Hàn Trạch tĩnh dưỡng vài ngày, thấy cơ thể đã ổn liền thay thế nguyên chủ Đan Vũ làm việc. Lúc đầu có hơi khó khăn vì hắn không hề quen thuộc với nơi này. Nhưng thật may là hoàng thượng ở đây, cũng là phụ hoàng của Đan Vũ là một minh quân. Cả đời hoàng thượng chỉ cưới một mình hoàng hậu, sinh ra hai đứa con. Nên vô cùng chăm sóc tụi nhỏ, thấy đứa con cả bị thương liền dành thời gian tận tình dạy dỗ lại Đan Vũ từ đầu.
Hàn Trạch học hỏi rất tốt, hắn có kinh nghiệm cai quản cả một tập đoàn Hàn thị lớn mạnh, cũng có thể phụ giúp hoàng đế Bắc Châu cai quản giang sơn. Nhưng đã mấy ngày rồi Hàn Trạch vẫn chưa gặp gỡ hoàng muội của Đan Vũ. Hỏi ra mới biết, vị hoàng muội này từ nhỏ đam mê võ nghệ, nuôi ý chí trở thành Mộc Lan, rong ruổi trên chiến trường.
Nghe mật báo Đan Vũ gặp chuyện, vị hoàng muội này liền vội vã trở về, giao trách nhiệm cho phó tướng, nàng rất tin tưởng phó tướng mà nàng bồi dưỡng.
Hàn Trạch đang giúp hoàng đế xem tấu chương ở Đông cung, bỗng nhiên một lực rất mạnh đá bay cánh cửa đang đóng, một âm thành hùng hồn vang lên.
"Ca ca, ta trở về rồi!"
Hàn Trạch khẽ nhíu mày, nhìn vị nữ tướng cao lớn mạnh mẽ đang nhào tới. Nàng ôm lấy Đan Vũ, thân thiết nói, "Ca ca, huynh còn nhớ ra ta không?"
Hàn Trạch lạnh lùng giơ tay đẩy mặt hoàng muội của nguyên chủ ra, thờ ơ nói, "Không nhớ."
Vị hoàng muội này cứng người, trợn tròn mắt nhìn hắn. Một lúc sau, nàng òa khóc. Cái tính ủy mị hay khóc thút thít này chắc chắn là di truyền từ hoàng hậu. Hàn Trạch ôm đầu, nhẹ giọng nói.
"Nín đi, khóc gì mà khóc. Ngươi làm tướng quân như vậy đó hả?"
Hoàng muội dùng tay lau nước mắt, tủi thân nói, "Không sao hết ca ca, ta sẽ làm ngươi nhớ lại! Nhớ ngày xưa ta và huynh còn nằm trong tã lót,...."
Hoàng muội thao thao bất tuyệt, kể hết chuyện này đến chuyện khác, hắn gần như muốn lấy cái gậy đập ngất xỉu cái "cỗ máy nói" này!
"Dừng! Ngươi không dừng ta đá ngươi ra khỏi cung!"
"Vâng." Hoàng muội tủi thân nói.
Hàn Trạch thở phào một hơi, bắt đầu hỏi, "Ừm....hoàng muội, tên ngươi là gì?"
"Đan Huyên! Hoàng huynh chắc quên rồi, ngươi là Đan Vũ, ta là Đan Huyên, hợp lại là Vũ Huyên, là tên của mẫu hậu đó!" Đan Huyên vui vẻ nói.
Hàn Trạch ngạc nhiên, "Vậy sao? Phụ hoàng quả thật yêu thương mẫu hậu."
Hai huynh muội trò chuyện một hồi lâu, Hàn Trạch hỏi Đan Huyên, "Ngươi kể chút về chiến sự đi, có thiếu thốn lương thực hay vũ khí gì không?"
Đan Huyên khi nói đến chuyện chiến sự liền đứng đắn hẳn, nàng nói, "Hiện tại quân ta đang chiếm ưu thế trên chiến trường, Đại An bên kia trông tuy rất mạnh nhưng theo muội quan sát, họ cũng chỉ cầm cố thêm khoảng một năm nữa là cùng."
Hàn Trạch ừm một tiếng khẽ suy ngẫm, Đan Huyên bỗng dưng nhớ đến chuyện gì vui vẻ, nàng nói, "À, nếu không có sự kiện này thì quân ta không chiếm nổi ưu thế đâu. Đó là khoảng một năm trước, hoàng đế Đại An không biết bị ấm đầu hay sao, lại cho một vương gia lên chiến trường. Mà vị vương gia này muội nghe đồn được cưng chiều từ nhỏ, chưa kịp lên chiến trường đã bị hạ độc chết. Quân đội không có chủ tướng, thua tan tác. Muội đánh không tốn chút sức nào.
Sau đó, Đại An mang thi thể vương gia đó về. Muội không nghe tin vị vương gia đó đã được chôn cất hay chưa, có lẽ vương gia thua trận, là sỉ nhục của quốc gia, lễ tang làm cũng nhỏ nên muội không biết tin. Từ đó Đại An cũng phái tướng quân khác ra thống lĩnh đánh trận. Nhưng họ không thể thắng nổi trước bản lĩnh chỉ huy của muội."
Hàn Trạch nghi hoặc hỏi, "Vị vương gia đó có phải tên là Tiêu Vĩnh Thụy?"
Đan Huyên ngạc nhiên, "Sao huynh biết? Vương gia đó quả thật tên Tiêu Vĩnh Thụy!"
Hàn Trạch bị bất ngờ này đập cho choáng váng, bảo bối nhà hắn đã kể lại việc này cho hắn nghe, còn phụng phịu giận dỗi, cậu chưa kịp ra chiến trường đã bị sát hại.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Đan Huyên, "Ngươi có thể thỏa sức mà đánh, nhưng khi Đại An cầu hòa, ta sẽ đích thân đi đàm hòa."
"Không thể được! Huynh không thể đi, rất nguy hiểm!" Đan Huyên ngăn cản.
"Yên tâm, ta mang hoàng tẩu về cho muội." Hắn có một niềm tin chắc chắn, Tiêu Vĩnh Thụy đang ở Đại An, chờ hắn đến đón.
--------
Tiêu Vĩnh Thụy mấy ngày nay hết ăn rồi ngủ, vô cùng thoải mái. Hoàng huynh Tiêu Vĩnh Ngôn đưa đến chỗ cậu một cung nữ thân cận và một thái giám quản lý Bảo Linh cung. Tiêu Vĩnh Thụy nhìn tiểu thái giám trước mặt, nhớ đến Tiểu Minh Tử khi xưa hầu hạ, hỏi.
"Ngươi có biết Tiểu Minh Tử không? Hiện giờ thằng nhóc đó thế nào rồi?" Không biết lúc không có cậu, Tiểu Minh Tử nhút nhát đó có bị ai ức hiếp hay không.
Tiểu thái giám cúi sát đầu, nói, " Tiểu Minh Tử từ khi điện hạ ngủ say đã được hoàng thượng đặc cách cho xuất cung trở về với gia đình rồi ạ."
"Vậy sao." Tiêu Vĩnh Thụy thầm tiếc nuối.
"Xin vương gia ban tên cho chúng nô tài." Tiểu thái giám và tiểu cung nữ đồng loạt quỳ xuống nói.
Tiêu Vĩnh Thụy nhìn hai người họ, ngẫm nghĩ một chút. Chỉ tay vào tiểu cung nữ, nói "Ngươi là Tiểu Hoa." Chỉ tay vào tiểu thái giám, nói "Còn ngươi tên Tiểu Đào đi. Tên xấu dễ nuôi."
Vì thế Tiểu Hoa và Tiểu Đào bắt đầu hành trình hầu hạ Nhàn Vương không lối thoát.
Bảo Linh Cung hiện giờ toàn là cung nhân mới, cậu không quen mặt ai. Ở trong cung lâu ngày liền cảm thấy buồn chán, mặc dù ngày ngày đều có hai người Tiểu Hoa Tiểu Đào bên cạnh.
Bảo Linh Cung được xây rất lớn, phong cảnh cũng rất đẹp, hầu như mọi loài hoa đều được trồng trong này. Phía sau có một hồ cá chép, hôm nay trời nóng, Tiêu Vĩnh Thụy sai người mang một cái sạp gỗ ra gần hồ cá, bản thân thì nằm trên. Bên cạnh có Tiểu Hoa đang phe phẩy cái quạt giấy hầu hạ.
Nằm chơi một hồi cậu liền buồn ngủ, bất giác ngủ tới chiều. Hoàng hôn buông xuống, Tiêu Vĩnh Thụy mơ màng tỉnh dậy đã thấy Hàn Trạch ngồi bên cạnh. Tiêu Vĩnh Thụy tỉnh cả ngủ, nhìn kỹ lại thì đâu phải Hàn Trạch mà là Tiêu Vĩnh Ngôn.
"Hoàng huynh, huynh ngồi ở đây từ khi nào đấy? " Tiêu Vĩnh Thụy hỏi.
" Một lúc rồi." Tiêu Vĩnh Ngôn nói, "Sắp tối rồi, vào trong đi kẻo cảm lạnh."
"Vâng."
Tiêu Vĩnh Thụy lật đật vào trong tẩm điện, Tiêu Vĩnh Ngôn bình tĩnh ngồi xuống, hơi ngẩn người nhìn Tiêu Vĩnh Thụy. Cậu đã thay xong một bộ đồ mới, chạy đến ngồi đối diện Tiêu Vĩnh Ngôn, cười nói.
"Hoàng huynh, cả tuần rồi không thấy huynh tới, bận lắm à?"
Tiêu Vĩnh Ngôn khẽ gật đầu, "Ừm, dạo này khá bận, không rảnh đến thăm đệ."
Đâu chỉ bận, anh còn đang sứt đầu mẻ trán chuyện chiến sự, cả ngày đều căng thẳng, đầu óc không chút nghỉ ngơi.
"Sảy ra chuyện gì vậy? Đệ có thể giúp gì cho huynh không?" Tiêu Vĩnh Thụy lo lắng hỏi. Cậu bây giờ đã không còn bốc đồng như trước kia nữa, quãng thời gian ở hiện đại đã rèn dũa có tâm tính của cậu trầm lặng và cẩn thận hơn. Nhưng đó là đối với người khác, chứ khi ở trước mặt Hàn Trạch, bản tính khi xưa lại trở về.
Tiêu Vĩnh Ngôn khua tay, "Không có gì cần đệ chen vào hết, cứ nghỉ ngơi trong cung đi."
"Đệ khỏe rồi, đệ muốn gặp mẫu hậu." Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ nói.
"Thái hậu..." Tiêu Vĩnh Ngôn chần chừ, "Thái hậu không ở trong cung, bà ấy từ khi nghe tin đệ chết trên chiến trường đã vô cùng đau đớn. Trẫm đã đặc cách cho bà ấy được ra ngoài du lịch, thăm thú cho khuây khỏa nỗi buồn. Hàng tháng có viết thư về, mai trẫm đưa thư cho đệ đọc."
Tiêu Vĩnh Thụy buồn thiu, "Mẫu hậu đi du lịch rồi sao?"
"Đừng buồn, còn trẫm ở lại đây mà." Tiêu Vĩnh Ngôn an ủi.
Nhưng huynh suốt ngày bận rộn!
Tiêu Vĩnh Thụy thầm nghĩ.
"Ở lại dùng bữa với đệ đi." Tiêu Vĩnh Thụy ngỏ lời mời.
Tiêu Vĩnh Ngôn từ chối, bảo là phải về tẩm cung phê duyệt tấu chương. Tiêu Vĩnh Thụy không giữ được hoàng huynh ở lại liền im lặng không nói nữa. Cậu tỏ vẻ thông cảm, tiễn hoàng huynh ra khỏi Bảo Linh cung.
Tiêu Vĩnh Ngôn tạm biệt với Tiêu Vĩnh Thụy xong cũng không ngồi trên kiệu, anh từ từ đi bộ về, phía sau là một đoàn cung nhân cùng thị vệ đi theo. Bỗng nhiên anh dừng lại, vẫy tay gọi thái giám tổng quản đi đằng sau, khẽ nói.
"Ngươi trở về sai người viết một lá thư báo bình an, giả chữ của Thái hậu rồi đưa đến Bảo Linh cung tận tay người đó. Nội dung là...." Tiêu Vĩnh Ngôn khẽ nói vào tai thái giám, ánh mắt anh sắc lạnh làm thái giám nọ khẽ run, lắp bắp vâng dạ.
Tiêu Vĩnh Ngôn sau khi sai người làm xong, anh mím môi, ánh mắt thâm trầm khác hẳn lúc đối diện với Tiêu Vĩnh Thụy, từ tốn đi về phía tẩm cung.
Trong Bảo Linh cung, Tiêu Vĩnh Thụy ngồi trước bàn ăn thịnh soạn. Tay cậu không hề động đũa, chăm chú nhìn những món ăn đó, cậu không hề muốn ăn. Cậu không muốn chịu đựng cảm giác cô đơn ăn một mình như thế này, cậu nhớ những bữa cơm ấm áp của gia đình Hàn Trạch, tuy Hàn Tiểu Hạo hơi ồn ào, nhưng cậu rất thích khung cảnh ấy. Cậu ở đây khao khát một bữa cơm của chính gia đình mình, nhưng có lẽ không thể thực hiện được.
Tiêu Vĩnh Thụy đứng dậy, lấy trong góc giường một cái hộp gỗ, mở hộp ra, chiếc vòng ngọc lục bảo hình con thỏ nằm bên trong. Vì sợ mọi người cảm thấy kỳ lạ khi không trên tay lại có một cái vòng điêu khắc tinh xảo như thế nên Tiêu Vĩnh Thụy đã cất đi. Cậu đeo vòng lại tay mình, đi ra ngoài ngồi trên bàn cơm, bắt đầu ăn.
"Hàn Trạch, ăn cùng em nhé." Cậu khẽ nói, hai mắt hơi đỏ, nhìn kỹ sẽ thấy thấy nước mắt trực trào, nhưng Tiêu Vĩnh Thụy không để một giọt nào rơi ra cả.
Sáng hôm sau, Tiêu Vĩnh Thụy tỉnh dậy, Tiểu Hoa vui vẻ mang tin tốt đến.
"Vương gia, thư báo bình an của Thái hậu nương nương được Hoàng thượng đưa đến rồi."
Tiêu Vĩnh Thụy mừng rỡ, "Đưa ta xem!"
Một xấp thư được đưa đến tay cậu, cậu vui vẻ mở thư ra đọc.
[Hôm nay, ta đã rời kinh thành được một tháng. Phong cảnh Thiên thành rất đẹp, đồ ăn thức uống cũng rất tốt. Không cần quan tâm ta.
Thái hậu nương nương thân gửi.]
[Sau khi rời cung ba tháng, ta đến Giang Nam. Phong cảnh nơi đây hữu tình lại ôn hòa, rất thích hợp nghỉ ngơi. Ta dự định ở lâu hơn. Đừng lo lắng, ta rất khỏe.
Thái hậu nương nương thân gửi.]
Rất nhiều rất nhiều lá thư được gửi đến, Tiêu Vĩnh Thụy khóe mắt đỏ bừng, đọc đi đọc lại mới thôi nguôi nhung nhớ mẫu hậu.
"Đây là lá thư mới nhất, mời ngài!" Tiểu Hoa nói.
Tiêu Vĩnh Thụy cầm lên, mở ra đọc.
[ Ta bây giờ sống vô cùng tốt, hoàng thượng không cần lo lắng. Nghe tin nhi tử bảo bối sống lại, ta vui mừng khôn xiết. Nhưng đường xá xa xôi, ta không thể trở về. Thay ta gửi đến Nhàn vương rằng "Mẫu hậu rất nhớ con, ngày nào cũng nhớ. Con là món quà tuyệt vời nhất của mẫu hậu, tháng nào mẫu hậu cũng sẽ viết thư gửi cho con. Yêu con."
Thái hậu nương nương thân gửi.]
Tiêu Vĩnh Thụy khóc òa lên, cậu ôm lá thư khóc không ngừng. Nhưng khóe miệng treo mãi nụ cười, cậu thật sự rất nhớ mẫu hậu. Khi quay trở lại nơi đây, cậu muốn gặp mẫu hậu ngay lập tức mà ôm lấy bà, tủi thân kể hết những chuyện cậu trải qua.
---- Hết chương 78 ----
Kiều: Chương này hơi buồn phải không cả nhà.
Tiểu kịch trường.
Hàn Trạch ôm bảo bối: Ngoan, đừng khóc, em khóc tim anh muốn tan nát.
Thụy Thụy vẫn khóc...
Hàn Trạch: Anh đi chém tác giả!
Kiều: Đừng! Đại ca anh bình tĩnh, chuyện gì ngồi xuống từ từ nói.