Sau sự việc lần đó, Tiêu Vĩnh Thụy không tới phim trường nữa, vì hết cảnh quay của cậu rồi. Do Tiêu Vĩnh Thụy không tới studio nên cậu không biết, khi cậu nghỉ nơi đó đã xảy ra một trận phong ba. Hàn thị bắt đầu một cuộc thanh tẩy diễn viên quy mô lớn, tổng cục chính và tất cả công ty chi nhánh nhỏ dưới trướng Hàn thị đều bị điều tra. Mà Hàn thị là công ty giải trí hàng đầu trong giới, quá nửa 'thiên hạ' đều là của Hàn thị, cho nên hầu hết tất cả các diễn viên đều sốt sắng sợ bị cấp trên sờ gáy, vì ai trong cái chảo nhuộm này cũng đều không thể sạch sẽ được, trừ cái tên ngu ngờ Tiêu Vĩnh Thụy kia ra.


Mà cậu cũng không biết rằng, cái người tên Thạch Dân hay là hai cô ả Hoa Miên Linh và diễn viên hạng nhất kia sự nghiệp đã coi như tan nát, không ngóc đầu lên nổi.


Trong lúc đó, cứ tưởng an nhàn, Tiêu Vĩnh Thụy lại phải hứng chịu một trận đổ bệnh ngoài ý muốn. Chắc hẳn do không hợp khí hậu ở đây với lại, từ nhỏ đến lớn Tiêu Vĩnh Thụy chưa bao giờ cần lo lắng hôm nay mặc cái gì nên cái ý thức về việc đổi từ mùa thu sang mùa đông về con số âm. 


"Đầu óc của em vứt đi đâu rồi, trời lạnh mà ở nhà mở quạt vù vù bật luôn cả điều hòa, em coi sức khỏe mình như cỏ rác hả?" Hàn Trạch mặt nặng mày nhẹ ngồi đối diện cái giường bệnh. Nhóc con ở bên gật đầu phụ họa. "Lớn rồi mà không biết giữ gìn sức khỏe."


"Mấy người tới thăm tôi hay tới châm chọc tôi vậy hả?" Bệnh nhân Tiêu Vĩnh Thụy tức tối gào lên, cái giọng vịt đực khàn khàn nói xong đã ho khụ khụ, "Tôi là người bệnh đấy, người bệnh là nhất đấy nhá."


"À, sao hai người lại đến nhà tôi vậy?" Cậu nghĩ nãy giờ rồi.


"Em muốn rủ anh đi trượt tuyết, ai ngờ anh bị bệnh mất tiêu rồi." Hàn Lạc An tỏ vẻ thất vọng vô cùng.


"Thôi cho tôi xin, cái thân tàn này mà đi trượt tuyết chắc mất tích không còn dấu vết luôn." Cậu lẩm bẩm.


Tiêu Vĩnh Thụy nói xong liền cảm thấy cổ họng của cậu tê tái luôn rồi, đau đến nuốt nước miếng cũng đau. Tuy đã vào mùa lạnh, nhưng bây giờ mặt Tiêu Vĩnh Thụy đang nóng hừng hực, trán thì còn đắp một chiếc khăn lạnh. Vị vương gia nào đó bệnh muốn hỏng não rồi.


"Không hiểu em làm sao sống đến bây giờ..." Hàn Trạch cười nhạo, mỗi năm một mùa đông, Tiêu Vĩnh Thụy trải qua hai mươi hai cái mùa đông, nếu mùa đông nào cũng giống như năm nay thì không biết cậu sống được kiểu nào. Người thì đã gầy, còn không biết tự chăm sóc bản thân, thua một đứa con nít năm tuổi, Hàn Trạch bực bội nghĩ, cũng vì hắn xót cho cậu thôi.


"Tôi sống thế nào kệ tôi chứ! Không chết là được.... khụ khụ..." Tiêu Vĩnh Thụy thì thào nói, cậu nói tiếp "Nhớ trước kia...tôi cũng không cần phải cực khổ như vậy đâu, muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, nên nhớ là tôi chưa bao giờ bị bệnh đấy!" Thật ra cậu nói xạo đấy, hồi nhỏ do một lần bị té xuống sông trong mùa đông lạnh nên mỗi khi tới đông là bệnh liên miên không dứt.


"Rồi rồi, chưa bao giờ bị bệnh thì giờ cũng đã bệnh rồi, ngoan ngoãn nằm im đi." Nói xong, Hàn Trạch mở cửa đi ra ngoài, không quên dặn Hàn Lạc An ở lại trông nom Tiêu Vĩnh Thụy. Chờ đến khi tiếng cửa đóng lại, đến khi tiếng bước chân Hàn Trạch xa ơi là xa, không còn nghe được nữa, hai chú cháu mới nhìn nhau, Hàn Lạc An giơ cái ipad lên, cười tinh ranh nói.


"Anh Thụy Thụy, chơi game không?"


Khuôn mặt bơ phờ của Tiêu Vĩnh Thụy trong giây lát hồng hào trở lại, cậu cười cười, nói "Được chứ! Chơi luôn!"


Hai chú cháu... ừm, theo lý thuyết là vậy chứ Tiêu Vĩnh Thụy coi Hàn Lạc An như em trai của mình luôn rồi. Hai người, một ngồi một nằm hăng máu gà chơi game đánh quái, vứt lời căn dặn của Hàn Trạch đi tận chín tầng mây luôn.


Còn Hàn Trạch? Hắn đầu tiên lục đồ trong bếp, thấy bếp của Tiêu Vĩnh Thụy dùng hai từ "đơn sơ" chưa đủ, phải là "rất đơn sơ". Hắn thật nghi ngờ cậu hít khí trời mà sống. Thầm lắc đầu, lấy điện thoại ra gọi điện cho thư ký Dương, "Cô mua cho tôi một phần cháo với hai phần phật nhảy tường, chỗ tôi thường hay ăn đấy.... Ừm, đưa tới địa chỉ là ...."


Thư ký Dương bất hạnh, nay là cuối tuần, cô định ngủ nướng một giấc đến chiều tối ai ngờ lại bị sếp gọi dậy, không phải vì công việc mà là dậy đi mua đồ ăn cho sếp, có ai khổ như cô không. Nhưng có khổ thì cũng phải nhịn vì tiền lương ở Hàn thị với thư ký cực kỳ cực kỳ cực kỳ cao. Mấy chỗ khác không có nhiều tiền như vậy đâu. Thế nên, thư ký Dương lết từ giường ra ngoài chạy thật nhanh mua đồ rồi đem tới cho sếp. 


Tới nơi, đã thấy Hàn Trạch đứng ngoài đợi, cô nhanh nhẹn đưa đồ ăn cho hắn, Hàn Trạch cười, "Phiền cô rồi, tháng này bảo với bên thu ngân phát thêm tiền thưởng."


Thư ký Dương mắt sáng ngời lái xe đi về, lần này đi không uổng công!


Hàn Trạch mang tô cháo đi vào phòng đã thấy một lớn một nhỏ hăng say chơi game đến quên trời quên đất. Ai kia không còn dáng vẻ bệnh tật không dậy nổi nữa. Hàn Trạch ôn nhu nói.


"Tôi đếm đến ba, không tắt thì nhịn đói."


"Một..."


Đồng chí Hàn Lạc An nhanh tay lẹ mắt tắt nguồn luôn, mặc kệ trận chiến đang sắp thắng. Nhưng đồng chí Tiêu Vĩnh Thụy mắt thấy sắp thắng rồi, không muốn tắt máy, vẫn cứng đầu cầm điện thoại chơi.


"Hai..."


"Từ từ, chờ một chút, sắp thắng rồi!"


"ba..." Hàn Lạc An thấy Tiêu Vĩnh Thụy vẫn không chịu tắt, ôm mặt không dám nhìn kết cục của Tiêu Vĩnh Thụy nữa. Hàn Trạch bước tới, một phát đoạt luôn cái điện thoại, vứt vào sọt rác cạnh đó. "Chơi vui quá nhỉ?"


"Anh làm gì đó? Điện thoại của tôi...." Tiêu Vĩnh Thụy bị cướp điện thoại tức giận vùng dậy, nhưng mới nhấc cái đầu lên thì một cơn đau ập tới, ai đó ỉu xìu nằm xuống, ôm đầu rên rỉ "Nhức đầu quá..."


"Cho chừa." Hàn Trạch nghiêm mặt nhìn Tiêu Vĩnh Thụy. Cậu cũng tự biết mình đuối lý, chỉ nhìn hắn mà không dám than nữa, chậm rãi cuốn mình thành một khúc bánh tét, ánh mắt ai oán nhìn Hàn Trạch ý muốn nói... điện thoại của tôi....


Hàn Lạc An định chạy tới nhặt điện thoại cho Tiêu Vĩnh Thụy, bị Hàn Trạch lườm mà lạnh cả người, "Còn con nữa, chú đang bệnh mà rủ chơi game, xem về nhà ba đem vào nồi nấu lại như thế nào!" Hàn Lạc An cam chịu nhìn Hàn Trạch, ba nó là đồ bạo ngược gia đình!


