Đầu óc quay cuồng, tôi còn chưa kịp hiểu hết lời Lưu Giai nói cô lại luyên huyên thêm một lượt, "Rốt cuộc em với Tả Tiểu Dụ kia có quan hệ gì với nhau, chị nói cho em biết, nếu như em dám làm chuyện gì có lỗi với An Tâm thì chị sẽ rút xương lột da em."
Ôi ôi ôi, Lưu Giai nổi giận không thua kém gì An Tâm, không hổ danh đồng nghiệp thân thiết lâu năm, không biết trong hai người này là ai truyền cho ai.
Tôi van nài mãi trong điện thoại mới khiến Lưu Giai nguôi giận, đồng thời bảo đảm nếu thật sự Khoai Sọ thích tôi, tôi vẫn tuyệt đối một lòng một dạ với An Tâm. Mặc cho nhược thủy tam thiên, Hữu Hữu tôi chích thủ nhất biểu ẩm (Ba ngàn con sông chỉ có thể múc một gáo nước, ý nói chỉ chọn một). Tâm trạng Lưu Giai tốt lên còn trêu ghẹo tôi, nói tôi nghĩ mình là hoàng đế cổ đại sao, bày đặt hậu cung ba ngàn!
Tôi cười vài tiếng, cuối cùng dè dặt hỏi: "Có phải An Tâm đã xem Khoai Sọ hát?"
"Tính ra thì nhóc con em còn may đấy nhé!" Lưu Giai dù bận rộn vẫn thong thả: "Vừa lúc em ấy lên sân khấu trao giải."
Phù, may quá, may quá. Tôi nhịn không được vỗ ngực, thở ra một hơi.
Sáng thứ bảy, sau khi rời giường, tôi vừa uống sữa vừa nhắn tin cho chị
[Lão phật gia còn đang tức giận à? Nô tài vô cùng sợ hãi]
Buổi trưa sau khi lau dọn xong nhà cửa, giặt giũ tất cả quần áo (bằng máy giặt) rồi đem ra ban công phơi, tôi lại gửi tin nhắn cho chị.
[Thân thể lão phật gia rất quý giá, không đáng nổi giận vì nô tài]
Vẫn không nhận được hồi âm.
Tin nhắn chị và tôi gửi qua lại cũng hơn trăm cái, tôi chép hết vào một cuốn sổ nhỏ, xem như ghi lại quá trình tiến triển của quan hệ giữa chúng tôi. Lúc đầu, tôi không rõ vì sao chị chỉ nhắn tin, rất ít gọi điện. Sau đó, tôi hiểu rằng, mỗi lần chị làm việc, rất khó có thời gian một mình. Nếu như gọi điện thoại sẽ khó tránh bị người ngoài dòm ngó, như vậy nhắn tin sẽ an toàn hơn. Chị đang bảo vệ tôi, tôi cũng phải bảo hộ chị, vì vậy dù thời gian chờ tin nhắn có mệt mỏi bao nhiêu, chỉ cần không gặp phải chuyện gấp, tôi sẽ cố gắng không điện thoại.
Thế nhưng, lúc này đây, tôi rất muốn gọi hỏi xem chị có nhận được tin nhắn của tôi không.
Điện thoại đang cầm trong tay một cách do dự đột nhiên vang lên khiến tôi giật bắn mình.
Màn hình biểu thị: Khoai Sọ.
"Này ~"
"Sao vậy? Có vẻ tâm trạng không tốt lắm, chưa làm hòa với chị gái nhà cậu à?"
"Làm hòa? Cậu đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa được không hả?"
"Nói gì vậy, tôi đã làm gì?"
"Cậu nói xem, hôm qua cậu vừa đàn vừa hát là được rồi, sao phải độc thoại gì nữa, suýt nữa khiến chị ấy hiểu lầm."
"Ha ha...Vậy cậu có hiểu lầm không?"
"Nói nhảm nữa là mặc kệ cậu luôn đấy nhé."
"Được rồi, được rồi, như cậu nói đó, tôi hát cho Hương Dụ của tôi nghe!"
"Tôi biết ngay mà, hì hì."
Tôi cũng không phải đang nói thật, trước khi nghe cô tự miệng nói thế, lòng tôi hơi thấp thỏm, không biết làm thế nào để mở miệng hỏi.
'Có phải cậu thích tôi không?'
Nào có ai hỏi thế đâu, dù có hay không cũng xấu hổ chết đi được! Nhưng lúc này đã rõ, đúng là Lưu Giai nhạy cảm quá, cả tôi cũng vậy.
Nghĩ ngợi chốc lát, truyện "Tả công Hữu thụ" xuất hiện trên Thiên Độ thật chướng mắt, hay là nhờ tổ quản lý xóa đi.
Ngờ đâu, khi tôi liên hệ, bọn họ nói với tôi đã xóa đồng nghiệp văn "Kim Dụ lương duyên" kia, bởi vì đích thân Tiểu Dụ nhắn riêng bảo họ làm vậy. Tiểu Dụ nói mọi người tưởng tượng cũng không phải việc gì xấu, thế nhưng liên quan đến thí sinh khác, chẳng may người hâm mộ bên đó không thích thì sao, nếu như hai bên tranh chấp sẽ ảnh hưởng đến thí sinh. Còn truyện với "em họ", tùy ý mọi người vậy nhưng nhắn giúp tác giả kia phải chú ý chừng mực.
Khoai Sọ thối này, đã đi trước tôi một bước xử lý. Bản thân ngôi sao đã lên tiếng, tôi còn nói gì được nữa.
Buổi tối, nghĩ An Tâm đang ở Vũ Hán, tôi nhắn một tin như sau
[Chị đang ăn mì khô phải không, em cũng muốn ăn]
Nhìn tin nhắn gửi đi thành công, tôi lảo đảo ôm đầu tóc bù xù đứng lên, cầm khăn tắm loạng choạng đi vào phòng tắm.
Chị bận rộn nhiều việc như thế, bay tới bay lui, chắc chắn vừa đến khách sạn đã nằm vật ra, chưa kịp kiểm tra điện thoại...Tôi không ngừng tìm lý do thay chị để tự an ủi mình. Tôi điều chỉnh nhiệt độ nước, mở vòi hoa sen. Ngẩng đầu lên, nước phun vào mặt văng bọt tung tóe khiến tầm nhìn tôi mơ hồ. Nhắm mắt lại, cảm giác nước chảy xuôi theo cơ thể tôi xuống mặt đất. Thệ giả như tư phù? (Phải chăng thời gian trôi qua như dòng nước chảy?). Từng đoạn ký ức lần lượt hiện ra trong đầu, những thời khắc chúng tôi vô cùng thân thiết tựa như không chân thật.
Tôi một lòng nhớ mong chị, hận không thể dính trên người chị đấy chứ. Thế nhưng còn chị?
Tôi có thể khẳng định chị có hảo cảm với tôi, nhưng đến mức thích chưa, tôi không dám nói. Chị từng hôn tôi, từng thân thiết ôm tôi, thế nhưng sau đó có thể bỏ mặc tôi. Chị đối xử với tôi chốc lạnh chốc nóng, khi thân mật tựa người yêu lúc lại xa lạ như người dưng qua đường. Đôi khi tôi nghĩ mình đủ hiểu chị nhưng lắm lúc tôi nhận ra mình hoàn toàn chẳng hiểu gì. Thời điểm tôi cho rằng mình vươn tay là chạm được đến chị, thế nhưng khi thật sư đưa tay ra thì xa đến không thể.
Thậm chí tôi từng nghĩ rằng mình như thú cưng của chị, lúc cần thì vui đùa một chút, không cần thì bỏ mặc tự sinh tự diệt. Chị không phải người thường, là người trong giới giải trí, là một diễn viên xuất sắc. Đối với người thường, phải đến một mức quan hệ nhất định mới có thể làm những cử chỉ thân mật như thế, nhưng với chị chỉ là "cơm bữa". Tôi nhớ rõ lần quay ở phim trường Hoài Nhu, trước mặt mọi người chị không nói một lời với Ruud Gullit....Thế nhưng chẳng phải chị cũng từng qua lại với hắn? Trong giới giải trí không tồn tại thứ gọi là theo đuổi, chỉ cần một giây "xẹt lửa" cũng đủ để "sét đánh trời gầm".
Những lúc chị đối xử tốt với tôi, tôi nào nghĩ thế..., chỉ khi chị lạnh lùng, các ý niệm này lập tức xuất hiện làm loạn trong đầu tôi. Giờ đây, tôi tự ghét chính bản thân mình, Hữu Hữu à, đáng ra mày phải yêu chị ấy bất chấp kết quả mới đúng, nếu mày thật sự yêu chị ấy, thì sao phải tính toán những thứ được mất này làm gì.
Vì vậy, tựa như trong đầu tôi có hai người đang tranh cãi, đầu óc càng lúc càng rối bời, không thể nghĩ suy rõ ràng.
Đóng vòi sen một hồi lâu, trên mặt tôi vẫn còn ướt, đưa tay lau, hóa ra mình đang khóc. Thật buồn cười, chính mình khóc từ bao giờ, khóc bao lâu cũng chẳng rõ.
Cả ngày chủ nhật của tôi trôi qua trong vô thức, muốn nấu nhưng không muốn ăn. Ngồi trên trường kỷ, mở TV, hai mắt bắt đầu nhìn mông lung, đầu óc cũng thơ thẩn. Cho đến khi nhạc hiệu bản tin vang lên, đến bảy giờ tối rồi sao?
Cuối cùng, tôi quyết định gọi điện thoại cho chị.
"Máy bay sắp cất cánh, lập tức phải tắt máy, có chuyện gì nói mau." giọng chị nghe sao xa lạ quá, đúng vậy, đang ở tận Thành Đô, cách Bắc Kinh cũng mấy ngàn cây số!
Tuy rằng chị không nhìn thấy tôi, tôi vẫn cầm di động, vẻ mặt cố gắng lấy lòng, "Vậy...em ở nhà chờ chị."
"Không cần, tạm thời tôi vẫn không muốn gặp em, buổi tối tôi đến nhà Lưu Giai ngủ."
Thân thể tôi cứng đờ, mũi có hơi đau xót, cổ họng nói không nên lời.
"Xin lỗi, em..."
"Em không sai, không cần xin lỗi, vậy nhé, tôi gác máy đây."
Tút, tút, tút...Tôi ngơ ngác cầm chiếc điện thoại đang vang lên âm thanh báo hiệu mạng bận.
Ngồi trong nhà hồi lâu, tôi nhảy khỏi trường kỷ, trong đầu tôi chỉ có một âm thanh: mình phải sửa sai, mình phải xin lỗi, không thể để chị ấy "không muốn" nhìn thấy mình.
Tôi mở hộp tủ lấy ra một tờ giấy trắng A4, vội vã viết vài nét, mặc áo khoác rồi ra cửa.
Về sau Lưu Giai nói tôi mới biết, tất nhiên là sau khi tôi hết bệnh.
Không biết là An Tâm muốn trêu tôi hay trời cao muốn đùa tôi. Đại khái, khi ở Thành Đô, Lưu Giai đã dành thời gian giải thích về truyện đồng nhân trên internet kia, bên cạnh đó cũng nói tốt giúp tôi. Thật ra, xa nhau vài ngày, An Tâm cũng không còn giận tôi, thấy các tin nhắn chọc ghẹo của tôi còn không nhịn được cười, chỉ là chị ngại mất mặt. Thế nhưng, sau khi hiểu lầm qua đi, tôi mới biết hai con người thuộc giới giải trí này có thể hợp lại bày ra một vố, đùa giỡn với kẻ tầm thường là tôi. Hai người họ giả vờ như chị đang giận tôi, chờ lúc tôi đang sầu não ở nhà, An Tâm sẽ vui vẻ xuất hiện trước mặt, tạo bất ngờ lớn cho tôi.
Nhưng hai người họ về lúc 10h30 phát hiện tôi không ở nhà. Lúc đầu, An Tâm cho rằng tôi lại "bỏ trốn khỏi nhà", gọi cho tôi thì thấy điện thoại tôi để trên bàn trà. Sau đó, các chị nghĩ tôi một mình đến nơi gần đây để giải sầu. Hai người tìm một vòng xung quanh cũng không thấy bóng dáng tôi đâu. An Tâm hơi luống cuống, lúc này, Tả Tiểu Dụ không ở Bắc Kinh, tôi một người không mang theo tiền, điện thoại, có thể đi đâu đây? Vào lại nhà, Lưu Giai gọi cho đồng nghiệp của tôi, tất cả đều nói không gặp tôi. Cuối cùng, An Tâm bảo Lưu Giai về trước, còn chị ngồi ở nhà chờ tôi. Bởi vì, dù sao tôi cũng cầm theo chìa khóa nhà, dù tôi có ra khỏi khu này, tối nay vẫn có thể trở về.
Lưu Giai nói, tuy nhìn qua An Tâm rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã loạn từ lâu.
Mọi người đọc đến đây chắc chắn sẽ bực bội, rốt cuộc tôi chạy đi đâu? Để Lưu Giai nói đáp án cho mọi người nhé.
Khi Lưu Giai kéo hành lý ra khỏi thang máy, đến trước cửa nhà, chị trợn tròn mắt.
Người bạn nhỏ cô mà An Tâm tìm nửa ngày không thấy đang nằm trước cửa nhà chị ngủ ngon lành. Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!
Vốn cô định đánh thức, gọi tôi vào nhà cho ấm, thế nhưng nghĩ lại muốn An Tâm thấy bộ dạng đáng thương này của tôi. Vì vậy, chị gọi An Tâm đến đây.
An Tâm vô cùng lo lắng chạy đến, thấy tôi thật tội nghiệp tựa lưng vào tường, cuộn mình ngủ trên mặt đất lạnh như băng trước cửa nhà Lưu Giai. Mặc dù đang ngủ, tay tôi vẫn nắm chặt một mảnh giấy. An Tâm cố sức rút ra xem, trên đó viết ba chữ: Em sai rồi!