Hôm nay đồ ăn mà Lật Nhi hỗ trợ cướp đoạt tới so với đồ ăn phong phú tối hôm qua kém rất nhiều. Đây cũng là điều mà Giang Gia Nhiễm dự kiến trước.
Bị nhóc quỷ này quậy một hồi, phòng bếp tất nhiên sẽ đề phòng hắn.
Bất quá, so với những đồ ăn ngày đầu nàng tới thì đã tốt hơn rất nhiều, đặc biệt trong đó có hai đĩa thịt hầm rất ngon, thơm mà không béo.
Ăn cơm xong, Giang Gia Nhiễm để cho Ngọc Nhi chạy nhanh đi tìm đồ vật. Nàng không thể luôn dựa Lật Nhi để có cơm ăn, như thế sẽ mệt chết hắn.
Sau một khoảng thời gian ngắn, đồ vật mà nàng cần Ngọc Nhi đều đem đến. Tính tình của Ngọc Nhi như vậy, lại làm nha hoàn cho một người như nàng, tuy nói sẽ không để người khác xem trọng, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ gây sự với nàng. Vì thế vẫn có thể tìm một hạ nhân hỗ trợ dọn đồ vật đem tới.
Huống chi Giang Gia Nhiễm còn đưa một viên ngọc châu nhỏ cho một hạ nhân họ Tạ. Hắn thấy có lợi mới giúp đỡ chuyển đồ vật đến. Chỉ là sân của Ứng Chiếu Lâu có một loại khí tràng khó diễn tả thành lời, nên hạ nhân kia không dám ở lại quá lâu, để đồ vật xuống liền chạy mất.
Giang Gia Nhiễm nghe thấy tiếng động ở bên ngoài liền chạy ra giúp đỡ. Ngọc Nhi nhìn Thiếu phu nhân như vậy thì kinh ngạc, chờ đến khi thấy nàng không màng hình tượng buộc làn váy, vén tay áo, ngồi xổm ở một bên bắt đầu gõ gạch hồ bùn thì nháy mắt không có ý tưởng gì nữa.
Ngược lại, nàng cảm thấy những lúc đối mặt với Thiếu phu nhân, bản thân kinh ngạc mới gọi là kỳ quái.
Sự thật chứng minh, chỉ cần có thói quen thì tam quan cùng nhận tri đều có thể thay đổi.
Giang Gia Nhiễm gõ nửa khối gạch ‘bang bang keng keng’, sau đó đưa lên nhìn nhìn. Kỳ thật từ khi đến căn cứ nàng chưa vất vả như vậy. Tuy rằng lâu lắm không xây, nhưng trí nhớ nàng vẫn còn rất tốt.
Đống gạch này tuy nhìn không được hoàn chỉnh, nhìn là biết được lấy ra từ đám phế liệu nhưng sửa soạn một chút vẫn dùng được, có điều hơi tốn sức một chút.
Trong lúc Giang Gia Nhiễm hết sức chăm chú xây bếp, Hứa Nguyên Tranh mang theo mấy tùy tùng đang trên đường đến chỗ của nàng, hắn tính toán lại đây xả giận cho tam biểu muội.
Mắt thấy bản thân đang đến gần sân của Ứng Chiếu Lâu, Hứa Nguyên Tranh bước nhẹ chân lại.
Tuy rằng gia đình Hứa Nguyên Tranh không được coi là quyền quý, nhưng trước kia khi ở quê quán cũng miễn cưỡng được tính là một kẻ ăn chơi trác táng. Đi theo các huynh đệ đánh nhau thường bắt đầu đứng ở cửa la hét kêu gọi.
Nhưng hiện tại đứng trước cửa sân, hắn há miệng thở dốc, liếc mắt nhìn sân bên cạnh lại không dám lên tiếng.
Lỡ khi làm ồn đến Ứng Chiếu Lâu, khiến hắn hiểu lầm là đến gọi hắn, việc này thật không tốt chút nào….
