Tiêu Vĩnh Thụy cất kỹ mấy lá thư đi, tâm tình tươi tắn hẳn lên. Cậu cứ có cảm giác cơ thể mình suy yếu, nhưng nghĩ lại cứ ăn rồi ngủ không suy yếu mới lạ. Cho nên cậu quyết định đi dạo ngoài Ngự Hoa Viên một chút cho khỏe người.
"Tiểu Hoa Tiểu Đào, chúng ta ra Ngự Hoa Viên chơi thôi." Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ thông báo.
Chân chưa bước ra khỏi Bảo Linh cung đã bị hai thị vệ chặn lại, giọng điệu ân cần, "Vương gia, người muốn đi đâu?"
Tiêu Vĩnh Thụy nhíu mày, nói "Bổn vương muốn đi đâu các ngươi quản được chắc? Mau tránh ra!"
Hai thị vệ vẫn đứng sừng sững.
"Các ngươi dám trái lệnh bổn vương?" Tiêu Vĩnh Thụy gằn giọng.
Hai thị vệ đó đồng loạt quỳ xuống, "Xin Vương gia tha mạng, chúng nô tài phải được lệnh của Hoàng thượng mới dám tránh ra cho ngài đi."
Tâm tình vui vẻ bay biến, Tiêu Vĩnh Thụy thở dài nói, "Vậy ngươi đi thông báo hoàng huynh đi, ta ở đây đợi."
Hai thị vệ vâng dạ chạy đi.
Tiêu Vĩnh Thụy thầm nghĩ, hoàng huynh thật là, cậu có phải còn nhỏ đâu mà phải xin rồi mới được đi chơi. Huống chi đây lại là Ngự Hoa Viên trong Hoàng cung!
Thật kỳ lạ.
Trên điện Bàn Long, chúng triều thần nghị sự vô cùng căng thẳng, thái giám tổng quản đi đến bên tai hoàng thượng nói nhỏ.
"Hoàng thượng, Vương gia muốn đi đến Ngự Hoa Viên."
Anh nhìn triều thần rồi khẽ nói, "Ngự Hoa Viên có ai ở đó thì đuổi hết đi, không thể để ai gặp Thụy Thụy."
"Vâng."
Tiêu Vĩnh Thụy nghe được tin Hoàng thượng cho phép, cậu nghênh ngang đi ra, trong lòng âm ỉ tức giận.
Trong Ngự Hoa Viên, Tiêu Vĩnh Thụy đi qua đi lại, tìm ra những con đường trong trí nhớ. Đi chút đã mệt mỏi, Tiêu Vĩnh Thụy bỗng dưng rất buồn ngủ, phía trước có cái đình, cậu đi đến đó, sai người mang đến cái sạp nằm ngủ hôm qua, đánh một giấc.
Cậu bị ồn tỉnh, mấy nhóc con không biết ở chỗ nào chạy đến, chơi đùa gần chỗ cậu nằm ngủ. Một thái giám nổi giận đi tới, xua đuổi chúng đi, Tiêu Vĩnh Thụy ngăn cản.
"Khoan, trẻ con à? Để chúng nó chơi đi, đuổi đi làm gì."
Thái giám cung kính nói, "Vương gia, nô tài sợ chúng phá giấc ngủ của ngài."
"Không sao." Tiêu Vĩnh Thụy đứng dậy, vươn vai mệt mỏi, cậu vẫn còn hơi buồn ngủ. Lững thững đi đến chỗ tụi nhỏ, "Ngươi có thể rời đi được rồi."
Thái giám cung kính nói, "Vâng, nô tài đã biết."
Sau khi thái giám rời đi, tụi nhỏ liền ồn ào vui mừng. Có bốn đứa nhóc khoảng bốn, năm tuổi, ai cũng gấm vóc lụa là, chắc hẳn thân phận vô cùng cao quý.
"Ca ca xinh đẹp, cảm ơn ca ca giúp đỡ ạ." Một cậu bé mập mạp nói, "Ta là Nhị hoàng tử, Tiêu Gia Minh."
Tiêu Vĩnh Thụy nhéo má nhóc con, "Gia Minh hả?" Cậu thầm cảm thán, Gia Minh lúc trước mới hai, ba tuổi, còn bé tí, giờ mập mạp thấy rõ, chắc chắn là được chăm sóc tốt lắm.
"Ta...ta là thư đồng của Nhị hoàng tử, Lý Vinh." Cậu bé đứng sau Tiêu Gia Minh nói.
"Ta là Nhị công chúa, Tiêu Gia Kỳ. Ngươi là ai vậy? Nhìn lạ mặt quá." Cô bé mặc váy hồng nói. "Còn đây là nha hoàn ta mời thu, gọi là A Nhã." Cô bé chỉ tay về một bé gái ăn mặc đơn giản hơn một chút, nói.
"Ta ư? Ta là ca ca xinh đẹp." Tiêu Vĩnh Thụy nói.
"Ca ca xinh đẹp, ngươi tên gì vậy?" Tụi nhỏ nhao nhao hỏi.
"Thụy Thụy."
"Ngươi từ đâu đến?" Nhị công chúa hỏi.
"Ta từ xưa đã ở đây mà. Mẫu phi của Kỳ Kỳ là ai thế nhỉ, có thể sinh ra một cô vé đáng yêu thế này chắc cũng phải xinh đẹp lắm." Tiêu Vĩnh Thụy xoa đầu Tiêu Gia Kỳ
"Mẫu phi của ta quả thật vô cùng xinh đẹp, Ngọc phi nương nương."
Ngọc phi nương nương? Là ai thế nhỉ? Cậu hồi trước không rành chuyện trong hậu cung của Tiêu Vĩnh Ngôn nên chỉ biết mỗi Hoàng hậu và Hoàng quý phi.
Tiêu Gia Minh khinh thường nói, "Mẫu phi của ngươi sao cao quý bằng mẫu phi của ta, mẫu phi của ta là Hoàng quý phi đó!"
"Ngươi! Còn vênh váo nữa ta đánh ngươi bây giờ!" Nhị công chúa nổi giận.
"Ngon thì nhào vô! Bố đây chả sợ ai." Nhị hoàng tử sắn tay áo.
"Đừng đừng, chuyện gì cũng phải từ từ giải quyết." Tiêu Vĩnh Thụy cản hai đứa sắp sửa đánh nhau lại.
"Hừ! Đồ béo ú!" Nhị công chúa quay mặt nói.
"Đồ cọp mẹ!" Tiêu Gia Minh không thua kém gì cãi lại.
"Ngươi nói ai cọp mẹ?" Tiêu Gia Kỳ tức giận nói.
"Ngừng! Đủ rồi!" Tiêu Vĩnh Thụy sầm mặt. Thấy tụi nhỏ giật mình hoảng sợ, cậu áy náy nói, "Không nên đánh nhau, phụ hoàng các ngươi biết được sẽ rất tức giận."
"Chúng ta không ai mách lẻo thì sẽ không bị phạt, ca ca cũng không được nói đâu đấy." Nhị công chúa nói.
"Ta không nói đâu." Tiêu Vĩnh Thụy cười hì hì, "Sao không thấy Đại hoàng tử và Đại công chúa đâu nhỉ?"
Nhị công chúa bỗng nhiên nhảy lên, che miệng cậu lại, giọng điệu bí hiểm nói, "Cấm kỵ cấm kỵ! Ngươi đừng nên nhắc đến hai người đó!"
Tiêu Vĩnh Thụy nhíu mày, hỏi "Sao lại không được nhắc?"
Nhị công chúa gãi đầu, "Ta cũng không biết, nhưng mẫu phi nói là không được nhắc đến hai người đó, càng không được chơi chung! Mẫu phi mà biết sẽ đánh đòn."
Tiêu Vĩnh Thụy trầm mặc, khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng một loạt nghi vấn tràn ra, rối như tơ vò. Cậu không tiện đề cập đến liền gác lại, chuyên tâm chơi cùng tụi nhỏ.
Chơi được một lúc Tiêu Vĩnh Thụy liền buồn ngủ, cả người muốn nhuyễn ra. Cậu nghĩ là do đói bụng bèn bảo Tiểu Đào lấy chút thức ăn nhẹ. Tiểu Đào tuân lệnh đi chuẩn bị, cậu ta mang lên một bát chè hạt sen. Tiêu Vĩnh Thụy thích đồ ngọt, đang vui vẻ ăn thì nhớ ra bảo cậu ta bưng thêm vài bát cho mấy đứa trẻ cùng ăn. Tiểu Đào nghe vậy liền nói.
"Nô tài đã chuẩn bị chút bánh ngọt cho công chúa và hoàng tử rồi ạ."
"Tốt lắm."
Không ăn còn đỡ, ăn xong cơn buồn ngủ trùng kích còn dữ dằng hơn. Cậu ngáp liên tục vài cái, đứng dậy vươn vai rảo bước đi về. Nhưng vừa mới đứng lên, hai chân Tiêu Vĩnh Thụy mềm nhũn, cậu lảo đảo ngã. Tiểu Đào nhanh tay lẹ mắt chạy đến đỡ cậu, "Vương gia ngài cẩn thận!"
Tiêu Vĩnh Thụy ngơ ngác, "Ta bị sao vậy?"
Tiểu Đào ngẫm nghĩ, nói "Có lẽ ngài giữ nguyên một tư thế lâu nên chân bị tê, để nô tài sai người mang kiệu đến."
Tiêu Vĩnh Thụy gật đầu không nói gì, ngồi xuống khẽ đấm chân của mình chờ kiệu đến.
Cậu rõ ràng không bị tê chân!
Kiệu đến Ngự Hoa Viên, Tiêu Vĩnh Thụy lưu luyến tạm biệt mấy đứa nhóc rồi được Tiểu Đào và Tiểu Hoa cẩn thận dìu lên. Một đường không nói chuyện, về đến Bảo Linh cung thì lập tức trèo lên giường đánh một giấc đến tối.
Tiêu Vĩnh Ngôn dạo gần đây mỗi buổi tối đều ghé qua Bảo Linh cung. Tiêu Vĩnh Thụy thấy hoàng huynh đến chơi thì vui vẻ ra mặt, khổ nỗi dạo gần đây cậu rất hay buồn ngủ. Nằm xuống liền ngủ được, không còn dư hơi sức bồi chuyện với hoàng huynh.
Tiêu Vĩnh Ngôn cũng không trách, còn luôn ân cần hỏi han cậu ăn uống thế nào, hằng ngày làm những việc gì. Tiêu Vĩnh Thụy cái đáp cái không, bỗng nhiên cậu nhớ đến chuyện Nhị công chúa nói.
"Hoàng huynh, hai đứa nhóc của hoàng tẩu nay vẫn khỏe chứ?"
Tiêu Vĩnh Ngôn gật đầu, "Vẫn tốt. Nhưng... haizz"
"Hoàng huynh buồn phiền chuyện gì ư?" Tiêu Vĩnh Thụy hỏi.
"Cũng không có gì, là do khi trước trẫm bận bịu, không đủ thời gian quan tâm hai hoàng nhi đó. Nên chúng có vẻ xa cách với trẫm, luôn quấn lấy mẫu hậu và nhà ngoại. Hiện giờ tụi nhỏ đang ở trong phủ Trấn Quốc công."
Trấn Quốc công là nhà ngoại của hoàng hậu, thế lực vô cùng mạnh, và đặc biệt trung thành với Hoàng thượng.
"Hiện giờ trong triều bất ổn, để chúng ở đó trẫm cũng an tâm phần nào." Tiêu Vĩnh Ngôn khẽ nói.
Tiêu Vĩnh Thụy đồng cảm, hỏi tiếp, "Sao đệ lại nghe Kỳ Kỳ bảo là không được nhắc đến Đại công chúa và Đại hoàng tử, đó là cấm kỵ. Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiêu Vĩnh Ngôn giật mình, khẽ nhíu mày, "Không có chuyện gì đâu, chỉ là chút chuyện ở Hậu cung. Một vài phi tần nổi tâm đố kỵ nên không cho con mình tiếp cận thôi, chuyện này để trẫm xử lý, đệ đừng suy nghĩ nhiều."
"Vâng." Tiêu Vĩnh Thụy nói, "Trẻ nhỏ vô tri, huynh....." Chưa nói xong, âm thanh của Đại tổng quản bên người Hoàng thượng đứng cách cửa lớn nói.
"Bẩm hoàng thượng, Quốc Sư cầu kiến. Đại nhân đang đứng chờ ở Dưỡng Tâm Điện."
Tiêu Vĩnh Ngôn phất tay, "Bảo hắn chờ trẫm." Sau đó nhìn Tiêu Vĩnh Thụy đang lim dim ngủ, "Đệ đã buồn ngủ thì ngủ đi, trẫm về trước."
Tiêu Vĩnh Thụy nghe vậy muốn đứng dậy tiễn, nhưng bị Tiêu Vĩnh Ngôn cản lại bảo không cần. Mắt nhìn hoàng huynh rời đi một lúc, cậu không chịu nổi cơn buồn ngủ liền ngã xuống giường mê man thiếp đi, không biết là ngủ hay là ngất.
Khi Tiêu Vĩnh Ngôn về Dưỡng Tâm Điện, Quốc Sư đại nhân đã đứng chờ bên trong, cẩn thận hành lễ rồi bẩm báo.
"Hoàng thượng, nay thần xem tinh tượng, thấy điều vô cùng kỳ lạ." Quốc Sư nói.
"Chuyện gì?"
"Hoàng thượng cũng biết nước ta và Bắc Châu chiến sự liên miên, nay trên bầu trời phía Bắc lại xuất hiện một Đế Vương Tinh! Không chỉ thế, ngôi sao này sáng rực, làm lu mờ những ngôi sao bên cạnh."
Tiêu Vĩnh Ngôn nhíu mày, "Không thể nào, một núi không thể có hai vua. Trẫm đây là hiện diện cho Đế Vương tinh, thì còn Đế Vương tinh nào khác? Hoang đường!"
Quốc Sư trầm ngâm nói, "Thần to gan nghĩ, liệu hoàng thượng bất chấp cải mệnh nhiếp hồn cho Nhàn Vương, phật với thiên ý, cho nên..."
"Rầm!" Tiêu Vĩnh Ngôn đập bàn, sầm mặt nói, "Câm miệng! Thiên ý? Trẫm chính là thiên ý! Ngươi còn xàm ngôn thì cút ra ngoài cho trẫm! Đừng nghĩ rằng ngươi biết thuật nhiếp hồn thì trẫm nể mặt ngươi."
Quốc Sư vội vã quỳ xuống, dập đầu, "Hoàng thượng tha mạng."
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Một lúc sau, Tiêu Vĩnh Ngôn dùng tay nhíu ấn đường, nói "Chuyện này tuyệt đối không để cho người thứ ba biết được."
"Thần tuân mệnh." Quốc Sư cúi đầu nói.
--- Hết chương 79 ---
Kiều: Chương này không thấy con rể đâu hết hahaha.
Thụy Thụy: Nhớ chồng quá đi [tủi thân]
Kiều: Má nói tụi bây xa là tụi bây phải xa, gần là tụi bây sẽ gần.
Trạch Trạch: [Cầm dao kề cổ tác giả] Cho nói lại lần nữa.
Kiều: Dạ dạ em sai rồi. Xa hay gần cho anh quyết định.