

Vân Đào vừa ăn sủi cảo vừa cười cười, biểu tình cũng không có bất luận oán giận gì, thật sự không thể giải được, thật không giả, hắn rất thanh thản.

An Nhiên ngồi đối diện với hắn, hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, nâng gương mặt, nhìn Vân Đào này hỏi:

"Thật kỳ quái, ngươi nói đi ngươi làm sao biết những việc lúc ta ở Tương thành?"

"Bởi vì ta là thật a."

"Nhưng mà Vân Đào ở cách vách kia cũng biết a, ngay cả Viện tỷ chết như thế nào hắn cũng biết."

"Chúng ta có thể hay không suy đoán ra, ở bên trong nhóm người của chúng ta còn có người của Trần Triều Phát, còn có không ít người thay hắn thu thập tình báo, bằng không hắn không thể châm ngòi mâu thuẫn giữa nhiều người như vậy được."

"Haizzz, có thể đúng là như vậy đi."

An Nhiên gật đầu, chưa nói đến việc bọn họ thật sự đã tra ra rất nhiều dư đảng của Trần Triều Phát, nàng có chút phiền não, lại dựa về lưng ghế, nhìn Vân Đào, bĩu môi.

"Bất quá ta có thể khẳng định, đầu óc của Trần Triều Phát thật sự là có vấn đề, là một kẻ điên chân chính đi."

Chỉ có kẻ điên mới 100% bắt chước một người, nhìn hai người này, biểu tình nói chuyện, thái độ thanh thản, tư thái giơ tay nhấc chân, ngay cả phương thức tự hỏi tất cả đều giống nhau như đúc.

Mà cả điên trên ý nghĩa phần lớn đều là một ít thiên tài, Trần Triều Phát cũng là một thiên tài chân chính.

Ngay cả dị năng hắn đều có thể bắt chước được.

Hai vị Vân Đào này, dị năng giống nhau như đúc, đều là dị năng giả lực lượng.

Nghịch thiên như vậy, nghĩa là Trần Triều Phát có biến thành bộ dạng của người nào đều có thể cos hoàn mỹ toàn bộ như một bản sao, hắn biến thành bộ dạng của Chiến Luyện có thể làm thân thể đao thương bất nhập, hắn biến thành bộ dạng của Vân Đào, sức lực lớn đến nỗi có thể đẩy đổ một tòa nhà.

--------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play