Bãi tha ma vốn là nơi vứt bỏ những người chết không có chỗ chôn cất. Đây là một nơi không có người cố tình dựng lên, tất nhiên là không có con đường nào tốt đẹp để đi.
Nghe người bán hàng rong nói nó nằm ở trên sườn núi, theo hướng này đi cũng không quá xa. Giang Gia Nhiễm nghĩ chắc hẳn cũng sắp tới rồi.
Cả một buổi tối nhìn ánh sáng của đèn lồng, hiện tại nàng có chút không quen khi đi trong rừng núi tăm tối như vậy.
Trên đầu có ánh trăng chiếu xuống nhưng không quá rõ ràng, Giang Gia Nhiễm bị bụi cây vướng ngã hai lần, cho nên nàng nhặt một nhánh cây chọc chọc gõ gõ ở phía trước rồi mới đi tiếp.
Nếu ai đó nghe thấy động tĩnh của nàng, đoán chừng sẽ cho rằng gặp phải quỷ.
Giang Gia Nhiễm đi một đoạn rồi dừng lại, ngửi được trong không khí có mùi hôi thối bị gió lùa tới.
Trị số trong hệ thống cũng đang tăng dần lên.
Nàng điều chỉnh phương hướng sau đó mới tiếp tục đi, cho đến khi nhìn thấy phía trước có một ngọn đồi nàng mới thở ra một hơi. Chính là nơi này rồi.
Kỳ thật lúc Giang Gia Nhiễm vừa mới lên leo lên một đoạn dốc núi, nàng đã muốn quay đầu lại không đi nữa. Thầm nghĩ đầu mình bị nước vào, trời đã tối như vậy còn chui đến nơi chôn người chết.
Từ lúc xuyên qua đến giờ, nàng chủ yếu là ở trong sân viện, hôm nay đi bộ lâu như vậy, lại còn leo núi khiến hai chân mỏi muốn chết.
Ngay từ đầu, nàng đoán rằng ở gần bãi tha ma sẽ càng nhanh chóng hấp thu được nhiều năng lượng. Đến khi tới nơi, các trị số nhảy lên liên tục cho thấy rằng suy đoán của nàng là đúng. Cảm giác eo và chân không còn quá đau nhức.
Có làm thì mới có ăn, đây mới là chân lí.
Nương theo ánh trăng, Giang Gia Nhiễm nhìn thấy một tảng đá vừa cao vừa to, nàng cúi xuống phủi bụi rồi ngồi xuống.
Hệ thống đang bận rộn, nàng không có việc gì làm nên ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Tìm được một nơi có nhiều năng lượng không quá dễ dàng, việc này khiến nàng có chút vui mừng, nhưng cũng có chút buồn bã.
Cái nơi trống trải không người, đầy mùi ẩm ướt và thối nát này đã kéo nàng về quá khứ trong chốc lát. Không biết chính mình đã phân tâm bao lâu, Giang Gia Nhiễm liếc nhìn hệ thống một cái.
Tốt rồi, mạng nhỏ của Giang Tần được cứu rồi.
Lại đợi một lúc, thuốc tạm trì hoãn chứng bệnh của tổ mẫu cũng đã lấy đủ, nhìn qua trị số vẫn còn có dư.
Đêm nay thu hoạch rất khá, nhưng Giang Gia Nhiễm lại cảm thấy dường như mình đã quên mất điều gì đó.
Nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên nàng than nhỏ một tiếng rồi đem nhánh cây dò đường trong tay bẻ gãy.
Phải rồi! Quên mất Lật Nhi.
Vừa lúc nàng bẻ gãy nhánh cây, sau lưng đột nhiên có tiếng động vang lên. Tiếng động này đặc biệt rõ ràng giữa núi rừng vắng lặng.
Giang Gia Nhiễm nghe được động tĩnh thì quay đầu nhìn lại, nàng chỉ nhìn thấy có thứ gì đó đang lờ mờ chuyển động. Trong nháy mắt, cả người nàng căng cứng, lông tơ đều dựng đứng lên.
