Cả hội trường đứng lên vỗ tay chúc mừng. Tiêu Vĩnh Thụy triệt để ngơ ngác, cậu không thể tin được cậu có thể đoạt giải vì tỉ lệ đoạt giải vô cùng thấp!


MC phải nói lần hai cậu mới bừng tỉnh, đi lên trên sân khấu, nhận cup và hoa. Nhận xong, MC đưa cho cậu micro nêu cảm nhận.


Tiêu Vĩnh Thụy hít sâu một hơi lấy lại cảm xúc, tay cậu run run, cầm micro nói, "Tôi... tôi run quá mọi người."


"Các vị cho Tiêu Vĩnh Thụy một tràng vỗ tay cổ vũ tinh thần đi nào!" MC hóm hỉnh nói.


Một lúc sau, Tiêu Vĩnh Thụy từ tốn nói lời cảm ơn đến nhà tài trợ, đoàn phim, đến các nhân viên công tác hậu trường vì để làm nên thành công của một bộ phim thì không thể thiếu họ, họ là những người lặng lẽ cống hiến mà không để lại tên tuổi.


"Và lời cảm ơn cuối cùng, tôi muốn gửi gắm đến người bạn đời của mình..."


Cả hội trường ồ lên.


"Cảm ơn anh, đã ngày qua ngày tiếp sức cho em. Cảm ơn anh, đã luôn an ủi em mỗi khi em suy sụp. Cảm ơn anh, là người đằng sau chống đỡ cho em vượt qua khó khăn gian khổ. Cảm ơn anh, đã đến với cuộc đời của em. Em yêu anh, Hàn Trạch."


Tên Hàn Trạch được xướng lên, cả hội trường vô cùng náo loạn. Không ngờ cậu lại liều lĩnh công khai như vậy, Hàn Trạch - một cái tên trong giới giải trí không ai không biết, không phải hắn là diễn viên mà nổi tiếng, hắn là một doanh nhân, doanh nhân trong ngành giải trí, bản lĩnh đầu tư vô cùng nhạy bén, hắn đầu tư bộ nào, bộ đó chắc chắn trong một tương lai không xa sẽ nổi như cồn.


Hàn Trạch vô cùng tự hào, bảo bối của hắn từng ngày trưởng thành, giờ có thể chững chạc đứng ở trên sân khấu, quang minh chính đại nói lời tỏ tình với hắn. Tiêu Vĩnh Thụy dứt lời, liền đi xuống, mặc kệ mọi người bàn tán. Hàn Trạch từ ghế ngồi đứng dậy, dang hai tay ra chờ Tiêu Vĩnh Thụy xà vào lòng.


Cậu không phụ sự mong đợi của Hàn Trạch, ôm hắn cứng ngắc, còn vô cùng nũng nịu nói, "Mình về đi anh. Những gì cần nói em nói xong hết rồi."


Thế là đôi tình nhân ngọt ngào hiên ngang ra về, bỏ lại phía sau là một nùi hoảng loạn cùng khiếp sợ.


Sau buổi lễ trao giải bùng nổ tin tức come out của Tiêu Vĩnh Thụy. Tân ảnh đế khi vừa nhận tượng vàng danh giá liền come out không hề nghĩ ngợi. Khiếp sợ hơn đó chính là đối tượng come out đó chính là chủ tịch Hàn thị Hàn Trạch!


Sau ngày hôm đó,weibo đoàn phim và weibo của Tiêu Vĩnh Thụy unfollow rất nhiều, còn bị chửi mắng thậm tệ. Nhưng cũng có rất nhiều fan mới follow cậu, tự xưng là fan CP. Thấy Tiêu Vĩnh Thụy bị antifan công kích liền lập đoàn đội đáp trả, nói chung trên weibo vô cùng nhộn nhịp.


Nhưng những điều này Tiêu Vĩnh Thụy đều không biết, hiện tại, cậu đang ở biệt thự ngoài ngoại ô của Hàn thị. Trước mặt cậu là ba và mẹ của Hàn Trạch. Ba của Hàn Trạch nhìn cậu với vẻ mặt thâm trầm, làm cậu sợ rụt cả người lại. Mẹ của Hàn Trạch thấy chồng làm thằng nhỏ sợ quá đạp ông một cái, bắt ông thu liễm lại.


"Con... con chào cô chú ạ. Con là Tiêu Vĩnh Thụy, năm nay 22 tuổi, là diễn viên ạ." Tiêu Vĩnh Thụy rụt rè nói.


"Chào con, cô họ Hạ, tên Thanh Thanh. Thằng Trạch nó giấu con cũng kỹ quá, nếu cô không xem TV chắc cũng không biết nó có bạn trai đâu." Hàn phu nhân Hạ Thanh Thanh dịu dàng nói.


Hàn Trạch ngồi cạnh cậu, nghiêm mặt nói, "Mẹ, tại vì mẹ không hỏi thôi."


Hạ Thanh Thanh năm nay 38 tuổi, vẫn còn rất trẻ, bà được chồng nuôi dưỡng trắng trẻo xinh đẹp rạng rỡ, hầu như không có dấu vết năm tháng trên mặt bà. Chồng của bà, Hàn Thiên Vũ, sau khi vứt hết sản nghiệp cho thằng lớn đã nắm tay vợ dắt nhau đi du lịch. Đang đến Thụy Điển thì bà nghe tin Hàn Trạch có bạn trai liền lật đật chạy về xem mặt.


Hạ Thanh Thanh liếc nhìn chồng con, nói "Hai người đi ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với Thụy Thụy."


Hàn Trạch và Hàn Thiên Vũ không muốn xa vợ chút nào, nhưng cũng đành ấm ức nối đuôi nhau ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại cậu và Hàn phu nhân, Tiêu Vĩnh Thụy lo lắng tột cùng, sau khi hai người kia đi ra ngoài, Hàn phu nhân thả lỏng, cười với cậu.


"Nào, Thụy Thụy lại đây cho bác nhìn xem nào." Bà lôi kéo Tiêu Vĩnh Thụy ngồi cạnh bà, "Con dưỡng da bằng gì mà láng mịn thế, có thể chỉ bác được không?"


"Dạ cũng không có gì, con cũng không quan tâm mấy cái này cho lắm." Tiêu Vĩnh Thụy thành thật nói.


"Thụy Thụy bác nhìn một cái liền biết là một đứa trẻ thành thật, là A Trạch tiếp cận con trước phải không?" Hạ Thanh Thanh nhẹ nhàng hỏi cậu.


"Dạ cũng không phải, tụi con gặp ở một chương trình nhỏ, sau đó con nhận nhầm anh ấy là anh hai của con." Tiêu Vĩnh Thụy kể lại chuyện đó, lúc đó cậu mới xuyên đến, cái gì cũng bỡ ngỡ. Hạ Thanh Thanh mỉm cười, hỏi "Con có anh hai sao? Gia đình con thế nào vậy kể bác nghe chút đi."


Tiêu Vĩnh Thụy nghĩ nghĩ một chút, kể lại gia đình của cậu ở kiếp trước, "Cũng không có gì thú vị đâu ạ. Trước con là anh hai, con đứng thứ hai trong nhà, sau con còn mấy em trai em gái nữa. Ba của con rất thương con, thương con nhất nhà luôn đó bác!"


Hạ Thanh Thanh thích thú xoa mái tóc mềm mại của cậu, "Bác cũng đoán được, ba con thương con như thế nên mới nuôi ra cái tính cách ngây thơ như vậy chứ."


"Nhưng... nhưng giờ con không gặp được họ nữa." Tiêu Vĩnh Thụy buồn bã nói. "Con nhớ nhà lắm..."


Hàn phu nhân ôm cậu vào lòng, thằng bé thật tội nghiệp. Hàn Trạch đúng là kiếm được bảo vật.


"Không giấu gì con, bác không phải mẹ ruột của Hàn Trạch." Hạ Thanh Thanh nói.


"Sao cơ?" Tiêu Vĩnh Thụy ngạc nhiên.


Hạ Thanh Thanh dường như nhớ lại chuyện hồi xưa, từ tốn kể lại cho cậu nghe, "Ba của A Trạch hồi trước có một người vợ quá cố, bà ấy sinh cho ba nó ba đứa con. Đứa đầu là nữ, tên Hàn Thiên Nguyệt, Hàn Trạch là con thứ. Sau đó mới sinh ra Hàn Tiểu Hạo. Những năm đó, Hàn thị mới bước đầu lập nghiệp, làm ăn mảng màu đen, Hàn Thiên Vũ tuy đã rất cố gắng che dấu gia đình của mình, nhưng vẫn lọt chút thông tin, thế là làm liên lụy người vợ quá cố và chị cả Hàn Thiên Nguyệt."


"Chuyến bay gặp trục trặc, rơi xuống một vùng đồng cỏ hoang, lúc tìm kiếm được thì những người trong đó đều đã chết. Kể cả vợ và đứa con cả. Lúc đó, Hàn Thiên Nguyệt cùng với chồng mình vừa mới sinh ra đứa bé, chưa kịp đặt tên liền ra đi."


"Hàn Thiên Vũ lúc đó ra nước ngoài làm ăn, nghe tin xấu muốn về lắm mà không được, ông ấy rất hận chính bản thân mình. Đến lúc về nước, mọi việc đều đã có một tay Hàn Trạch lo liệu, thằng bé gồng gánh một thằng em non dại, cùng với một đứa cháu chưa được đặt tên cẩn thận sống qua ngày."


"Mấy năm sau, Hàn thị ổn định, phát triển vô cùng mạnh, vượt trên cả các công ty lão làng. Hàn Trạch nhận cháu của mình thành con, để nó giống như mọi bạn bè khác, có một người cha bên cạnh. Hàn Lạc An tên này được Hàn Trạch đặt cho đấy, con biết vì sao không?" Hạ Thanh Thanh hỏi cậu.


"Anh ấy muốn nhóc con sẽ luôn bình an và vui vẻ đến hết cuộc đời, phải không ạ?" Tiêu Vĩnh Thụy nói.


"Đúng vậy." Hạ Thanh Thanh nói, "Về sau, bác mới gặp được Hàn Thiên Vũ, cả hai lâu ngày sinh tình, kết hôn với nhau. Hàn Trạch cùng Hàn Tiểu Hạo không hề có chút xa cách gì, luôn gần gũi với bác, nhất là Tiểu Hạo, luôn miệng gọi bác là mẹ. Nghe thật sướng tai ha ha ha."


Tiêu Vĩnh Thụy thắc mắc, "Vậy bác... bác không sinh con sao? Con không có ý xúc phạm gì bác, tại vì... tại vì...." Cậu ấp úng, rất muốn tự vả vào miệng mình tại sao lại nhanh nhảu nói cái này chứ!


"Phải, bác không thể sinh con, tiếc quá phải không? Không phải đến từ phía ba Hàn Trạch, mà là do bác. Nhưng dù thế, ba nó vẫn vô cùng yêu thương bác. Bác không có con, nhưng bác có A Trạch, có Tiểu Hạo, có Lạc An, bây giờ có thêm thành viên mới nữa là con, Thụy Thụy."

Hạ Thanh Thanh dịu dàng nói, ánh mắt của bà luôn sáng ngời như thế, luôn xinh đẹp như thế, làm say đắm biết bao nhiêu người.


Tiêu Vĩnh Thụy cảm động, hai mắt đỏ lên, "Con... con..." Cậu không biết nên nói điều gì.


"Thụy Thụy, nếu A Trạch đã dẫn con về nhà, thì cũng nên gọi bác một tiếng "mẹ" chứ. Không phải con rất nhớ nhà sao? Gia đình này luôn sẵn sàng ở bên con." Hạ Thanh Thanh ôm cậu vào lòng vỗ về, cậu như một đứa trẻ lạc mất mẹ của mình, bật khóc nức nở, "Mẹ...."


Hạ Thanh Thanh luôn mang trên người mùi hoa lan thanh khiết, cử chỉ vô cùng cao quý, lại dịu dàng hết mực, cậu gần như ảo tưởng là mẫu hậu của cậu đang ôm lấy cậu, khóc lớn lên. Hàn Trạch bên ngoài lo lắng quá, nhịn không được xông vào, thấy cảnh tượng vợ mình và mẹ của mình đang ôm chầm lấy nhau, vợ thì khóc huhu không kiềm lại được, còn mẹ thì luôn miệng an ủi.


"Hai người.... đang làm gì vậy?" Hàn Trạch ngơ người hỏi.


---- Hết chương 72 ----
Kiều: Mọi người làm ơn đừng đi sâu vào mớ bòng bong quan hệ vai vế của gia đình Hàn Trạch nhá haha.


Tiểu Kịch Trường


Thụy Thụy: huhuhu


Thanh Thanh: Ngoan, lại đây mẹ thương thương. [Ôm Thụy Thụy]


Chủ gia đình: Này thằng kia, mau lôi vợ mày ra khỏi người vợ tao. [Lườm Trạch Trạch]


Trạch Trạch: Con cũng chịu thôi ba à, giỏi thì ba vào mà ngăn.


Chủ gia đình: Tao làm được tao nhờ đến mày làm gì? Vô dụng!


Trạch Trạch: [Oan ức]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play