Hàn Trạch nhìn phát thèm, tuy vậy, ngoài mặt hắn vẫn rất "chính nhân quân tử" chỉ xoa xoa bụng cho Tiêu Vĩnh Thụy để tiêu cơm. Chắc do tay nghề của Hàn Trạch khá tốt, Tiêu Vĩnh Thụy được xoa đến sung sướng, thỉnh thoảng khẽ rên một tiếng hưởng thụ, làm cho ai kia miệng nóng lưỡi khô. Nhưng, vì là một ôn nhu công tiêu chuẩn, không thể mất thể diện được.


Vừa xoa, hắn vừa hỏi "Thoải mái không?". Tiêu Vĩnh Thụy cười hì hì đáp, "Ừm, rất thoải mái luôn, tiếp đi, tiếp nữa đi." Giọng điệu còn rất hưởng thụ. Mấy lời đối thoại kiểu này, ai mà đầu óc đen tối lại nghĩ lệch sang một hướng khác. Lúc này, Tiêu Vĩnh Thụy mới chợt nhớ ra một chuyện.


"À quên mất, anh ăn chưa?"


"Chưa ăn." Hàn Trạch nói, Tiêu Vĩnh Thụy nhíu mày, hắn đút cho cậu ăn mà hắn chưa ăn gì hết. Độ hảo cảm của Tiêu Vĩnh Thụy lại tăng lên, sắp đụng nóc luôn rồi. "Tôi... dù rất không muốn xa cái bàn tay mát xa siêu thoải mái của anh nhưng anh ra ngoài ăn đi." Tiêu Vĩnh Thụy dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn vào bụng mình rồi nhìn vào tay Hàn Trạch, nhưng người ta còn chưa ăn đâu đấy. Hàn Trạch liếc một cái là biết cậu đang nghĩ gì, mỉm cười ừ một tiếng rồi đi ra ngoài.


Không lưu luyến dù chỉ một giây luôn!


Cậu thử lấy tay mình xoa xoa thử xem như thế nào, ai ngờ chả đâu vào đâu, còn khó chịu hơn, dứt khoát cuộn thành bánh tét đi ngủ.


Hàn Trạch ra ngoài nhưng chưa đi, vẫn đứng ngoài nhìn biểu hiện của cậu, thầm nghĩ, thỏ con này phải tập thành phản xạ tự nhiên mới được. Hắn qua loa ăn cho xong, thẳng tay sai bảo Hàn Lạc An thành cu li đi rửa chén, rồi hai cha con dắt nhau đi về.


[.....]


Sáng hôm sau, Tiêu Vĩnh Thụy bị cái điện thoại vứt xó nào ầm ĩ gọi dậy. Cậu buồn phiền rời giường tìm điện thoại, thầm nghĩ tìm xong là phải đập. Tiêu Vĩnh Thụy dụi mắt.... 10 cuộc gọi nhỡ? Của ai vậy? Đang hoang mang thì điện thoại bắt đầu đổ chuông cuộc gọi thứ 11.


"Alo... ai vậy?" Tiêu Vĩnh Thụy mang giọng buồn ngủ nói.


"Tổ tông à! Mặt trời sáng đến mông rồi đấy, không biết hôm nay có dịp gì quan trọng sao hả? Nay là ngày hơ khô thẻ tre đấy! Tôi ra lệnh cho cậu trong vòng mười lăm phút phải xuất hiện trong phim trường cho tôi! Ngay lập tức!" Đạo diễn phun nguyên một tràng hối thúc, số điện thoại này ông phải nhờ đến tận ảnh đế mới lấy được đấy.


"Khoan... hơ khô thẻ tre?" Trên đầu Tiêu Vĩnh Thụy mọc lên dấu chấm hỏi to đùng, cái thành ngữ này nghĩa là gì thế? Cái giọng điệu lơ mơ của Tiêu Vĩnh Thụy làm đạo diễn bên kia nổi sùng lên, ông bất lực nói " Cậu ở giới giải trí cũng lâu rồi mà mấy cái đơn giản thế này cũng không biết? Não bị úng nước à? Đứng im đó, tôi sai nhân viên đến hộ giá cậu đi!" Làm đạo diễn cũng chẳng dễ dàng, nhất là đối với những diễn viên có bên trên nâng đỡ như Tiêu Vĩnh Thụy, cứng rắn thì mình chịu khổ, còn nhẹ nhàng thì hỏng tiến độ công việc.


Lần này không thể trách Tiêu Vĩnh Thụy được, cậu thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nghe giọng của 'đạo diễn thúc thúc' thì vẫn nên yên vị chờ đợi thôi. Và một lúc sau, một dàn người tay xách nách mang một đống đồ đạc đi vào bắt gian à nhầm hộ tống Tiêu Vĩnh Thụy từ trong đi ra.


......


"Tạch, Tạch, Tạch" Tiêu Vĩnh Thụy trên dưới một dạng vô cùng đoan trang, chính chắn, khóe môi cười nhè nhẹ xuống phía dưới khán đài. Nhưng thật ra trong lòng cậu đang gào thét, cậu làm cái quái gì ở đây thế này? Mọi người cầm cái thứ gì mà 'tạch, tạch' suốt từ lúc cậu bước ra. Mà Tiêu Vĩnh Thụy chỉ làm một diễn viên phụ, không ai để ý tới, lia mắt sang bên cạnh, Hàn Tiểu Hạo cùng Tống Diệp Thanh đang bị vây trong đám đông muốn nghẹt thở, mà dù có nghẹt thở cũng ráng mà giữ vững nụ cười, khóe miệng hai người đó cũng đơ luôn rồi. 