Đó là cái gì! Đầu óc nhất thời ngưng hoạt động, đừng nói là thế giới này có quỷ nhé?
Không phải quỷ, bóng đen kia là con người, người này thấy Giang Gia Nhiễm thì bị dọa đến mức suýt chút nữa không đứng vững.
Cho dù là ai, vào ban đêm, khi ở bãi tha ma nhìn thấy một người ngồi bất động trên tảng đá đều sẽ bị dọa sợ chết khiếp.
Hai người đều bị đối phương dọa đến mất hồn, một lúc sau mới phát hiện ra đối diện là người sống, lúc này mới đưa tay lên đè lại trái tim đang nhảy bang bang trong lồng ngực.
“Ngươi là ai? Khuya như vậy còn chạy đến đây dọa người khác.” Giang Gia Nhiễm hỏi, nhưng nghĩ lại, hình như nàng không đủ tư cách để nói ra lời này.
Người bên kia dường như cũng muốn hỏi câu này, kết quả lại bị đoạt trước. Hắn trầm mặc đi về phía nàng.
Sau khi hắn tới gần, nhờ vào ánh trăng Giang Gia Nhiễm mới phát hiện ra người này là người quen.
“Thì ra là ngươi, đạo trưởng.”
Đạo trưởng hơi sững sờ, bởi vì đối diện mặc nam trang, nhìn qua lại mấy lần mới nhận ra nàng.
Là người trên phố hôm đó, thực sự là quá … tình cờ.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, lại đột nhiên muốn cười, bầu không khí bởi vậy mà trở nên dịu hơn một chút.
Đạo trưởng bất đắc dĩ nói: "Vị phu nhân này, ngươi ở chỗ này làm chi?"
"Ta bị lạc đường. Đi một lúc lâu thì mỏi chân quá, lúc này mới ngồi xuống nghỉ ngơi. Đạo trưởng cũng đi lạc sao?"
"Không phải."
Sau khi nghe hắn giải thích, Giang Gia Nhiễm mới biết nguyên lai hắn tên là Phương Tề, là đạo sĩ của đạo quan trên núi này.
Những người chết bị vứt ở nơi này đều không có người thân đến xem, điều này thật sự rất đáng thương.
Phương Tề thấy bọn họ như vậy thì không đành lòng, cho nên cách một đoạn thời gian sẽ đến đây giúp bọn họ chôn cất, cũng coi như giúp bọn họ xuống mồ vì an.
Hắn vừa mới chôn cất ở bên kia xong, lúc đi đến đây thì đuốc lửa bị gió thổi tắt, ngay sau đó lại nghe thấy động tĩnh của nàng mới bị dọa sợ.
Giang Gia Nhiễm không ngờ tới nguyên nhân này, nhìn Phương Tề lại cảm giác toàn thân hắn như có ánh sáng bao phủ. Thầm nghĩ đạo trưởng này là một người tốt.
"Nhưng trời muộn như thế này..."
"Mấy ngày nay đạo quan hơi bận. Ban ngày ta lại không có thời gian, nên chỉ đành đến đây vào buổi tối." Phương Tề cúi người nhặt ngọn đuốc vừa nãy làm rơi, thắp sáng nó một lần nữa.
Xung quanh bỗng trở nên sáng hơn.
Núi Trường Sơn đối với hắn rất quen thuộc, hắn thường đi lại nơi này và phụ cận nên rất rõ đường đi, ban ngày hay ban đêm đều không có gì khác biệt, ai ngờ lại bị nàng dọa cho chết khiếp.
Nhưng bình thường cũng không có ai đến đây ngồi phát ngốc trên tảng đá vào buổi tối cả.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi xuống núi.”
Phương Tề vừa dẫn đường vừa hỏi: “Tại sao ngươi lại lạc vào đây một mình?”
Làm sao mà nàng có thể trả lời rằng mình cố ý chạy đến nơi này được.
“Ban đầu ta và người nhà đang xem lễ hội đèn, nhưng do người quá nhiều khiến ta và đệ đệ lạc nhau. Hỏi thăm một lúc lâu, có người nói đệ của ta đi ra khỏi thành nên ta cũng chạy tới đây. Ai ngờ đi vào núi rừng lại bị mất phương hướng…”
Phương Tề gật gật đầu, đến một nơi xa lạ vào buổi tối rất dễ bị lạc đường.
“Đệ đệ ngươi sẽ không có ở đây, có lẽ người chỉ đường nhìn nhầm rồi.”
Trẻ nhỏ sợ bóng tối, không thể nào chạy đến đây một mình.
“Nghĩ cũng đúng.” Giang Gia Nhiễm gãi gãi mặt, có chút xấu hổ vì đã nói dối.
Bãi tha ma cách chân núi không xa, Phương Tề dẫn đầu đi vài vòng liền tìm được đường núi, còn có thể nhìn thấy ánh sáng phát ra từ dưới chân núi.
Phương Tề bận tâm đến nàng nên đi phía trước không quá nhanh, nghĩ ngợi một lát lại khen: “Phu nhân gan lớn thật.”
Nếu là người khác, nếu đi lạc vào chỗ như thế này đã sớm chạy ra, làm sao còn dám ngồi nghỉ ngơi ở nơi này chứ.
Giang Gia Nhiễm cười nói: “Do chân của mỏi quá rồi, muốn chạy đi cũng không được.”
Có thềm đá nên đi dễ dàng hơn rất nhiều, mới đảo mắt một cái đã thấy xuống núi.
Thì ra Thảo Đường nằm dưới chân núi, ánh sáng mà nàng thấy ban nãy được phát ra từ nơi này.
Giang Gia Nhiễm nhìn thấy bóng người ở cửa Thảo Đường thì khẽ nhướng mày. Không ngờ lại có thể khéo đến như vậy.
Nghiêm Phỉ quay đầu qua, nhìn thấy Giang Gia Nhiễm xuất hiện ở nơi này cũng cảm thấy rất kinh ngạc,.
Lúc này, có người từ bên trong đi ra, nhìn thấy Phương Tề liền mỉm cười chào hỏi: “Phương Tề đạo trưởng!”
Sau đó liền nói với Nghiêm Phỉ: “Đây là Phương Tề đạo trưởng, Thảo Đường chính là Phương đạo trưởng cho chúng ta tá túc.”
Phương Tề lắc đầu: “Thảo Đường cũng chỉ là đạo quan mà thôi.”
Chỉ là sau này ít ai dùng đến nên vẫn để trống ở đó. Hiện tại kinh thành có rất nhiều thí sinh, hắn liền nghĩ đến việc cho bọn họ mượn dùng.
Học sinh nọ cười nói: “Đó cũng là do Phương đạo trưởng có lòng tốt.”
Phương Tề bị mọi người liên tục cảm tạ thì thấy không được tự nhiên, hắn nghiêm túc nói: “Cũng không phải là ở không. Nhớ rõ chép sách để lại cho ta là được.”
“Đương nhiên, chờ lần này đề danh nhập sĩ, về sau Phương đạo trưởng muốn sách gì ta đều đưa tới cho ngươi.”
"Vậy chúc mừng ngươi trước."
Nghiêm Phỉ cùng với một học sinh khác vừa đến cũng cảm ơn Phương Tề. Hắn nghi hoặc sao Giang Gia Nhiễm lại tới đây. Sau biết được nàng bị lạc đường thì cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Phương Tề nghĩ muộn thêm một chút nữa là cửa thành sẽ đóng, vì vậy không ở Thảo Đường lâu mà cùng Giang Gia Nhiễm đi rồi.
Đợi lúc hai người đi xa, Giang Gia Nhiễm nhìn lại Thảo Đường đã càng ngày càng nhỏ mới nói: "Phía trước ở hội đèn lồng ta có nghe họ nhắc tới Thảo Đường. Nghĩ đến việc trên đời này có rất nhiều người tốt, không ngờ lại là đạo trưởng.”
Phương Tề cảm thấy đây cũng không tính là cái gì lòng tốt, thấy khó khăn nên giúp một tay mà thôi.
"Thật ra ta rất hâm mộ bọn họ vì có thể làm thư sinh. Về sau nhập sĩ làm quan còn có thể làm việc lớn giúp đỡ dân chúng."
Giang Gia Nhiễm đi nhanh hai bước cùng hắn đi song song, nhìn hắn nói: "Ngươi cũng có thể mà."
Phương Tề mỉm cười lắc đầu: "Ta chỉ là một tiểu đạo sĩ. Bình thường đọc sách nhiều hơn một chút là được rồi.”
Trong lúc trò chuyện, cả hai đã trở lại trong thành. Phương Tề đang định hỏi về việc tìm kiếm đệ đệ, thì Giang Gia Nhiễm giống như nghe thấy giọng nói của Lật Nhi.
Nàng ngẩng đầu lên thì quả nhiên nhìn thấy Lật Nhi đang chạy về phía mình.
“Tẩu tẩu!” Lật Nhi chạy đến kéo tay áo nàng, trên mặt lộ vẻ lo lắng, nhưng chỉ một lúc lại trở nên vui sướng vì đã tìm được người: “Tẩu tẩu, tẩu đã ở đâu vậy? Ta tìm tẩu thật là lâu.”
Ngọc Nhi đi theo phía sau, rốt cuộc cũng tìm được thiếu phu nhân rồi, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Giang Gia Nhiễm nhìn Lật Nhi đang kéo tay áo nàng, miệng thì luyên thuyên không ngừng: "Người thật là nhiều quá, ta lại nhỏ bé như vậy, bị che một cái liền nhìn không thấy ngươi."
"Hội đèn lồng còn có nhiều người hơn.... "
"Ta lo chết mất."
Nàng bất đắc dĩ xoa xoa trán.
Sao nhìn Lật Nhi giống như là phụ huynh, còn nàng mới là đứa trẻ đi lạc.
Phương Tề đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà cười.
Giang Gia Nhiễm kéo Lật Nhi xoay người lại, đối đạo trưởng nói: “Cám ơn Phương đạo trưởng, hôm khác ta sẽ đến cảm tạ.”
Phương Tề xua tay, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần.
"Nếu có thời gian thì ghé lại đạo quan chơi, ngay trên núi Trường Sơn."
Đạo quan tuy không lớn lắm, nhưng mới sửa chữa tháng trước, nhìn cũng thật không tồi. Đang nói, hắn lại nghĩ tới chuyện gì đó: "Đúng rồi, mùng ba tháng sau có tế lễ. Khả năng phu nhân sẽ thấy nó hơi rườm rà, nhưng lúc đó dưới chân núi sẽ có chợ hội chùa, cũng rất náo nhiệt.”
Giang Gia Nhiễm mỉm cười gật gật đầu.
Sau khi Phương Tề rời đi, thời gian không còn sớm, hội đèn lồng cũng đã tản đi gần hết, lúc này Giang Gia Nhiễm mới cùng Lật Nhi ngồi xe trở về phủ.
Tuy rằng giữa chừng bị lạc nhau, nhưng ra ngoài chơi một đêm vẫn khiến Lật Nhi rất hưng phấn.
“Người đó là ai?”
“Tình cờ gặp một vị đạo trưởng.”
“Tẩu tẩu, sao tẩu đi xa như vậy? Ta còn nhờ người đi tìm tẩu về.”
Giang Gia Nhiễm đang vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, nghe hắn nói vậy thì hướng xung quanh tìm tòi, nhưng vẫn không nhìn thấy bất kỳ người đặc biệt nào.
Nàng không hỏi người trong miệng Lật Nhi là ai, có thể giúp Lật Nhi tìm đến cửa thành đương nhiên không phải người qua đường.
Giống như nàng suy nghĩ, chỉ cần Lật Nhi đi ra ngoài đều sẽ có người đi theo.
“Lật Nhi đi xem tháp đèn lồng rồi?”
Lật Nhi gật đầu, nói chính mình khi nào thì đến tháp đèn lồng, lúc này mới biết thì ra lúc ấy nàng đã đi ra ngoài, bỏ lỡ rồi.
Xe ngựa khẽ lắc lư, chẳng mấy chốc đã cách Ứng phủ không xa, bên trong xe ngựa một lớn một nhỏ vẫn còn đang nói chuyện.
"Tháp đèn lồng có đẹp không? Ta không có gạt tẩu đúng không?!"
"Thật sự rất đẹp. A, đèn của ngươi vẫn còn, của ta bị ném rớt từ hồi nào rồi."
"Tẩu tẩu, cho tẩu đèn của ta này."
"Ta mới không tranh đồ của con nít đâu. Ta lại mua cho chính mình một cái. Ngọc Nhi."
"Thiếu phu nhân, nô tỳ liền đi mua nó, xa phu dừng xe!"
…………………
Vừa về phủ, Lật Nhi liền chạy về căn phòng nhỏ của mình.
Chơi cả đêm đã đổ một thân mồ hôi, hắn hô to gọi Thạch Phong, Thạch Phong thúc liền chạy qua giúp hắn nấu nước nóng.
“Thạch Phong thúc, ca ca đâu?”
“Môn chủ ngủ rồi.”
“Ồ.” Lật Nhi gật gật đầu, giọng nói lập tức nhỏ lại. Hắn suy nghĩ một chút, chạy đến lấy ngọn đèn trên bàn đưa cho Thạch Phong, “Thạch Phong thúc, cái này cho hắn, ngươi giúp ta treo ở trong phòng hắn.”
Trên đường trở về, lúc tẩu tẩu mua đèn cũng mua cho hắn một cái. Hắn rất hào phóng, cho nên cái này sẽ tặng cho huynh trưởng.
Thạch Phong tiếp nhận nó, hối Lật Nhi đi tắm rồi ngủ sớm. Cậu nhóc gật đầu lia lịa.
Nhưng qua một lúc lâu, Thạch Phong đi ngang qua vẫn phát hiện trong phòng Lật Nhi vẫn còn sáng đèn, bên trong lại không có tiếng động.
Sao lại tắm lâu như thế?
Thạch Phong đang định đi xem xét, trong sân đột nhiên có thêm một người, hắn nhìn sang: “Môn chủ đã trở lại.”
Ứng Chiếu Lâu gật đầu, bước tới đẩy cửa phòng của Lật Nhi.
Vừa nhìn liền thấy Lật Nhi mới tắm xong đang nằm ngủ gục trên bàn.
Thật là yếu đuối, chỉ là chơi đùa cũng có thể khiến bản thân vừa mệt vừa buồn ngủ như thế này.
Ứng Chiếu Lâu bước tới, động tác nhẹ nhàng, sửa sang lại quần áo của Lật Nhi, sau đó đem người ôm lên.
Cậu nhóc theo bản năng ôm lấy hắn, còn nhoẻn miệng cười làm nước miếng rơi ra ngoài, lẩm bẩm lầm bầm gọi tẩu tẩu. Trong mắt Ứng Chiếu Lâu lộ ra ghét bỏ, sợ bị nước miếng của hắn dính đến.
Thạch Phong cười khẽ nói: “Hiếm khi thấy Lật Nhi chơi vui như vậy.”
Ứng Chiếu Lâu bế Lật Nhi đang ngủ lên giường, khi hắn đi ra, ánh mắt vô thức liếc về hướng sân bên cạnh.
Đột nhiên có chút để ý.
………….....
Giang Gia Nhiễm lần thứ hai bị Giang đại phu nhân ồn ào đánh thức. Nàng bước ra khỏi phòng, liếc thấy bầu trời đã hừng sáng, đưa tay lên xoa xoa giữa mày.
Hôm qua vừa đi hội đèn vừa phải leo núi, thân thể quá mệt, lúc về mới nằm xuống đã lăn ra ngủ.
Có vẻ bình thường vẫn cần tập luyện nhiều hơn.
Bệnh tình của Giang Tần đến dữ dội khiến Giang đại phu nhân trông hốc hác hẳn ra. Vừa nhìn thấy Giang Gia Nhiễm liền nắm lấy tay nàng, nơi nào thấy được sự ngang ngược ở Giang phủ nữa.
Bà ta cũng không còn cách nào nên mới sáng sớm đã tới, đại phu đều nói tình huống của hắn tùy lúc đều có thể phát bệnh.
Giang Gia Nhiễm lấy ra hai lọ thuốc từ trong lòng ngực. Một lọ thoa ngoài da, một lọ uống. Nhưng nàng không có trực tiếp đưa cho bà ta, mà hỏi: “Thứ ta muốn đâu?”
“Trang sức ngươi muốn ta đã lục tung khắp phủ, nhưng thật sự tìm không ra. Hay là ta tìm người tới làm một cái giống hệt như vậy đưa ngươi? ”
Giang Gia Ngôn nhìn bà ta, nhìn dáng vẻ của vị mẹ nuôi này không giống với giả bộ. Chỉ là một kiện trang sức nho nhỏ, không có cũng không sao.
“Không tìm được thì thôi.”
Nàng vốn tưởng là bị phu nhân lấy đi rồi, thì ra là rớt mất. Nó giống như một mặt dây chuyền bằng ngọc mà nàng đã đeo từ khi còn nhỏ, lớn lên lại không biết để nó ở đâu, tuy rằng thật tiếc, nhưng mất rồi thì thôi vậy.
Đại phu nhân còn tưởng nàng từ chối không đưa thuốc, nhìn chằm chằm thuốc trong tay sợ nàng cất đi, lo lắng bắt lấy cổ tay nàng.
"Chờ đã! Trừ cái này ngươi còn muốn gì nữa? Ta đã biết thuốc của ngươi từ đâu đến, xác thực có thể cứu mạng con trai ta. Ngươi muốn gì cứ nói thẳng ra là được, có thể ta đều đưa cho ngươi."
Giang Gia Nhiễm nghe xong thì tò mò hỏi: “Ngươi biết thuốc của ta lấy từ đâu ra?”
Chẳng lẽ là tin thuốc của nàng là tiên đan diệu dược lấy từ thiên giới?
Lão phu nhân trịnh trọng nhìn chằm chằm nàng, làm cho Giang Gia Nhiễm cũng phải trở nên nghiêm túc.
Bà ta gật đầu: "Là từ vị danh y tiên sinh mà phụ thân quen biết phải không? Am hiểu dược lí, tinh thông kỳ hoàng chi thuật."
Bất kể thuốc này là do vị danh y kia cho, hoặc là do Giang Gia Nhiễm mời thầy thuốc chế ra, tóm lại thuốc lần trước nàng đưa cho Giang Tần uống đã lui sốt.
Hiện tại biết rõ hiệu quả của thuốc, thì càng không thể khiến hai lọ thuốc này bị Giang Gia Nhiễm cất đi.
Giang Gia Nhiễm chớp chớp mắt, một bên nhớ lại một bên suy nghĩ, Giang lão thái gia còn nhận thức được danh y?
Vị nào? Chẳng lẽ cùng một cái tiên cung với nàng?
Editor: Sr mn, dạo này bận quá nên mỗi ngày chỉ edit được vài chữ T.T
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT