Trước khi phiên dịch cho An Tâm, tôi đã từ chối khéo ý tốt của biên kịch đến từ Hollywood kia. Trong ánh mắt đối phương có phần nghi hoặc, tôi lập tức giải thích rằng gần đây An Tâm có gặp lời ra tiếng vào, nếu bị truyền thông phát hiện hai người đi ăn với nhau, nhất định sẽ đặt điều lung tung.
Đối phương đã hiểu, không đề cập đến chuyện này nữa.
Chờ khi ông ta rời khỏi, tôi mới nói lời mời dùng bữa tối này cho mọi người. Lưu Giai sờ đầu tôi, trêu ghẹo: "Cái đầu nhỏ này của em thật linh hoạt! Không hỏi ý cấp trên mà dám ra tay luôn."
Khiết Nhi bên cạnh lập tức reo lên: "Này, chị Lưu, sao dám lấy người trước mặt em? Vậy thôi mang em theo luôn đi."
Mọi người đều bật cười.
Tôi và Khiết Nhi trở lại phòng khách sạn, cô đi tháo trang sức, tôi bắt đầu viết blog về buổi liên hoan phim.
Cô tẩy trang xong đi ra, đến bên cạnh nhìn tôi, thỏa mãn gật đầu, sau đó hỏi bâng quơ: "Cô nói cho tôi biết đi, vì sao cô muốn vào cái giới này?"
Hả? Tôi giả vờ vừa bình tĩnh đánh máy vừa cười nói: "À, là để kiếm miếng ăn thôi, lăn qua lăn lại thì lăn vào đây."
"Đừng nghĩ gạt được tôi." Khiết Nhi bình chân như vại, ngồi trên ghế bên cạnh, "Nhanh lên, thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng trị." Không biết từ bao giờ tôi có thể nói chuyện với Khiết Nhi dễ dàng thế này.
Tôi biết không lừa được cô đành than thở: "Có người từng nói tôi không hợp vào giới này nên tôi càng muốn chứng tỏ cho cô ta xem."
"À, mỗi người mỗi cảnh!" Khiết Nhi tỏ vẻ hiểu rõ: "Khi tôi vừa vào nghề, có người nói tôi là 'nhất phiến ca sĩ'*, tôi càng muốn cho bọn họ thấy tôi có thể làm ca sĩ thật lâu
(* nhất phiến ca sĩ = nếu lượng tiêu thụ đĩa nhạc khi phát hành không tốt sẽ không thể làm ca sĩ)
Bỗng nhiên, Khiết Nhi đứng lên, nghiêm túc đặt tay lên vai tôi, "Tốt lắm, cả hai chúng ta cùng nhau cố gắng khiến những người coi thường chúng ta hối hận đi!"
Ôi...Thật ra sau khi nghe Lưu Giai giải thích, tôi đã hết tức giận rồi!
---
[Đến phòng chị] tôi đang trò chuyện với cô gái cùng phòng thì được nữ vương triệu kiến.
Tôi đoán chị sẽ hỏi vấn đề từa tựa như Khiết Nhi, trong lòng tính toán nên nói sao cho phải.
Ai ngờ, chị kéo tôi vào phòng ngồi nhưng không nói một lời, chỉ có ánh mắt quét tới quét lui trên mặt tôi, tựa như có thể tìm được gì đó trên đấy.
Được rồi, với suy nghĩ ai ra tay trước sẽ giữ được quyền chủ động, tôi không đợi chị mở miệng mà lên tiếng trước: "Thật ra...tháng bảy vừa rồi em đã tốt nghiệp đại học, năm trước đến đoàn phim chỉ là hiếu kỳ, muốn trải nghiệm sinh hoạt thực tế khi quay phim. Theo lý thuyết hẳn em nên trở thành một thành phần trí thức làm việc trong công ty, thế nhưng nghĩ đến chuyện bị các chị nói oan năm trước thì không phục, những người trong giới giải trí thật giỏi qui tội cho người khác! Vì vậy, em quyết định vào đây làm việc, bởi sẽ tìm được cơ hội gặp chị để giải oan cho mình..." Trừ việc tôi là người hâm mộ chị, những chuyện khác tôi đều nói rõ ràng.
Sau khi nói xong, tôi cúi đầu không dám nhìn chị, chờ đợi nữ vương xử lý.
"Ngẩng đâu lên." Chị dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng ra lệnh.
Tôi nghe giọng nói lạnh lùng từ chị, thân thể cứng đờ, ngẩng đầu lên thấy chị đang ngồi trên trường kỷ phía đối diện, vô cùng nghiêm túc, trong lòng tôi bất ổn.
"Hóa ra em giấu chị lâu như vậy!" ánh mắt chị nhìn tôi bất chợt trở nên nghiêm khắc.
Đột nhiên bị chị nhìn như thế, cơ thể tôi càng cứng đơ, một cơn gió lạnh thổi qua đáy lòng. Tôi rất muốn giải thích nhưng không nói nên lời, chỉ có thể tái mặt nhìn chị.
"Nhìn qua đơn thuần thế kia, không ngờ lòng dạ suy nghĩ nhiều đến vậy." giọng chị càng lúc càng lạnh lùng.
Tôi bị chị dọa khiến mặt mày trắng bệch, cố gắng lắp bắp giải thích: "Không phải, lòng dạ em...Thật ra em, em..."
Ngay lúc tình thế cấp bách, ánh mắt nữ vương đột nhiên lơ đễnh, không biết đã đi đến cõi thần tiên nào.
Ơ, không muốn nghe tôi giải thích sao?
Lần thứ hai ánh mắt chị nhìn tôi, bên trong có rất nhiều ý tứ tôi không hiểu được, sau đó chị chậm rãi nói: "Em vào đây là vì chị?"
Trong nháy mắt, tất cả thấp thỏm, hồi hộp, bất an, lo sợ trong tôi hoàn toàn sụp đổ, đại minh tinh của tôi ơi, chỉ cần chị hiểu là tốt rồi.
Mũi tôi bắt đầu đau xót, sau đó mắt tôi bị một màng nước bao kín, giọng nói nức nở: "Dạ!"
Lâu như vậy, tôi kiềm nén bản thân, cố gắng không để chị nhìn thấu lòng mình, không để chị phát hiện "mưu đồ" mà đề phòng. Rất nhiều lần, tôi muốn thẳng thắn với chị nhưng lại sợ, sợ chị ghét bỏ, sợ phá hủy những thứ khổ cực tạo thành. Chính tôi cũng không biết vì sao mỗi khi đối mặt với chị, tôi sẽ vô cùng thận trọng. Tình cảm này tựa như giữ quả trứng trong tay, nếu dùng sức sẽ bóp nát nhưng thả lỏng sẽ rơi mất. Đây hoàn toàn không phải bản tính của tôi, đối với ba mẹ hay bạn học, tôi đều có thể tùy ý, không thích tranh giành, nếu người khác muốn tôi sẽ thoải mái đưa ra. Chỉ khi đến bên chị, thần kinh tôi sẽ hoạt động mạnh mẽ, sẽ trở nên vô cùng cẩn thận...Tôi cũng không rõ mình vì chị thay đổi đến mức nào.
Khi tôi còn đang nghĩ lung tung, chị đứng dậy đi đến trước mặt tôi, ngón tay mảnh khảnh xoa vùng giữa chân mày tôi, nhẹ nhàng vuốt ve như muốn vuốt phẳng phần quanh lông mày. Sau đó, chị dùng giọng nói nhè nhẹ tựa lông chim nói với tôi, "Ngốc à, em đáng yêu thế này sao chị có thể trách được."
Tôi ngơ ngác ngửa đầu nhìn chị, tưởng chừng mình đang nằm mơ. Giấc mơ này thật đẹp.
Chị cúi đầu thấy mặt tôi lơ mơ, nhịn không được nhéo mặt tôi một cái.
"Ái." tôi bị đau hô lên, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, hóa ra không phải đang nằm mơ!
Chị nghịch ngợm nháy mắt với tôi vài cái rồi nói: "Còn nhớ chuyện chị kể về bạn trai không?"
"Bạn trai cũ!" Tôi tức giận phản đối.
Chị càng cười tươi hơn, "Lúc đó chị nói nếu như em nguyện ý..."
"Lại muốn bảo em làm em gái chị nữa à!" tôi tủi thân gục đầu xuống, qua lại thế nào vẫn trở về chốn cũ, đúng là kiếm củi ba năm đốt hết trong một giờ.
Chị nâng cằm tôi lên, trong mắt có vài phần mong đợi, "Chị định nói, nếu như em nguyện ý chờ chị hoàn toàn từ bỏ đoạn tình cảm kia, có thể chị sẽ thử tiếp nhận tình cảm của em."
"Hả?!" Tôi bật dậy khỏi trường kỷ, suýt nữa là đụng vào chị. Tôi không kiềm được kích động, tóm chặt cổ tay chị, "Thật sao, lúc đó chị định nói như vậy hả, không phải đùa em đấy chứ."
"Là thật!" Chị đáp rất nghiêm túc.
Tôi tự đánh đầu mình, liên tục mắng chửi mình là đồ ngốc, ngốc nhất trần đời.
Chị kéo tôi, hỏi một cách dè dặt: "Vậy...em có nguyện ý không?"
Ôi chao, đại minh tinh của tôi ơi, tôi còn có thể trảlời khác sao. Tôi ôm chị, vui vẻ đáp: "Nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý..."wRaB1m7WNqD<>