Chương 145
Trình Diệu Vì dẫn ba người tới phòng giám sát.
Ở đây, cô lấy quyền hạn của giáo viên mở camera.
Camera không những có trên hành lang mà còn có trong phòng của học viên. Dưới ánh mắt như muốn đục lỗ trên người mình của Bạch Thiển, Trình Diệu Vì vẫn kiên nhẫn giải thích.
Camera này chỉ có giáo viên mới có thể truy cập, và chỉ dành cho trường hợp khẩn cấp. Bình thường không xem được và cũng sẽ không có ai mở ra xem.
Lúc này Bạch Thiền mới như dịu đi một chút, nhưng vẫn nhìn Trình Diệu Vi chăm chăm. Lúc này, Nhạc Minh lại càng gấp gáp hơn.
Hay… hay là thôi đi. Em cũng không giận. Quay về dọn dẹp một chút là được. Đừng gây rắc rối nữa.
Sao có thể như vậy. Chúng ta đã tới nơi này rồi. Phải lấy lại công đạo cho cậu – Bạch Thiển kiên quyết, hoàn toàn không nghe.
Nhạc Minh vô cùng bất an. Tới khi quyền truy cập của Trình Diệu Vì được cho phép, cậu ta trực tiếp chạy ra ngoài. Bạch Thiển ngạc nhiên, còn Trình Diệu Vị thì quay lại nhìn cô.
Thế nào? Còn xem nữa không? Bạch Thiển nhíu mày.
Từ phản ứng của Nhạc Minh, xem ra hiện tại đáp án đã rõ ràng một nửa rồi.
Nhưng tại sao?- Bạch Thiển nhíu mày càng chặt. Cô ta không hiểu, rất cuộc là vì cái gì lại phải cất công làm như vậy chỉ để vu oan cho Adam chứ?
Em thực sự đã đi vào phòng đó sao?- Trình Diệu Vi hỏi Adam.
Ừ. Em đã bảo là em đi nhầm. Phòng đó cũng không khoá. – Adam ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Diệu Vi đi qua, mở camera hành lang lên. Kéo tới thời gian mà Adam nói, quả nhiên thấy cậu đang đi dọc hành lang. Dường như Adam đang nghĩ ngợi gì đó, không để tâm làm, mở cửa phòng Nhạc Minh ra. Đúng lúc này thì Nhạc Minh cũng xuất hiện trong camera, đang đứng ở phía sau. Trong ánh mắt cậu ta cũng có chút sửng sốt, còn nhìn xung quanh để xác nhận số phòng.
Nhưng chỉ khoảng mười lăm giây sao, Adam đã mở cửa đi ra, còn cẩn thận đóng lại, sau đó đi sang phòng bên cạnh. Trong ảnh mặt vẫn có chút mơ màng, dường như cũng chẳng quan tâm tới bất kì thứ gì xung quanh.
Trình Diệu Vì quay sang nhìn Bạch Thiến. Lúc này Bạch Thiển cũng tức giận, thế nhưng là tức giận Nhạc Minh.
Bạn học Bạch Thiển, có phải em nợ Adam một lời xin lỗi không?- Trình
Diệu Vi cười hỏi.
Bạch Thiển nhìn Trình Diệu Vi chấm châm, dường như cực kì tức giận. Thế nhưng trường hợp này không giống những lần trước, là cô ta sai rành rành.
Cô ta đây là tin sai người, cũng ở trước mặt nhiều người như vậy buộc tôi nhầm Adam. Hiện tại cô ta có trăm cái miệng cũng không bào chữa được, lựa chọn duy nhất đương nhiên chỉ có thể là xin lỗi.
Cô ta cúi đầu
Xin lỗi. – Nói rất bé, chỉ là Adam và Trình Diệu Vì văn nghe được.
Ngoan lầm. Hiện tại đi giải quyết tình bạn của hai đứa đi – Trình Diệu Vi xua tay, ý đuổi vô cùng rõ ràng.
Đừng coi tôi là thú cưng của anh. – Bạch Thiển tức tối nói, sau đó đi ra bên ngoài, đóng sầm cửa lại. Trình Diệu Vi nhìn cửa, lắc đầu. Rồi cô lại nhìn sang Adam.
Hiện tại nói cho anh biết được chưa? Em đang phiên lỏng cái gì? Adam nhìn Trình Diệu Vi, sau đó cúi đầu.
Bruno.
À. – Trình Diệu Vi hiểu ra. Riêng chuyện này thì cô không khuyên nhóc con được. Không ai hiểu chuyện bằng người trong cuộc. Chỉ có thể để tự bản thân tới quyết định mà thôi.
Cô tin là Adam có thể tự mình đưa ra quyết định.
Dù em có quyết định thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ em. – Cô vươn tay xoa xoa đầu Adam.
Adam mim cười, ánh mắt dường như lấy lại ánh sáng vui vẻ như ngày thường.
Anh biết vì sao Nhạc Minh kia lại nhằm vào em không?
Hm? Vì sao?- Trình Diệu Vi đột nhiên có hứng thú.
Bởi vì em là giống cái duy nhất có thể lại gần anh mà không bị anh cự tuyệt đấy. – Adam đặc ý cười cười, đi tới ôm lấy Trình Diệu Vi.
Trình Diệu Vì như hiểu ra cái gì, cười khổ.
Vậy thì anh phải đền bù cho em rồi. Haha. – Adam cười cười. – Đương nhiên.
Trình Diệu Vi vòng tay ôm lấy Adam, tay kia xoa xoa đầu cậu.
Nhưng mà có thể trong tình hình như vậy nhanh chóng nghĩ ra cách đổ lỗi cho Adam, lại lập tức thực hiện, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người diễn xuất giống như bản thân là người bị hại, thằng nhóc Nhạc Minh kia quả thực là không tồi.
Điều này khiến cho cô hoài nghi Nhạc Minh có thực sự là một giống cái yếu đuổi đơn thuần có thể hi sinh tính mạng vì Bạch Thiển hay không. Nhìn qua, có cảm giác như cậu ta đang lợi dụng Bạch Thiển thì đúng hơn.
Ngày đầu tiên kết thúc như vậy. Tối hôm đó không có vấn đề gì. Sau khi đi xung quanh bảo đảm rằng học viên chưa có đứa nào giết nhau, Trình Diệu Vi trở về phòng mình. Nhưng dường như cô nhớ ra là hiện tại phòng mình đang bị chiếm dụng, cho nên nhìn sang phòng bên cạnh.
Một đêm này ở chung tới Dederick? Một phòng? Một giường? Sau khi bọn họ vừa xác định sẽ tiến tới một bước?
Haha.
Giết tôi đi.
Trình Diệu Vi đứng ở bên ngoài bình ổn tâm tình mười lăm phút sau đó mới gõ cửa.
Dederick mất hai phút mới đi ra. Khi thấy Trình Diệu Vi, y rõ ràng là có hơi ngạc nhiên, thế nhưng vẫn để cho cô vào.
Em… ngủ bên này sao?
Ừ. Hai vị kia chắc hiện tại đang “xoa bóp” nhau rồi. – Trình Diệu Vi đảo måt.
Dederick mím mím môi, im lặng không bình luận. Y dường như nghĩ tới chuyện gì đó, vành tai hơi đỏ lên.
Nhưng anh yên tâm. Sáng nay em đã đồng ý với anh chuyện kia rồi, vậy thì sẽ không nuốt lời. Tối nay em ngủ sofa. – Trình Diệu Vì nhìn cái sofa trong phòng. Vẫn vừa
Dederick ngẩng lên nhìn cô.
Sao vậy được? Em nên
Nhưng không hiểu sao, khi nhìn tới giường, y lại ngừng lại.
Trình Diệu Vi cười cười.
Không có việc gì. Chỉ là một đêm mà thôi. – Trình Diệu Vi lắc đầu. Dederick dường như rất mâu thuẫn với chuyện này, cứ muốn nói lại thôi. Cuối cùng y nói.
Như vậy, để anh năm sofa. Trình Diệu Vị thở dài. Cuộc chiến sofa này không có hồi kết mất.
Nếu anh còn như vậy em sẽ qua phòng khách chung ngoài kia ngủ đấy.- Trình Diệu Vi cau mày. Dederick lập tức im lặng. Dù phi thuyền nơi nào cũng có máy sưởi, thế nhưng ngủ trong phòng và ngủ ngoài phòng khách là hai chuyện khác nhau. Nhưng để cho Trình Diệu Vị nằm sofa…
Như vậy… ngủ chung không được sao?- Dederick hỏi.
Trình Diệu Vi mở miệng, hít sâu một hơi.
Cô rất muốn nói được. Nhưng vấn đề hiện tại chính là cô không thể…
Cô thực sự không biết định lực của mình tới đâu, liệu có thể kiểm soát được không. Nếu lỡ có làm ra điều gì có lỗi, sau đó ngày mai…
Trong lúc Trình Diệu Vi đang rối rắm, Dederick lại đi tới, chậm rãi ôm lấy cô.
Không sao. Y nói.
Dederick – Giọng Trình Diệu Vi giống như đang cầu khẩn
Dederick hơi tách ra, nhìn thẳng vào mắt Trình Diệu Vi.
Không sao. Như đang khẳng định lại một lần.
Trình Diệu Vi cảm thấy mình sắp xong rồi.
Nếu khi còn trong thân xác phụ nữ, có còn có thể tự tin rằng mình là một con người thành tâm quả dục. Nhưng từ khi xuyên vào thân thể này, cô lại không có cái tự tin đó nữa.
Cảm giác lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái hỏny thật là cmn đáng sơ.
Nhưng mà như thế này.
Muốn cô nói không cũng không được.
Nghiệp…
Đây là ông trời đang trừng phạt ta sao…