Hình như Giang Gia Nhiễm có chút ấn tượng nhưng dường như cũng không nhớ cho lắm.

Nàng nói bừa là do Y tiên trên trời tặng thuốc, biết chắc chắn bọn họ sẽ không tin. Nhưng không nghĩ tới trong một đêm bọn họ lại suy đoán cụ thể ra như vậy, đã thế thì nàng cũng không ngại làm chuyên gia chế thuốc đại tài.

Như vậy cũng được, đỡ phải giải thích lòng vòng.

Giang Gia Nhiễm ho nhẹ một tiếng: “Vậy ta cho ngươi thuốc, nhưng ngươi không được nói với bất kỳ ai về chuyện này.” Nàng cố ý ghé sát vào người bà ta, làm như thật nói: “Vị tiên sinh kia sẽ không thích”

Vẻ mặt Đại phu nhân hiểu ra, lão gia có nói vị thần y kia là người rất kín tiếng.

“Hơn nữa không biết của hồi môn của ta hiện tại đang nằm trong tay ai, mẫu thân giúp ta việc này được chứ?”

Dùng việc công thì xử theo phép công, nàng không ngại gọi một tiếng mẫu thân, nhưng nghe lên không có một chút cảm tình.

Đại phu nhân nhíu mày nhưng lại nhanh chóng gật đầu: “Không chỉ của hồi môn, trở về ta sẽ sai người chuẩn bị thêm ba phần như vậy nữa cho ngươi, trong phủ có lưu lại danh sách, sẽ đưa đến cho ngươi kiểm tra một lượt.”

Của hồi môn có lẽ đang nằm trong tay Ứng Nhị lão gia. Nhưng nàng cũng không thích người của Giang gia, không muốn đi tranh cãi phí lời với bọn họ, huống hồ nàng cũng không muốn cho người ta biết Giang Tần bị bệnh hiểm nghèo.

Lúc trước, nếu không phải Giang gia mặt dày mày dạn cầm hôn thư tới tận cửa, còn cố ý thông báo với bên ngoài, thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiên nhi của nàng cũng sẽ không lưu lạc đến nơi nào.

Của hồi môn của Giang Gia Nhiễm vốn không nhiều, nàng không rãnh để đi tranh cãi rồi đòi lại, chi bằng chuẩn bị một phần khác thì hơn.

Như vậy sao? Vậy cũng được. Giang Gia Nhiễm gạt tay Đại phu nhân ra, đưa hết thuốc cho bà ta, lại chỉ cách dùng.

Phu nhân của Giang gia chưa được mời đã vào thẳng nhà, nhị phòng của Ứng gia hẳn sẽ cho người đến mời. Đại phu nhân hiển nhiên không có tâm tư ở lại hàn huyên, lấy được thuốc liền vội vàng rời đi, khiến người của nhị phòng mờ mịt không hiểu ra làm sao. Dù sao việc này cũng không liên quan đến Giang Gia Nhiễm.

Xuân Chi đi theo đoàn người Đại phu nhân tới, vẫn luôn đứng chờ ngoài sân, lúc này mới vội vàng chạy vào, hành lễ: “Tam tiểu thư.”

Không đúng, nên gọi là Thiếu phu nhân.

Biết được bản thân có thể đến hầu hạ cho Tam tiểu thư, Xuân Chi hưng phấn đến cả đêm không ngủ được.

Giang Gia Nhiễm muốn nhận Xuân Chi về đây là nghĩ đến việc nàng ta vẫn luôn hầu hạ ở ngoài viện, cho nên không biết tính tình và thói quen thường ngày của nguyên chủ, sẽ không nhận ra điểm gì khác thường.

Nhưng Xuân Chi lại hiểu rõ về Giang gia, nếu có việc thì giúp nàng làm chân chạy vặt cũng được.

Đôi mắt Xuân Chi tràn đầy ánh sáng, dáng vẻ hết sức nhớ thương tiểu thư của mình.

“Ngọc Nhi ngươi đưa nàng ấy về chỗ ở trước đi.”

Ngọc Nhi nói dạ.

Trước lúc đi, Xuân Chi không quên tỏ rõ lòng trung thành của mình: “Nô tỳ lấy tính mạng bảo đảm, nhất định sẽ hầu hạ Thiếu phu nhân thật tốt!”

Giang Gia Nhiễm: “……”

Đâu có nhất thiết phải vậy.

……

Chiếc đèn lồng tối hôm qua nàng mua rất đẹp, Giang Gia Nhiễm cảm thấy bỏ đi thì khá tiếc, liền lấy cái ghế leo lên, treo nó dưới mái hiên trước cửa phòng.

Lúc sau Xuân Chi đi tới, nàng đưa thuốc trị bệnh của lão phu nhân cho nàng ấy, bảo nàng đến Giang phủ chính tay giao cho Sân Cô.

Xuân Chi không hỏi câu nào lập tức đi ngay.

Sau đó, như đã hứa, mẹ nuôi của nàng đưa của hồi môn tới, bao gồm vàng bạc, trang sức, ngân lượng. Có vẻ Giang Tần đã không sao nữa rồi.

Trong lúc Ngọc Nhi đang dọn dẹp, Giang Gia Nhiễm lật xem danh sách. Tuy không được tính là nhiều, nhưng về vấn đề tiền bạc nàng không cần phải lo nữa.

Cảm giác có tiền là vui sướng nhất.

Nếu không phải ở cổ đại giao thông không thuận tiện, tình hình bên ngoài kinh thành nàng lại không biết một chút nào. Cũng không biết nơi nào có trị an tốt, dân sinh an ổn, hơn nữa Lật Nhi sẽ nhớ thương nàng, nhớ đến món ngon nàng làm, nói không chừng nàng đã bỏ trốn từ lâu rồi.

Có điều cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Vừa tới nơi này nàng đã biết, bản thân sẽ không ở mãi tại căn viện nhỏ này.

……

Lễ hội đèn lồng cuối tháng diễn ra không lâu, nháy mắt đã qua tháng mới.

Giang Gia Nhiễm vốn chẳng nhớ, nhưng Xuân Chi đứng bên cạnh đang đếm ngày, nói hôm nay là mồng ba, nàng mới đột nhiên nhớ tới lời Phương Tề nói, hôm nay trên đạo quán có hoạt động lớn.

Vốn dĩ nàng cũng muốn đi cảm tạ người ta.

Tuy nói bản thân nàng có thể tự trở về, nhưng ban đêm nàng lại không biết đường trên núi Trường Sơn, nhỡ không tìm được đường lại khó tránh khỏi gặp chuyện. Vẫn phải gặp mặt cảm tạ ý tốt của đối phương.

Giang Gia Nhiễm bảo Ngọc Nhi đi chuẩn bị quà đáp lễ, còn nàng đi ra khỏi viện xem thử tình hình.

Lúc này nàng mới phát hiện, ở nơi này chồng không quan tâm mình, nhà chồng lại không dám quản cô dâu như nàng, xem như vậy cũng tốt.

Nếu là cô nương khuê các thì khác, muốn ra khỏi nhà một chuyến cũng không dễ dàng, có lẽ ngày nào cũng bị nhốt ở nhà để thêu hoa.

Đường đến núi Trường Sơn không xa, không bao lâu Giang Gia Nhiễm đã nhìn thấy đám người bán hàng rong tụ tập dưới chân núi. Biết hôm nay đạo quán có lập đàn cầu khấn, người lui tới không ít, đều đem đồ nhà mình đến đây buôn bán.

Đây hẳn là hội chùa và chợ mà Phương Tề nói.

Giang Gia Nhiễm vịn một tay vào bệ cửa sổ, muốn xem thử hai bên đường đang bán cái gì, kết quả quay đầu lại nhìn thấy một người đang mặc bộ áo đạo sĩ đã bạc màu.

Phương Tề đang cúi nửa người, hai tay chắp ra sau lưng, có mấy đứa trẻ đang vây quanh người hắn.

Nhìn dáng vẻ giống con cái của những người bán hàng rong quanh đây.

Một đứa trẻ cắn ngón tay rồi chỉ chỉ vào bên trái hắn, giọng nói thánh thót: “Ở chỗ này!”

Phương Tề xòe bàn tay ra, lòng bàn tay nắm một viên kẹo.

Đứa trẻ cầm lấy viên kẹo rồi vui vẻ nhảy cẫng lên, mấy đứa khác hò reo đoán già đoán non.

Tất cả đoán một hồi, có đoán đúng cũng có đoán sai. Đứa đoán được thì vui vẻ lấy kẹo, đứa không lấy được kẹo thì nhìn những người khác rồi bắt đầu khóc...

Phương Tề lắc lắc nắm tay, quả mận chua ngọt xuất hiện trên lòng bàn tay hắn.

Mấy đứa trẻ cầm lấy ăn, rồi vui vẻ chạy đi chơi. Người phụ nữ bên cạnh cười nói: “Mấy đứa trẻ bướng bỉnh, không lễ phép với Phương đạo trưởng gì cả.”

“Không sao, chúng rất ngoan.” Phương Tề nói.

Bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa chạy đến, người bên trong thò đầu ra dò hỏi: “Mận chua ngọt có còn không?”

Phương Tề xoay người nhìn Giang Gia Nhiễm, thấy nàng mang trang phục giống hệt lần đầu gặp mặt.

Hắn cười cười buông tay nói: “Không còn nữa, chi bằng tới đạo quán uống trà đi.”

Núi Trường Sơn tuy rộng lớn, nhưng cũng không tính là cao. Đạo quan xây ở trên núi, ngồi xe ngựa chỉ chốc lát là đến.

Xe ngựa đến trước cửa đạo quan thì dừng lại, Giang Gia Nhiễm được Phương Tề mời vào một sảnh đường yên tĩnh sạch sẽ để nghỉ ngơi.

“Nhiều người thật.” Giang Gia Nhiễm đánh giá xung quanh rồi nói.

Dù ở trong đạo quán hay là dưới chân núi.

Một tiểu đạo sĩ đến rót trà, nghe được gật gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, đông hơn so với bình thường.”

Giang Gia Nhiễm uống một ngụm, nói với người đối diện: “Đây là một chút tạ lễ.”

Ngọc Nhi nghe thấy, vội đem quà đã chuẩn bị mang lên.

Hắn đang muốn từ chối, Giang Gia Nhiễm đã đẩy tới trước: “Ngươi nhìn kỹ trước rồi nói.”

Phương Tề đang do dự nhưng cũng nhìn thử vào bên trong. Phát hiện không phải đồ quý giá, đều là những vật dụng hằng ngày, trong đó còn có mấy quyển sách.

Hai tiểu đồng đang ở bên hầu trà, tuy không hoạt bát hiếu động như mấy đứa trẻ bên ngoài, nhưng vẫn tò mò nhướng đầu tới gần xem.

Ý, mấy thứ này đạo quán đều có thể dùng được!

Phương Tề hơi kinh ngạc, suy xét một lát liền nói cảm ơn, rồi nhận lấy.

“Phu nhân đã nhọc lòng.”

Những thư sinh ở tại Thảo đường đến lúc thi xong, mỗi người cũng chỉ được một cuốn sách thôi.

Phương Tề cười nhưng không nói tiếp, Giang Gia Nhiễm cũng nghiêm mặt đáp lại: “Dù sao ta cũng làm chuyện tốt thôi.”

Đang nói chuyện, Giang Gia Nhiễm đột nhiên nhìn thấy dưới chân bọn họ có mấy cái giỏ nhỏ.

“Là gì thế?” Nàng nhìn vào bên trong: “Là nấm, đều là nấm tươi.”

Nhưng mà nhiều thật, đạo quán đều dùng hết toàn bộ sao?

“Là mua từ chỗ của Trần đại nương.” Tiểu đạo sĩ thấy nàng nghi hoặc liền giải thích.

Một người khác cũng nói: “Trần đại nương rất đáng thương, chồng đã mất lại còn phải nuôi con nhỏ. Tiểu đệ kia còn nhỏ hơn chúng ta rất nhiều.”

“Đúng rồi đúng rồi, trời còn chưa sáng đã phải đi hái nấm, mỗi lần Phương Tề sư huynh gặp đều mua đủ thứ. Nhưng mà có ăn hết hay không lại là một chuyện khác.”

Hai tiểu đạo sĩ mỗi người một câu. Giang Gia Nhiễm cũng không kinh ngạc, cảm giác như đây là chuyện mà Phương Tề chắc chắn sẽ làm.

“Nếu đã ăn không hết, thì chia cho ta một nửa đi.” Trông rất tươi mới, làm món súp nấm chắc chắn Lật Nhi sẽ rất thích.

Phương Tề nói phía sau vẫn còn mấy giỏ rau nữa, Xuân Chi cùng Ngọc Nhi liền đi theo hai tiểu đạo sĩ lấy.

Chờ bọn họ đi khỏi, Giang Gia Nhiễm mới nói đùa, hắn tiêu tiền như vậy chẳng trách đạo bào đã cũ cũng không thèm đổi cái mới.

Biết cô đang nói đùa, nhưng Phương Tề vẫn nghiêm túc nói: “Nói đến cùng, ta cũng không phải là người tốt toàn diện.”

Con người đều có ích kỷ của riêng mình, hắn cũng có khuyết điểm, hắn làm những việc này đều có tâm tư riêng.

“Giúp đỡ người khác sẽ cảm thấy thỏa mãn, nhận được sự cảm kích của người ta lại thỏa mãn hư vinh.”

“Giúp người đọc sách, bọn họ sẽ tặng sách cho ta, có một số sách muốn mua cũng đâu phải dễ. Giúp đỡ người nghèo, bọn họ sẽ mỉm cười thân thiện với ta. Những điều ta làm đều có nguyên do cả.”

Giang Gia Nhiễm hơi giật mình. Những điều Phương Tề nói người bình thường nào cũng có, chỉ là ít có ai nói thẳng ra mà thôi.

Nhưng rõ ràng khi hắn đang làm những điều đó, hắn cũng không hề nghĩ tới hắn nhận được gì.

Giang Gia Nhiễm lắc đầu cười nói: “Ngươi đúng là thẳng thắn.”

Tuy mới chỉ gặp mặt vài lần, nhưng nàng cảm thấy nói chuyện cùng Phương Tề thật nhẹ nhàng tự tại.

Như một người bạn.

Nàng lẻ loi một mình đến nơi này vốn không có bạn bè.

Khác với Ngọc Nhi cùng Xuân Chi, hai người họ đối đãi với nàng như chủ tử. Lật Nhi có lớn hơn nữa thì vẫn là một đứa trẻ.

Về phần những người khác, như bọn người Đại phu nhân thì càng không cần phải nói.

Thật khó tìm được người có thể nói chuyện một cách bình đẳng và tự nhiên, hoặc pha trò, thoải mái như một người bạn.

Nàng vừa định nói, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh bất thường.

Giang Gia Nhiễm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người đứng trước cửa đạo quán đều nhường đường, thối lui về hai bên, lại xuất hiện thêm một đám người khiến nàng không nhìn rõ tình hình.

Phương Tề trước đứng dậy qua đi hỏi, có đạo sĩ bước tới thấp giọng vừa kinh ngạc lại bất an nói: “Là Thủ phụ đại nhân tới.”

Giang Gia Nhiễm cũng đứng dậy đi về phía trước, nàng nhón chân, cuối cùng thấy được tình hình trước cửa đạo quán, tùy tùng đang dọn đường để người kia đi vào.

Thủ phụ đại nhân là một người đàn ông trung niên, ngoại hình và diện mạo uy nghiêm, rất hợp với địa vị của ông ta.

Hắn ta mặc thường phục màu xanh lá, khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc, vòng eo ổn định, khi đi sống lưng thẳng tấp, làm cho người bên cạnh cảm thấy một cỗ áp lực, không giận tự uy.

Nàng nghe thấy người bên cạnh đang nhỏ giọng lầm bầm.

“Chiêm Thủ phụ? Sao hắn lại đến đây?”

“Không phải có chuyện gì chứ?”

Trường Đạo quán cũng không phải là nơi nổi danh gì, nhưng thỉnh thoảng cũng có quý nhân đến viếng.

Sự xuất hiện đột ngột của vị quan quyền lực nhất trong triều lại khiến cho mọi người cảm thấy lo lắng.

Hơn nữa, sau khi Hoàng Đế đăng cơ, mọi chuyện trên dưới triều đình đều giao cho Chiêm Thủ phụ xử lý, quyền dưới một người nhưng trên vạn người.

Lúc này quán chủ đã nghe tin ra ngoài nghênh đón, vội vàng tiếng lên, lo lắng chào hỏi rồi mời Thủ phụ đại nhân vào.

Lúc hai người nói chuyện vẫn ôn hòa, không có vẻ gì là đang khó xử.

Những người xung quanh trông không thể đoán ra được gì. Chẳng lẽ cũng là tới xem lập đàn cầu khấn?

Chờ hai người đi vào, đám người tụ tập trước cửa cũng tản ra xung quanh.

Trong lòng Giang Gia Nhiễm thầm nghĩ, loại người này thoạt nhìn rất khó đối phó, sau này phải cách xa ra một chút.

Vì Chiêm Thủ phụ đến, toàn bộ đạo quán đều cảm thấy hết sức áp lực. Nhưng hắn ở lại không lâu, chỉ uống mỗi chén trà nhỏ đã được quán chủ đưa tiễn rời bước.

Có đạo sĩ tò mò bước lên hỏi quán chủ: “Thủ phụ đại nhân nói gì thế?”

Quán chủ nhăn mày, không biết suy nghĩ cái gì, lắc đầu: “Chưa nói gì cả.”

Thật sự chưa nói gì. Chỉ uống mỗi chén trà nhỏ, nói mình đi ngang qua, thấy nơi này thật náo nhiệt nên vào xem thử.

Là vậy à. Nếu đã không có việc gì thì ai làm việc đó, người ở lại nên ở lại, người muốn đi thì rời đi.

Ngọc Nhi cùng Xuân Chi đi theo tiểu đạo sĩ, mang về rất nhiều trái cây và rau quả, các nàng đem để lên xe trước.

Phương Tề còn bận việc trong đạo quán, bảo nàng cứ tự nhiên rồi cũng rời đi.

Giang Gia Nhiễm đi dạo quanh đạo quán một vòng, bất tri bất giác đi tới cửa sau của đạo quán. Nàng tìm một đạo sĩ hỏi chuyện, người nọ nói từ đây đi ra ngoài, trèo lên trên một đoạn nữa sẽ tới sau núi. Sau khi vòng qua một sườn đồi thấp, thì sẽ thấy một thác nước lớn.

Dù sao nàng cũng đi một vòng đạo quán rồi, thấy phong cảnh sau núi có vẻ đẹp hơn, Giang Gia Nhiễm liền cất bước đến sau núi tản bộ.

Không giống con dốc đã được đẽo bằng phẳng ở phía trước, lại có thềm đá. Đường phía sau núi vẫn còn nguyên sơ.

Nhưng cảnh sắc động lòng người, không khí ngọt ngào, khiến tâm tình người ta thoải mái.

Đi chừng mười lăm phút, lại vòng thêm mấy con dốc, Giang Gia Nhiễm thật sự nghe thấy tiếng nước chảy.

Lần theo âm thanh, trước mắt là một con sông rộng lớn. Đầu xa kia nối với một ngọn thác lớn, dòng thác đổ ào ào tạo nên tiếng xào xạc, dòng suối dẫn xuống núi vừa rộng vừa chảy gấp.

Vừa lúc Giang Gia Nhiễm thấy trên người có mồ hôi, liền ngồi xổm bên sông rửa tay. Phong cảnh trong xanh, ngọt ngào, nàng ngạc nhiên thích thú khi nhìn thấy những con cá mập mạp chắc nịch.

Cũng không biết cá được nuôi bao nhiêu năm, vừa to vừa béo, bơi lội tung tăng dưới nước, nhìn rất tươi ngon.

Giang Gia Nhiễm đứng dậy nhìn sang bên cạnh, bẻ một cành cây cứng chắc, một đầu mài vào đá để bắt cá.

Không ngờ cá này béo như vậy mà rất linh hoạt, nàng thử xiên vài lần, nhưng chỉ với cành cây đơn sơ, cuối cùng không thu hoạch được gì.

Không có công cụ thật bất tiện! Dùng lưới đánh cá là chắc ăn nhất.

Giang Gia Nhiễm cảm thấy mình hơi buồn cười, đâu phải ai ở cổ đại cũng dùng tay không xiên cá đâu, nàng lại không phải cao thủ. Nhưng có phải những người như Ứng Chiếu Lâu, dùng chiếc lá phi một cái thôi cá cũng chết? Hoặc là cá sẽ tự nhảy vào bờ luôn?

Giang Gia Nhiễm dựa vào cây sào nghĩ đông nghĩ tây, bỗng nhiên nhìn thấy gì phía trước, hai mắt trừng to.

Thứ gì đó rơi từ trên thác nước xuống.

Không đúng, là người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play