Chương 144

Trình Diệu Vị trợn mắt, nhìn sang Serl giống như chờ đợi một lời xác nhận. Serl gật đầu.

Anh là giống cái.

Trình Diệu Vì chớp chớp mắt.

Này… so với chuyện cô và Dederick có tinh thần lực SS+ mặc dù giống nhau, nhưng cơn sốc mang lại không giống nhau nha. Không phải nói là giống cải có tinh thần lực từ cấp A trở lên sao?

Serl mim cười nói.

Chính vì thế lực và tinh thân lực khác thường như vậy, cho nên gia đình anh từ nhỏ mới bao bọc anh, sợ anh chịu thiệt. Đồng thời họ cũng lo sơ rằng sẽ không có ai tình nguyện lấy anh. Đó là khi mà anh trai em xuất hiện.

Alex hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. Trình Diệu Vi gật đầu như đang tiếp nhận thông tin. Sau đó Serl lại nói.

Bọn anh mặc dù lấy nhau, nhưng cũng chỉ là hôn nhân vì lợi ích. Những thứ bên ngoài cũng chỉ là trình cho người ta xem, bọn anh thậm chí còn chưa thực sự hẹn hò hay nằm tay lần nào, đừng nói tới chuyện kia. – Serl tiếp tục.

Đủ. – Alex cau mày.

Chưa đủ. Tiếp tục – Rất hiếm khi được nghe chuyện tình cảm của ông anh, Trình Diệu Vị bày tỏ bản thân cực độ hứng thú.

Cho tới hôm qua – Serl tiếp tục kể. Anh nhìn thấy tên này đi với một giống cái khác. Cử chỉ hành động đều cực kì thân mật. Anh liền biết, bản thân là đã thích tên dở hơi này rồi. Cho nên.. – Serl cười cười.

Trình Diệu Vi trong nháy mắt hiểu ra. Cho nên anh đi tới đánh ghen?

Cho nên anh liền đè Alex xuống, tra hỏi một hồi. Alex cuối cùng cũng khai, đi với giống cái là bởi vì cảm thấy có tình cảm với anh nên bối rối, muốn xác nhận lại. Trong cơn xung động. kiềm chế không được. Serl cười tới càng đắc ý hơn.

Alex ở bên cạnh đã tức tới muốn nổ tung.

Tôi mới là giống đực! Cậu sao có thể làm như vậy? Tôi tức giận là không nên sao? Cậu còn lôi kéo tôi tới tận sáng. Đây là muốn giết người Serl cong mắt. Sức mê hoặc của hồ tộc hoàn toàn lộ ra. Y ôm lấy eo Alex, bóp bóp mông y.

Trở về lại xoa bóp cho anh. Ai… Ai mà thèm!- Alex đẩy Serl ra.

Trình Diệu Vì đứng bên cạnh: “… Mù mắt chó của ông rồi.

Cô ngậm ngùi đi ra khỏi phòng tập. Vừa vặn lại bắt gặp rắc rối. ở phòng khách chung, Bạch Thiển đang che chở một giống cái. Nếu

Trình Diệu Vì nhớ không nhầm, giống cái này chính là Nhạc Minh. Hai người này chung đội, quả thực đúng là sức mạnh của cốt truyện mà

Đối diện Bạch Thiển là Adam. Mặc dù thái độ của Bạch Thiển có vẻ vôi cùng thù địch, thế nhưng Adam lại cực kì thản nhiên.

Rốt cuộc vì sao cậu lại không chịu nhận sai? Cậu như vậy mà tự nhận mình là quý tộc hả?- Bạch Thiển lớn giọng chất vấn Adam.

Tôi không làm, vì sao lại phải nhận?- Adam nhướn mày, trong ảnh mắt tràn ngập khinh thường.

Ngày thường, Adam nhất định sẽ không bao giờ có biểu cảm như vậy. Nhưng mỗi lần gặp phải người khác nhằm vào, cậu nhất định sẽ dùng biểu cảm này đối phó với đối phương. Đúng với phương châm người khác không cho mình sắc mặt tốt thì chẳng việc gì mình phải cho người khác sắc mặt tốt.

Nhạc Minh đã thấy cậu đi vào phòng cậu ấy, cậu còn chối?- Bạch

Thiền lúc này đã tức giận tới đỏ bừng måt.

Cô ta vốn đã nghi ngờ, thế nhưng hiện tại thực sự nhìn thấy cô ta mới xác nhận được. Người này so với kiếp trước hoàn toàn chẳng khác quái gì nhau cả. Đều là cái vẻ bản thân mình vô tội, tất cả mọi thứ hoàn toàn không liên quan gì tới mình, còn cố chấp không chịu nhận. Chưa kể, còn chuyên môn đi dùng vẻ ngoài vô tội lừa người khác. Tên giáo viên tên

Dinic đó đúng là quá ngu xuẩn.

Cậu ta thấy tôi đi vào thi chính là tôi làm à?- Adam cười khẩy.- Tôi phải nói với cô bao nhiêu lần nữa, tôi chỉ là đi nhầm phòng.

Cậu nói dối cũng không thể tìm lý do thuyết phục hơn được à? Phòng của mỗi người đều có khoá riêng. Cậu đi nhầm phòng? Nhằm thế nào mà vào được bên trong?- Bạch Thiển nhiu chặt mày.

Bạch Thiển… có thể là mình đã quên khoá cửa. Cậu… cậu đừng nói nữa. – Nhạc Minh lo lắng nhìn xung quanh.

Giống đực và giống cải trên thuyền không có gì làm, ở trong phòng mãi cũng chán nên tập trung ở khu này cũng nhiều. Cho nên từ nãy tới giờ có rất nhiều người đang nghe bọn họ cãi nhau. Mặc dù cả Bạch Thiển và Adam đều có vẻ chẳng quan tâm lắm, thế nhưng Nhạc Minh thì mặt không dày như vậy, thấp giọng cầu khẩn Bạch

Thiến dừng lại.

Sao có thể? Hôm nay mình lấy lại công đạo cho cậu. – Bạch Thiển vẫn cổ chấp.

Nạn nhân đã nói là muốn dừng lại rồi, sao cô lại cổ chấp như thế? Không phải là có có tật giật mình nên nóng lòng muốn đổ tội cho người khác đấy chứ?- Trình Diệu Vi thong thả đi vào.

Mặt Bạch Thiển như toé ra lửa, quay sang nhìn Trình Diệu Vi.

Lại là tên này.

Mỗi một lần cô ta nhạm vào Adam đều là tên này tới bao che. Rốt cuộc Adam có cái gì đặc biệt, khiến ai cũng muốn bao che cho cậu ta? Rốt cuộc là mặt của tên này để ở đâu thế? Rõ ràng là cô ta là người có lý, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn bảo vệ cho tên giả tạo hai mặt kia.

Rõ ràng cô ta là người đặc biệt hơn, thể nhưng hết lần này tới lần khác bị chế nhạo, bị lờ đi. Rốt cuộc là tên này nghĩ là mình đặc biệt hơn người ở chỗ nào?

Bạch Thiển lườm Trình Diệu Vi, như muốn đục vài lỗ trên gương mặt của cô. Trình Diệu Vi đối với ánh mắt đầy thủ hận này đã nhìn quen, cũng chẳng cảm thấy có sức sát thương bao nhiều, cho nên để mặc cho cô ta nhìn.

Ta biết ta đẹp trai.

Nhạc Minh, rốt cuộc có chuyện gì, em kể một chút xem – Trình Diệu Vi nhìn Nhạc Minh đang đứng sau lưng Bạch Thiển.

Em… Nhạc Minh rụt rẻ, dường như có chút không muốn kể Đương nhiên, vào những lúc này, nữ chính sẽ ra mặt.

Cậu ấy thấy Adam vào trong phòng mình, một lát sau lại đi ra. Tới lúc vào trong, toàn bộ chăn bị cắt nát, trên đệm còn có mảnh dao lam. Loại chuyện độc ác như vậy làm sao có 1021 thể làm với bạn học?- Bạch Thiển chỉ thẳng vào mặt Adam. Lúc này anh còn muốn bao che cho cậu ta? Trình Diệu Vĩ nhướn mày nhìn Adam. Adam lại vẫn thản nhiên, thậm chí còn chẳng thèm nhìn lại.

Trình Diệu Vi cười khẩy. Cô không hiểu Adam sao? Cậu là người khinh thường nhất loại chuyện ném đá giấu tay, hơn nữa trừ khi bị đồn tới đường cùng, cậu cũng chẳng chủ động công kích ai bao giờ.

Nhưng loại chuyện như bắt nạt công khai thế này, đúng là cần phải điều tra một chút. Lúc này, Trình Diệu Vì lại thấy Nhạc Minh rụt rè nhìn về phía mình, trong ánh mắt ẩn ẩn một chút sợ hãi và chột dạ.

Trình Diệu Vì nhướn mày. Gì đây? Rồi cô nhìn lại Bạch Thiển đang xu lông.

Bạn học. Thứ nhất, tôi là thấy của em, làm ơn dùng từ cho chính xác. Thứ hai, loại chuyện này không phải là lời nói từ một phía có thể tin được, cho nên em làm ơn điều tra tìm hiểu cặn kẽ cẩn thận trước khi buộc tội bất kì một người nào. Sau này mọi người còn nhìn mặt nhau.

Tôi không cần..

Trình Diệu Vì giơ tay cắt lời Bạch Thiền.

Đừng ngắt lời người khác. Hiện tại cùng tôi đi tới phòng giám sát.

Được. Tới lúc đó, nếu anh còn bao che cho kẻ phạm tội, vậy thì đừng trách tôi báo cáo chuyện này lên trên. – Bạch Thiển nhếch môi, dường như rất tự tin.

Trình Diệu Vĩ nhìn Nhạc Minh đứng phía sau Bạch Thiến đang toát mồ hôi hột, cười cười.

Cô đi tới chỗ Bạch Thiển, từ trên nhìn xuống. Đương lúc Bạch Thiến còn định nói gì đó, Trình Diệu Vi liên đưa tay, vỗ vỗ lên đầu cô, sau đó nói.

Bé ngoan.

Nói xong cô tới kéo tay Adam rời đi

Bạch Thiển đứng đơ người tại chỗ, mặt mũi trong nháy mắt đỏ bừng cả lên, trong mặt cũng là lửa giận bừng bừng.

Hàn. Hằn coi cô là cái quái gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play