*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy Lý Hải Dương đứng dậy nói vậy, nhóm người Dương Minh Huy lập tức dừng tay.
Dương Minh Huy tiến về phía Lý Hải Dương, mặt mũi vô cùng dữ dặn, đe dọa nói: “Ranh con, mày cũng muốn tự đâm đầu vào chỗ chết, có phải không?”
“Mấy người đừng có mà làm bậy, các người biết ba của anh Dương là ai không?”
Mặc dù mấy năm qua Giang Ngọc Tình đã trải qua một ít sự đời, nhưng những hình ảnh đầy bạo lực này lại chưa bao giờ thấy.
Cuối cùng đến khi hôm nay xảy ra chuyện, cảm giác an toàn mà Triệu Anh Tuấn mang đến cho cô ta đã biến mất sạch.
Suy đi tính lại, Lý Hải Dương vẫn xuất chúng hơn nhiều.
Giờ phút này, Giang Ngọc Tình quá sợ hãi nên dùng luôn bối cảnh nhà Lý Hải Dương ra dọa anh ta.
“Hừ! Là thằng nào đấy?”
Nghe Dương Minh Huy hỏi vậy, Giang Ngọc Tình vừa định trả lời thì bị Lý Hải Dương kéo cánh tay, ra hiệu cô ta im lặng.
“Ngọc Tình, tôi đã nói rồi, mọi chuyện sau này tôi sẽ không để ba tôi nhúng tay vào xử lý nữa, cô ra sau tôi đứng đi, không sao đâu, cứ để tôi giải quyết!”
Lý Hải Dương nói.
“Ø? Nhưng anh Dương!”
“Ra sau tôi đứng đi!”
Lý Hải Dương thô bạo quát vào mặt Giang Ngọc Tình.
Giang Ngọc Tình nặng nề gật đầu, mặc dù bị anh ta quát mắng là vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng cô ta lại sinh ra cảm giác an toàn mà bấy lâu nay không cảm nhận được, ngoan ngoãn đứng sau lưng Lý Hải Dương.
“Anh là anh Huy đúng không, tôi tên là Lý Hải Dương, nghề nghiệp ấy à, chỉ mở một công ty nhỏ thôi.
Ha ha, tôi biết anh, anh rất nổi tiếng trong giới xã hội đen đấy, anh em kết nghĩa của tôi học đại học Hoàn Kim mà còn biết anh nữa đấy!”
Lý Hải Dương vừa cắm một tay vào túi, vừa cười nói.
“Ố ồ?”
Dương Minh Huy giả vờ làm ra vẻ khiếp sợ.
Linh Phượng thấy Lý Hải Dương có thể bình tĩnh mà xử sự một cách đáng kinh ngạc như vậy, trong lòng bà ta càng tán thưởng Lý Hải Dương hơn.
Dương Minh Huy hơi dừng một lát rồi hỏi: “Anh em kết nghĩa của mày cũng biết tao à? Còn từng học đại học Hoàn Kim nữa, tên gì đấy?”
“Kim Trọng Hiển, người của đại học Hoàn Kim và những thế lực tại huyện Bình An bây giờ đều gọi anh ấy là anh ba Kim, anh Huy, anh đã từng nghe qua chưa?”
Lý Hải Dương cười nói.
Nghe vậy, sắc mặt Dương Minh Huy đột nhiên trắng bệch, hoảng hốt nói: “Cái gì? Anh Kim là anh em kết nghĩa của mày à?”
Hoảng hốt cũng thật lắm, sau đó Dương Minh Huy lại hỏi với vẻ nghỉ ngờ: “Mẹ kiếp, anh Kim là ai chứ? Mày mà quen biết được người của tập đoàn thương mại Hoàn Kim à?”
Linh Phượng cũng hoài nghi, thầm nghĩ: ‘Không thể nào, Lý Hải Dương lợi hại đến vậy sao? Nhận anh ba Kim đó làm anh em kết nghĩa luôn?’ “Ha ha, anh không tin đúng không? Không tin thì tôi có thể gọi điện thoại cho anh Kim, anh ấy tự mình nói chuyện với anh!”
Nói rồi Lý Hải Dương lập tức bấm số Kim Trọng Hiển ra gọi.
Dĩ nhiên, trước đấy anh ta đã nói trước một tiếng với Kim Trọng Hiển, xin anh ta chìa tay giúp một đỡ một chuyện, chủ yếu là muốn dạy dỗ kẻ nào đứng ở phía đối nghịch với mình.
Sau đó, Kim Trọng Hiển thấy chuyện lần trước đã không giúp được Lý Hải Dương nên lần này dự định giúp Lý Hải Dương dạy dỗ kẻ thù của anh ta một tay, bèn đồng ý.
“Anh Kim, anh có đang bận không? Chỗ em đang có chút chuyện..
Ây dà, bây giờ em đang ở khách sạn Hương Lực, có một người tên là Dương Minh Huy chặn đường em và bạn em!”
“Cái gì cơ, anh Kim? Anh đang ở gần khách sạn Hương Lực, còn bảo sẽ qua đây sao?”
Lý Hải Dương mở cờ trong bụng.
Lúc trước Lý Hải Dương chỉ định gọi điện cho Kim Trọng Hiển để nhờ anh ta nói đỡ vài câu, không nghĩ rằng Kim Trọng Hiển lại tự mình tới đây, lập tức hào hứng cúp điện thoại.
“Anh Kim thật luôn à!”
Dương Minh Huy giả vờ làm bộ mặt vô cùng hoảng sợ, còn giả bộ sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Sở dĩ Dương Minh Huy hùa theo Lý Hải Dương diễn trò là vì anh ta muốn thông qua Lý Hải Dương để kết giao với nhà họ Kim, dẫu sao Dương Minh Huy cũng biết bây giờ gia đình Lý Hải Dương vừa có tiếng vừa có miếng, chứ không anh ta đâu có rảnh để chơi mèo vờn chuột với Lý Hải Dương.
“Hừ, giờ các người biết sợ rồi chứ gì!”
Giang Ngọc Tình hả hê nói.
Vừa rồi đám người này đập vỡ điện thoại của cô ta, lúc này cô ta vẫn chưa hết tức giận đâu.
Không lâu sau, cửa phòng ăn bị mở ra, sau đó là một người thanh niên mặc đồ tây giày da chỉnh tề đi vào.
“Ai gây chuyện với em tôi?”
Người thanh niên có đôi mắt sắc bén như chim ưng lạnh nhạt nói.
Dương Minh Huy vừa đưa mắt nhìn người thanh niên thì sững sð ra ngay: “Thật sự là anh Kim sao, ha ha, thằng em Dương Minh Huy này hay chơi đùa trong khu vực này! Một chút hiểu lầm thôi ấy mà!”
Vừa rồi Kim Trọng Hiển đúng lúc đang được mời đi hát Karaoke ở bên cạnh khách sạn Hương Lực, thầm nghĩ anh ta đã mang ơn gia đình Lý Hải Dương rất nhiều, mấy chuyện nhỏ này mà không giúp thì cũng không phải phép lắm, thế là Kim Trọng Hiển dứt khoát qua đây xem tình hình.
“Ha ha, thế mà tôi cứ cho là có chuyện gì đấy! Hải Dương, chú mày không bị thương gì đấy chứ…?”
Kim Trọng Hiển hỏi.
“Em không sao cả, thưa anh Kim!”
Lý Hải Dương đi tới bên cạnh Kim Trọng Hiển, dâng một điếu thuốc lên, còn quẹt lửa châm thuốc cho anh ta.
Nhưng Kim Trọng Hiền mới vừa hút được mấy lần, điếu thuốc đột nhiên rơi xuống đất.
“Anh Kim, anh sao vậy?”
Lý Hải Dương tò mò hỏi.
“Đúng vậy!”
Khải Minh gật đầu.
Lưu Tấn Tài đang đứng cạnh đang muốn được nói chuyện với nhân vật lớn nên nhanh nhảu đi tới trước mặt Kim Trọng Hiển, nói với vẻ trịch thượng: “Anh Kim, chính là thằng ranh này, hôm nay chúng tôi muốn đánh cậu ta!”
“Cái gì, người bọn mày nói muốn đánh, là… Là cậu ấy?”
Kim Trọng Hiển cực kỳ hoảng sợ.
“Hừ, thưa anh Kim, không ngờ thằng nhóc này dám đắc tội em trai kết nghĩa của anh, thật không nể nang gì cả, xem em qua làm thịt cậu ta đây!”
Dương Minh Huy không suy nghĩ xem vì sao Kim Trọng Hiển lại có vẻ mặt như vậy, đang định động thủ thì thấy Kim Trọng Hiển giơ một chân lên, đạp bay một kẻ nặng gần năm chục ký như Dương Minh Huy, cả người Dương Minh Huy ngã ra, nặng nề đập xuống đất.
“Mẹ Kiếp, câm mồm vào, tao đánh mày cho rồi!”
Kim Trọng Hiển được làm tài xế cho Khải Minh, đương nhiên cũng biết đánh đấm.
Đám người này còn cả gan muốn đánh cậu Khải, cũng đồng nghĩa với việc muốn đánh cả mình luôn sao? Lũ khốn nạn này! Lý Hải Dương hoảng quá giật cả mình, không phải đã nói trước là anh Kim chỉ cần tới để Dương Minh Huy thấy mặt mà sợ thôi à, sao lại quay ra đánh luôn rồi? “Anh Kim, anh…?”
“Chát!”
Kim Trọng Hiển giơ tay lên, cho Lý Hải Dương một cái bạt tai thật mạnh.
“Mẹ mày, cái thứ không biết chết sống!”
Nói rồi, Kim Trọng Huy lại giơ chân đạp bay Lý Hải Dương.
Nhóm người Giang Ngọc Tình nhìn mà cũng sửng sốt: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải anh Kim là người mà Lý Hải Dương gọi tới sao? Sao lại đánh cả người của hai bên luôn rồi?”
Linh Phượng nắm tay cô con gái Từ Linh của mình thật chặt, những kẻ này không một ai chọc nổi đâu.
Linh Phượng căng thẳng muốn chết: “Anh Kim, chúng tôi có đắc tội anh đâu, anh định làm gì vậy!”
Giang Ngọc Tình cũng hoảng sợ tới mức liên tiếp lùi về phía sau, vì lúc này, Kim Trọng Hiển đã bỗng nhiên cầm một chai rượu vang lên.
Nhưng Kim Trọng Hiển lại đi tới trước mặt Khải Minh, vẻ mặt vô cùng thật thà chất phác mà cười nói: “Thì ra cậu đang ở đây à! Xin cậu Khải hãy nghe tôi nói, chuyện này không phải như cậu nghĩ đâu!”
Vừa nói, Kim Trọng Hiển vừa rót rượu cho Khải Minh, trông anh còn khẩn trương đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Khải Minh.
“Chuyện gì đây?”
Tất cả những người đang ở đây đều sững sỡ.