*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Khải Minh, cậu quen biết dì Phượng hay sao?”
Sau vụ việc ở bệnh viện, Khải Minh đi ra từ chiếc xe Mercedes-Benz G500, lại quen biết với chủ tịch huyện Bình An làm cho Giang Ngọc Tình giật mình.
Hôm ấy, Khải Minh rất nổi bật trong mắt người khác.
Nhưng không hiểu sao cô cảm thấy Khải Minh và Lý Hải Dương vẫn còn kém một chút so với Triệu Anh Tuấn ở bên cạnh mình.
Nhà của Lý Hải Dương có công ty lớn, cậu ta cũng mở công ty.
Tuy rằng xe không xịn bằng xe của Khải Minh nhưng mà Lý Hải Dương lại có bối cảnh lớn.
Còn về Triệu Anh Tuấn, Giang Ngọc Tình nghi ngờ cậu ấy đã giúp cô giành được chức phó quản lý.
Người ta ở công ty là quản lý nhân sự, tiền lương dư giả, cuối năm hoa hồng cũng rất nhiều.
Ai cũng có công việc của riêng mình, đều là những người có học thức.
Còn Khải Minh thì sao, cậu ta có gì đâu chứ? Tuy bây giờ cậu ta cũng là một nhân vật lớn, nhưng trong lớp Giang Ngọc Tình lại không có tình cảm đặc biệt gì với cậu ta cả.
“Ừ, có quen biết, không nghĩ rằng dì Phượng lại mời các cậu đến đây, thật là trùng hợp.”
Khải Minh gật đầu.
Một số người không thích Khải Minh lắm nhưng vẫn ngồi xuống ăn cơm, nói chuyện với nhau.
Khải Minh ở một bên cũng nhận thấy một chút vấn đề.
Như quan hệ của Lý Hải Dương và Giang Ngọc Tình không còn tốt như trước, lúc trước Giang Ngọc Tình luôn luôn ngồi bên cạnh Lý Hải Dương, Lý hải Dương cũng thích Giang Ngọc Tình nhưng bây giờ thì Giang Ngọc Tình chú ý nhiều hơn đến Triệu Anh Tuấn.
Lý Hải Dương thỉnh thoảng lạnh lùng nhìn Khải Minh rồi quay sang nhìn Trần Anh Tuấn ghen tị.
Nói tóm lại bây giờ Lý Hải Dương rất khó chịu.
Nhưng Lý Hải Dương cũng không khó chịu quá lâu, Từ Linh trước mặt làm cho anh ta sáng mắt lên, Nếu nói về vẻ đẹp thì Từ Linh tương đương với Giang Ngọc Tình, hơn nữa còn nhiều hơn một chút ngây thơ, trong sáng khiến cho người ta muốn nâng niu bảo vệ.
Thế nên Lý Hải Dương vừa ghen tị với Trần Anh Tuấn lại còn không quên để ý Từ Linh.
Lưu Tấn Tài thấy Từ Linh xinh đẹp cũng muốn chiếm lấy thiện cảm của Từ Linh, nhưng sau khi thấy vẻ mặt của Lý Hải Dương thì không có hành động gì nữa.
Mà Từ Linh lại có vẻ hứng thú với Khải Minh, còn dùng đũa của mình gắp rau cho anh nữa, điều này làm Lý Hải Dương và Lưu Tấn Tài cảm thấy tức giận.
Nhìn bên ngoài thì bữa tiệc này có vẻ ôn hòa nhưng sóng ngầm từ bên trong đã bắt đầu dâng lên.
Lúc này Lý Hải Dương liếc nhìn Khải Minh một cái sau đó nháy mắt với Lưu Tấn Tài, hai người đều lấy lý do đi vệ sinh để ra ngoài.
“Hải Dương, không phải cậu thích Từ Linh đấy chứ? Cô ấy là….”
“Cậu đừng xen vào, đừng nói chuyện này vội, tôi thấy hôm nay có thể trút giận được một phen, làm vậy sẽ khiến cho Từ Linh với con đàn bà Ngọc Tình để mắt tới tôi hơn.”
Lý Hải Dương nghĩ tới chuyện mất mặt lúc trước thì nói ra lời cay độc.
“A, Hải Dương, cậu chuẩn bị trừng trị Khải Minh sao? Trị như thế nào thế?”
Lưu Tấn Tài hưng phấn nói.
Lần trước đánh nhau không chỉ có Lý Đông Kha xông lên mà Lưu Tấn Tài cũng nhảy vào, hơn nữa Lưu Tấn Tài còn là một người tài giỏi dưới tay của Lý Hải Dương.
Nhà cậu ta mở nhà máy, rất có tiền, đánh nhau cũng trâu bò.
“Phải rồi, hai ngày trước chúng ta đi uống rượu, không phải gặp Dương Minh Huy sao? Bây giờ gọi điện thoại cho anh ta đến đây hù dọa một chút, sau đó không ai giải quyết được tôi lại xen vào, đồng thời bảo anh Kim gọi điện thoại cho bọn họ, haha, ở huyện Bình An này thì cho dù Hoa Kim làm ăn cũng phải nể mặt anh Kim.”
“Hơn nữa không chỉ mỗi hù dọa thôi đâu, phải làm cho Khải Minh bị mất mặt mới được, khiến cậu ta phải sợ hãi.”
Lý Hải Dương nói.
Lưu Tấn Tài nghe vậy thì liên tục khen hay: “Ý này được đấy.”
“Ừm, lần trước anh Kim không giúp gì được chúng ta nên có chút áy náy, nói lần sau có việc nếu anh ta có thể giúp được nhất định sẽ giúp.”
Lý Hải Dương đắc ý nói.
“Cứ làm như vậy đi, bây giờ tôi đi gọi điện thoại cho anh Huy.”
Lưu Tấn Tài lấy điện thoại ra gọi.
Sau đó hai người họ làm như không có việc gì đi về chỗ ngồi, chỉ là trên mặt vẫn có nét vui vẻ.
Khải Minh nhìn thấy vậy thì buồn bực, tự dưng hai người này cười cái gì không biết.
Nhưng không bao lâu sau ở bên ngoài có tiếng ồn ào.
“Các anh làm gì vậy, không thể đi vào.”
Tiếng của một cô gái thất thanh kêu lên.
“Ai hả? Tao là Dương Minh Huy, không biết thì đi ra ngoài mà nghe ngóng xem tao là ai.”
Dương Minh Huy gạt tàn thuốc rồi từ từ nói.
Mà lúc này lông mày của Linh Phượng nhướng lên.
Cái tên Dương Minh Huy bà đã từng nghe thấy.
“Giám đốc Dương, chúng tôi vẫn còn chưa ăn xong, sao có thể đổi được?”
Linh Phượng cười cưỡi nói.
“Sao đổi được à? Mỗi người tự bưng thức ăn đến chỗ khác ăn đi.”
Dương Minh Huy cười lạnh nói.
Lúc này không khí trong phòng đọng lại, Linh Phượng cũng không biết nói gì cho đúng.
Nếu mang sang chỗ khác ăn thì không phải làm Lý Hải Dương mất mặt hay sao? Cũng chỉ có thể để cho Từ Linh ngồi xuống.
Lý Hải Dương và Lưu Tấn Tài vẫn đang bình tĩnh quan sát sự việc.
Nhưng mà Lý Hải Dương có vẻ suốt ruột.
Thế này là sao? Khải Minh hôm nay xem như là chủ nhà đi, sao một cái rắm cũng không dám thả vậy? Nếu như Khải Minh mỡ miệng thì kế hoạch đánh Khải Minh mới có thể thực hiện được, mẹ nó, không nghĩ đến Khải Minh không nói gì.
Như thế này thì làm sao mà đánh được.
“Sao rồi? Nếu như không nói gì tao sẽ ra tay đấy, đừng trách tao không nói trước.”
Dương Minh Huy Xoay xoay cổ tay phát ra âm thanh rắc rắc.
Râm! Lúc này Trần Anh Tuấn vỗ mạnh vào bàn.
“Tôi xem các anh có dám không? Có còn xem pháp luật ra gì không? Ngọc Tình, báo cảnh sát cho tôi.”
Trần Anh Tuấn cho tay vào túi, lạnh lùng nhìn về phía họ.
Trần Anh Tuấn bây giờ đã nhảy ra làm anh hùng, Lý hải Dương quay đầu lại ra hiệu cho Ngọc Tình yên tâm, ý như muốn nói “Có anh ở đây rồi.”
Giang Ngọc Tình gật gật đầu rồi lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
“Mẹ nó, một chút mặt mũi cũng không chừa, anh em xông lên, đánh cho tao.”
Dương Minh Huy nói xong thì cầm một cái ghế ném về phía Trần Anh Tuấn.
Trong lúc đánh nhau có một người giành lấy điện thoại của Giang Ngọc Tình đập vỡ.
Cô sợ đến tái cả mặt quay mặt về phía Lý Hải Dương dựa vào, mà Trần Anh Tuấn đã bị người ta đè ra đất đánh rất dũng mãnh.
“Đừng, đừng đánh nữa, phải làm sao bây giờ?”
Linh Phượng cảm giác như muốn khóc hô lên.
Mà Lý Hải Dương thấy Từ Linh và Giang Ngọc Tình như vậy nhưng Khải Minh vẫn không xen vào, cậu ta không vui mắng một câu, nghĩ biện pháp để người ta đánh anh.
Lúc này lại vang lên âm thanh vỗ vào bàn, Lý Hải Lý hải Dương Dương để tay trong túi, hai con mắt híp lại, đầu hơi cúi xuống lạnh lùng nói.
“Tất cả dừng tay cho tôi.”