Cửa phía tây China World Hotel, vài khách nước ngoài ra vào cứ ngoái đầu nhìn chúng tôi một cách tò mò bởi hơn trăm cô bé tụ tập ở chỗ này, thật kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên tôi tham gia hoạt động fanclub, không quen một ai nên chỉ đứng yên lặng một bên nhìn hội trưởng bận rộn. Đúng rồi, sau chị Hạ Thiên, người giữ chức trưởng fanclub ở Bắc Kinh tên là Tâm Nhã.
Tâm Nhã đặt di động xuống, bước đến thông báo cho mọi người: "Một lát lão đại sẽ vào từ đây, mọi người đừng la hét, nhìn theo chị ấy đi vào thôi. Sau đó, người của ban tổ chức sẽ dẫn chúng ta vào bên trong, chờ đến khi MC giới thiệu lão đại đi ra, chúng ta mới hô to. Đã rõ chưa?"
Mọi người đều gật đầu.
"An Tâm!" không biết người nào hét lên thật to.
Lòng tôi căng thẳng, quay đầu lại bắt gặp dáng người quen thuộc kia, thế nhưng trong đầu trống rỗng. Đám đông tụ lại quanh chị, tất cả mọi người đều mở to mắt chăm chú nhìn thần tượng nhà mình. Quả nhiên người hâm mộ An Tâm đều rất ngoan, chỉ chăm chú đi xung quanh chị, sau đó nhìn chị vào phòng chờ.
Cho đến khi hình bóng An Tâm rời khỏi tầm mắt tôi tới bừng tỉnh. "Đinh" một tiếng, tôi mới trở về với thế giới này. Thế nhưng, thế nhưng...trang phục An Tâm vừa mặc, kiểu tóc của chị, vì sao tôi không nhớ được. Hóa ra, trên đời thực sự có chứng mất trí nhớ tạm thời.
"Woa, An Tâm mặc áo sơ mi màu hồng đáng yêu quá!"
"Đúng vậy, chị ấy còn không trang điểm, da đẹp thật!"
"Tóc đuôi ngựa, lão đại chỉ cần buộc thành đuôi ngựa đã đẹp đến vậy..."
"..."
Giống như vừa rồi tôi không ở đây, nghe người xung quanh bàn tán mới nhớ được trang phục của An Tâm.
Ngay một phút trước, có người hét chói tai, tôi quay đầu, An Tâm đứng cạnh xe, tôi không thấy rõ chị. Là do phản quang? Đúng rồi, chói sáng đến mức tôi không mở mắt được nên không nhìn rõ đại minh tinh của tôi.
Vì vậy, ngay buổi tối hôm ấy, tôi đăng một bài viết lên "Toàn tâm toàn ý": gặp được lão đại, tôi bị mất trí nhớ. Sau đó, một loạt người hâm mộ khác bình luận: "Buổi chiều trời quang, không có nắng chói, Trùng à, không phải cậu mất trí nhớ đâu, là trí nhớ bị hỗn loạn."
Sau này có lần nhớ lại, tôi kể chuyện này cho An Tâm, chị đắc ý đáp: "Nhất định là do hào quang siêu sao của chị làm em lóa mắt."
Hào quang? Tôi định chế nhạo chị vài câu, thế nhưng nhìn vị siêu sao trước mặt đang chăm chú gọt táo cho tôi, trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái, "Đúng vậy, đúng là hào quang của siêu sao."
An Tâm thấy tôi cười hả hê, chị hơi giận hờn, nhưng cũng không nói gì thêm, tiếp tục tập trung vượt mọi khó khăn gian khổ thực hiện sự nghiệp gọt táo.
Không nhớ đến lần thứ mấy tham gia hoạt động tôi mới không vì tận mắt nhìn thấy An Tâm mà đầu óc trống rỗng, ký ức hỗn loạn. Xuân, hạ, thu, đông, tôi như si như cuồng đến mọi nơi An Tâm sẽ xuất hiện, nào là buổi khởi quay, lễ ra mắt, phỏng vấn truyền hình, hoạt động công ích...Theo thói quen, mỗi lần được gặp chị, chúng tôi sẽ đăng bài lên diễn đàn nói chị béo gầy ra sao, tâm trạng có tốt hay không, thu hình đáng yêu cỡ nào, thói quen nhíu mày khi tự hỏi...
Chị Hạ Thiên nhiều lần động viên tôi đảm nhiệm chức trưởng fanclub Bắc Kinh nhưng tôi từ chối hết. Trong lòng tôi, tôi chỉ muốn dành nhiều thời gian một mình im lặng ngắm nhìn An Tâm, ngắm nhìn đại minh tinh chói mắt của tôi.
