656. Có hai Chiến Luyện
Chiến Luyện ngoài cửa không nói chuyện, hắn cau mày vào phòng, nhìn thoáng qua vài người trong phòng, nhìn Oa Oa vừa tỉnh, duỗi tay, nâng An Nhiên đang ngồi dưới đất dậy.
"Chúng ta phải nhanh rời khỏi khách sạn này, nơi này liên tục xuất hiện vài con tang thi hệ mộc."
Lực đạo nâng An Nhiên dậy có chút lớn, An Nhiên nhíu mày, nhìn Chiến Luyện này, trong lòng còn đang suy nghĩ vì sao trên người hắn mùi máu tươi lại nồng đậm như vậy, có phải bị thương linh tinh gì không, Chiến Luyện vừa rồi chạy đi mặc quần áo giống hệt người bên trong phòng, mồ hôi đầy đầu chạy trở về.
Vừa chạy vừa hô to: "Vợ ơi, vợ ơi, chúng ta ...."
Chiến Luyện ngoài cửa phòng ngây ngẩn cả người, đứng ngây ra như một khối kim loại nhìn người bên trong cánh cửa, biểu tình của Chiến Luyện bên trong cánh cửa cũng ngơ ngẩn, hắn nắm tay An Nhiên nhìn Chiến Luyện ngoài cửa.
"Cái này... Cái này... "
Triệu Như mộng bức, Lưu Toa Toa cũng mộng bức, đồng thời xuất hiện hai Chiến Luyện, khẳng định một người trong đó là Trần Triều Phát.
Phỏng chừng chính Trần Triều Phát cũng không dự đoán được, đột nhiên Chiến Luyện sẽ chạy ra, cho nên đâu là thật đâu là giả???
"Vợ à, ngươi lại đây, Tiểu Bạc Hà, ngươi ôm Chiến An Tâm lại đây."
Chiến Luyện ở ngoài cửa tạm thời gọi là Chiến Luyện số 1 đi, hắn vẫy vẫy tay gọi An Nhiên vẻ mặt cảnh giác.
An Nhiên không nhúc nhích, Chiến Luyện ở bên người gọi là Chiến Luyện số 2 đi, hắn đang cầm chặt tay nàng, Chiến Luyện số 2 nói với An Nhiên:
"Đừng nghe hắn, đó là giả."
"Ta TMD ngươi."
Chiến Luyện số 1 tức giận đến dậm chân, chỉ vào số 2 lại mắng:
"Người là tên khốn, có bản lĩnh buông vợ ta ra, hai ta tới đấu, nhìn xem ai mới là thật, ai là giả?"
Cho nên Chiến Luyện số 1 vì sao không động thủ bởi vì Chiến Luyện số 2 đang túm lấy tay An Nhiên?!
An Nhiên, Triệu Như, cùng Lưu Toa Toa không hẹn mà cùng nhìn về phía Chiến Luyện số 2, người này cũng tức giận đến bốc khói, che ngực ho khan vài tiếng.
Lập tức Triệu Như kêu lớn lên:
"An Nhiên, người này khẳng định là giả, hắn bị thương, chồng của ngươi làm sao sẽ bị thương chứ?"
Chiến Luyện số 2 tức giận trừng mắt nhìn Triệu Như, giải thích:
"Vừa rồi không biết tên khốn nào biến thành bộ dạng vợ của ta, tới thọc ta một dao."
Cho nên mùi máu trên người hắn mới nồng như vậy? Cho nên vừa rồi thân thủ của hắn giết tang thi hệ mộc cũng không thấy mạnh mẽ bao nhiêu?
Đây thật là một lý do hoàn mỹ! Bất luận kẻ nào cũng không nhìn ra tật xấu gì trong đó.
"Ngươi không sao chứ?"
An Nhiên duỗi tay, tràn ngập quan tâm mà sờ sờ ngực của Chiến Luyện số 2, Chiến Luyện số 2 cười cười với nàng một chút, lắc đầu, biểu tình kia không giống như giả bộ, giống như bộ dạng ngày thường, nụ cười bĩ bĩ cũng rất giống.
Nhưng sắc mặt An Nhiên biến đổi, nàng không cảm thụ được mảnh lá cây trên người Chiến Luyện số 2 này.
Vừa rồi lúc Chiến Luyện rời đi, An Nhiên có đưa cho hắn một mảnh lá cây, lúc ấy nghĩ, vạn nhất có phát sinh tình huống gì, An Nhiên có thể nháy mắt khởi động sinh cơ trong phiến lá, bảo hộ Chiến Luyện một chút.