“Thiếu gia?” Một tùy tùng nhìn hắn chần chờ hỏi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đẩy cửa ra!” Hứa Nguyên Tranh trừng mắt nói.
Tùy tùng vội vâng dạ rồi tiến lên, rất khí thế đẩy cửa cổng ra. Cánh cửa chỉ hờ khép, ngay khi được mở ra thì không biết đụng phải cái gì, ở trong sân vang lên một tiếng làm tùy tùng hoảng sợ nhảy lui lại.
Giang Gia Nhiễm xây bếp được một nửa thì không tìm được viên gạch phù hợp, nàng đang làm dấu để chuẩn bị tìm lực chia đôi viên gạch thì cửa sân bị đẩy ra.
Nàng nghe thấy động tĩnh sửng sốt ngẩng đầu nhìn lên. Trong tay đang cầm viên gạch đã bị gõ nứt, thuận thế bẻ đôi viên gạch rồi vứt xuống mặt đất. Mắt chăm chú nhìn vài người không biết từ đâu toát ra.
Giang Gia Nhiễm: “?”
Hứa Nguyên Tranh để cho tùy tùng đẩy mạnh cửa ra, vốn tưởng rằng sẽ khiến cho người phía trong hoảng sợ, kết quả lại nhìn thấy một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, hai tay dính đầy bụi đất, một chân nâng lên cao dẫm ở trên đống gạch vụn, chậm rãi bẻ đôi viên gạch thành hai nửa.
Hứa Nguyên Tranh bị trường hợp này làm cho chấn động, trong nháy mắt quên mất chính mình tới đây làm cái gì.
Vẫn là Ngọc Nhi phản ứng lại trước, sợ tới mức kêu lên: “Các ngươi là ai? Sao có thể tự tiện xông vào sân người khác như vậy?”
Một đám nam nhân tùy tiện xông vào sân của các nàng, nhìn là biết không có ý tốt.
Ngọc Nhi phản ứng đem Hứa Nguyên Tranh kéo khỏi sự khiếp sợ. Lại nhớ đến tam biểu muội bị khi dễ, cùng với sự yếu thế của bản thân vừa nãy, trong lòng hắn vụt ra một bụng tức giận.
Thì ra người bắt nạt tam biểu muội là một nữ nhân có cử chỉ thô tục và hung bạo như thế.
Hắn đến gần với khuôn mặt âm trầm, thần sắc hung hăng nói: “Lâu Thiếu phu nhân, vì việc tốt mà ngươi làm, hôm nay bổn thiếu đặc biệt tới tìm ngươi tính toán.”
Giang Gia Nhiễm nghi hoặc liếc hắn một cái, nghiêng đầu hỏi Ngọc Nhi: “Hắn là ai thế?”
Hứa Nguyên Tranh đến gần khiến Ngọc Nhi nhận ra, nàng chạy tới bên người Giang Gia Nhiễm, thấp giọng nói với nàng vài câu.
Đây là biểu công tử của Ứng gia? Có quan hệ gì với nàng? Sao nhìn hắn giống như có mối thù sâu nặng với nàng vậy.
Trong trí nhớ, nàng không có tiếp xúc với người này lần nào, nàng cũng mới đến Ứng phủ có vài ngày. Giang Gia Nhiễm cảm thấy có chuyện gì đó hiểu lầm.
Nàng bất đắc dĩ cười, buông tay hỏi: “Hứa công tử, có phải có chuyện gì hiểu lầm không?”
Có điều Giang Gia Nhiễm quên mất nàng đang cầm nửa viên gạch ở trong tay, khi nói chuyện hai tay đung đưa, lúc ẩn lúc hiện. Ở trong mắt Hứa Nguyên Tranh, nhìn nàng giống như đang khiêu khích hắn.
Trong nháy mắt, tức giận liền vọt lên đỉnh đầu. Nữ nhân này thật kiêu ngạo, bắt nạt tam biểu muội xong còn muốn đánh hắn?
