Khải Minh ngồi xuống một chỗ, sau đó gửi tin nhắn cho Khải Lam.
“Thật là, từ khi nào mà đại hội của gia tộc Trần trở nên không nghiêm cẩn như vậy chứ? Bây giờ loại người nào cũng có thể vào được, nhìn xem dáng vẻ chật vật của tên này mà xeml”
Người mỡ miệng chính là người phụ nữ ngồi bên cạnh Khải Minh, khuôn mặt cô ta tô son trát phấn, nói xong còn lườm Khải Minh một cái.
“Hừ, tôi còn tưởng mình gả vào gia tộc Trần tiếng tăm lừng lẫy thì chỉ toàn nhìn thấy nhân trung long phượng, cao quản đạt quý, không ngờ tôi lại phải ngồi cùng bàn với một người lôi thôi như vậy!”
Người này khẽ càu nhàu..
“Được rồi, em bớt tranh cãi đi! Tuy mỗi người trong gia tộc đều là đại phú hào, nhưng cũng có một ít người thô bỉ, không kiến thức, thậm chí có người còn sẽ có tâm lý nhà giàu mới nổi, cho nên em đừng để ý người khác nhiều làm gì!”
Chồng của cô ta giải thích.
Hiển nhiên, người đàn ông này cũng cảm thấy Khải Minh ngồi cùng bàn với bọn họ sẽ làm cho hai người mất mặt.
Thực hiển nhiên, cô ta là người gả vào gia tộc Trần, chẳng qua có chút chướng mắt Khải Minh, cảm thấy Khải Minh ngồi bên cạnh làm mình có chút mất mặt.
Những lời vừa rồi là cô ta cố ý nói cho Khải Minh nghe Hai người trò chuyện, nhiều lần thầm mỉa mai Khải Minh.
Bởi vì nhóm người của Trần Băng Băng ngồi ngay bên cạnh cho nên cũng đã nghe được từ đầu tới cuối, hơn nữa hai vợ chồng kia lại nói rất lớn tiếng.
Trần Băng Băng lập tức nhíu mày: “Một con hát đê tiện cũng xứng đáng khoa tay múa chân với gia tộc Trần chúng tôi, cũng không chịu nhìn xem bản thân mình là gì!”
“Cô nói cái gì? Cô nói ai đê tiện hả?”
Người phụ nữ vừa rồi nghe thấy câu này, lập tức biết Trần Băng Băng nói mình, cô ta lạnh lùng nhìn sang.
“Nói ai thì người đó tự biết? Giả vỡ giả vịt!”
Ngọc Na cũng cười lạnh rồi nói móc một câu, thoạt nhìn như là hai bên từng có oán hận gì đó.
“Được rồi, em đừng cãi nhau với bọn họ nữa!”
Lúc này người đàn ông mới vội vàng khuyên can vợ của mình.
Người phụ nữ nói với giọng điệu bất mãn.
“Ai da, không có biện pháp! Ai bảo mạch hệ nhà bọn họ lớn hơn một bậc so với anh làm chi.
Quy củ của gia tộc Trần tụi anh rất nhiều, phân chia cấp bậc mạch hệ rõ ràng, bời vì mạch hệ là đại biểu cho bối phận!”
“Giống như thiếu chủ vậy, ngay cả ông nội của anh khi thấy người nọ thì cũng phải khom lưng hành lất”
Người đàn ông giải thích một cách bất đắc dĩ.
“Vậy thiếu chủ đâu? Anh có quen anh ta không? Anh phải giao tiếp với thiếu chủ nhiều hơn, sau này anh ta chính là người thừa kế của gia tộc Trần đấy!”
Người phụ nữ vội nói.
