*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đợi đến khi ba người Lý Thế Nam đến nơi thì Khải Minh với mẹ con họ đã đánh nhau loạn cả lên.
Ba người ngạc nhiên nhảy vào ngăn cản cố gắng hòa giải hai bên.
Lý Thế Nam biết rằng nếu để Khải Minh nổi giận thì đánh người ta không nể nang gì.
Nhưng mà nửa khuôn mặt của người phụ nữ kia vẫn bị sưng phồng lên.
Hai mẹ con cô gái đang hùng hùng hồ hổ thì bị mấy người Lý Thế Nam kéo ra ngoài.
Lý Thế Nam lái xe đưa hai mẹ con họ trở về, còn Tô Minh không hiểu chuyện gì đang diễn ra cũng đứng dậy lên xe.
Vì thế sau khi gặp lại thì Khải Minh cũng không nói chuyện nhẹ nhàng nữa, khi bị đánh thì lập tức đánh trả.
Dù sao cũng không thân không quen gì, bây giờ anh cũng không còn là tên nhóc như ngày xưa nữa, không thể để người khác tùy ý tát được.
Đứng ở trong phòng, Khải Minh đi ra thanh toán, chỉ tiếc một bàn đầy rượu và thức ăn.
“AI Khải Minh, sao anh lại ở đây? Thật trùng hợp.”
Vừa mới thanh toán xong thì Khải Minh nghe thấy có người gọi mình.
Quay đầu lại thì thấy là Từ Linh cùng mẹ của cô, không biết họ đến đây từ lúc nào.
“Khải Minh, cậu cũng đến ăn cơm sao?”
Từ Linh hỏi.
“Xem như thế đi.”
Khải Minh ngượng ngùng nói.
“Vậy cậu có ăn không thế?”
“Coi như là ăn đi.”
Khải Minh nói.
“Phụt! Nói chuyện với cậu vui thật đấy.”
Từ Linh nở nụ cười: “Thật trùng hợp, nếu như cậu vẫn chưa ăn thì đi cùng mẹ con tôi đi.
Chúng tôi cũng vừa mới tới, lại vô tình gặp cậu, nhất định phải mời cậu ăn một bữa cơm, lần trước cậu mời tôi dự bữa tiệc lớn mà.”
“Đúng không mẹ?”
Từ Linh cười nói.
Linh Phượng nhìn Khải Minh gật đầu cười: “Đúng vậy, dù sao hôm nay cô mời toàn người trẻ tuổi, nếu Khải Minh không có việc gì quan trọng thì đi cùng hai mẹ con cô đi.”
Linh Phượng nghe Từ Linh nói vậy thì cũng nói theo.
Cứ tưởng Khải Minh là một người nghèo nên không muốn cho con gái ð cùng một chỗ với anh.
Nào ngờ anh bảo người đi đến ngân hàng lấy ra mấy trăm triệu tiền mặt làm cho cô phải mất mặt.
Linh Phượng càng nghĩ thì càng cảm thấy không đúng.
Bà cảm thấy đứa nhỏ Khải Minh này cư xử rất điểm đạm, đối mặt với sự trêu chọc khiêu khích cũng rất nhẹ nhàng, thực sự không giống người bình thường.
Vì thế cho nên mới có ý định làm quen với Khải Minh.
Muốn cho Từ Linh mời anh đi ăn cơm.
Muốn có mối quan hệ này cũng chỉ vì cuối năm nay trường phòng sẽ về hưu, hai phó trưởng phòng sẽ có một người được tiến cử lên chức trưởng phòng.
Bà và Tống Yến trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau.
“Cậu xem, mẹ tôi cũng bảo cậu cùng đi này, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Từ Linh nói.
Khải Minh sð sờ bụng, vừa rồi vận động mạnh làm anh cảm thấy hơi đói.
Mà chủ yếu là Khải Minh chưa được ăn gì, hơn nữa bây gið họ mời nhiệt tình quá cũng không tiện từ chối nên gật đầu đồng ý.
Đột nhiên Lý Thế Nam gọi điện thoại tới.
“Khải Minh, thật xin lỗi cậu, tôi vừa biết được lý do cậu đánh nhau, chuyện này đừng nói cậu, cho dù là tôi thì tôi cũng đánh cho bố tức, họ làm vậy không phải là hại người khác hay sao?”
Lý Thế Nam đã biết được nguyên nhân thì tức giận nói.
“Bây giờ Tô Minh với cô đồng nghiệp kia mới nói chuyện với nhau, cô ấy gửi lời xin lỗi đến cậu.
Cứ nghĩ tin tưởng được cô đồng nghiệp kia không ngỡ cô ấy lại giới thiệu người như vậy cho cậu.
Tôi thấy lạ là tại sao cô ta ở trên xe của tôi nôn khan nữa chứ.