Nhưng giờ phút này nàng không cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Bất quá, đầu óc nàng có chút loạn, mới vừa rồi nàng vừa mất đi sự khống chế với thực vật bình thường, hiện tại nói không chừng tình huống như vậy lại phát sinh, rốt cuộc trong đại phú hào này còn có không ít tang thi hệ mộc đang tồn tại, ảnh hưởng của chúng đối với An Nhiên là phi thường lớn.
Cho nên, Chiến Luyện số 2 này có phải là thật hay không cũng không thể xác định bằng một mảnh lá cây được.
----------------------------------
657. Thói quen không chớp mắt
Hơn nữa, hai vị Chiến Luyện này mặc giống nhau như đúc, vừa rồi lúc Chiến Luyện số 2 giết tang thi hệ mộc ngoài cửa còn dùng phi dao, cho nên An Nhiên có thể khẳng định, dị năng của Trần Triều Phát trừ bỏ phục chế diện mạo bên ngoài của người khác, còn có thể phục chế được quần áo và cả dị năng!
Tâm tư của An Nhiên lúc này xoay chuyển rất nhanh.
Mà Chiến Luyện số 1 đứng ngoài cửa, thấy An Nhiên sờ ngực Chiến Luyện số 2, dấm chua của hắn nồng nặc, hắn nhấc chân lên phải đi vào cửa, Chiến Luyện số 2 duỗi tay, lấy ra một con dao chỉ vào Chiến Luyện số 1, cả giận nói:
"Đứng lại!"
"Đúng vậy, đứng lại! Không được đi vào!"
Lưu Toa Toa kêu lên, lôi kéo Triệu Như, hai người nhích lại gần An Nhiên, sau đó Lưu Toa Toa hỏi Chiến Luyện số 1.
"Vừa rồi ngươi gõ của xong sau đó chạy theo những người khác, có phải vì sợ hãi con tang thi hệ mộc kia hay không, ngươi không thể đánh lại nó cho nên chạy trốn."
"Cái quỷ gì chứ?
Chiến Luyện số 1 đứng ở cạnh cửa, sợ Chiến Luyện số 2 sẽ thương tổn An Nhiên cùng Oa Oa bên cạnh, hắn bực bội giải thích:
"Phía trước có một con tang thi hệ mộc, vừa rồi ta đi giải quyết, Trần Triều Phát, ngươi buông vợ ta ra!"
Sắc mặt An Nhiên có dị sắc, nàng nghiêng đầu, phất phất tay với Tiểu Bạc Hà, ý bảo, Tiểu Bạc Hà bế Oa Oa lên, Tiểu Bạc Hà vội vàng bế Oa Oa ở trên giường lên ôm Oa Oa chạy sang một bên, cách xa hai vị Chiến Luyện này.
Oa Oa lại nhìn Chiến Luyện số 1 ở cạnh cửa, sau đó lại nhìn nhìn Chiến Luyện số 2 đang đứng ở mép giường.
Tựa như tự hỏi, di? tại sao lại xuất hiện hai cái ba ba a?
"An Tâm, đến nơi này với ba ba nào!"
Chiến Luyện số 2 vừa tóm tay An Nhiên vừa vẫy vẫy tay với Oa Oa, giọng nói tràn ngập lo lắng và tràn ngập tình yêu.
Chiến Luyện số 1 ở cạnh cửa, tức giận đến phát điên, không tự giác nâng cao giọng với Tiểu Bạc Hà, ngữ khí không quá tốt, nói:
"Ngươi ôm Chiến An Tâm lại đây cho ta ôm, đừng qua đó!"
Oa Oa nghiêng đầu một cái, hướng về Chiến Luyện số 1 duỗi tay cầu ôm một cái.
Trong nháy mắt này An Nhiên đột nhiên sáng tỏ, đối với Chiến Luyện số 2 nói:
"Chiến Luyện, trước tiên buông ta ra."
Nàng có chút thoát lực, nhưng không suy yếu đến nỗi Chiến Luyện phải đỡ, vì thế muốn tránh khỏi tay Chiến Luyện số 2, hiện tại hai Chiến Luyện này sở dĩ không dám đánh lên, còn không phải vì có An Nhiên kẹp ở giữa hay sao?
Chỉ cần An Nhiên tránh tay của Chiến Luyện số 2, thì hai người này sẽ đánh một trận không phải xong việc hay sao?
Huống chi, kỳ thật ai thật ai giả, đại khái An Nhiên đã xác định, người ở bên cạnh nàng này có 80% là giả.
Không phải vì trên người hắn không có mảnh lá cây mà là Chiến Luyện là thô nhân, có thói quen nhỏ không chớp mắt là, hắn gọi vợ con hắn, từ trước tới nay đều là gọi cả họ lẫn tên, ví dụ như gọi An Nhiên, không gọi "Vợ ơi", thì sẽ gọi là "An Nhiên", chưa bao giờ gọi "Nhiên Nhiên " hoặc "Nhiên Nhi" linh tinh gì đó.
Oa Oa từ lúc tương nhận Chiến Luyện tới nay, Chiến Luyện vẫn luôn gọi đứa nhỏ là "Chiến An Tâm!" Chưa bao giờ xóa họ gọi tên không, gọi là "An Tâm" hay "Tâm Tâm" gì đó.
Thói quen nhỏ này chỉ sợ chính Chiến Luyện cũng chưa nhận ra, người khác càng khó có thể lý giải, vì sao gọi vợ và con luôn gọi cả họ lẫn tên? Có vẻ không thân thiết chút nào, nhưng trên thực tế, Chiến Luyện thích gọi như vậy, mỗi lần gọi họ lẫn tên đều phá lệ nghiêm túc, phá lệ chính thức.
Cho nên đối với Oa Oa mà nói, tên "An Tâm" rất xa lạ, Oa Oa không cho rằng Chiến Luyện số 2 đang gọi nàng, "Chiến An Tâm" mới là tên của nàng, mà tâm tư của trẻ nhỏ cực kỳ đơn giản đơn thuần, nàng chịu duỗi tay cầu Chiến Luyện số 1 ôm nàng 1 cái, này liền khẳng định Chiến Luyện số 1 mới là ba ba ruột thân ái của nàng a ~~!!
-----------------------------------------
658. Chúng ta không đi ra
An Nhiên vừa dứt lời, Chiến Luyện số 2 tựa hồ như mẫn cảm phát hiện thế cục ở hiện trường đã biến đổi, đột nhiên ném xuống mặt đất một quả cầu.
Tức khắc khói trắng bốc lên, trong làn khói trắng, một phi dao bay ra, chỉ thẳng vào nơi Oa Oa và Tiểu Bạc Hà đang đứng, nháy mắt Chiến Luyện số 1 ở cạnh cửa vọt lên, ném ra một cái phi dao ở trong tay, rồi vốn là muốn tiến đến giải quyết Chiến Luyện số 2 nhưng cổ người số 2 kia co rụt lại tránh được, thân hình trở nên rất nhỏ, lẫn vào màn khói đậm đặc, không tìm thấy tung tích.
Vốn dĩ Chiến Luyện số 1 còn có thể xông vào tái chiến nhưng thời gian cấp bách, hắn xoay người nhào qua hướng Oa Oa, lấy thân mình chắn con dao từ trong màn khói đặc bay về hướng Oa Oa.
"Keng" một tiếng, thanh âm kim loại ma sát với kim loại, thật hay giả đã sáng tỏ, Chiến Luyện số 2 100% là giả!
Thoáng chốc như vậy, Trần Triều Phát thông qua màn khói đặc đã sớm chạy rồi.
"Là bom cay, đi thôi!"
Chiến Luyện không rối rắm việc đuổi theo Trần Triều Phát mà duỗi tay ôm lấy An Nhiên trong màn khói, rồi lại kéo Tiểu Bạc Hà đang ôm Oa Oa với tốc độ cực nhanh đẩy ba người ra khỏi phòng.
Hơi cay này có ảnh hưởng không tốt đối với phổi và cổ họng của trẻ nhỏ, thừa dịp Oa Oa còn chưa hít vào mũi, nhanh chạy đi! Lúc này, việc Chiến Luyện lựa chọn làm đã có thể nhìn ra, hắn là thật, bởi vì sức khỏe cùng thân thể của vợ con hắn là quan trọng nhất, còn báo thù gì đó, để sau đi.
Hành lang bên ngoài có rất nhiều người, mọi người đều chạy xuống tầng 4, phòng họp tầng 4 có cửa sổ, trực tiếp đi ra bên ngoài, nhưng hiện tại đã bị lấp kín, không ai có thể ra ngoài.