Một lúc sau, khí lạnh trong phòng phát ra từ Hàn Trạch bớt dần, hắn mới từ tốn nói với con trai, "Đồ ăn đặt bên ngoài, tự ra lấy ăn đi." Con zai chạy như có lửa đốt mông.


Hàn Trạch lia mắt nhìn Tiêu Vĩnh Thụy đang làm bánh tét, ánh mắt cậu rõ ràng đang ám chỉ, đồ ăn tôi đâu? Hàn Trạch lại gần, ngồi lên giường Tiêu Vĩnh Thụy, một phát xốc cậu ngồi dậy. Tiêu Vĩnh Thụy bị sốt đến cả người như con tôm luộc, ánh mắt cũng mơ màng, lại Hàn Trạch cốc đầu một cái thật mạnh. Câu u oán ôm đầu, tức giận nhìn Hàn Trạch, "Sao lại đánh tôi?"


"Đau không?"


"Đau..." 


"Đau thì mới nhớ kỹ, mà anh nghĩ em cũng chưa chắc đã nhớ được....." Hàn Trạch nhàn nhạt nói. Tiêu Vĩnh Thụy bĩu môi, nhưng vẫn không dám nói.


"Há miệng!" Hàn Trạch bê tô cháo lên, múc một muỗng cháo đưa tới miệng Tiêu Vĩnh Thụy. Trong chốc lát, cậu hai má đỏ ửng lên, cậu đâu phải con nít đâu, sao lại đút ăn tới tận miệng như thế này chứ. "Không cần đâu, tôi tự ăn được mà."


"Há miệng!" Hàn Trạch rất kiên quyết nói. Tiêu Vĩnh Thụy thấy không lay chuyển được, đành há miệng tiếp nhận muỗng cháo. "Ngon quá....anh làm hả?" Vừa nuốt ngụm cháo, hai mắt cậu tỏa sáng, thật sự rất ngon nha, ngon hơn gấp mười lần cháo kiếp trước cậu ăn.


"...Ừm, tôi làm đấy, lo ăn cho hết đi." Hàn Trạch thản nhiên nói, tay còn cầm lấy khăn lau khóe miệng Tiêu Vĩnh Thụy. Trong chốc lát, thanh hảo cảm của Tiêu Vĩnh Thụy đối với Hàn Trạch tăng lên vùn vụt. Thật là ôn nhu a... cậu thật sự muốn chìm đắm vào sự ôn nhu này đến chết mất.


"Anh thật tốt!" Tiêu Vĩnh Thụy hồn nhiên nói.


"...."


Thấy Hàn Trạch không nói gì, cậu nói tiếp "Anh là người tốt tốt tốt tốt nhất từ khi tôi đến thế giới này!"


"...."


"Không tin sao? Tôi nói thật đó, anh tốt lắm luôn, tôi thích anh lắm đó!"


"Thích cỡ nào?" Hàn Trạch mập mờ nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười, thỏ con của hắn tự đem mình dâng đến tận cửa luôn rồi.


"Ừm.... anh chỉ đứng sau cha mẹ tôi thôi."


"Vậy em đối với tôi có cảm giác gì?" Hàn Trạch hỏi. Tiêu Vĩnh Thụy nghĩ một lát, hai mắt mở tròn, nói "Thì tôi cảm thấy anh rất tốt, tôi thích anh lắm đó."


Hắn cảm giác thỏ con này bị khuyết não... hỏi đến đó rồi vẫn không hiểu hắn có ý gì, còn hai mắt trợn tròn lên nói một câu... hắn phải cố gắng hơn mới được. Mặc dù hành động trợn tròn hai mắt lên rất đáng yêu. 


Hai người tiếp tục một đút một ăn rất nhanh đã hết tô cháo. Tiêu Vĩnh Thụy thoải mái ợ ra một tiếng rồi lại chui vào mền cuộn thành bánh tét đi ngủ.


"No quá sẽ khó ngủ đấy, lại đây để tôi xoa bụng cho tiêu cơm này." Hàn Trạch tốt bụng đề nghị. Tiêu Vĩnh Thụy tin tưởng không một lý do. Vì sao? Vì trong lòng cậu, người này là một người rất rất rất tốt, tin tưởng vô điều kiện.


Tiêu Vĩnh Thụy bỏ chăn ra, vạch cái bụng được ăn no đến căng tròn, da ở phần bụng của cậu do không tiếp xúc với ánh nắng nhiều nên rất trắng, nhìn cứ tưởng tượng ra một cái bánh bao vậy.


--- Hết chương 24 ---











Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play