"Nhìn em đăm chiêu ủ dột thế này, có gì khó khăn cứ nói với chị." Lưu Giai ngồi xếp bằng trên trường kỷ đặt ở phòng khách nhà mình, bộ dạng chị đại nhìn tôi. Sau khi tiếp xúc tôi mới phát hiện, thật ra Lưu Giai rất thú vị, không đơn giản là người chỉ biết viết hai chữ LV to đùng trên mặt.
Sau khi than thở một hồi, tôi ôm lấy một bụng khó chịu xin chị giúp đỡ, "Chị ở chung với An Tâm lâu như vậy, chắc chắn hiểu chị ấy hơn em, chị giúp em nhìn xem em đắc tội chị ấy ở chỗ nào."
Sự tình là sau khi chúng tôi quay về Bắc Kinh. Bởi vì đại minh tinh của tôi đã đáp ứng chờ chị buông bỏ tình cảm với bạn trai cũ sẽ tiếp nhận tình cảm của tôi, tôi mừng rỡ quyết định trong thời gian này sẽ không gây chuyện, tương kính như tân với chị để giành được sự tin tưởng từ chị cũng như tăng hảo cảm của chị đối với tôi.
Mỗi ngày sau khi tan tầm, tôi lập tức chạy về nhà chuẩn bị cơm cho chị. Mặt khác, các việc vặt vãnh như quét tước, lau dọn, sắp xếp, trả tiền điện nước đều do tôi phụ trách. Tôi muốn cho chị biết, Hữu Hữu tôi vừa tài giỏi vừa có trách nhiệm.
Ai ngờ, chị đã không cảm kích thì thôi còn nghiêm mặt với tôi. Tôi tự vấn phải chăng mình làm chưa đủ tốt. Vì vậy, đêm qua sau khi xem xong Khoai Sọ thuận lợi vào top 10, tôi chủ động đến phòng chị hỏi xem chị cần tôi làm gì.
"À..." chị đang đắp mặt nạ, không ngờ tôi có tinh thần phục vụ như thế vì vậy sau khi kinh ngạc thì chị bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.
Ha ha, thảo nào trước đây chị hay trốn trong phòng mỗi khi đắp mặt nạ. Dù tôi mê gái cỡ nào cũng phải thừa nhận, khi đắp mặt nạ chị cũng buồn cười không kém người bình thường.
"Nghĩ ra rồi!" chị gỡ mặt nạ xuống, vo lại ném vào trong thùng rác, sau đó ánh mắt không chuyển sang tôi mà nhìn về phía giường chị, "Bây giờ khi ngủ không có gấu bông ôm chị cảm thấy rất khó chịu, vậy em đảm nhận vị trí này đi!"
Hả!? Vậy...con gấu bông Lưu Giai mang về cho chị đâu, hay chị ngại màu bị tẩy rất khó coi nên đã quẳng vào trong căn phòng kia.
"Chẳng phải em đã mua một con mới cho chị rồi sao?"
Một nét gian xảo xẹt qua trên mặt chị, chị hất cằm, nở một nụ cười quyến rũ như hồ ly với tôi, "Từ lúc em ngủ trên giường với chị ở Thượng Hải...Bây giờ nhớ đến, phát hiện cảm giác ôm em không tệ lắm, hơn nữa có nhiệt độ cơ thể, xem như là một bản nâng cấp của gấu bông đi." Chị càng nói càng hớn hở, cũng không quên bổ sung: "Nhớ kỹ, chức năng của em là để chị ôm, không được táy máy tay chân đấy nhé."
Cái gì? Chức năng? Vẻ mặt tôi phẫn hận, chị gái này đã xem tôi như đồ vật rồi. Người ta thường nói nước chảy xuống chỗ thấp, người đi lên nơi cao, chỉ có tôi đáng thương từ giúp việc bị giáng chức xuống thành vật thay thế.
"Em không biết!" Tôi kịch liệt phản đối: "Chị khi dễ người quá đáng."
Sắc mặt chị khẽ thay đổi nhưng không nói lời nào, sau đó hai chúng tôi im lặng một lúc lâu.