Nàng hung dữ thì thế nào, có thể đánh thắng sao? Hắn chính là có mang theo người đến!
Nhìn thấy Hứa Nguyên Tranh sai bọn tùy tùng vây lên, Giang Gia Nhiễm thu lại ý cười trên môi. Lại nghe được những lời mắng chửi khó nghe của Hứa Nguyên Tranh, cuối cùng nàng cũng hiểu được nguyên do.
Thì ra việc này cũng không xem như là hiểu lầm.
Hứa Nguyên Tranh không đến mức lao lên đánh nữ nhân, mới đầu chỉ tính toán đập phá đồ đạc, lại đe dọa một phen để thay tam biểu muội hết giận. Sau đó dẫn nàng đến trước mặt tam biểu muội nhận sai, khiến tam biểu muội có thể vui vẻ một chút.
Nhưng mọi việc lại không giống như tính toán, hắn tức giận đến ngứa răng. Hứa Nguyên Tranh là một kẻ chỉ cần xúc động sẽ mất lí trí, vì việc này mà hắn không thể dễ dàng bỏ qua cho Giang Gia Nhiễm được.
Đối mặt với mấy người không có ý tốt, Giang Gia Nhiễm đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên trong đầu giống như có cây kim đâm xuyên qua, khiến đầu óc tê rần. Nàng phải lấy tay che lại trán, xoa xoa giảm bớt đau nhức.
Ngọc Nhi chưa từng trải qua trường hợp giống như thế này, lá gan lại nhỏ, hai tay bắt lấy vạt áo của Giang Gia Nhiễm. Thấy nàng bỗng nhiên khó chịu, khẩn trương nói: “Thiếu phu nhân?”
Giang Gia Nhiễm chỉ đau nhức một lát, nhưng sau đó nàng lại trợn tròn mắt ngơ ngẩn.
Trước mắt nàng thế nhưng xuất hiện một giao diện hệ thống, trên đầu của Hứa Nguyên Tranh và những người khác có một mũi tên điều hướng, ngoài ra còn có những số liệu đang chậm rãi gia tăng.
Giang Gia Nhiễm dùng sức chớp mắt, chớp mắt xong còn thấy rõ ràng hơn, quả thực quá khó hiểu và quá khó tin.
Đây là cái quỷ gì vậy?
Thấy sắc mặt của Giang Gia Nhiễm bỗng nhiên thay đổi, Hứa Nguyên Tranh còn tưởng nàng đang sợ hãi, đang muốn cười đắc ý thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.
Xuất hiện trước cửa sân là quản sự của phòng bếp, hắn cúi đầu hành lễ, khuôn mặt cười hiện ra đầy nếp nhăn: “Lâu Thiếu phu nhân!”
Quản sự phòng bếp thật vất vả mới tiễn đi tên ác quỷ nhỏ kia, vốn dĩ đang ngồi lười nhác, đột nhiên ngẩng đầu lên thì thấy tùy tùng có khuôn mặt giống như cục đá của Lâu thiếu gia đang đứng trước mặt nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn nhảy dựng lên sợ hãi.
Sau đó người kia lại bâng quơ nói ra một câu ‘lột da chưng bánh bao’, khiến hắn sợ đến mức hồn đều muốn bay ra ngoài.
Tuy vẫn chưa tới giờ dùng cơm, nhưng hắn lo lắng động tác chậm sẽ khó giữ được mạng nhỏ nên thúc giục phòng bếp nấu trước một mâm, tự mình dẫn người đưa cơm tới cho Giang Gia Nhiễm.
Người trong phủ đều cho rằng Giang gia thay đổi con nuôi lại đây chính là một loại nhục nhã, Lâu thiếu gia chắc chắn là người muốn giết chết thiếu phu nhân đầu tiên. Ai mà ngờ được, Lâu thiếu gia lại vì đồ ăn của thiếu phu nhân mà lên tiếng cảnh cáo bọn họ.
Tại sao không nói sớm chứ!
Nếu biết chuyện này sớm, cho dù có mười cái lá gan hắn cũng không dám đối xử với thiếu phu nhân như vậy.
Giang Gia Nhiễm còn không hiểu được tại sao lại xuất hiện hệ thống, trước mắt lại toát ra một đám người. Sân của nàng hôm nay thật đủ náo nhiệt.
Quản sự khách khí thỉnh an xong mới thấy rõ trường hợp ở trong viện, tức khắc sờ không được đầu óc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Biểu công tử đến nơi này làm gì vậy?”
Hứa Nguyên Tranh: “……” Ngươi hỏi ta hay ta nên hỏi ngươi đây?
Giang Gia Nhiễm lại hỏi Ngọc Nhi: “Đây là ai nữa?”
Quản sự nghe thấy được, khách khách khí khí tiến lên trả lời, sau đó vung tay lên, bọn hạ nhân nối đuôi nhau bưng đồ ăn vào sân. Động tĩnh rất lớn, ước gì có thể làm Lâu thiếu gia ở sân cách vách có thể nghe rõ.
Mặc kệ hôm nay có chuyện gì, đều đừng mơ tưởng ngăn cản hắn xum xoe!
Phòng bếp ở trong phủ vốn không vui cấp cơm cho Giang Gia Nhiễm, đột nhiên thay đổi thái độ một cách quái dị.
Quản sự thấy Giang Gia Nhiễm nghi hoặc nhìn Ngọc Nhi, liền chân chó đi tới, trên mặt cười tươi, liên tục cúi đầu nhận lỗi.
Lời trong lời ngoài đều nghe ra được hắn bị ứng Chiếu Lâu “Phân phó”.
Giang Gia Nhiễm kỳ thật cũng không để ý hắn nói cái gì, nàng phát hiện tên quản sự này tuy rằng đầy mặt tươi cười, nhưng trị số trên người hắn so với Hứa Nguyên Tranh và mấy người khác nhiều hơn rất nhiều.
Nàng lại đánh giá hệ thống này một lúc, dường như cảm thấy có một chút quen thuộc. Hình như nàng đã gặp qua nó ở đâu đó. Lại suy nghĩ một hồi nàng mới bừng tỉnh, nàng biết hệ thống này ở đâu ra rồi.
Hứa Nguyên Tranh ở một bên nghe thấy được toàn bộ lời nói của quản sự, sắc mặt hắn biến ảo liên tục, có thể nói rất xuất sắc. Cuối cùng rùng mình một cái đầy sợ hãi.
Ứng Chiếu Lâu thế nhưng sẽ vì nữ nhân này mà lên tiếng, chuyện này cùng tưởng tượng của hắn không giống nhau!
Trong lúc hạ nhân buông đồ ăn rời đi, Hứa Nguyên Tranh không nói hai lời cũng dẫn người chạy mất.
Bốn phía chợt trở nên an tĩnh lại, Ngọc Nhi vẫn còn đang ngây người nhìn chằm chằm đồ ăn. Giang Gia Nhiễm lên tiếng đánh tỉnh nàng, sau đó khiến nàng đi thu thập, bản thân thì đi rửa tay rồi vào phòng đóng cửa lại.
Nàng ngồi xuống ở trước bàn, đổ ly trà nóng cho chính mình, sau đó tỉ mỉ xem xét hệ thống, sau khi thấy tên quen thuộc của người chế tác, suy nghĩ của nàng liền bay xa.
Giang Gia Nhiễm đang ngằm bò bổ giấc ngủ thì bị một giọng nói lớn đánh thức, nàng ngẩng đầu đưa khuôn mặt dữ tợn muốn ăn thịt người nhìn kẻ phá đám kia. Nàng vừa thức suốt hai đêm để làm thực nghiệm, vẫn đang ở trong trạng thái ai làm phiền liền dìm chết người đó.
Người làm phiền nàng chính là một kẻ đã tái phạm rất nhiều lần, hoàn toàn không có cảm giác sai trái. Hắn đem một cái máy đẩy lại đây, bên trong là một đống biểu thị.
Mic chính là bạn thân của nàng, một chàng gay có dòng máu lai, là một kẻ cuồng kỹ thuật y học. Tự xưng là một quý tộc mang trong người nhiều dòng máu.
Đừng tin lời của hắn.
“Thế nào?” Sau khi biểu thị xong, vẻ mặt Mic đắc ý, đuôi mắt đều giơ lên, nhìn muốn nổi hết da gà.
Híp mắt xem xong toàn bộ, Giang Gia Nhiễm thanh tỉnh rất nhiều.
Nói tóm lại, người anh em này làm ra một cái máy có thể tự động giám sát mặt trái từ trường của tang thi xung quanh đây, sau đó căn cứ vào trị số của các tang thi để hấp thu năng lượng, dùng năng lượng này để thay đổi và chế tạo ra các loại thuốc khác nhau.
Trên người tang thi bao gồm các loại âm u, độc ác, ô trọc, hôi thối đều có thể sinh ra năng lượng.
“Nhìn không tồi.” Giang Gia Nhiễm gật gật đầu, chỉ vào mục đầu tiên ở trong đó, “Có điều tang thi cách cậu chỉ hơn nửa mét, cậu lại vội vàng làm thuốc trị cảm?”
Mic cười ha ha: “Nhiễm Nhiễm cục cưng, tôi rất thích sự hài hước của cậu. Tin tưởng tôi đi, tôi sẽ hoàn thiện nó.”
Bất quá, lúc hệ thống chuẩn bị hoàn thành, Mic đã chết.
Vì cứu nàng.
Trước khi chết Mic còn ra vẻ tiếc nuối, nói vì cái gì người hắn liều mình cứu lại là nàng, mà không phải là một anh chàng đẹp trai sáu múi.
Phi, ai hiếm lạ hắn chứ!
Sau khi Mic chết, nàng liền đem hệ thống của hắn cấy vào thiết bị đầu cuối của nàng.
Nước trà đã lạnh, Giang Gia Nhiễm cũng lấy lại tinh thần, cúi đầu uống một ngụm, thầm nghĩ đã xuyên sách còn được tặng kèm bàn tay vàng, số nàng vẫn còn may mắn chán.
Một tay nàng nâng cằm, lụi lọi mục lục của hệ thống. Bên trong không chỉ có thuốc trị cảm, thuốc hạ sốt, kháng sinh, thuốc trị ngoài da, thuốc giải độc, v…v…, ngoài ra còn có thuốc mê, thuốc độc, chất ăn mòn, v…v…, bên dưới mỗi loại thuốc đều có giá trị tương ứng.
Tuy rằng bọn chúng đều được tự động điều chỉnh dựa theo thế giới này, nhưng như cũ vẫn là một cái kho bảo tàng.
Những thứ mà hệ thống có thể hấp thu chính là mặt trái âm u của con người, hay những thứ ô trọc hỗn độn ở trong không khí đều được chuyển hóa thành năng lượng. Xem trị số trên người của quản sự luôn được tăng cao, nhìn hắn lúc nào cũng tươi cười ha hả, nhưng trong lòng chắc chắn đang mắng nàng không còn gì.
Nghĩ đến chuyện này, trong đầu nàng bỗng nhớ ra lời nói của quản sự, cảm thấy trên cổ có chút lạnh lẽo, tay hơi hơi run khiến nước trà đong đưa.
Không đúng đâu, đại vai ác Lâu thiếu gia không phải xem nàng như không khí sao?
Vì sao hắn đột nhiên quan tâm đến nàng?
Điều này khiến tâm của nàng hốt hoảng quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT