Hàn Trạch đi mua nước xong mới phát hiện điện thoại của hắn đã lỡ gần chục cuộc gọi, đều là thư ký công việc ở Hàn thị gọi. Hắn gọi lại cho thư ký, đầu bên kia dường như chỉ chờ hắn gọi, chưa đầy 3 giây đã bắt máy.
"Gọi tôi có chuyện gì?"
"Chủ tịch, lịch trình đã sắp xếp xong, bốn ngày sau sẽ bay qua Mỹ, tôi đã đặt vé máy bay rồi là 56XYYY, ghế VIP số 2, lúc 7h30' sáng."
"Đã biết."
"Chủ tịch, Hàn thị còn một bản kế hoạch quý tiếp theo, nhân số quản lý đã phân tán sợ rằng...." Công ty không chủ như rắn mất đầu, Hàn Trạch lại quan trọng thực lực, người leo lên được chức phó tổng cũng chỉ có Dương Minh Lăng, nhưng có một việc là chính tay Hàn Trạch đã đẩy phó tổng đi làm cu li cho Mộ Diệc Phàm.
Không cần nói hết Hàn Trạch cũng đã hiểu, "Báo cho Dương Minh Lăng bốn ngày sau khi tôi đi Mỹ về quản lý công ty, tên đó sẽ biết làm thế nào."
"Vâng."
Hàn Trạch suy nghĩ một chút rồi nói "À, giúp tôi một việc, hiện đang ở Happy Valley, liên hệ với...."
Khi Hàn Trạch quay về, Tiêu Vĩnh Thụy đã tràn trề sức sống trở lại. Hàn Lạc An còn "high" hơn thế, hai người một lớn một nhỏ đang chụm đầu vào nhau đứng lên trên bậc đá của một cái hồ nuôi cá. Tay cầm nắm thức ăn, rất vui vẻ vung vẩy xuống nước nhìn bầy cá tranh nhau ăn.
Hàn Lạc An thấy ba về, ngẩng đầu hỏi, "Ba, ba đi mua mấy chai nước mà ngủ quên luôn ở đó hả?" Giọng điệu đầy chán ghét.
Tiêu Vĩnh Thụy đứng bên cạnh gõ đầu nhóc một cái, nói "Không được nói ba nhóc như vậy! Nói vậy là không ngoan."
Hàn Trạch cũng không so đo, chỉ ném một ánh mắt sắc lẹm đến Hàn Lạc An, về nhà ba sẽ xử lý mày.
Ba người đủng đỉnh vượt qua Tàu lượn siêu tốc vừa nãy cũng không chơi tiếp thêm mấy trò nữa, chủ yếu đi tham quan. Đầu tiên là Cảng Aegean, nói tới càng thì đương nhiên sẽ có nước vây quanh. Tiêu Vĩnh Thụy tò mò không biết trong đó là gì, đi vào mới nhận ra đây là một quảng trường văn hóa Olympic. Nhìn bên ngoài không thấy, khi đi vào trong mới thấy người đông như mắc cửi, đứng một lúc thôi đã có mấy đứa nhóc con chơi đùa chạy nhạy xung quanh.
Nhìn mấy đứa nhóc này, nhìn lại Hàn Lạc An, cậu mới nhận ra Hàn Lạc An vẫn trưởng thành lắm. Ai lại cởi chuồng chạy nhảy lung tung trong khu vui chơi, ba mẹ chúng không biết đang ở đâu lại để con mình lông nhông thế này.
Đi tiếp vào cậu thấy những ngôi đền được xây theo phong cách Hy Lạp cổ điển. Tại sao cậu lại biết là phong cách Hy Lạp? Vì có Hàn Trạch ở bên tận tình làm thầy giáo dạy sử cho hai người một lớn một nhỏ nghe say sưa. Tại sao đến bây giờ cậu mới biết một đất nước như Hy Lạp nhỉ? Chắc chắn hồi xưa cậu vẫn là ếch ngồi đáy giếng!