Trong số các tin tức về An Tâm, tôi ghét nhất là những tin đồn hẹn hò. Mặc dù tôi biết, đó chỉ là để tuyên truyền. Nhưng mỗi lần xuất hiện một người, tôi sẽ lên diễn đàn liệt kê hàng loạt khuyết điểm của người này như lùn, mũi thấp, mặt lấm lét nhìn rất trăng hoa, không có nội hàm,... Mỗi lần như vậy, An An Tâm Tâm sẽ trêu tôi: "E là An lão đại có tính cách giống em nên đến giờ vẫn chưa có BF (bạn trai)."
Thật chứ, phải chăng An Tâm có tính cách giống tôi? Trong lòng tôi mừng thầm.
----
"Em mới là kẻ lăng nhăng, một mặt cầu mong chị không có bạn trai, một mặt thả thính trong trường, hừ!" Sau khi biết suy tính này, An Tâm chỉ vào mũi tôi quở trách.
Tôi không chịu thua cãi lại: "Mong ước của em thành hiện thực sao? Chẳng phải dạo ấy chị với vị tình nhân bí mật kia tình cảm sâu nặng lắm à?"
"Tình nhân bí mật?" An Tâm không cam lòng: "Chị muốn quang minh chính đại yêu đương, nhưng làm sao được? Chị cũng muốn cùng người yêu nắm tay dạo phố, em nghĩ được sao? Chị muốn..." An Tâm càng nói càng ủy khuất, "Em không được dùng cái từ tình nhân bí mật này, chị không thích."
Tôi nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của chị, ngực không đành lòng nên lên tiếng xin lỗi: "Là em sai, em nói bậy, chị phạt em đi."
An Tâm có chút bỡn cợt nhìn tôi, "Tốt lắm, chị phạt em...làm tình nhân bí mật?"
An Tâm à, chị có biết những lời này có nghĩa thế nào không? Chị có biết em sẽ cho rằng câu nói đùa này là thật không?
Thật ra, An Tâm nói oan cho tôi, mối tình của tôi ở trường là chuyện bất đắc dĩ, có quan hệ rất lớn đối với chuyên ngành học của tôi.
Tôi có nói cho mọi người tôi học về tài chính chưa nhỉ? Đúng rồi, khoa tài chính trong trường chúng tôi vô cùng biến thái. Đầu tiên là lớp toán, phải học toán cao cấp, trời ạ, người ta học chuyên toán mới phải học toán cao cấp chứ; tiếp theo là lập trình máy tính, toàn bộ giáo trình đều là tiếng Anh, khiến tôi hoài nghi mình vào nhầm Học viện ngoại ngữ. Càng biến thái hơn, trong thời khóa biểu năm tư của chúng tôi còn có vận hành cơ khí, phát triển năng lượng gì gì đấy, còn bắt đi thực tập vận hành máy gia công khuôn đúc. Do tôi quá ngây thơ hay do khoa tài chính Đại học P vô cùng khác biệt với suy nghĩ của tôi đây?
Thế nhưng, lần thứ hai tôi phải bội phục những sinh viên trường tôi, họ không bao giờ đặt nghi vấn về phương châm đào tạo của nhà trường, trái lại còn tự hào chỉ có Đại học P mới dám dạy sinh viên như vậy, cũng chỉ có sinh viên Đại học P mới có thể hiếu học đến thế. Tôi thầm thở dài, loại người từ nhỏ đã bị giáo viên mắng không học không biết cách cư xử như tôi sao có thể hòa hợp với trường học áp lực như Đại học P được.
Cuối cùng, trong vô số môn học tôi cũng chọn được một môn tên "Kinh tế học phương Tây" gì đó. Ha ha, rất tốt, ít ra cũng có quan hệ với tài chính. Vốn định rủ các bạn cùng phòng chọn môn này, kết quả ba người bọn họ đều nói học kỳ này đã chọn môn xong hết rồi.
Khi tôi phấn khởi đi vào phòng học mới phát hiện ra tôi đã phạm phải một sai lầm to lớn: không nhìn tên giảng viên đứng lớp. Giảng viên Kinh tế học phương Tây là một giáo sư trao đổi đến từ Đại học Stanford, chỉ nói được tiếng Trung các câu như "Xin chào", "Cám ơn", "Đã ăn chưa". Vì vậy, bài giảng hoàn toàn bằng tiếng Anh. Còn chuyện thi cử, tuy được mở sách nhưng phải trả lời bằng tiếng Anh. Crazy!
Ngay cả tôi cũng không ngờ cái môn Kinh tế học phương Tây crazy này lại cho tôi một số điểm crazy nhất tôi có được từ khi đặt chân vào Đại học P, 99 điểm. Khi giáo sư Stanford dùng hàng loạt từ khen ngợi khiến cả người tôi như có hào quang lấp lánh, tôi tự biết rằng, đây đều là công lao của người bị "thả thính" kia.
Nếu như không nhờ anh, tôi chắc chắn phải bỏ môn; nếunhư không nhờ anh...tôi cũng không thể tiến vào giới giải trí này.