Chương 146
Buổi sáng thức dậy, Trình Diệu Vi đã thở phào một hơi.
Cô không làm gì cả.
Hú hồn.
Cô cũng phát hiện ra, Dederick buổi sáng ngủ dậy vô cùng dính người. Cô không biết này là thói quen cũ hay là chỉ khi ở bên cạnh cô mới có, thể nhưng Trình Diệu Vì có cảm giác cực kì quen thuộc.
Cô nhìn gương mặt Dederick, ở trong lòng nặng nề thêm một chút. Rõ ràng là ba người hoàn toàn không liên quan gì tới nhau, thế nhưng cứ thi thoảng, Trình Diệu Vi lại có suy nghĩ hoang đường đó.
Cô không hiểu mình đây là đang nghĩ cái gì, cũng không hiểu được minh có phải đang hi vọng hay không, chính là cô mãi vẫn chẳng thể yên lòng được.
Trình Diệu Vi muốn có hi vọng, chỉ là cô lại sợ hãi.
Là một cô nhi, có chưa bao giờ tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu, hay cũng chưa từng có cảm giác an toàn. Người đầu tiên cô cho phép bước vào thế giới của mình là Sở Nhân Kiệt.
Người làm cô tin tưởng một chút vào tình yêu cũng là Sở Nhân Kiệt. Người làm cho thế giới của cô thêm ấm áp, người khiến cho cô chủ động tiến về phía trước một bước là Tư Tĩnh.
Còn người mà cô nguyện ý dùng tất cả ôn nhu của mình để đối đãi là Dederick. Ba người bọn họ dần dần thay đổi cô, khiến cho cô dần dân tin tưởng vào một thứ ấm áp, khiến cho cô cảm thấy an toàn, khiến cho tâm tình của cô dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng Trình Diệu Vi biết là mình chưa bao giờ như thế.
Chỉ là ba người này chưa từng đặt cô vào tình cảnh khiến cho cô phải thể hiện ra một mặt kia của bản thân.
Trình Diệu Vi nhìn vòng tay của mình.
Hi vọng cô sẽ không bao giờ phải thể hiện ra.
Sao vậy?- Dederick vẫn còn ngái ngủ, đang dựa đầu lên vai Trình Diệu Vị. Thấy cô mãi không có động tĩnh gì, y không nhịn được hỏi.
Không có gì. – Trình Diệu Vi mim cười. – Anh mà còn không dậy thì sẽ muộn đấy.
Um.
Dederick xoay người xuống giường, đi vào trong nhà tắm chuẩn bị.
Trình Diệu Vị thở ra một hơi.
Cô thực sự hi vọng Dederick sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy một mặt kia của cô.
Bảy ngày dã ngoại chính thức bắt đầu.
Các thí sinh bị thu không gian khí, chỉ được giữ lại không gian khí mà nhà trường phát, bên trong có cơ giáp của thí sinh, lương khô và một ít vũ khí có số lần triển khai giới hạn. Về phần giống cái, ngoài lương khô và vũ khí phòng thân còn có thuốc ức chế kì phát tình cùng với mấy cái lọ để đựng thuốc tinh thần. Đây cũng chính là lý do mà lần dã ngoại này các giống cái cần phải đi theo. Đó là để thử thách khả năng làm thuốc tinh thần của bọn họ trong điều kiện môi trường khắc nghiệt và căng thẳng dâng cao.
Thêm vào đó, không thể làm quá năm liều thuốc tinh thần trong một ngày, đó là quy định. Để tránh các giống đực liên tục hoá thủ và đánh nhau, nhà trường đã đặt ra quy định này. Trước đây có tiền lệ một giống đực hoá thủ quá nhiều lần trong thời gian dã ngoại, lại dùng thuốc tinh thần quá liều dẫn tới hiện tượng phản tố không thể hoá lại hình người nữa, tỉnh thân cũng không ổn định. Quy định này được đặt ra để các giống đực biết mà tự lượng sức.