Lượn lờ hết Cảng Aegean, Tiêu Vĩnh Thụy và hai cha con đi tiếp đến Lost Maya. Giữa đường Hàn Trạch dừng lại mua cho một lớn một nhỏ kia hai cây kem. Tiêu Vĩnh Thụy ở cổ đại làm gì được ăn cái thứ lạnh lạnh mềm mềm ngọt ngọt này, ăn khen tới tấp, ăn một cây rồi lại muốn ăn thêm một cây nữa.
"Đừng ăn nhiều quá, ăn nhiều sẽ đau bụng."
Tiêu Vĩnh Thụy mất hứng hẳn, nhìn chằm chằm quầy kem. Một lúc sau, Hàn Trạch chịu thua, đành mua thêm một cây nữa. Hàn Lạc An đứng cạnh khinh bỉ, "Ba, thế này là không ổn đâu, Ba chiều Thụy Thụy ca như vậy rất mất uy nghiêm!"
Bỏ qua điệp khúc nho nhỏ này, ba người đã đến được Lost Maya. Lost Maya hay còn gọi là Đế chế Maya, xây theo kiểu núi giả khổng lồ, có các hang động lớn nhỏ cho khách du lịch tham quan. Bên trong hang động là những bức ảnh, màn hình giả tưởng chiếu lên trên tường ghi lại lịch sử của Maya từ khảo cổ học, giáo dục, nông nghiệp, những danh nhân, anh hùng và cả thảm họa Maya là hiện thân của trận lụt cổ xưa. Đi sâu vào trong, Tiêu Vĩnh Thụy thấy có những tượng đá được điêu khắc, những cổ vật. Vượt qua hang đông Maya, chúng ta được lên một chuyến tàu du lịch tham quan hết khung cảnh của Maya, đoàn tàu gồm mười toa ghế, mỗi toa ghế chỉ ngồi được hai người. Và tàu này có thể cho trẻ con đi theo vì nó chạy khá chậm.
Tham quan xong hết Maya, tàu dừng lại ở cuối con đường, đi ra ngoài là bánh xe Apolo. Bánh xe Apolo là một trò chơi, nó giống như quả lắc vậy, đung đưa qua lại, ở giữa là một hình vòng tròn, xung quanh vòng tròn sắp xếp một dãy ghế bám sát vào vòng tròn đó, người ngồi lên chơi sẽ vừa đung đưa qua lại vừa bị vòng tròn xoay cho chóng mặt.
Tiêu Vĩnh Thụy - vừa trải qua Tàu lượn siêu tốc - cảm thấy vô cùng thán phục sức chịu đựng của những người chơi trò này, gặp cậu mà chơi là cậu ói đến không biết trời trăng gì rồi.
Tiếp đến, ba người tiếp tục đi đến Atlantic rồi qua Vương quốc tráng miệng. Chơi xong ở Vương quốc tráng miệng thì cũng đến trưa, Hàn Trạch dừng lại ở một nhà hàng BBQ, dẫn hai người kia đang vô cùng tò mò đi vào ăn.
Ăn một bữa no nê xong, Nhà hát OCT ở gần đó đang tổ chức buổi biểu diễn, Tiêu Vĩnh Thụy và nhóc con không phải người thích mấy cái thể loại nhạc ru ngủ thế này. Nên chỉ có Hàn Trạch đi qua Nhà hát OCT nghe nhạc... để ru ngủ. Còn cậu và Hàn Lạc An nắm tay nhau nhảy chân sáo đi đến Vườn Sinh Thái xem động vật. Xem động vật xong, hai người trên đầu là hai con khỉ nhồi bông. Con khỉ của cậu to hơn con khỉ của Hàn Lạc An, hai con thú nhồi bông này đều là cái nón vải, nhưng đội lên thì không thấy nón chỉ thấy khỉ đứa thì ngồi đứa thì nằm trên đầu, trông hết sức ngu.
Tiêu Vĩnh Thụy dẫn nhóc con lon ton chạy đến Quảng trường phim 3D.
"Muốn xem phim gì?" Tiêu Vĩnh Thụy đeo kính 3D lên hỏi.
"Kinh dị!" Hàn Lạc An trả lời rồi nhảy lên chọn một bộ phim nào đó cậu chưa kịp nhìn tiêu đề. "Ầm" khung cảnh bỗng nhiên rung động mãnh liệt, xung quanh tối sầm lại. Tiêu Vĩnh Thụy nhận ra cậu đang ở trong một căn nhà hoang. Hàn Lạc An nắm tay cậu cũng hết hồn không kém, hai người bắt đầu đi khám phá căn nhà hoang bỏ không này.
Hai mươi phút sau, Tiêu Vĩnh Thụy "hoa tàn bại liễu" cùng với Hàn Lạc An "hoa dung thất sắc" thất thểu đi ra ngoài. Thề trong lòng không bao giờ chơi cái trò kinh dị này khi đang xem 3D đâu, chết người như chơi.
Hai người đi "đón" Hàn Trạch đang ngủ đến không biết gì trong nhà hát xong rồi lại quay cuồng đi quậy tiếp.
Trời tối dần, đồng hồ hiện giờ là 5h45' chiều. Ba người chơi mệt bơ phờ, Hàn Trạch lại muốn dẫn cậu đi tiếp thêm một trò nữa. Hàn Lạc An lần này không hề đòi đi theo, phất phất tay, "Ba với Thụy Thụy ca đi chơi đi, con ở đây ngồi nghỉ đã, mệt quá rồi."
"Vậy con giữ đồ hộ ba." Nói rồi Hàn Trạch vứt lấy túi đồ đựng mấy thứ linh tinh như hai cái nón con khỉ và một số thứ khác cho nhóc con. Hàn Lạc An giơ tay làm dấu OK. Xong xuôi, Hàn Trạch dẫn cậu từ từ đi lên bậc thang vào một cái hang động, đi hết cái hang động là tới một cỗ máy dừng sẵn ở đó.
Cỗ máy này như một cái lồng, xung quay là cửa sổ nhưng không có kính, dường như để cho khách tham quan có thể quan sát rõ hơn. Tiêu Vĩnh Thụy và Hàn Trạch bước vào, trùng hợp là thời điểm bây giờ lại không có người nào hết, trong "lồng" chỉ có cậu và Hàn Trạch, anh nhân viên phụ trách cũng đứng ngoài điều khiển nên không vào.
Cái "lồng" từ từ nâng lên cao, ở đất liền cậu không hề biết khi đứng từ trên cao nhìn xuống Happy Valley lại rực rỡ đến như vậy, "Đẹp quá đi."
"Đúng là đẹp thật." Hàn Trạch nói.
Cái "lồng" rất có tâm mà đứng lại trên cao cho cậu ngắm nhìn. Bầu trời đã lấp lánh một vài ánh sao, mặt trăng cũng xuất hiện nhưng còn ở thấp vẫn chưa lên cao được, phía đường chân trời vẫn còn những vệt trắng hồng đỏ giao thoa với nhau, là dấu hiệu lúc hoàng hôn buông xuống. Bóng tối thay thế cho ánh sáng, ánh sáng rút lui cho bóng tối ngự trị màn đêm. Đây thực sự là một khung cảnh thiên nhiên đẹp nhất cậu từng thấy.
Bỗng một bàn tay chạm vào vai cậu, Tiêu Vĩnh Thụy xoay người lại, Hàn Trạch đang chạm tay vào vai của cậu. Hàn Trạch hắn cũng là lần đầu tiên thấy khung cảnh đẹp tuyệt vời đến như thế, Tiêu Vĩnh Thụy đứng ngược với ánh sáng heo hắt của mặt trời, nhưng chỉ có vậy cũng khiến cậu có thể tỏa sáng trước mắt hắn. Hắn thật có cảm xúc muốn bày tỏ nỗi lòng của mình, mặc kệ có đồng ý hay chối từ, hắn vẫn có thể đưa cậu về tay.