MC luyên thuyên nói một tràng 'công đức' rồi bắt đầu trình chiếu trailer của phim, "Bộ phim này tuy không phải phim chiếu rạp, nhưng đoàn phim vẫn rất quan tâm nó, đạo cụ phong cảnh đều chuẩn bị rất tinh tế, và ngay bây giờ mọi người hãy cùng xem trailer của nó...."


Xung quanh đèn tắt, chỉ chừa lại màn hình trình chiếu to ngay chính giữa. Nhạc nổi lên, đầu tiên nhạc du dương mang nét vui vẻ, màn hình hiện lên phong cảnh hoàng cung trên cao rồi thật nhanh lướt xuống dưới, một bóng người cao cao tại thượng đứng trên long ngai, một thật kim phục hoa lệ, hai mắt có thần, xung quanh tất cả quan lại đều quỳ xuống hô "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế..." rồi cảnh quay thật nhanh chuyển đến bìa rừng, nhạc phim dồn dập theo tiếng bước chân của nữ nhận vận hắc y tay trái bị thương nặng, đang cố sức chạy, phía sau còn có tiếng hô "Bắt lấy! Bắt lấy nữ nhân kia!" Khiến mọi người xem cũng bất giác nín thở chờ mong.


Một chiếc thuyền trôi, hắc y nữ tử trôi dạt trên đó, một bàn tay kéo nàng lên.... Cảnh quay lại tiếp tục di chuyển lên trên cao, một khu săn bắn, đoàn người ồ ạt tiến vào bãi săn, từng con thú bị bắt chết tươi, máu chảy lênh láng. Màn hình hiện lên khuôn mặt ngọc thụ lâm phong của hoàng thượng, trên môi giương nụ cười lãnh ý, nói "Nàng phải chăng không muốn sống? Nàng biết cung phi không được thân cận nam nhân khác, ta có thể giam nàng lại..."


Hoa tiệp dư dõng dạc nói, không hề sợ sệt lời nói của hoàng thượng, "Ta không có làm gì sai! Sai chính là ngài! Ngài vì lòng ích kỷ mà hãm hại hoàng đệ của mình như vậy...Ta thật nhìn lầm ngài rồi. Ta ở ngay đây, ngài muốn giam ta lại? Được, ngài cứ giam, xem ngài làm sao giữ được ta."


Nhạc trống dồn dập, làm người nghe cũng khẩn trương không kém, màn hình lại chuyển đến phân cảnh cuối cùng, nam nhân nét mặt tái nhợt, thân hình hơi gầy, đơn độc quỳ trên nền tuyết, phía sau là hai gã đô con đang giơ một cây gậy lên, hạ xuống và....kết thúc. Màn hình hiện lên dòng chữ "Hoàng gia tranh đấu, triều thần phản loạn, kết quả sẽ ra sao? Mời đón xem..."


Xung quanh đèn bật sáng, mọi người đã quen bóng tối liền bị đau mắt, phải nhắm mắt lại. Không gian thật im lặng, không biết ai thốt ra câu "Hay quá!" giống như thoát khỏi giấc mộng, mọi người xôn xao bàn tán về trailer, trailer đã đầu tư như vậy thì phim chắc chắn sẽ hay gấp bội.


Tiêu Vĩnh Thụy cũng ngơ ngác cả người, cậu không ngờ trong trailer sẽ có cảnh của cậu, còn là cái cảnh đáng nhớ nhất. Khóe miệng kéo lên một đường cong xinh đẹp, dường như Tiêu Vĩnh Thụy hiểu được cảm giác bộ phim mình cố sức làm ra được mọi người ủng hộ nhiệt tình là như thế nào rồi. Thực sự rất hãnh diện. Ngó ngàng xung quanh, muốn tìm hình bóng của hắn, nhưng lại thất vọng mà quay trở về. Hắn không tới, cậu muốn hắn xem cậu diễn xuất thế nào. Tiêu Vĩnh Thụy từ lâu đã ngờ ngợ nghĩ ra, cậu được mời vào đoàn làm phim, cái vụ scandal kia giống như bốc khói khỏi nhân gian, lại được ký hợp đồng với Hàn thị, chắc chắn phía sau là một tay Hàn Trạch giúp cậu. Tiêu Vĩnh Thụy thật không biết báo đáp làm sao, nên chỉ có thể diễn thật tốt...tốt đến mức mọi người thán phục. Cậu quyết định rồi, cậu muốn phong thần, cậu muốn làm ảnh đế... Có lẽ, làm như vậy sẽ giúp Hàn Trạch phát triển công ty đi?


Tiêu Vĩnh Thụy ngơ ngơ ngác ngác nghĩ ngợi lung tung, đến khi kết thúc khi nào cũng không biết. Cậu chậm rãi đi xuống, bỗng nhiên một bàn tay kéo cậu vào một góc khuất, giọng nói trầm ấm xen kẽ tiếng cười vang lên.


"Hồn để đâu mất rồi? Sao cứ ngơ ngác hoài thế..."


--- Hết chương 25 ---



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play