Hàn Trạch ôm Hàn Lạc An lên, vui vẻ nói,"Ba cũng nhớ con lắm. Một tháng ba đi công tác có ngoan ngoãn học hành không đó?"


Hàn Lạc An lè lưỡi, nói:"Dạ....ừm, con chăm học lắm đó!"


"Anh đừng tin thằng nhóc, hôm qua nó mới nói với em cả tháng trời nó không có chữ gì vào đầu." Tiêu Vĩnh Thụy vạch trần.


Thằng nhóc nhanh nhẹn nhảy xuống từ vòng tay ấm áp của ba nó, nhanh chân bỏ chạy, không thì lại no đòn!


---------


Tiêu Vĩnh Thụy dọn dẹp mọi thứ trở về thành phố, bộ phim này cậu đã hoàn thành, đoàn phim cùng công ty bắt tay vào công tác tuyên truyền.


Tuy hoàn thành xong bộ phim, Tiêu Vĩnh Thụy cũng không hề nhàn rỗi, cậu chỉ được nghỉ ngơi vài ngày sau đó lại theo đoàn phim đi khắp nơi tuyên truyền, bận rộn tối mặt tối mũi, chân không chạm đất. Làm cho Hàn Trạch vừa xa cậu một tháng, về nước rồi một tuần chỉ gặp mặt cậu vài lần, còn lại toàn là hắn ấm ức video call. Nhiều khi Tiêu Vĩnh Thụy mệt quá, để điện thoại đó thì ngủ quên mất, Hàn Trạch vừa thương vừa xót, còn không nỡ tắt đi, thế là đành để đó. Cậu ngủ, Hàn Trạch canh giấc ngủ cho cậu.


Bảo bối nhà mình cực khổ, hắn xót lắm, nói với Tiêu Vĩnh Thụy "Đừng làm diễn viên nữa, quay về quản lý công ty với anh, hai chúng ta cùng nhau cai quản "giang sơn Hàn thị" "


Tiêu Vĩnh Thụy cười nói, "Chuyện công ty của anh em có giúp được gì đâu, để khi nào em không còn sức diễn nữa thì quay về giữ tiền cho anh!"


"Không cần chờ đến khi đó, ngay bây giờ anh đều tự nguyện giao hết tài sản cho em quản mà." Hàn Trạch dịu dàng nói.


Ngọt ngào qua đi, Tiêu Vĩnh Thụy vẫn rất cố gắng trong công việc. Một tháng sau, [Yến Cẩm Lăng] được công chiếu toàn quốc, là bộ phim có rating phòng vé cao nhất, người xem đông nhất. [Yến Cẩm Lăng] tung hoành rạp chiếu nguyên một tháng, ngày qua ngày người đi xem chỉ có tăng chứ không hề giảm, cho thấy sự cố gắng của đoàn phim, của công ty đã được hồi báo.


Tiêu Vĩnh Thụy vô cùng vui mừng, sau bộ phim này, tên tuổi của cậu hot lên nhanh chóng, ngày nào cũng có hotsearch bàn tán về Tiêu Vĩnh Thụy, nội dung bộ phim. Hàn thị cũng thu về một khoản tiền khổng lồ từ phòng vé, người người nhà nhà đều vui vẻ.


Việc vui nhất đó chính là [Yến cẩm Lăng] đã đón được chuyến xe cuối cùng đến với buổi Liên hoan phim Kim Kê Bách Hoa với ba hạng mục!


Đạo diễn xuất sắc nhất.


Biên kịch xuất sắc nhất


Và cuối cùng là... Nam chính xuất sắc nhất!


Sau khi thông báo Tiêu Vĩnh Thụy lọt trong danh sách ứng viên của giải Nam chính xuất sắc nhất thì gây ra nhiều tranh cãi. Một, sơ yếu lí lịch của cậu không đủ. Hai, vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm trong điện ảnh.


Nhưng phải công nhận một điều đó chính là Tiêu Vĩnh Thụy như một con hắc mã không ai ngờ tới, bùng nổ trong bộ phim gần nhất mà cậu đóng, lấy đi rất nhiều nước mắt của chị em bạn dì. Điều đó ai cũng phải công nhận.


Ngày nhận giải, Hàn Trạch sửa soạn cho cậu một bộ vest trắng, phối với hắn là bộ vest đen. Trên xe, Tiêu Vĩnh Thụy lo lắng không thôi, "Anh, liệu em có thể nhận giải không? Em lo lắng quá."


Hàn Trạch nhẹ nhàng xoa đầu cậu, "Đạt giải thì rất đáng mở tiệc chúc mừng, không được thì cũng không sao hết, về nhà anh tổ chức riêng cho em một buổi tiệc an ủi, được không?"


Tiêu Vĩnh Thụy giảm phần nào lo lắng, nhưng cậu biết, tỉ lệ đoạt giải vô cùng thấp, ngay cả Hàn Trạch cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho cậu trong trường hợp không đoạt giải rồi. Thấy Tiêu Vĩnh Thụy vẻ mặt hơi buồn, Hàn Trạch cười nói, "Buồn sao? Buồn thì ôm anh này, nạp năng lượng."


Hàn Trạch bị cậu khinh bỉ đẩy ra ngoài, "Anh bớt bớt đi, đến nơi rồi đây này, mọi người nhìn thấy mất."


"Liên quan gì đến họ, anh thích ôm cứ ôm đấy!" Nói xong nhào qua ôm cậu một cái thật chặt, "Cố lên, bảo bối của anh."


Khi Tiêu Vĩnh Thụy mở cửa ra, thấy tấp nập phóng viên, nhà báo, paparazzi ùa đến chỗ mình. Bảo an phải cố gắng nỗ lực lắm mới cản được dòng người này. Cậu đi vào trong cánh gà, ở đây có rất nhiều diễn viên lão làng, tiền bối giới giải trí, cậu lễ phép chào hỏi một lượt, rồi lặng lẽ đứng với đoàn phim của mình.


Tiêu Vĩnh Thụy nghe được tin có thể đưa bạn đi thảm đỏ chung, nam hay nữ đều được. Cậu thầm nghĩ, "Không biết mời Hàn Trạch được không nhỉ?"


Vương Tú Mi bị Hàn Trạch đe dọa lần trước, không dám tới gần cậu nữa, đùa chắc, sau lưng Tiêu Vĩnh Thụy là cây dù to nhất giới giải trí, trêu ai thì trêu chứ không thể trêu vào cậu.


Cậu rủ vài người trong đoàn phim đi thảm đỏ cùng cậu, nhưng ai nấy đều từ chối, Mộ Diệc Phàm còn quá quắt hơn nữa rống vào tai cậu, "Đi mà tìm chồng của cậu ấy! Chính hắn là người không cho phép tụi này đi chung với cậu đấy."


Tiêu Vĩnh Thụy ngượng ngùng cười, lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Trạch, vừa gọi cậu vừa kéo nhẹ tấm rèm ngăn cách giữa cánh gà và sân khấu lên liền thấy Hàn Trạch ngồi ngay vị trí đầu tiên.


Hàn Trạch bắt máy, "Sao thế? Bảo bối của anh...."


"Ừm.... anh chuẩn bị trước rồi phải không?"


"Chuẩn bị gì? Em nói anh không hiểu gì cả."


"Anh bớt điêu đi." Tiêu Vĩnh Thụy hờn giận nói. Bên kia truyền ra tiếng cười vô cùng quyến rũ của Hàn Trạch. Bỗng nhiên câu thấy một bóng người chắn ngang cậu, ngẩng đầu lên, Hàn Trạch từ vị trí ghế ngồi đầu tiên đã thần không biết quỷ không hay đến bên cậu.


Cậu nhìn hắn một hồi, mới làm một tư thế ngỏ lời mời của các quý tộc thời xưa, nói, "Hàn tổng, ngài có thể đi thảm đỏ cùng với em không?"


"Vô cùng vinh hạnh."


Lễ trao giải bắt đầu, MC giới thiệu lần lượt khách mời tham dự. Khi giới thiệu đến Tiêu Vĩnh Thụy, cánh cửa của hội trường mở toang ra, xuất hiện hai bóng người, một đen một trắng, một cao một thấp, đi chung với nhau, ai nấy cũng đều thốt nên câu xứng đôi vừa lứa.


Đi đến cuối thảm đỏ, cậu ký tên lên trên tường, rất nhiều phóng viên nhân cơ hội này chạy đến phỏng vấn.


"Xin hỏi: Anh có cảm nhận gì khi mình trở thành ứng viên của ngôi vị ảnh đế?"


"Vô cùng bất ngờ, vô cùng hồi hộp, tôi cũng không ngờ bản thân mình có thể." Tiêu Vĩnh Thụy cười nói.


"Tại sao anh không đi thảm đỏ với nữ chính mà lại đi với nhà sản xuất phim?" Câu hỏi này hơi xoi mói, Tiêu Vĩnh Thụy đang nghĩ câu trả lời thì Hàn Trạch đã nói trước, "Là tôi muốn em ấy đi chung, không liên quan đến em ấy."


"Hai người có quan hệ như thế nào?"


"Không nói được." Hàn Trạch thần bí nói, "Còn câu hỏi nào không, không thì làm phiền mọi người tránh ra."


Hàn Trạch dẫn cậu đến chỗ ngồi của đoàn phim, cho cậu ngồi xuống rồi định đi, nhưng Tiêu Vĩnh Thụy kéo tay hắn lại, "Anh ơi..."


Một câu "Anh ơi" làm Hàn Trạch sướng run cả người, quay lại hỏi, "Sao thế bảo bối của anh?"


"Nếu em đoạt giải.... em có thể công khai mối quan hệ của chúng ta được không?" Tiêu Vĩnh Thụy thỏ thẻ.


"Em chắc chứ?" Hàn Trạch ngồi xuống, khuỵu một chân xuống chỉnh lại giày cho cậu, nói "Nếu em công khai ngay bây giờ, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của em lúc này."


"Có sao đâu, anh cũng nói em về làm quản lý công ty với anh mà. Với lại... chắc gì đã đoạt giải." Tiêu Vĩnh Thụy quay mặt không dám nhìn Hàn Trạch nữa.


Hắn bật cười, niết má cậu một cái, lại cảm thấy không đủ liền niết thêm vài cái nữa, "Được, chức phó tổng của anh còn trống, nó sẽ mãi chờ em ngồi vào, giờ cứ làm những gì em muốn, anh yêu em, bảo bối."


Tiêu Vĩnh Thụy cười hạnh phúc, "Em cũng yêu anh."


MC vừa tạo không khí sôi động, vừa chọc cười khán giả làm cho buổi lễ không hề nhàm chán. Cậu nghiêm túc ngồi nghe hết cả buổi, cùng cũng đến hạng mục Nam chính xuất sắc nhất. Trên màn hình sân khấu chiếu đi chiếu lại cảnh quay của tám bộ phim có nam chính được coi là xuất sắc nhất. Trong đó, cảnh quay của Tiêu Vĩnh Thụy chính là cảnh cậu ngã từ lầu cao ngã xuống, thương tích đầy mình. Cảnh đó đã cướp đi rất nhiều nước mắt khán giả.


"Và sau đây, chúng ta sẽ tuyên bố, Nam chính xuất sắc nhất thuộc về...." MC dài giọng tạo sự hồi hộp.


Đèn led chiếu đến tám nam chính ngồi tám nơi khác nhau, màn hình hiện lên các tấm poster của nhân vật mà những ứng viên đã quay. Cả hội trường im lặng không một tiếng động.


"Tiêu Vĩnh Thụy với bộ phim tung hoành rạp chiếu [Yến Cẩm Lăng]!!!"


---- Hết chương 71 ----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play