Hừ, đừng nghĩ làm vậy dọa được tôi, dù sao thì tôi cũng đã quyết tâm, quan hệ còn chưa xác lập tôi sẽ không ký kết hiệp ước không bình đẳng thế này.
"Không làm cũng được, chị đổi yêu cầu, từ nay về sau...mỗi ngày em không được nấu trùng món." Chị dùng giọng nói trầm thấp phá vỡ bầu không khí im lặng.
Cuối cùng, tôi thở dài một hơi, xem ra nữ vương luôn luôn lãnh tĩnh kia không có ý định trấn áp kẻ thấp cổ bé họng không có sức phản kháng này mà là cố ý làm khó dễ để tôi biết đường mà lui. Biện pháp hay!
Đáng tiếc, tôi cứ thích vượt khó đấy.
"No problem!" tôi quyết đoán nói, sau đó thản nhiên rời khỏi phòng chị.
Chờ đến khi về phòng mình, tôi đóng cửa phòng, lập tức lên mạng sưu tầm các loại thực đơn. Trời ạ, mỗi ngày một món, nghe như mẹ chồng làm khó dễ con dâu mới cưới vào nhà vậy.
Nói đến đây, tôi bày ra vẻ căm phẫn, "Chị đứng ở góc độ người thứ ba đánh giá giùm em với, có phải chị ấy đang cố tình gây khó dễ cho em không." Nói xong tôi cầm lấy trái tao đỏ tươi trên bàn, dữ tợn cắn một ngụm.
Lưu Giai nghĩ đến gì đó rung đùi đắc ý, ngồi xuống cạnh tôi, cười một cách mờ ám: "Bạn nhỏ ngây thơ à, em ấy đang "dụ dỗ" em."
"Dụ dỗ?" tôi nghe vậy đâm ra kinh ngạc, không làm gì cũng bị giận dỗi, như vậy gọi là dụ dỗ à?
"Đối với tính cách em ấy, em nghĩ em ấy có thể mặc áo ngủ gợi cảm vẫy tay với em nói: Tiểu Hữu Hữu thân mến à, người ta thích em như vậy, em không đến ngủ cùng người ta được sao không?"
Kinh quá, tôi rợn hết cả người, không nói tôi cũng chẳng thể nào tưởng tượng được An Tâm như vậy, chỉ là giọng điệu ghê tởm của Lưu Giai thật khiến tôi buồn nôn.
"Em có bao giờ thấy em ấy giận ai chưa? Em có bao giờ thấy em ấy làm khó dễ ai chưa?" Lưu Giai thấy tôi chưa hiểu, ra vẻ hận thiết bất thành cương, "Em ấy không cần con gấu bông trước đây nữa, chỉ muốn ôm em, chẳng phải ám chỉ em đang dần dần thay thế người kia sao? Đồ ngốc ~"
*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép = bỏ công ra nói mà vẫn không hiểu
Ơ? Phải không vậy? Là có ý như thế à?
"Em ấy khó khăn lắm mới mở miệng gọi em lên giường mình, còn em thì lại từ chối."
Hả? Thật sao? Hiểu như vậy được à?
"Nếu là chị, chị đã một cước đá bay em rồi."
A! A! A! A! Đột nhiên tôi cảm thấy mình đã lỡ mất một cơ hội trăm năm có một.
*Đấm tường*! Khóc không ra nước mắt!
"Nhóc con, chị chỉ có thể khuyên em vậy thôi, em tự về suy nghĩ tìm cách giải quyết đi!" Lưu Giai xoa đầu tôi, chị như đang tự xem mình là một sư phụ dạy dỗ cho người khác.
Lưu Giai tiễn tôi ra cửa, cuối cùng đột nhiên ra vẻ thần bí nói nhỏ vào tai tôi: "Ráng mà làm cho chị...nhất định phải ở trên."
Hả??? Ý gì đây.
"Chị và Tiểu Mai cá cược một nghìn đồng, em ấy nói em ngốc như vậy tương lai chắc chắn sẽ bị An Tâm đặt dưới thân, chị không phục, chị nói đừng nhìn bề ngoài, Hữu Hữu của chị dứt khoát là nằm trên." Vẻ mặt nhiều chuyện của Lưu Giai khiến tôi câm lặng, thế nhưng không ngờ người nhìn qua đứng đắn như Mai tỷ cũng làm loạn theo chị, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng!