Khụ Khụ!”
Lý Thế Nam tự trách mình.
Muốn giúp cho anh em của mình một chuyện tốt, không ngờ lại giới thiệu một người như vậy, thực sự là đã làm mất mặt mình.
“Không có việc gì đâu Lý Thế Nam, Đúng rồi, bây giờ các cậu đang ở đâu? Hai mẹ con nhà kia đã về chưa?”
“Ai thèm để ý đến bọn họ chứ? Bà cô kia nói lỡ miệng, chúng ta nghe được đã đuổi hai người họ xuống xe rồi, bây gið đang đi siêu thị, buổi tối đến đây uống rượu nhé.”
“Được.”
Nói một lúc nữa thì hai người cúp máy.
Ây, chuyện này thì Khải Minh sao có thể trách Lý Thế Nam và Tô Minh được.
Anh không nghĩ đến chuyện này nữa, đi theo mẹ con Từ Linh đến chỗ ngồi.
“Không biết cậu Lý lúc nào mới tới, nhưng mà cậu Lý chắc chắn sẽ đến, nghe nói được dì họ giới thiệu, còn mang theo mấy người bạn đến nữa.
Thôi kệ đi, cho dù có được hay không thì mình cùng dì của cậu ấy đều có một chút quen biết.
Từ Linh nếu như có thể tìm được một người bạn trai như vậy thì tốt quá.”
Linh Phượng đột nhiên nói ra.
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”
Từ Linh quệt miệng một cái.
“Dì Linh Phượng?”
Bỗng nhiên một cánh cửa được đầy ra.
Một người con trai tươi cười đi đến, phía sau cậu ta còn có hai nam một nữ nữa, tất cả đều là bạn học của của Khải Minh.
“AI Cậu là Lý Hải Dương phải không? Linh Phượng nở nụ cười nói.
Lý Hải Dương gật đầu: “Đúng vậy dì Phượng, chúng tôi đến chậm, thật xin lỗi.”
“Ha ha, các cậu đừng khách sáo như vậy, chúng tôi cũng vừa mới tới.
Dì họ của cậu vẫn hay khen cậu đẹp trai lắm, tôi còn không tin, làm gì có ai đẹp trai như vậy.
Nhưng không ngờ gặp cậu ngoài đời thật sự còn đẹp trai hơn dì họ cậu nói nhiều.”
“Dì Phượng đã quá khen, tôi giới thiệu một chút, đây là Lý Tấn Tài, bạn hồi trung học của tôi đồng thời là bạn thân của tôi.
Cô gái này là Ngọc Tình, phó quản lý của bộ phận nhân sự ở công ty, hơn nữa công ty của Ngọc Tình là công ty con của tập đoàn Mộng Thiên.
Lý Hải Dương để tay trong túi kiêu ngạo nói.
“Trời ạ, các cậu đều trẻ tuổi như vậy mà sao giỏi giang đến thế.”
Linh Phượng cực kỳ vui vẻ nói.
Nhưng không để ý thấy trong bốn người bước vào đã có ba người đã ngây ra.
“Lý Hải Dương, đây là con gái của dì, rất giống với các cậu, đều có tương lai cả.”
“Ha ha, đúng rồi, đây là người bạn mà Từ Linh mới quen không lâu, chỉ là bạn bình thường….”
Linh Phượng làm như sợ mấy người Lý Hải Dương hiểu nhầm Khải Minh là bạn trai của Từ Linh nên nhiệt tình giới thiệu.
Nhưng còn chưa nói xong thì đã bị người khác cắt lời.
“Dì Phượng, không cần giới thiệu đâu, cậu ta là Khải Minh, chúng tôi đều quen cả, đều là bạn học hồi cấp ba.”
Lý Hải Dương cười lạnh nhìn Khải Minh.
Lần trước đi họp lớp bị Khải Minh làm cho mất mặt, cậu vẫn chưa đòi lại được đây.
Hôm đó, lẽ ra mình là nhân vật chính nhưng tất cả đều bị Khải Minh đoạt mất, hơn nữa mình còn bị người ta đánh vỡ đầu.
Mấy ngày hôm nay, mỗi lần Lý hải Dương nhắm mắt lại đều thấy Khải Minh làm nhục cậu, thật là một cơn ác mộng.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Anh luôn muốn tìm một cơ hội để gặp Khải Minh lấy lại danh dự, mạnh mẽ làm cho Khải Minh mất mặt.
Vừa muốn đã gặp được, trong lòng Lý Hải Dương hơi bất ngờ, cười lạnh một cái nghĩ.
“Khải Minh, quả là oan gia ngõ hẹp.”
Khải Minh đứng dậy nhìn Giang Ngọc Tình nói: “Ngọc Tình, chúng ta lại gặp nhau.”