“Hôm nay ba chủ yếu tìm con chính là vì chuyện này, con cũng lớn rồi, cũng nên biết rất nhiều bí mật mà gia tộc Trần nắm giữ”

Trần Cận Đông vỗ vai của con trai.

“Loại ký hiệu thật sự giống như là ma chú, có người gọi nó là ký hiệu Thái Dương Minh, hễ ai nhận được ký hiệu này thì trong vòng ba ngày sẽ xảy ra chuyện!”

“Hai mươi năm trước, chú hai của con biến mất một cách kì bí, hai mươi năm sau thì Bích Diệp cũng như vậy!”

Trần Cận Đông nói.

“Chú Phúc có nói loại ma chú này xuất hiện hai mươi năm một lần, chỉ cần vừa xuất hiện thì nhất định sẽ có người mất tích, hơn nữa chỉ cần nhận được thứ này thì không ai may mắn thoát khỏi!”

Khải Minh nói.

Trần Cận Đông lắc đầu: “Phúc nói đúng nhưng chỉ mới đúng một nửa.

Đúng là người nhận được ký hiệu này thì theo lý nên là không ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều mất tích, nhưng mà sau lại ba điều tra được một chuyện, có người nhận được loại ký hiệu này nhưng cuối cùng vẫn còn sống trở về!”

Ánh mắt Khải Minh sáng lên.

“Bắt cóc? Rốt cuộc là ai có năng lực lớn tới như vậy?”

Khải Minh giống như lại nhìn thấy ánh sáng hy vọng một lần nữa.

“Cái này ba vẫn chưa biết, nhưng mà nếu loại chuyện này đã xảy ra lần nữa, hơn nữa lại còn không hề để lại dấu vết nào, nếu muốn điều tra thì e là chỉ dựa vào lực lượng của một mình gia tộc Trần chúng ta là không được!”

Khải Minh gật đầu, “Con hiểu rồi, ba muốn tìm người còn sống năm đó phải không?”

Trần Cận Đông lắc đầu cười khổ nói: “Không, trên thực tế, sau khi được cứu thì người đó chỉ sống được mười lăm năm mà thôi, ông ta đã chết sáu năm trước.

Nếu muốn tìm người trợ thủ cho chúng ta thì phải đi mời gia tộc từng cứu người đó ra khỏi miệng hổ kia kìa!”

“Chỉ cần bọn họ chịu ra tay giúp đỡ thì chúng ta sẽ như là hổ mọc thêm cánh!”

“Người nọ đã được người khác cứu ra, ông ta cung cấp cho ba một ít manh mối, mà cũng đúng là nhờ những manh mối đó mà ba đoán rằng chú hai của con và nhóm người Bích Diệp giống như là bị bắt cóc hơn là bị giết chết!”

Nói xong, ông nhìn Khải Minh rồi lại tiếp tục: “Con trai, con nói xem, hiện tại đại gia tộc đứng đầu là ai?”

“Trước kia thì gia tộc Phương đã từng rất cường thịnh, nhưng con nghe chú Phúc nói rằng hiện tại gia tộc Trần chúng ta là mới là đại gia tộc đệ nhất!”

“Ừ, đúng vậy, nhưng gia tộc Trần chúng ta chỉ là đứng đầu về mặt kinh tế mà thôi, nếu muốn bàn về thực lực tổng hợp thì còn có mấy chỗ mạnh hơn gia tộc Trần chúng ta!”

“Ví dụ như…… gia tộc Mạc ở Hòa Bình!”

“Gia tộc Mạc ð Hòa Bình?”

Gia tộc Long, gia tộc Tần ở Hòa Bình thì Khải Minh có nghe nói, nhưng mà gia tộc Mạc thì chưa bao giờ.

Khải Minh kinh ngạc.

Nhưng cũng đúng là nhờ trò chuyện với ba lần này mà Khải Minh đã biết rất nhiều việc trước kia không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng vậy, năm đó người kia là được người của gia tộc Mạc ở Hòa Bình cứu, mà gia tộc Mạc lợi hại nhất ở chỗ bọn họ có rất nhiều người mang huyết mạch siêu việt người thường.

Người của gia tộc Mạc có thể chất mạnh mẽ hơn nhân loại bình thường gấp mấy chục lần, gia tộc Mạc bọn họ đại đa số đều hoạt động trong giới quân đội, cùng với Biệt đội Rồng thần bí nhất Việt Nam! Điều này thì không có bất cứ gia tộc kinh tế nào sánh bằng được!”

Khải Minh nghẹn họng nhìn trân trối, nếu không phải do ba chính miệng nói ra thì anh quả thật không tin những thứ này lại là sự thật.

Nhưng Khải Minh cũng không tính quá ngoài ý muøn.

Giống như anh đụng tới anh em Thiên Long Địa Hổ hay là chú Tần, bọn họ đều thuộc về loại người có cảnh giới mà người bình thường không cách nào tưởng tượng nổi.

“Nếu hai anh em Thiên Long Địa Hổ đấu với người của gia tộc Mạc thì sẽ như thế nào?”

Khải Minh hỏi.

“Thiên Long Địa Hổ? Ha ha, gia tộc Mạc chỉ tùy tiện chọn ra một đứa nhóc tì mười hai, mười ba tuổi là cũng đủ đè bẹp hai người bọn họ!”

Khải Minh không khỏi nuốt nước miếng.

Như vậy không biết chú Tần đấu với gia tộc Mạc sẽ như thế nào? Nhưng vấn đề này hiển nhiên không phải là điều mà Khải Minh cần rối rắm, nếu như gia tộc Mạc lợi hại này có thể đứng ra hiệp trợ, xác thật là một phần lực lượng cực đại.

“Gia tộc Mạc là ẩn tộc, không đến vạn bất đắc dĩ thì ba cũng không nghĩ liên lụy bọn họ, nhưng mà chú hai của con có liên quan tới bí mật quan trọng khí mạch của gia tộc Trần chúng ta.

Nếu chú ấy xảy ra chuyện thì gia tộc chúng ta cũng không hưng thịnh được bao lâu, có thể là đến thế hệ của con thì sẽ kết thúc! Cho nên ba cũng không có biện pháp nào!”

Trần Cận Đông tự nhiên có lo lắng của riêng mình.

“Bởi vì nếu bọn họ muốn thì hoàn toàn có thể giết người trong vô hình, bao gồm gia tộc Trần được đề phòng nghiêm ngặt của chúng ta! Mấy năm nay gia tộc Trần vẫn luôn mời chào các cao thủ khắp nơi, ý đồ thoát khỏi loại uy hiếp như vậy, ha ha, nhưng mà sự chênh lệch lại càng lúc càng lớn!”

Không riêng gì động lực về thân tình, điều quan trọng không kém khiến Trần Cận Đông không từ bỏ tìm kiếm nhiều năm như vậy chính là vì khí mạch của gia tộc Trần.

“Khí mạch của gia tộc Trần?”

Khải Minh lại nghi ngờ hỏi.

“Ù, nhưng chuyện này tạm thời không nói, ba cũng là được nghe ông nội con nói, hiện tại việc cấp bách là tìm được gia tộc Mạc nhờ trợ giúp!”

“Ba muốn con đi tới đó?”

Khải Minh hỏi.

“Nếu như có thể đi tới đó đơn giản như vậy thì ba đã sớm đi rồi, còn phải đợi tới lượt con sao? Như ba đã nói, gia tộc Mạc là ẩn tộc, bọn họ chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện gì, nhưng có lẽ có một người sẽ mời được gia tộc Mạc rời núi!”

HA “Đó chính là bà ngoại của con!”

“Bà ngoại của con?”

Khải Minh sửng sốt, từ nhỏ đến lớn thì Khải Minh đã biết, ba mẹ hình như đặc biệt mẫn cảm với đề tài ông bà nội, ông bà ngoại.

Thậm chí hỏi nhiều còn sẽ bị đánh.

Lần trước Khải Minh bị đánh là vào bảy tuổi, anh nhớ rõ lúc đó anh đã hỏi người khác đều có ông bà nội, ông bà ngoại, vậy con thì sao? Từ sau hôm đó thì giống như là có bóng ma, người trong nhà không đề cập tới việc đời trước, bao gồm chị gái Khải Lam.

“Đúng vậy, hiện tại bà ấy là người cầm đầu của gia tộc Dương ở Hòa Bình.

Bà ngoại con từng có một ít giao thoa với gia tộc Mạc, nếu bà ấy có thể ra mặt thì sẽ là người có thể thuyết phục gia tộc Mạc nhất!”

Trần Cận Đông nói rồi nhíu mày: “Ba và mẹ không tiện thấy bà ấy, nhưng mà con thì khác.

Chúng ta tin tưởng, ân oán của chúng ta sẽ không ảnh hưởng tới con, cho nên có thể thuyết phục bà ấy hay không thì trông cậy cả vào con đấy!”

Thế là người mẹ luôn luôn đối xử dịu dàng với anh lập tức cho anh một cái tát, bảo anh không được nhắc tới chuyện này nữa.

Sau đó, ba gọi mẹ Dương Ngọc Bình đi vào.

Có thể nhìn ra được, mẹ cực kỳ mẫn cảm với bà ngoại, vừa nghe xong thì sắc mặt bà có chút ảm đạm.

Nhưng lần này Khải Minh tráng lá gan hỏi, rốt cuộc thì lúc trước đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa anh nghe chú Phúc nói, hình như ông nội vẫn còn sống, vậy ông nội đâu? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Mà lần này mẹ cũng không có tức giận, mà là hốc mắt có chút đỏ bừng, sau đó bà hơi nghẹn ngào kể chuyện trước đó.

“Đều là bởi vì những quy củ đáng chết của gia tộc Dương!”

Mẹ mang vẻ mặt thương tâm nói.

Thì ra năm đó khi ba còn ở thời kì nghèo dưỡng, tương đương với khoảng thời gian trước của Khải Minh, chính là đoạn thời kỳ có tiền nhưng không thể tùy tiện bại lộ thân phận.

Khi đó ba đã nhận thức mẹ, đại tiểu thư của gia tôc Dương ở Hòa Bình…….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play