Lưu Giai không biết tôi đang nghĩ xấu về chị, còn nghĩ rằng tôi cảm động, đắc ý nháy mắt vài cái, "Chị đứng về phía em, rất quý đấy nhé!"
Bấy giờ, tôi rất muốn cào tường, sao lại có loại người như thế kia chứ!!!
Sau khi về nhà, trong phòng không có ai, tôi đang định chuẩn bị bữa trưa cho chị thì thấy một tờ giấy nhỏ dán trên tủ lạnh: chị đi tập Yoga, em ăn trưa một mình đi!
Hì hì, tôi bật cười. Trước đây chị có đóng một nghìn đồng cho một lớp yoga, từ đó đến giờ chỉ đi được hai lần. Nếu không phải tôi không có hứng thú với thể loại "vận động chậm" này, tôi đã sớm tham gia thay chị.
Chị không ở nhà, tôi cũng không có tâm trạng nấu nướng, đành hâm nóng thức ăn thừa từ hôm qua để lấp đầy bụng. Sau đó, tôi lên mạng theo dõi cuộc thi Mị lực nữ thanh.
Khu vực Thành Đô vẫn mạnh như cũ, có năm người lọt vào top 10, chiếm được nửa giang sơn. Trong ba người nổi tiếng nhất trước đây, "Tiểu Vương Tổ Hiền" đã bị loại, Văn San vào top 10 nhưng độ nổi tiếng đã giảm, còn cô bé Kim Duyệt này càng tham gia càng hăng, độ nóng trên mạng xã hội rất cao, ca khúc "Bài hát chủ đạo của tình yêu" quả thật đã trở thành tác phẩm tiêu biểu của cô. Nhớ đến sáng sớm hôm đó cô đến gọi Khoai Sọ đi tập thể dục...Thảo nào, vừa hát vừa nhảy cũng không hụt hơi.
Khoai Sọ cũng không tệ. Trên bản tin về Mị lực nữ thanh của đài Xoài, mức độ nổi tiếng của cô đứng ở vị trí thứ ba. Nhưng trong vòng thi hôm qua, cuối cùng ban giám khảo không thể tiếp túc chịu được các bài hát do cô tự sáng tác. Một DJ nổi tiếng ngồi trên ghế giám khảo thẳng thắn phê bình cô, nói cô đừng khiến người khác mệt mỏi nữa. Khoai Sọ không lớn tiếng phản đối, chỉ nói cám ơn đã cho ý kiến.
Ôi? Đột nhiên trong đầu tôi có một ý tưởng.
Tôi gọi điện dặn dò Khoai Sọ vài câu, sau đó lập tức liên hệ nhóm trưởng Thiên Độ, à không, là tổ quản lý mới đúng. Số lượng thành viên ngày càng tăng cao kéo theo biết bao công việc, một nhóm trưởng đã không còn làm xuể, vì vậy thành lập một tổ quản lý. Nhóm trưởng báo tên vài người đó cho tôi để tôi xem xét thông tin và bài đăng của họ. Loại những người quá cực đoạn, những người không có tiếng nói, những người quá ngây thơ, cuối cùng chọn được ba người. Như vậy mọi người sẽ thay phiên nhau lên mạng, bảo đảm giải quyết sự việc kịp thời.
Tôi nói với tổ quản lý vì lời chỉ trích của giám khảo mà Tiểu Dụ rất khó chịu. Cô không ngờ khát vọng theo đuổi con đường tự sáng tác của mình sẽ khó khăn như vậy. Thế nhưng, cô quyết định vòng tiếp theo vẫn sẽ hát ca khúc gốc, dù cho đó có thể là lần cuối cùng cô biểu diễn trên sân khấu. Tôi không nói dối, đây là những gì Khoai Sọ nói với tôi, chỉ là tôi có thêm vào một chút mắm muối mà thôi.
Sau một phút, tổ quản lý đã đăng một bài lên:
Tiêu đề: Tiểu Dụ yên tâm hát, chúng tôi yêu ca khúc gốc!
Nội dung: tôi nghĩ mọi người đều xem vòng thi tối hôm qua rồi nhỉ, ắt hẳn sẽ cảm thấy rất buồn cười với lời chỉ trích ngang ngược của ban giám khảo. Mệt mỏi? Một ngày nghe cả trăm lần nhạc hát lại không mệt, giờ chỉ nghe vài lần các ca khúc Tiểu Dụ cố gắng sáng tác thì mệt được.
Nói về vấn đề nhỏ, cô ta đang chèn ép một người trẻ tuổi hồn nhiên theo đuổi giấc mơ; vấn đề lớn hơn, thế giới âm nhạc hiện nay không có ai nổi bật là vì thiếu các ca khúc gốc.
Là người hâm mộ Tiểu Dụ, chúng tôi cũng không muốn công kích ai.
Thế nhưng, chúng tôi muốn nói: Tiểu Dụ, cậu yên tâm hát những ca khúc tự sáng tác, chúng tôi rất yêu các ca khúc gốc này. Cậu chỉ cần hát tốt, còn phiếu bình chọn cứ để chúng tôi lo.
Các người xem, tôi đã nói người hâm mộ đều là tàng long ngọa hổ mà, tôi chỉ cần chỉ điểm một chút thôi.
Vài phút trôi qua, ồ, đã mười trang. Mọi người đều xúc động, đều bảo đảm sẽ kêu gọi những người xung quanh bầu chọn cho Tiểu Dụ để cô càng tiến xa hơn.
Không cần nói, tôi đọc cũng thấy cảm động.
Vài giờ sau đó, đài Xoay đăng một tin tức: giám khảo ác ý phê bình Tả Tiểu Dụ khiến cư dân mạng vô cùng phẫn nộ!
Tôi biết thế nào đài Xoài cũng dùng việc này để thu hút dư luận, chỉ không ngờ bọn họ làm nhanh hơn tôi dự liệu. Như vậy có thể đoán được, nhân viên truyền thông của đài Xoài cũng có tai mắt trong Thiên Độ này.
Nhìn chằm chằm màn hình vi tính, đang suy nghĩ làm thế nào để châm thêm lửa thì âm thanh mở cửa vang lên.
Nữ vương đã về, phải nhanh chóng đón tiếp.
"Có mệt không, uống chút nước nhé!" tôi bưng ly nước của chị trên tay, vẫy đuôi chạy đến ton hót.
Chị ném ba lô lên trường kỷ, sau đó cũng nằm lên theo, phất tay với tôi, "Uống ở phòng tập rồi."
Xì ~ tôi bĩu môi, tiếp tục lấy lòng: "Đây là trà mật ong em pha cho chị, trong đấy đều là tình yêu của em!"
Hẳn là trải qua một thời gian chưa thấy tôi bỏ hết sĩ diện thế này nên chị không kịp thích ứng, thoáng ngẩn người, sau đó cầm ly uống một chút.
Ơ, uống ít vậy, tôi cầm ly từ bàn trà lên uống một hơi cạn sạch.
Chị thật sự mệt mỏi, lười biếng dựa vào trường kỷ nhắm mắt dưỡng thần.
"Chân có nhức không, để em xoa bóp." tôi tiếp tục bỏ hết sĩ diện, không chờ được đáp ứng đã lấy chân chị đặt lên đùi mình.
Thấy chị không đồng ý hay từ chối, tôi bắt đầu xoa bóp bắp chân chị. Nắn một chút, sau đó nhẹ nhàng xoa rồi lại dùng gan bàn tay ấn xuống...Hì hì, tôi vừa xem trên mạng, giờ đã đem ra sử dụng.
"Tay nghề" của tôi có lẽ không tệ lắm, vẻ mặt người đó rất hưởng thụ.
Tôi vui vẻ, tăng thêm lực trên tay.
"A ~" miệng chị thốt lên một tiếng rên nhẹ, bỗng nhiên chị mở mắt ra.
Chết rồi, tôi hoàn hồn phát hiện trong lúc kích độngtay tôi đã đặt trên đùi chị.