“Hừ, anh đấy! Gia tộc Trần to như vậy mà anh lại không địa vị gì, anh còn nhớ lần trước chúng ta nước ngoài không? Hai người kia là con gái mà lại được tiếp đãi với đãi ngộ tối cao, còn chúng ta thì sao, chỉ là khách quý siêu cấp, kém hơn hai người kia những một bậc! Hiện tại bọn họ còn dám nói móc em, vậy mà anh còn không dám phản bác lại nữa!”
“Ai, hôm nay thiếu chủ sẽ trở về gia tộc, đại hội từ đường lần này chính là tổ chức vì anh ta, làm sao anh có thể kết bạn được!”
Người đàn ông nản lòng nói.
“Hừ, vô dụng, vô dụng, quá vô dụng!”
Người phụ nữ không vui.
Hiển nhiên, vừa rồi cô ta đã thấy Trần Băng Băng dẫn Khải Minh đi vào.
Hiện tại Trần Băng Băng lại đưa người này ngồi ở đây, tuyệt đối là cố ý muốn nhục nhã mình.
Cho nên cô ta mới giận chó đánh mèo, Khải Minh xui xẻo bị vạ lây.
“Hừ, chúng ta đổi vị trí đi, em không muốn ngồi gần người này đâu.
Xem quần áo của anh ta kìa, từ trên xuống dưới cũng chưa tới ba trăm triệu, người này hẳn là đến từ ngoại mạch gia tộc Trần, thật là ghê tờm mất mặt!”
Người phụ nữ liếc nhìn Khải Minh một cái rồi giờ giọng ghét bỏ, sau đó lập tức đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng mà ngay vào lúc này thì cô ta bỗng nhiên a một tiếng.
Nhưng mà lúc này người phụ nữ kia lại đang trong trạng thái cực kỳ phẫn nộ.
“Tên khốn này, anh cố ý phải không!”
Người phụ nữ bỗng nhiên quát vào mặt Khải Minh.
“Tôi không có cố ý!”
Khải Minh cười khổ, giải thích một cách bất đắc dĩ.
“Đánh rắm! Tôi biết rồi, Trần Băng Băng sai anh tới đây để ghê tởm tôi chứ gì? Tôi trào phúng anh như vậy mà còn không phát hiện sao? Còn ngây người ở đây uống nước, cút ngay!”
Người phụ nữ phẫn nộ cầm ly trà trước mặt hất vào Khải Minh, lá trà lập tức dính đầy trên người anh.
“Đinh Ngọc Diệp, cô cũng quá lớn mật, dám đối xử vô lễ với người của gia tộc Trần!”
Thì ra vừa rồi khi cô ta cãi nhau với Trần Băng Băng thì làn váy dài của mình đã kéo hết về phía Khải Minh.
Mà Khải Minh là thật sự không có chú ý, cho nên anh vô tình giẫm nhẹ vào đuôi váy của cô ta một chút.
Cái này vốn dĩ không có gì.
Trần Băng Băng vừa thấy như vậy, lập tức đứng lên quát lớn.
“Vô lễ thì sao nào, cô có thể làm gì hả?”
Đỉnh Ngọc Diệp không cam lòng yếu thế.
Hai người khắc khẩu có thể nói là hoàn toàn quên hết hoàn cảnh chung quanh.
Vì vậy bọn họ không biết chung quanh đã sớm yên tĩnh không còn một tiếng động.
“Em trai!”
Bởi vì sự xuất hiện của một cô gái.
Khi giọng nói này vang lên, Đinh Ngọc Diệp và Trần Băng Băng cũng an tĩnh trở lại.
Bởi vì cô gái này chính là đại tiểu thư Khải Lam của gia tộc Trần.
“Hit”
Khải Minh vừa chà lau vết nước trà trên người vừa lên tiếng một cách bất đắc dĩ.
“Chị?”
Mà cảnh tượng này cũng khiến những người chung quanh ngây ngẩn.
Người này gọi Khải Lam là chi, vậy anh ta là ai? “Ai làm? Ngay cả đại thiếu gia của gia tộc Trần mà cũng dám vũ nhục, xem ra là người này chán sống rồi!”
Khải Lam quát lạnh một tiếng khiến cho những người chung quanh sợ tới mức phải rùng mình.
Mà Đỉnh Ngọc Diệp và nhóm của Trần Băng Băng thì đều trừng to mắt hết cỡ, vẻ mặt khó có thể tin.
Cái gì? Đại thiếu gia của gia tộc Trần? Người này… Anh ta lại chính là đại thiếu gia của gia tộc Trần? Một sự kinh hãi quét ngang qua người Đinh Ngọc Diệp.
“Tôi…… Đại tiểu thư, thực xin lỗi, tôi…… Tôi không Đỉnh Ngọc Diệp đột nhiên lắc đầu.
“Cô? Lăn ra ngoài!”
Khải Lam lạnh lùng nói.
“Được được được, tôi lập tức đi ngay!”
Khải Lam lại nói.
Khi chữ “lăn”
này vừa được nói ra, Đinh Ngọc Diệp lập tức đã hiểu rõ ý nghĩa của nó.
Lăn ra gia tộc Trần, từ đây không bao giờ là người của gia tộc Trần nữa.
Tuy rằng hối hận, nhưng hiện tại trong lòng Đinh Ngọc Diệp chỉ có sự khủng hoảng.
Cuối cùng, trước bao ánh mắt của mọi người, Đinh Ngọc Diệp thật sự lăn ra ngoài.
“Đi thôi Khải Minh, chúng ta đi lên!”
Khải Lam lúc này mới cười nhìn Khải Minh.
Mà Trần Băng Băng và các chị em của mình đều giơ tay che miệng, không dám thở mạnh một cái.
Vừa rồi bọn họ còn tưởng đây là một anh chàng khù khờ, vì thế Trần Băng Băng còn bắt anh ta nhặt banh mười mấy phút.
Đỉnh Ngọc Diệp biết mình chọc phiền toái cực lớn, cô cũng không dám ở lại đây nữa, vội vàng xoay người muốn chạy.
“Đứng lại! Tôi nói cô lăn, chẳng lẽ còn muốn tôi lặp lại lần nữa sao?”
Nhưng mà ai ngờ thân phận thật sự của anh ta thật sự là quá dọa người! “Anh ta chính là đại thiếu gia của gia tộc Trần, cậu Khải!”
Khi Khải Minh bước tới đài cao thì phía dưới cũng đang nghị luận sôi nổi.
Theo sát chính là tiếng vỗ tay như sấm.
Cậu Khải đã trở về! Vợ chồng Trần Cận Đông cũng vui vẻ đứng lên, không có gì sung sướng bằng khi bọn họ được nhìn thấy con trai.
“Ba! Mẹ!”
Khải Minh đã gần một năm chưa thấy được ba mẹ, hai mắt anh ngân ngấn nước, nhanh chóng chạy về phía bọn họ “Con trai, rốt cuộc thì con đã trở lại, sau này cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ bên nhau rồi!”
Trần Cận Đông vỗ mạnh vào vai Khải Minh mấy cái.
Sau đó mọi người bắt đầu tâm sự việc nhà, tất nhiên là không phải ở trong đại hội.
“Đúng rồi Khải Minh, mấy năm nay ba mẹ vẫn luôn để con ở bên ngoài giáo dục theo phương pháp nghèo dưỡng, có một người mà hai ta còn chưa giới thiệu cho conl”
Lúc này, Dương Ngọc Bình nắm tay của Khải Minh rồi nhìn về phía cô gái có gò má đỏ ửng đang đứng một bên.
“Mẹ, vừa rồi hai chúng con đã gặp mặt một lần!”
Lâm nhìn sang Khải Minh, sau đó cô đứng dậy nhẹ giọng nói với Dương Ngọc Bình.
“Mẹ?”
Mà khi nghe cô gái tên Lâm này gọi mẹ mình là me, Khải Minh có chút sửng sốt…….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT