“Khải Minh, hai chúng ta chưa bao giờ đề cập với con về Lâm, đây là Tạ Tuyết Lâm, mấy năm nay đều là do Tuyết Lâm giúp con xử lý vấn đề về quyền sở hữu tài sản, con bé cũng là ba mẹ nuôi nấng từ nhỏ đến lớn!”
Tuy rằng mẹ không có trực tiếp vạch trần, nhưng mà sự ám chỉ này đã quá rõ ràng.
Bởi vì vừa rồi Khải Minh cũng đã nghe được những người đó gọi chị Lâm là Thiếu phu nhân.
Hiện giờ xem thái độ của ba mẹ, Khải Minh đã hiểu rõ.
“Mẹ, vừa rồi tụi con đã gặp nhau!”
Tạ Tuyết Lâm nhìn Khải Minh rồi hơi mỉm cười.
“Đã gặp nhau? Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Khải Minh, Tuyết Lâm là vị hôn thê của con đấy!”
Trần Cận Đông nói thẳng, hiển nhiên là hôm nay ông vô cùng cao hứng.
Dương Ngọc Bình giơ tay khểu khểu Trần Cận Đông, rốt cuộc thì bọn họ đã biết việc Khải Minh có bạn gái ở bên ngoài, hơn nữa cô ấy vừa mới xảy ra chuyện.
Hiện tại nói thẳng cái này hình như hơi sớm.
Khải Minh nghe xong thì hơi kinh ngạc một chút.
Anh không ngờ cô gái Tuyết Lâm dịu dàng đoan trang này lại là vị hôn thê của mình, chẳng trách mọi người đều gọi cô ấy là Thiếu phu nhân.
Tuổi tác thì hình như lớn hơn anh bốn tuổi.
Khải Minh chưa bao giờ nghĩ chuyện như vậy sẽ phát sinh ở trên bản thân mình.
Hơn nữa xem ra vì bồi dưỡng chị Lâm mà gia tộc có thể nói là hao tổn tâm huyết.
Hơn nữa cô ấy còn giống như những vỡ kịch anh xem trên Tv trước đây, chị Lâm chính là con dâu nuôi từ bé của gia tộc Trần bọn họ.
“Khải Minh, cậu ngồi đi!”
Khuôn mặt Tạ Tuyết Lâm ửng đỏ, cô bảo Khải Minh ngồi xuống sau đó lấy khăn giấy giúp Khải Minh xoa vệt nước trà trên người.
“Không cần đâu chị Lâm, tôi tự làm được rồi!”
Trong lòng Khải Minh cảm thấy quái quái, anh vội vàng cầm khăn giấy lại đây.
Đúng vậy, hai người chỉ mới gặp nhau hôm nay, bản thân anh và Tuyết Lâm chưa từng có bất kỳ cơ sở cảm tình nào.
Hơn nữa cô ấy còn lớn hơn mình bốn tuổi.
Dù cho Tuyết Lâm xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng loại cảm giác quái quái này vẫn không cách nào tiêu tan được.
Đặc biệt là chờ sau khi kết thúc đại hội từ đường.
Khải Minh là có phòng riêng.
Sau đó thì sao? Căn phòng đó đã có người, Tuyết Lâm đã ở đó được mấy năm.
Là mẹ an bài cô ấy ở tại nơi đó.
Lúc ấy Khải Minh còn chưa hiểu, nhưng mà hiện tại thì anh đã rõ ràng, thì ra hai người bọn họ đã tìm vợ cho mình từ lâu rồi “Chị Lâm, để tôi đến phòng khác ngủ, chị ở chỗ này cũng quen rồi, cứ tiếp tục ở lại đây đi! Hôm nay mệt mỏi cả một ngày rồi, chị nghỉ ngơi cho tốt!”
Khi đối mặt Tạ Tuyết Lâm thì Khải Minh cũng không biết nói cái gì.