Nguy cơ từ trên lẫn dưới một lần nữa đem người ở đại phú hào này tập trung một chỗ, miệng bọn họ thì hô to gọi nhỏ nhưng trong lòng mỗi người đều mang mục đích vì vậy họ bắt đầu hò nhau đẩy tấm kim loại bị đóng đinh ngoài cửa sổ.
Chiến Luyện lại đem An Nhiên, Oa Oa, Tiểu Bạc Hà, Triệu Như cùng Lưu Toa Toa xuống đại sảnh tầng 1, sau khi xuống tầng 1, An Nhiên phát hiện bên trong có không ít người, tất cả đều là trẻ nhỏ, mấy đứa trẻ được Vân Đào đưa vào phòng nghỉ của nhân viên tầng 5 cũng đang ở bên trong.
Một đám trên mặt đều nước mắt nước mũi co rúm lại trong phòng trà.
Quả thực Lạc Phi Phàm đang ở cùng đám nhỏ này, thấy rốt cuộc chiến Luyện cũng đem An Nhiên xuống, hắn nhẹ nhàng thở ra, nói thẳng với An Nhiên:
"An Nhiên, hiện tại trong đại phú hào này có một loại tang thi hệ mộc mới tiến hóa, ngươi có biện pháp nào có thể giải quyết chúng nó không?"
"Liên hệ của ta với thực vật đều bị những con tang thi hệ mộc kia cắt đứt."
An Nhiên lắc đầu.
"Bất quá, ta có thể thử khống chế chúng, không cho chúng nhúc nhích."
"Vậy được, chúng ta không đi, Trần Triều Phát xen lẫn ở bên trong đám người chúng ta, hắn đã hoàn toàn phát điên rồi, từ giờ trở đi ai cũng đừng rời khỏi ai, vạn nhất có việc việc phải rời khỏi, nhất định phải cùng hành động với ít nhất một người, như vậy cũng phòng ngừa việc người trong chúng ta bị Trần Triều Phát nhân dịp đó mà thâm nhập, phạm vi hoạt động của chúng ta chỉ ở tầng 1, chờ Vân Đào tới đây, lại nghĩ tiếp theo làm như thế nào."
Chiến Luyện ôm Oa Oa, nói về đơn giản về tình thế hiện tại, cơ hồ tất cả mọi người đều đang tập trung ở phòng họp tầng 4, nhưng người bên ngoài không có khả năng thả bất luận người nào ra ngoài, trừ phi có thể tìm ra thi thể của Trần Triều Phát.
Nếu không, lỡ như thả ra một phần tử nguy hiểm như Trần Triều Phát này, tương lai không biết sẽ gặp phải họa lớn như thế nào.
Về điều này, An Nhiên cùng Chiến Luyện đều có thể lý giải, khởi điểm, cũng là An Nhiên bày mưu đặt kế phong tỏa đại phú hào, vốn dĩ nàng tự nguyện ở lại nơi này.
----------------------------------
659. Lại bắt đầu giết hại lẫn nhau
Người của bọn họ cơ hồ đã đầy đủ, chỉ còn lại Vân Đào chưa tới, chờ Vân Đào lại đây mọi người lại thương lượng kế tiếp nên làm gì.
Nói đến Vân Đào, rốt cuộc hắn đi đâu a? Vừa rồi trong tình cảnh những người kia ngươi giết ta ta giết ngươi, bọn Chiến Luyện chỉ biết Vân Đào bảo vệ đám nhỏ, giờ đám nhỏ đã ở đây nhưng Vân Đào đi đâu, không có người nào biết.
Lại qua khoảng mấy giờ sau, lửa lớn ở tầng cao nhất đã được khống chế, rốt cuộc cũng không lan xuống dưới, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm đi vào phòng bếp một chuyến, mang theo không ít giăm bông xúc xích về, chia cho những đứa nhỏ.
Đèn điện ở đại phú hào này luôn mở 24/24, bọn họ bị chôn ở tầng 1 dưới lớp tuyết ngầm, phân không rõ hiện tại là ban ngày hay là ban đêm, hỗn loạn lâu như vậy, mọi người đều cảm thấy rất mệt, từng người từng người dựa gần nhau, trốn trong phòng trà ngủ rồi.
Chiến Luyện ngồi ở cửa phòng trà, nhìn chằm chằm thang máy cách đó không xa, thang máy đang hoạt động, sau đó rất nhiều lần ngừng ở tầng 4, người đi xuống tầng 4, càng lúc càng nhiều.
Trong đại sảnh tầng 1, còn rất nhiều thi thể nằm ngang dọc tứ tung, đây đều là do cuộc hỗn chiến kia để lại, An Nhiên không nhúc nhích bọn họ.
Hiện tại thực vật của nàng đang mất khống chế, rút dây động rừng, nếu nàng để thực vật ăn thi thể, vạn nhất đụng phải con tang thi hệ mộc cao cấp nào đó, những thực vật phát triển lớn mạnh kia sẽ bị tang thi hệ mộc lợi dụng.
Luận về vấn đề phương diện khống chế, lúc này An Nhiên còn có rất nhiều điều phải học.
Nàng ngồi ở trên một chiếc ghế thiền, dưới đèn cung đình le lói chiếu sáng, nàng lấy ra viên tinh hạch hệ mộc, đây là viên tinh hạch mà Tiểu Bạc Hà lấy đưa cho nàng, lúc trước nàng vẫn không động đến nó, bởi vì không có thời gian cùng tâm tình không được an tĩnh để nghĩ về chuyện này, hiện tại mọi thứ đã an tĩnh xuống, An Nhiên tính hấp thu viên tinh hạch hệ mộc này.
Viên tinh hạch hệ mộc trong bàn tay nàng giống như một viên đạn châu, tinh hạch hệ mộc lấy từ tang thi hệ mộc cùng với tinh hạch của thực vật biến dị không quá giống nhau, tinh hạch hệ mộc trong cơ thể của thực vật biến dị kỳ thật là hạt giống của chúng nó.
Tinh hạch hệ mộc của thực vật không thể hấp thu.
Mà tinh hạch hệ mộc của tang thi thì có thể hấp thu, hơn nữa An Nhiên hấp thu còn đặc biệt thông thuận hơn so với hấp thu bất luận loại tinh hạch nào, nó làm nàng cảm thấy lưu sướng, không chỉ vậy nó còn làm cho nàng cảm thấy một loại như đang tắm mình trong gió xuân.
Sau đó đột nhiên nàng cười, không tiếng động, thu hồi tay của mình, Triệu Như ở bên cạnh vẫn luôn nhìn nàng hấp thu tinh hạch hệ mộc, thò qua, ngồi quỳ ở tay vịn ghế dựa của An Nhiên, tò mò hỏi thăm hỏi:
"Thế nào? Có cảm thấy năng lượng dị năng của mình dư thừa giống như trong thân thể là một đại dương mênh mông hay không."
"Không thần kỳ như vậy, chỉ cảm thấy, năng lực khống chế của mình lại mạnh hơn một chút."
An Nhiên dựa lưng vào ghế, hơi hơi cúi đầu, ánh đèn vựng hoàng của chiếc đèn cung đình chiếu xuống cổ nàng, An Nhiên vươn tay ra, biểu tình trên mặt lại hơi tối tăm, thấp giọng nói với Triệu Như.
"Người ở tầng 4 lại bắt đầu giết hại lẫn nhau."
Nàng hấp thu một viên tinh hạch hệ mộc, năng lực khống chế thực vật bình thường lại cường thêm một chút, cả người phát ra uy lực cường hơn một chút so với những tang thi hệ mộc, thực vật bình thường giống như có chút tiểu nhân a, thấy dâm uy của An Nhiên cường hơn, lại khôi phục chút liên hệ với nàng.
Cho nên, An Nhiên lại có thể "nhìn" thấy nhiều hơn, nhưng khống chế này không có cách nào để luôn liên tục, bởi vì hiện tại nàng dựa vào năng lượng của viên tinh hạch hệ mộc kia, đây là thuộc tính thêm vào khi hấp thụ nó để tăng dị năng của mình.
---------------------------------
660. Thống nhất mâu thuẫn
Nhân lúc thuộc tính vẫn còn, An Nhiên nắm chặt thời gian tìm kiếm Vân Đào, kết quả còn chưa tìm được hắn, đã phát hiện người ở tầng 4 lại bắt đầu giết hại lẫn nhau.
"Con người a, haizzz...."
Triệu Như lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, người ở đại phú hào này, hết giết chóc ở tầng 1 giờ lại tụ tập giết chóc ở tầng 4, vốn dĩ đã đống tâm hiệp lực muốn đi ra ngoài, kết quả không biết vì mâu thuẫn gì lại bắt đầu chém giết.
Bàn Tử ở bên ngoài đại phú hào bắt đầu ném không ít thức ăn vào bên trong, tuy rằng hắn không cho người bên trong ra ngoài nhưng bổn ý của hắn không phải giết sạch người bên trong mà là không thể thả Trần Triều Phát ra, vì vậy về cơ bản hắn sẽ cung cấp đồ ăn.
Bên ngoài đại phú hào, có người đừng trên tường băng, vác một cái loa thật lớn, dưới tuyết đêm, khuyên bảo mọi người đình chỉ tàn sát, lúc này hẳn là nên đoàn kết nhất trí tìm ra tung tích của Trần Triều Phát, mà không phải bởi vì tư dục của từng người, rồi chém giết lẫn nhau, này không phải trúng gian kế của Trần Triều Phát hay sao.
Người ở tầng 4 căn bản không nghe, ai cũng không chịu biến chiến tranh thành tơ lụa, như vậy ai cũng nhặt vũ khí lên, giết đến người cuối cùng mới thôi.
Đại phú hào này, tính qua loa ít nhất cũng có mấy ngàn người, chém giết đến giờ, trừ bỏ trẻ nhỏ cùng với vài người đang trốn ở xó xỉnh nào đó không tham chiến ra, không biết còn có mấy trăm người đây?
Ngay lúc thuộc tính hệ mộc trong cơ thể của An Nhiên dần dần biến mất, cuộc hỗn chiến ở tầng 4 cuối cùng còn mấy chục người, đã ngừng giết chóc, cả một đám người thở hổn hển người đầy máu đi xuống dưới tầng, đến đại sảnh tầng 1, chậm rãi tụ lại ở cửa phòng trà.
Hiển nhiên bọn họ không biết nghe ai nói, người ở trong phòng trà này đều là nhân vật trung tâm của đoàn đội bên ngoài, cho nên sau khi thống nhất mâu thuẫn bắt đầu tới gây chuyện với Chiến Luyện cùng An Nhiên.
Thi thể vẫn nằm ngang dọc khắp nơi trong đại sảnh tầng 1, nơi nơi đều là tứ chi đứt lìa, thân thể rách nát, từng vũng từng vũng máu loang trên nền gạch đá cẩm thạch xa hoa, vũng máu còn chưa quá khô cạn, bước chân đám người dẫm vào giống như dẫm lên những con đường máu.
Chiến Luyện còn ngồi ở bậc thang cửa vào phòng trà, gập đầu gối, khuỷu tay chống lên đầu gối, ngước mắt nhìn đám hung thần ác sát này hỏi:
"Hết mâu thuẫn rồi? Giờ lại bắt đầu gây chuyện với chúng ta?"
"Ngươi ít nói nhảm đi, các ngươi có thể đi ra ngoài hay không?"
Mở miệng là một người đàn ông tựa như cầm đầu đám người, hắn cao lớn thô kệch, cả người đều là máu giống như vừa từ biển máu bò ra, khí thế cũng rất khó lường, hắn cũng không đếm được mình đã giết bao nhiêu người, hiện giờ nhóm người sau lưng đều hoàn toàn thần phục hắn.
Cho nên hắn cho rằng mình có đủ năng lực đến gây chuyện với Chiến Luyện và An Nhiên.
Chiến Luyện nhún nhún vai, duỗi thẳng hai chân, ngồi ở bậc thang, bày ra một tư thế khá thanh thản, nhìn người đàn ông đối diện, hỏi:
"Có thể đi ra ngoài thì thế nào? Không thể đi ra ngoài thì thế nào?"
"Bàn Tử bên ngoài kia chính là nghe sự phân phó của các ngươi đúng không?"
Người đàn ông kia lại nói:
"Ngươi để Bàn Tử thả chúng ta ra ngoài."
"Nơi này đã chết nhiều người như vậy chính là bởi vì các ngươi phong tỏa đại phú hào, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì a? Nhìn chúng ta tàn sát lẫn nhau hay sao?"
"Nếu các ngươi sớm thả chúng ta ra, chúng ta sẽ không tàn sát nhau như vậy?"
"Nhiều người đã chết như vậy, lương tâm của các ngươi đâu?"
"Có phải các ngươi hạ lệnh phong tỏa đại phú hào hay không? Chỉ vì tìm một Trần Triều Phát mà trơ mắt nhìn chúng ta tàn sát nhau như vậy hay sao?"
------------------------------------