Teamwork, quản lý thời gian, quản lý rủi ro, quản lý áp lực. Đây đều là những kĩ năng mà một học viên của
Học viện hoàng gia phải nam rõ. Những sinh viên ưu tú của học viện trong tương lai sẽ được cử đi khắp nơi, được gánh những trọng trách quan trọng trong quân đội và những tổ chức khác, nếu ngay cả những chuyện này mà còn làm không được, vậy thì bọn họ chính là đang làm ô nhục phù hiệu của Học viện. Sau khi các đội được thả xuống ở những khu vực khác nhau, các giáo viên cũng lái phi thuyền cỡ nhỏ đi theo. Việc giám sát là để đề phòng có bất kì đội nào bỏ cuộc giữa chừng. Cuộc thi không cấm các đội giao tranh, chỉ là cấm không được gây vết thương chỉ mạng hay vết thương không chữa trị hoàn toàn được. Nếu có bất kì đội nào đi quá đà, các giáo viên có thể lập tức can thiệp, và hình phạt không chỉ đơn giản là đuổi học. Hệ thống tính điểm lần này cũng không nhiều. Các học viên có thể săn thủ, tìm nhiệm vụ ẩn hoặc đơn giản là sống sót. Dựa vào biểu hiện của các thành viên trong đội và mức thiệt hại của các đội sau bảy ngày, hệ thống sẽ tự đánh giá dựa trên thang điểm có sån.
Là một giáo viên, nhiệm vụ của Trình Diệu Vì cực nhàn. Những gì cô cần làm là ngồi nhìn camera trong khu vực mà mình được giao.
Cả khu dã ngoại có hai mươi khu nhỏ. Trình Diệu Vì phụ trách khu C2, vừa vặn là nơi mà nhóm của Adam và
Bạch Thiến nhảy xuống. Ngoại trừ hai nhóm này thì còn có tám nhóm khác cũng được thả tại đây, nhưng Trình Diệu Vi hoài nghi là chúng có thể gây ra biển lớn hơn cả nữ chính Bạch Thiền.
Vào ngày thứ ba của phần thi, cô ta sẽ vì cứu một con thủ non biến dị mà chọc giận con thú biến dị khổng lồ. Lần này Aldrick cũng vừa vặn ở xung quanh, thế nhưng trước khi cậu ta kịp tới nơi, Nhạc Minh đã vì bảo vệ Thiền mà thiệt mạng.
Bạch Thiển sau đó không tham gia khảo hạch nữa mà bị cuốn vào vòng xoáy của Aldrick và tổ chức buôn vũ khí của hắn ta. Cô bị kéo tới một hành tinh nào đó, đi theo nam chính đi vòng quanh khu tổ chức ngầm, giao dịch với đủ loại người trên đời. Sau khi trở về, cả hai không những hiểu nhau hơn mà nữ chính còn không thể xuống khỏi thuyền của nam chính, hai người chính thức bước vào giai đoạn vừa yêu thương vừa dẫn vặt.
Nhưng cuối cùng nữ chính thiện lượng vẫn là chấp nhận mọi thứ của nam chính, sau đó cùng hắn ta đi tới cuối cùng. chậc.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, e rằng người bị cuốn vào lần này không phải là nữ chính mà là cô mới đúng. Khi tới điểm thả học viên, các giáo viên được giao cho phi thuyền của mình. Cùng lúc đó, Trình Diệu Vi cũng thấy được mấy quân nhân cùng với Dederick, thậm chí có cả Alex và Serl, đã lấy một phi thuyền quân đội tiêu chuẩn rời đi.
Lần này coi bộ chính là tới để úp sọt Aldrick.
William là Đại hoàng tử, tâm cơ cũng không thua kém Aldrick. Cái mày cần chỉ là một chút vận may và một chút tiên cơ. Thứ này Trình Diệu Vi vừa vặn có. Có đầu óc, có manh mối, vậy mà còn không tóm được cái đuôi của nam chính nữa thì Trình Diệu Vì cũng nghĩ là William khỏi cần lên làm vua làm gì nữa. Hại nước hại dân.
Ở một nơi nào đó, William hắt xì một cái.
Trình Diệu Vi rung đùi nhìn màn hình theo dõi. Tổng cộng có mười màn hình, theo sát mười đội. Dù không có âm thanh, thế nhưng hệ thống theo dõi lại có chức năng chuyển âm thanh thành văn bản. Bất kì thứ gì đảm nhóc nói đều sẽ hiện lên màn hình và được ghi lại. Đây là cách mà Học viện hoàng gia kiểm soát học viên của mình, cũng là cách quân đội thời này kiểm soát quân nhân dưới trướng để bảo đảm không có bất kì kẻ nào có từ tưởng không nên có.
Trình Diệu Vi đồng ý rằng cách này là một cách cực đoan và coi nhẹ quyền của con người. Nhưng cô nhớ là nguyên chủ đã từng được học ở đâu đó rằng, khi đã vào quân đội, quyền của bản thân hoàn toàn không sánh được với lợi ích của quốc gia cùng với lợi ích của tổ chức. Điều này đồng nghĩa với việc họ phải hi sinh một thứ gì đó để bảo vệ thứ lớn hơn. Chính vì vậy, trong quân đội và trường quân đội, không có thứ gọi là riêng tư.