Mấy ngày hôm trước thì Khải Lam có tâm sự với anh về việc chị ấy và Bích Diệp phát sinh một chút việc ở Vĩnh Long.
Chị ấy nói rằng bản thân rất khó kết hợp với Bích Diệp.
Hai người sẽ không thể vượt qua được cửa ải của ba mẹ.
Nhưng mà khi thấy cô ấy muốn trải giường cho mình, Khải Minh hoảng sợ, vội vàng tìm cớ rời đi.
“Khải Minh, tôi biết ý của cậu.
Có thể cậu nhất thời khó có thể tiếp thu hôn nhân của chúng ta, hơn nữa tôi cũng có nghe người hầu nói về việc bên ngoài, tôi biết cậu muốn tìm kiếm cô ấy, tôi cũng sẽ giúp một tay!”
Tạ Tuyết Lâm nói.
Khải Minh không ngờ chị Lâm lại có thể nói ra những lời này, nhưng mà anh vẫn gật đầu: “Cảm ơn chị Lâm!”
Nói xong thì Khải Minh bước ra khỏi phòng.
Bích Diệp vừa mới xảy ra chuyện, trong lòng Khải Minh tràn đầy áy náy, anh thật sự không có tâm tư đi đối mặt với một cô gái khác.
Hơn nữa ngày nào còn chưa tìm được Bích Diệp thì tảng đá đè nặng trong lòng anh sẽ không thể biến mất được.
Nói nữa, thử hỏi như vậy có công bằng với Tuyết Lâm không? Mãi đến sáng sớm hôm sau thì anh mới tỉnh lại.
Khi Khải Minh mỡ mắt ra thì đã thấy một loạt vest bày biện chỉnh tể ở đầu giường, ước chừng có ba loại màu sắc cùng với giày da và các loại phụ kiện khác.
Hôm nay là ngày đầu tiên mà cả nhà đoàn viên, hơn nữa sau khi về nhà thì Khải Minh cũng không cần phải ẩn giấu như trước kia nữa.
Anh cũng muốn ăn mặc thoải mái hào phóng, có chút dáng vẻ của một vị công tử.
Nhưng mà ngày hôm qua anh thật sự mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần, cho nên cũng chưa kịp an bài người hầu.
Gia tộc Trần đúng là có ơn dưỡng dục Tuyết Lâm, nhưng cô ấy cũng nên có quyền lựa chọn cho mình chứ? Tại sao lại bắt cô ấy phải đối mặt với một người con trai mình không có tình cảm, còn nhỏ tuổi hơn mình mỗi ngày? Đêm nay Khải Minh tùy tiện tìm một gian phòng cho khách rồi ngã đầu vào gối ngủ ngay.
Không ngờ đã có người chuẩn bị cho anh.
Khải Minh mặc áo ngủ vào toilet.
Bàn chải đánh răng, kem, các vật dụng linh tỉnh cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.
Gia tộc chính là gia tộc, người hầu đúng là rất dụng tâm.
Chẳng qua Khải Minh nhớ tới những thứ này đã được người hầu chuẩn bị trong lúc anh đang ngủ, nghĩ tới đây làm cho anh có chút ngượng ngập.
“Thưa thiếu gia, tôi tên là Hồng, xin hỏi hôm nay thiếu gia muốn mặc loại quần áo gì, tôi sẽ đi chuẩn bị!”
Khải Minh mở cửa phòng ra.
Hầu gái Hồng đang chờ ở bên ngoài.
“Không cần, quần áo trong phòng là được rồi, rất hợp ý của tôi, sao vậy? Mấy thứ kia không phải do người làm chuẩn bị sao?”
Khải Minh nghi ngờ hỏi.
Hồng lắc đầu: “Nếu không được thiếu gia cho phép thì chúng tôi không được đi vào phòng, al Tôi biết rồi, nhất định là thiếu phu nhân chuẩn bị cho ngài! Lúc năm giờ tôi rời giường thì thấy trong phòng của thiếu phu nhân đã sáng đèn, hơn nữa chỉ có thiếu phu nhân mới có thể đi vào phòng của ngài!”
“Là chị Lâm à!?”
Khải Minh đã hiểu, sau đó anh bảo Hồng đi làm việc khác.
Nhỡ đâu khi mình ngủ khỏa thân thì người hầu tiến vào thì làm sao đây? Khải Minh đột nhiên nổi da gà.
Cốc cốc cốc! Lúc này có tiếng đập cửa vang lên ở bên ngoài.
“Ai vậy?”
Khải Minh hỏi.
Khải Minh thở dài một hơi, anh suy nghĩ mình có nên tìm một cơ hội để nói rõ với cô ấy hay không.
Hai người bọn họ căn bản là không được.
Chị Lâm cũng đã hai sáu, hai bảy tuổi rồi, hẳn là nên đi tìm hạnh phúc thuộc về mình mới đúng! Để trả ơn dưỡng dục của gia tộc Trần căn bản không cần thiết làm như vậy.
Khải Minh tắm rửa xong thì mặc quần áo vào.
Điều xấu hổ chính là anh không biết đeo cà vạt, thắt vài lần rồi mà vẫn bị lệch.
“Khải Minh, để tôi giúp cậu!”
Không biết Tuyết Lâm đã đứng ở cửa từ khi nào, cô nhìn Khải Minh cười cười.
Khải Minh nhìn gương, cà vạt nghiêng trái ngã phải, cho nên anh cũng không có cự tuyệt.
Tuyết Lâm mỉm cưỡi đi tới, đầu tiên là cô giúp Khải Minh sửa sang lại cổ áo, sau đó mới thắt cà vạt cho anh một cách hoàn hảo.
“Hôm nay ba muốn mở tiệc chiêu đãi cậu và em Tường Vy, xem như là bữa cơm đoàn viên lần đầu của mọi người, chúng ta nên đi qua đó sớm một chút!”
Nơi ở của gia tộc Trần tất nhiên là một khu biệt thự ngắm cảnh khổng lồ.
“Ừ, đúng lúc ba tìm tôi có việc muốn bàn!”
Khải Minh nói.
Sau đó Tạ Tuyết Lâm lái xe, hai người đi tới nơi ở của Trần Cận Đông.
Một lúc sau thì Dương Ngọc Bình lôi kéo Tuyết Lâm nói chuyện phiếm, hiển nhiên là vô cùng thích cô ấy.
Mà Khải Minh thì đi theo ba tới thư phòng.
“Khải Minh, ba đã biết chuyện của Tô Bích Diệp, con đừng quá thương tâm, hơn nữa chuyện này không đơn giản như con đã nghĩ đâu ……”
Trần Cận Đông đi thẳng vào vấn đề chính.
“Ba nói vậy là có ý gì?”
Trần Cận Đông hít sâu một hơi rồi nói: “Hẳn là con đã biết trước khi Bích Diệp xảy ra chuyện thì cô ấy đã nhận được một khối ký hiệu, ba có nhìn xem, quả thực giống hệt như khối ký hiệu mà chú hai của con từng nhận được.
Hơn nữa cách mà Bích Diệp và chú của con xảy ra chuyện cũng cực kỳ tương tự, hai người bọn họ đều như là bốc hơi khỏi thế gian này, không để lại chút manh mối nào.
”
“Nhưng mà sau khi vượt hết trắc trở điều tra bảy tám năm, cuối cùng thì ba cũng coi như là tìm được chút manh mối.
Khải Minh, có thể Bích Diệp và chú hai của con vẫn còn sống! ”
Trần Cận Đông bỗng nhiên hạ giọng xuống.
“Ba nói thật sao?”
Nghe tới đây, hai mắt Khải Minh lập tức tỏa sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT