Bên ngoài không có người, sân ở đây lại không lớn, Giang Gia Nhiễm vừa nhấc đầu liền có thể nhìn hết toàn bộ cảnh vật ở bên ngoài, nhìn một cái liền ngơ ngẩn.
Theo cảm giác, có lẽ hiện tại đang ở cuối mùa hè, buổi tối mát mẻ không oi bức. Có gió nhè nhẹ thổi qua, khiến mùi hương cây cối trong viện càng thêm thơm mát.
Thật dễ chịu, đây chính là hương vị thời niên thiếu mà nàng nhớ, chứ không phải cái loại đầy trời hôi thối của xác chết kia.
Tường viện của sân này tuy cao, nhưng so với căn cứ kiếp trước thì chỉ bẳng một góc. Ở nơi này, tầm mắt của nàng có thể lướt qua bờ tường đi thẳng ra bên ngoài, xa hơn nữa chính là bên kia gác mái.
Cuộc sống của nàng trước mạt thế rất bình thường, mỗi ngày đều buồn rầu suy nghĩ khi nào mới có thể ngủ nhiều vài giấc, lại nghĩ xem người cha cuồng nghiên cứu của nàng bao giờ mới có thể về nhà ăn bữa cơm. Cứ thế cho đến một ngày tang thi xuất hiện, hòa bình và trật tự đều bị tan vỡ.
Hình ảnh trước mắt bình yên đến không thể bình yên hơn, là cảnh tượng mà nàng luôn muốn tìm lại sau khi bị mất đi. Cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, không nghĩ tới….
Sau khi cậu nhóc chạy mất, Ngọc Nhi liền thấy Thiếu phu nhân vẫn luôn thất thần nhìn bóng cây già trong sân. Nàng cảm giác thiếu phu nhân giống như sắp khóc đến nơi.
Ngẫm lại cũng thật đáng thương. Đêm tân hôn không gặp được phu quân, của hồi môn không có nổi một đứa nha hoàn. Nhìn qua liền biết cuộc sống trước kia của vị này không mấy tốt đẹp.
Ngọc Nhi cảm giác có chút khổ sở thay nàng. Lại nghĩ đến chính mình, không nén nổi muốn khóc. Hốc mắt nàng chỉ mới ươn ướt, liền đối diện với tầm mắt của Thiếu phu nhân.
Bình bình tĩnh tĩnh, hình như thiếu phu nhân không có khóc?
Giang Gia Nhiễm trở lại chỗ ngồi, vừa ăn vừa hỏi Ngọc Nhi: “Đứa nhỏ kia nói hắn kêu là Lật Nhi, là vị thiếu gia nào trong phủ vậy?”
“Lật Nhi?” Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, bừng tỉnh nói, “Thì ra là hắn nha, vị thiếu gia kia hình như gọi là Ứng Lê.”
Đến nỗi có phải thiếu gia trong phủ hay không, Ngọc Nhi nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào. Rốt cuộc ở trong mắt người nhà họ Ứng, Lâu thiếu gia cũng không phải thiếu gia Ứng phủ. Sau khi Lâu thiếu gia trở về, mọi người đều kêu hắn là Lâu thiếu gia, cũng không xếp thứ tự với các huynh đệ khác trong nhà họ Ứng.
“Đó là nghĩa đệ của Lâu thiếu gia, nghe nói là cô nhi được thiếu gia nhặt từ bên ngoài trở về.” Ngọc Nhi suy xét một lúc, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu, “Vị thiếu gia kia rất…… bướng bỉnh, Thiếu phu nhân về sau vẫn nên tránh xa một chút mới tốt.”
Tuy rằng trước kia chưa gặp qua, nhưng nghe nói Ứng lê là một tiểu ác ma, trong phủ ai thấy đều đau đầu.
Giang Gia Nhiễm âm thầm cân nhắc, nghĩa đệ của Ứng Chiếu Lâu, Ứng Lê?
Nàng nhớ rõ trong sách không nhân vật này, xem ra nơi này cũng không phải hoàn toàn giống như trong sách.
Có điều bất quá quyển sách này cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình thô ráp. Nội dung chủ yếu xoay quanh nam chủ và nữ chủ. Khi đó căn cứ mới bắt đầu hoạt động, cha nàng lại vội không thoát được thân, cuối cùng ném nàng ở lại nhìn chằm chằm căn cứ. Nghĩ đến việc phải cắm rễ ở nơi này hơn nửa tháng, trước khi bị ném vào phòng thí nghiệm, nàng đã tùy tay nhét vài cuốn tiểu thuyết để tống cổ thời gian.
Lúc đó quả thật rất nhàm chán, nàng lật bừa vài trang sách vừa hay lại thấy tên của nàng. Vì muốn biết diễn biến và kết cục của “Giang Gia Nhiễm”, nàng đã cố gắng chịu đựng vừa chửi má nó vừa lật từng trang sách. Kết quả tìm không được mấy chữ nói về “Giang Gia Nhiễm" lại đọc xong hết cuốn sách. Nói thật, nếu nơi này ấn theo logic trong sách đi, chắc chắn đã loạn hết cả lên rồi.
Hiện tại ngẫm lại, cũng chỉ còn nửa tháng thời gian để thanh tịnh.
Nàng ở trong lòng cười, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, đời này nàng phải tận hưởng cuộc sống mới được.
Sau khi ăn no, Giang Gia Nhiễm còn muốn đi tắm một cái. Nhưng trước đó dùng quá nhiều tinh lực, hiện tại nàng chỉ muốn nằm xuống đánh một giấc. Không gượng ép bản thân, nàng leo lên giường chợp mắt, không biết khi nào thì ngủ rồi.
Lần nữa tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Ký ức ban đầu vốn dĩ rất mơ hồ, nhưng sau khi ngủ dậy lại trở nên hiện rõ. Giang Gia Nhiễm nhìn đỉnh màn, khóe miệng nở nụ cười, ký ức đều tiếp thu tốt đẹp.
“Thiếu phu nhân tỉnh rồi sao?” Ngọc Nhi nghe được động tĩnh ở trong phòng, nhanh chóng tiến vào, quấn màn lên rồi đưa khăn tẩm nước ấm lại, “Tối hôm qua ngài rất mệt phải không? Lúc đó ngài chưa thay đồ đã ngủ rồi.”
Nghe nàng nói, Giang Gia Nhiễm mới phát hiện trên người quần áo và trang sức đã được tháo bớt. Nàng tiếp nhận khăn ấm, cảm nhận ấm áp truyền đến khiến người thật thoải mái. Đột nhiên nàng nhớ tới cái gì, vừa khoác xong áo liền đứng dậy đến trước gương đồng nhìn kỹ.
Bộ dạng này giống nàng ở kiếp trước tám chín phần, khuôn mặt non trẻ càng thêm tinh xảo một chút, làn da tinh tế nộn nộn, cùng với một đầu tóc dài đen nhánh.
“Là ngươi giúp ta thay quần áo phải không? Cám ơn ngươi nhé!” Với một thân áo cưới và trang sức, nhìn qua thôi cũng biết rất khó để tháo ra, khẳng định Ngọc Nhi đã bận rộn rất lâu.
Ngọc Nhi chưa từng được chủ tử khách khí như thế, có chút được sủng mà sợ. Lại thấy Thiếu phu nhân không có ý gì khác, trong lòng nàng cảm thấy thật vui mừng.
Nhưng vui mừng không được bao lâu thì bị Giang Gia Nhiễm hỏi một câu dập tắt.
“Đúng rồi, hôm nay có cần phải đi gặp người nào không?”
Ngày thứ hai sau khi thành hôn, cô dâu mới tất nhiên phải đi kính trà cho cha mẹ chồng. Nhưng phía Nhị lão gia bên kia hình như không có ý muốn gặp mặt.
Thấy bộ dáng Ngọc Nhi nhăn mày muốn nói lại thôi, Giang Gia Nhiễm liền hiểu. Tiểu nha đầu này suy nghĩ cái gì đều viết ở trên mặt.
“Xem ra là không cần. Dù sao ngày thành thân Ứng Chiếu Lâu cũng không lộ mặt.”
Ngọc Nhi vội nói: “Thiếu phu nhân đừng khổ sở, hiện tại hai chân Lâu thiếu gia đã bị tàn phế, trong người lại có bệnh chưa khỏi, nhất định là không muốn để ngài bị lây bệnh. Cho nên......”
Ngọc Nhi đang an ủi, lại thấy Giang Gia Nhiễm đột nhiên bật cười: “Không khổ sở, như vậy mới tốt.”
Nàng tất nhiên biết Ứng Chiếu Lâu sẽ không tới, hắn không tới mới khiến nàng yên tâm được. Đột nhiên trở thành phụ nữ đã kết hôn, mà phu quân lại là một một đại vai ác ở trong sách, dù thế nào trước hết cũng không nên gặp mặt.
Giang Gia Nhiễm không chỉ biết Ứng Chiếu Lâu giả tàn tật, còn biết hắn chính là một đại BOSS phiên bản phản diện. Tương lai hắn còn yêu say đắm nhị tỷ Giang Mẫn Tiên của nàng.
Dù sao, cho dù là ai đều cũng sẽ yêu nữ chính.
Ngọc Nhi không hiểu vấn đề cho lắm, nhưng nhìn Thiếu phu nhân không giống như đang miễn cưỡng cười vui, hình như là thật sự vui vẻ.
“Có đồ ăn không?”
Ngọc Nhi phản ứng lại, vội vàng gật đầu, đi ra ngoài bưng vào một hộp đồ ăn.
Soạn thức ăn để trên bàn, Giang Gia Nhiễm vói đầu qua liền thấy một cái bánh màn thầu, một đĩa rau và một chén cháo.
Chén chào còn không lớn bằng nắm tay của nàng.
Chẳng lẽ nơi này phụ nữ ăn ít cơm như vậy?
Ngọc Nhi thấy nàng đưa nắm tay lên so sánh, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên, tay nắm chặt hộp đồ ăn vội nói: “Chỉ tại Ngọc Nhi đến chậm nên chỉ cướp được chừng này. Giữa trưa ta sẽ đi sớm hơn.”
Giang Gia Nhiễm liếc nhìn nàng một cái, tiểu nha đầu này thật sự không biết nói dối.
Chẳng lẽ Thiếu phu nhân còn phải đi đoạt đồ ăn? Chỉ sợ không phải Ngọc Nhi đi chậm, mà bọn họ cố ý bắt nạt chủ tớ nhà nàng.
“Ngươi ăn chưa?”
“Nô tỳ đã ăn qua.”
Ngọc Nhi vừa nói xong, bụng liền không cho mặt mũi mà thì thầm một tiếng, nàng tức khắc đỏ mặt im lặng. Bởi vì tranh luận với người ở phòng bếp, đồ ăn của nàng cũng không lấy được.
Giang Gia Nhiễm thấy nàng như vậy thì suy tư.
Nhớ lại trong sách có nói, Giang Gia Nhiễm tuy chỉ là con nuôi của nhà họ Giang, nhưng từ nhỏ lại được lão thái gia sủng ái. Nhưng lão thái gia đi rồi, ngày tháng còn lại ở trong phủ càng trở nên gian nan. Bằng không cũng không bị thay gả cho Giang Mẫn Tiên.
Nàng nhớ rõ trong sách trong sách có nói qua một một chi tiết, nội dung là “Sau khi Giang Gia Nhiễm gả vào Ứng phủ không lâu, liền bị bệnh mà chết”.
Giang Gia Nhiễm nhìn đồ ăn sáng trên bàn âm thầm than một tiếng. Cô gái nhỏ đáng thương, có khi nào bị đói mà chết?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT