Một lúc sau, Tiêu Vĩnh Thụy mới bình tĩnh lại, hai mắt cậu đỏ hoe, nhưng miệng lại cười ngây ngốc. Đến lúc này, đại não Tiêu Vĩnh Thụy mới từ nóng cháy làm lạnh lại, bắt đầu dùng lý trí suy nghĩ, phát hiện ra còn một việc, cậu lắp bắp nói.
"Hàn Trạch...vợ, vợ anh... mẹ Tiểu An, mẹ Tiểu An thì phải làm sao?" Cậu càng nghĩ càng sợ, Hàn Trạch có con trai thì nhất định sẽ có vợ, cậu chẳng lẽ làm kẻ chia rẽ gia đình người khác sao?
Hàn Trạch chợt nhận ra mình chưa giải thích quan hệ giữa hắn và Hàn Lạc An, mỉm cười nhéo má Tiêu Vĩnh Thụy nói, "Đừng suy nghĩ lung tung, anh và Tiểu An đúng là có quan hệ máu mủ..."
Tiêu Vĩnh Thụy sắp ngất đi rồi, lòng nãy vui sướng muốn thăng thiên giờ lại rối như tơ vò.
"Nhưng anh không phải ba Tiểu An." Hàn Trạch nói tiếp.
Cục đã trong lòng nhẹ nhõm rơi xuống, Tiêu Vĩnh Thụy thở nhẹ một hơi, nhưng nghĩ một lúc lại thắc mắc, "Tại sao không phải ba mà lại có quan hệ huyết thống? Chẳng lẽ anh giống như Tiểu Hạo..."
"Phải, Tiểu An do chị anh sinh ra, chị anh mất sớm, anh nhận Tiểu An làm con." Hàn Trạch từ tốn nói, mặc dù Hàn Lạc An là con của chị thì hắn vẫn nuôi nhóc con lớn lên khỏe mạnh, chăm còn kỹ hơn cả con ruột.
Trong lúc hai người trò chuyện, cái "lồng" đã từ từ hạ xuống, Tiêu Vĩnh Thụy từ trong bước ra liền thấy Hàn Lạc An hai chân nho nhỏ chạy tới, trên tay nhóc còn một bộ đàm không biết lấy từ đâu ra. Nhóc con chạy tới hết nhìn Tiêu Vĩnh Thụy xong lại quay sang nhìn Hàn Trạch, chớp chớp mắt với hắn mấy cái.
Dường như Hàn Trạch hiểu được, chỉ "Ừ" một tiếng, nhóc con vô cùng vui vẻ nhảy nhót lên, miệng nói, "Thụy Thụy ca, về sau em với anh là người một nhà!"
Nhìn một loạt hành động nước chảy mây trôi của hai cha con kia, Tiêu Vĩnh Thụy lờ mờ nhận ra, hình như cậu đã bị hai cha con nhà này song kiếm hợp bích lừa vào tròng rồi! Cậu cúi xuống nhéo má Hàn Lạc An, giọng điệu giận giữ, "Tiểu An à Tiểu An, có phải nhóc biết chuyện đó rồi không?"
Hàn Lạc An cười khanh khách, nói "Ha ha, Thụy Thụy ca thật thông minh, em không chỉ biết em còn là người phát tín hiệu để bắn pháo hoa đấy!" Nhóc con thấy chuyện đã thành công liền thật thà nói.
Quay ngược thời gian lại buổi trưa hôm trước, khi Tiêu Vĩnh Thụy đã nhắm mắt ngủ khò khò sấm đánh bên tai không hề có dấu hiệu tỉnh. Hàn Lạc An ngồi làm bài một chút, nhìn thấy Thụy Thụy ca của nó đã ngủ mất, nhịn không được hỏi ba nó.
"Ba, ba tính khi nào mới rước Thụy Thụy ca về đây?"
Hàn Trạch mắt không nhìn lên thằng nhóc ăn cây táo rào cây sung kia, nói "Ba con đang trù tính, từ từ thu vào tay."
"Ba, nhanh lên đi, con không chờ nổi rồi. À, con nói nè, anh Tiểu... chú Tiểu Hạo mấy ngày nay suốt ngày chơi điện thoại, con nghi trong đó có cái gì hút chú ấy rồi." Hàn Lạc An hồn nhiên bán đứng chú mình.
"Cảm ơn nhân viên tình báo, ba sẽ cho chú con thêm vài việc nữa để khỏi bị cận." Hàn Trạch không hề ngạc nhiên nói, Hàn Tiểu Hạo kia với điện thoại là bạn thân chí cốt, cắm mặt vào đó không phải ngày một ngày hai, đến giờ vẫn không bị cận là may mắn lắm rồi.
Hàn Lạc An dùng cái não bé tí suy nghĩ một lúc, nhìn ba nó nói "Ba, hay con tạo điều kiện cho ba tỏ tình nè, mai con muốn đi Happy Valley, ba dẫn Thụy Thụy ca theo đi."
Không chờ Hàn Trạch mở miệng thì Hàn Lạc An đã nhanh nhảu chen vào "Ba đừng nói với con ba sợ Thụy Thụy ca không chịu đi, miệng lưỡi của ba có thể đem người đi bán còn vui vẻ đếm tiền cho ba hay có thể giết người không cần dao được nữa chứ đừng nói không mời được Thụy Thụy ca."
Hàn Trạch khựng lại, nhìn Hàn Lạc An bằng ánh mắt "trìu mến", "Tiểu An à, bài tập ít quá nhỉ? Hay dạo này con rảnh rỗi quá? Có cần ba cho mấy cô giúp việc nghỉ hết để con làm việc nhà rèn luyện sức khỏe tiện thể giết thời gian không?"
Hàn Tiểu An trố mắt nhìn hắn, cuối cùng khuất phục dưới dâm uy của Hàn Trạch, nhỏ giọng lẩm bẩm "Cha nào con nấy thôi." Nói xong lại ngoan ngoãn ngồi làm bài tập tiếp.
Thời gian lại trôi thật nhanh đến thời điểm Hàn Trạch ở Happy Valley mua nước thì thư ký công việc gọi tới. Hắn cùng thư ký thảo luận công việc xong, đang băn khoăn không biết nên làm gì cho tốt thì chợt nghĩ ra một kế tuy khá cũ nhưng vẫn rất khả thi, liền quyết định luôn.
"À, giúp tôi một việc, hiện đang ở Happy Valley, liên hệ với ông Tống giám đốc công việc này, lấy danh nghĩa của tôi bảo muốn dùng 10 phút để bắn pháo hoa ở quảng trường, tiền có thể thương lượng."
Thư ký vâng dạ rồi cúp máy, mười phút sau, cô ta lại gọi đến, vô cùng rầu rĩ nói, "Chủ tịch, ông Tống không chịu, hôm nay có nhóm nhạc BNS tới hát ở quảng trường, hiện đã đặt trước chỗ, chúng ta muốn chen vào ông Tống kiên quyết không chịu."
Hàn Trạch suy nghĩ một lúc, nói "BNS? Nhóm nhạc này không thuộc Hàn thị? Nhóm nhạc đó biểu diễn mấy giờ?"
"Phải ạ, BNS không thuộc Hàn thị, họ thuộc một công ty giải trí nhỏ mới phát triển gần đây. Nhóm nhạc đến lúc 5h30' chiều. Chuẩn bị khoảng 30' có lẽ đến 6h00' mới bắt đầu biểu diễn."
"Gọi lại với ông Tống, bảo tôi muốn dành chút thời gian từ 5h30' đến 5h55' để bắn pháo hoa, ông ta đòi giá bao nhiêu thì hãy tăng lên gấp ba cho tôi. Gọi với nhóm nhạc đó, bồi thường cho họ một khoản tiền, lấy với danh nghĩa của người muốn mượn chút thời gian để bắn pháo hoa, đừng lấy tên Hàn thị vào, tôi không muốn họ mượn tay Hàn thị phất lên chút nào." Hắn không phải người xấu, nhưng cũng không hề lương thiện, chẳng ai muốn người khác mượn thế lực của bản thân làm bàn đạp để phất lên cả.
Buổi trưa, khi Hàn Trạch lấy cớ buồn ngủ nằm ở nhà hát, thật ra là ngồi đợi tin tức của thư ký. Hắn ngồi nghe được nửa bài hát opera của một nghệ sĩ lâu năm nào đó chẳng hề biết tên, thư ký đã chạy tới. Trán cô ta lấm tấm mồ hôi, có lẽ đã phải bôn ba khắp nơi, cô ta chạy tới nhỏ giọng báo cáo với Hàn Trạch.
"Chủ tịch, ông Tống đã đồng ý. Nhóm nhạc kia cũng không nói năng gì mà nhận tiền. Đây là bộ đàm, có thể thông báo cho nhân viên Hàn thị đang lắp đặt bệ phóng ở quảng trường."
Hàn Trạch cầm lấy bộ đàm, nói "Được rồi, cảm ơn. Cô làm tốt lắm, tháng này tăng lương cho tổ thư ký đi. Truyền lời của tôi cho phòng tài vụ."
Cô thư ký vui mừng, "Cảm ơn chủ tịch."
Thời gian lặng lẽ đến buổi chiều tà, Tiêu Vĩnh Thụy và Hàn Trạch đang ở trên cao thì ở phía dưới, Hàn Lạc An đang thầm tính toán thời gian. Nhóc con thấy cỗ máy đó đã đưa hay người đến trên cao, nhóc thấy bóng người đứng trước là Tiêu Vĩnh Thụy, bóng sau là Hàn Trạch. Tiêu Vĩnh Thụy hình như đang nói gì đó, bởi vì quá cao nên nhóc con cũng không thấy rõ. Hàn Lạc An cố gắng quan sát, thấy ba nó giơ tay che mắt Tiêu Vĩnh Thụy, nói gì đó. Hàn Lạc An thầm đếm trong lòng từ một đến ba. Giơ bộ đàm lên, nói "Alo, các chú nghe được không?"
"Được, cậu chủ, bắt đầu được chưa?"
Hàn Lạc An nắm lấy giây phút bóng người Hàn Trạch hạ xuống, nhóc nói, "Bắn đi."
Và thế là một màn tỏ tình vừa có tiền vừa có tài vừa tinh tế đến từ nhân vật chính là những người sau cánh gà yểm trợ cho Hàn Trạch đã vô cùng thành công.
Tiêu Vĩnh Thụy bế nhóc con lên nghe xong từng chi tiết, cậu vừa vui vừa bất đắc dĩ, nói "Hàn Trạch, không cần cầu kỳ như thế. Anh dù chỉ cần nói thôi em cũng đồng ý mà, không cần tốn tiền như vậy đâu."
"Là anh trân trọng em, anh muốn cho em thứ tốt nhất." Hàn Trạch xoa đầu Tiêu Vĩnh Thụy.
Cả ba người vui vẻ đủng đỉnh đi về. Lúc đi lên xe, Hàn Lạc An nhanh nhảu nói "Ba ba, Thụy Thụy ca, hay hôm nay chúng ta ăn lẩu đi ! Ăn ở biệt thự ở ngoại ô á. Con muốn ăn cùng hai người."
Tiêu Vĩnh Thụy vừa được tỏ tình đã được về nhà chồng thấy hơi ngại, "Có bất tiện không?"
"Không sao đâu, ông nội bà nội đi chơi hết rồi! Sáng nay chú Tiểu Hạo cũng đi mua sắm, chỉ có em ở nhà thôi." Hàn Lạc An nói.
"Tiểu Hạo đi mua sắm rồi à?" Hàn Trạch đảm đương vị trí lái xe, hỏi.
"Dạ, chú ấy bảo sắp sửa đi gặp bạn gì ấy, con hỏi thì không chịu nói, suốt ngày ngồi cười ngây ngốc thôi. Mà có lẽ giờ này chú ấy cũng về rồi, rủ chú ăn chung luôn."
Hàn Trạch lái xe đi mua đồ nấu lẩu rồi đánh tay lái về biệt thự ở ngoại ô. Vừa đến cửa nhà đã thấy Hàn Tiểu Hạo chạy như bay ra ngoài cửa đón, "A, anh hai, em tưởng anh không về em còn định ra ngoài ăn." Hôm nay bác gái đầu bếp xin phép nghỉ một hôm, nghe nói là đưa con gái đi chơi nên trong nhà không ai nấu ăn, Hàn Tiểu Hạo nấu cũng được thôi nhưng y lười, rất lười, chỉ muốn đi ăn chỗ nào đó cho nhanh.
Hàn Lạc An nhảy xuống khỏi xe nói "Hôm nay ăn lẩu! Cháu nãy mới đi mua đồ về nấu nè."
"Lẩu á? Trời ơi thích thế, vậy chú khỏi đi ra ngoài ăn, ăn ở nhà luôn."
Cùng lúc đó, Tiêu Vĩnh Thụy cũng xuống xe, trên tay cầm thức ăn, cười nói "Tiểu Hạo, lại gặp nhau rồi." Hàn Trạch chờ hai người xuống thì đưa xe vào gara rồi đi vào nhà.
Hàn Tiểu Hạo dẫn hai người vào nhà, Tiêu Vĩnh Thụy lần đầu tiên được vào căn nhà xa hoa như vậy, trang trọng nhưng không lòe loẹt, đồ đạc đặt ở đâu cũng đều tạo nên một nét riêng biệt. Dường như nhà nào có trẻ con sẽ có rất nhiều đồ chơi rải rác đầy sàn nhà, nhưng Hàn Lạc An chơi xong sẽ dọn dẹp vô cùng gọn gàng, một thùng đồ chơi đầy ắp đặt ở trong góc, thực sự rất tự giác.
" Thụy Thụy, anh ngồi đi." Hàn Tiểu Hạo để cậu ngồi ở sô pha sang trọng, vô cùng êm mông. Còn Hàn Tiểu Hạo thì mang đồ ăn vào phòng bếp, lấy thêm cả ly nước chanh lên. "Thụy Thụy, uống nước chanh cho giải khát đi, nước chanh này là em pha, rất ngọt đó."
Hàn Trạch cũng ngồi xuống, nhìn ly nước chanh rồi hỏi Hàn Tiểu Hạo, "Nước chanh của anh đâu?"
Hàn Tiểu Hạo khinh bỉ nói, "Anh tự đi mà lấy."
Hàn Trạch mỉm cười, ánh mắt vẫn dán lên người Hàn Tiểu Hạo, ôn nhu nói "Em ăn nói với anh thế hả?"
Tiêu Vĩnh Thụy ngửi thấy mùi thuốc súng đâu đây, thấy nước chanh mình mới nhấp môi một chút, thoải mái đưa tới cho Hàn Trạch, "Hàn Trạch, uống của em đi. Em lấy ly khác cũng được."
--- Hết chương 55 ---
Kiều: Tui đang ấp ủ một sự kiện to lớn.
Trạch Trạch & Thụy Thụy: Sự kiện gì vậy?
Kiều: Sự kiện về hai đứa bây, nhưng bây giờ chưa thể nói ra được. Thiên cơ bất khả lộ, nói ra sẽ bị sét đánh!
Trạch Trạch: Xùy, thần kinh! Vợ ơi đi về thôi.
Thụy Thụy: Dạ.