"Tiêu Vĩnh thụy, cậu nghe cho rõ đây." Hắn xoay người Tiêu Vĩnh Thụy lại, lấy hai tay che mắt cậu, giọng nói trầm ấm len lỏi phả hơi nóng đến vành tai, mặt Tiêu Vĩnh Thụy "bùm" một cái đỏ lên nhanh chóng.
"Lần đầu gặp, anh nghĩ em rất ngây thơ, làm sao sống nổi trong cái giới giải trí hỗn loạn này được? có lẽ là do anh đã sống lâu trong vũng bùn này nên thấy một vùng trong sạch là em đây nên anh muốn bảo vệ em thật tốt. Sau đó, anh lại thấy em rất kiên cường, kiên cường học tập, kiên cường diễn xuất, anh lại muốn em có thể tỏa sáng. Và anh đã sa vào lúc nào không hay. Anh muốn thấy em luôn vui vẻ, muốn em luôn thật hạnh phúc, muốn ôm em, muốn hôn em, muốn.... làm em." Hàn Trạch nói một hơi thật dài, đây là nhưng điều trong lòng bộc lộ ra. Tiêu Vĩnh Thụy nghe mà hai tai nóng rực, tim cậu bất giác đập nhanh hơn, dường như còn có thể nghe được từng nhịp tim đập, hay là cậu nghe được tim Hàn Trạch cũng đang thình thịch đập mạnh cậu bây giờ đã không thể phân biệt được.
Nghe tới lời cuối cùng "làm em" của Hàn Trạch, cậu khẽ run, run vì người mình thích cũng thích mình, run vì người cậu thích không phụ nỗi lòng che giấu bấy lâu nay của cậu, run vì cảm giác trái với luân thường đạo lý, run vì ngọt ngào tận trái tim.
"Tiêu Vĩnh Thụy, anh yêu em." Hàn Trạch nỉ non vào tai cậu. Tiêu Vĩnh Thụy cảm thấy tim mình sắp sửa nhảy ra ngoài luôn rồi. Hàn Trạch nói xong, liền bỏ tay đang che mặt cậu ra. Trong chốc lát, ở phương xa, màn đêm đang dần phủ xuống, pháo hoa phóng bay đầy trời.
Tiêu Vĩnh Thụy nhìn ngơ ngẩn, quá đẹp! Cậu chưa bao giờ thấy thứ gì nổ ra có thể rạng rỡ thành từng chùm trên không trung, rơi xuống lại lấp la lấp lánh đến như vậy. Pháo hoa nổ khoảng năm phút, cuối cùng hiện lên dòng chữ to "Tiêu Vĩnh Thụy, anh yêu em."
Tiêu Vĩnh Thụy từ nhỏ đến giờ, người có thể làm cậu cảm động như vậy cũng chỉ có Hàn Trạch, hai mắt cậu rưng rưng, cậu hít một hơi thật sâu không cho nước mắt chảy ra.
"Thụy Thụy, em có yêu anh không?" Hàn Trạch từ tốn hỏi, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra sự thấp thỏm sợ bị từ chối.
Tiêu Vĩnh Thụy hai vai run run, cậu lập tức xoay người lại nhào đến ôm Hàn Trạch, ấp úng nói, "Em thích anh! Thích anh nhất! Em, em từ nhỏ đến giờ vẫn chưa hề động tâm với ai, nhưng lại động tâm với một mình anh. Em rất sợ... việc này của em là trái với đạo lý thường tình, em sợ anh không chấp nhận, em cũng sợ em kéo anh sa đọa..." Nói đến đây, cậu đã không còn giữ được bình tĩnh, giọng nói cậu đã mềm nhũn, run rẩy như muốn khóc.
Hàn Trạch yêu thương không hết, ôm cậu càng chặt, nói "Không phải như thế, anh là cong từ nhỏ, chính anh mới kéo em sa đọa. Đừng khóc... đừng khóc."
--- Hết chương 54 ---
Kiều: [Bắn pháo hoa] bùm chíu bùm chíu cuối cùng tụi nó cũng tỏ tình nhau rồi.