"Sếp trưởng* à, cho em xem PP của ngài đi!"


Đây là lần thứ 99 tôi lặp lại trong phòng chat, nhưng sếp trưởng đại nhân thần bí của chúng tôi cũng phớt lờ 99 lần. Đôi khi tôi hoài nghi sếp trưởng chính là An Tâm. Tuy hoài nghi nhưng tôi vẫn nhớ rõ trong một lần có đài truyền hình đến công ty An Tâm để phỏng vấn có quay được hình ảnh chị đang đánh máy...Chà, trình độ đánh máy của An Tâm quả thật có thể dùng từ "hai ngón" để diễn tả. Thế nhưng, vì mê gái nên tôi nghĩ cách đánh máy của chị thật đáng yêu làm sao.


An An Tâm Tâm: Trùng à, em đừng làm phiền sếp trưởng nữa, để cho lão nhân gia người ta tỏ vẻ thần bí đi. Cả đám nguyên lão trong diễn đàn như bọn chị còn chưa bao giờ gặp mặt lão nhân gia kìa.


Cân Thí Trùng: (ủy khuất) em biết rồi.


Tôi yêu Hạ Thiên: Trùng à, nghe nói tháng chín em sẽ đến Bắc Kinh, đi học đại học hả?


Cân Thí Trùng: Đúng đúng, chị Hạ Thiên, đến lúc đó em sẽ tìm chị.


Tôi yêu Hạ Thiên: Tiểu Trùng, tháng sáu chị tốt nghiệp đại học rồi, chưa biết có ở lại được Bắc Kinh hay không.


An An Tâm Tâm: Ôi, Hạ Thiên, cậu đi rồi, ai phụ trách người hâm mộ ở Bắc Kinh đây? Sau này các hoạt động của lão đại chúng ta hoạt động ở Bắc Kinh ai trông coi chứ.


Cân Thí Trùng: Đúng đó, chị Hạ Thiên, em còn muốn đi chơi với chị. Em đang chờ được chị dẫn đi gặp lão đại. Em không muốn chị đi (khóc lớn).


Tôi yêu Hạ Thiên: tất nhiên sẽ có người phụ trách, Bắc Kinh là đại bản doanh của An lão đại chúng ta, mọi người không cần lo lắng. Về phần Tiểu Trùng, khi đến Bắc Kinh, em tìm hội người hâm mộ là được, không cần lo các chuyện khác.


...


...


"Lão đại" là cách chúng tôi gọi An Tâm, cũng có khi gọi "An lão đại". Sau này mới phát hiện, đa số người hâm mộ đều gọi thần tượng mình là lão đại, có lẽ gọi như vậy có cảm giác thân thiết hơn.


Từ lúc vào "Toàn tâm toàn ý", hầu như mỗi ngày tôi đều vào phòng giao lưu tám chuyện với mọi người, dần dần cũng trở nên quen thuộc, thân nhất là với hai vị "An An Tâm Tâm" và "Tôi yêu Hạ Thiên" này. Hai người họ đều là người tôi ngưỡng mộ, trong mắt tôi họ rất cao siêu.


An An Tâm Tâm là quản lí khu vực hình ảnh trong diễn đàn. Khi đó PS (photoshop) là một nhiệm vụ rất khó khăn, cho nên mỗi khi An An Tâm Tâm thức đêm chỉnh sửa tác phẩm, đám lâu la chúng tôi ngoài trừ yêu thích An Tâm còn rất sùng bái vị cao thủ này. Hơn thế, hình bìa trang web "Toàn tâm toàn ý" của chúng tôi cũng do chị ấy chỉnh sửa, thiết kế đẹp mắt đến nỗi nhiều diễn đàn của ngôi sao khác cũng phải bắt chước.


Tôi yêu Hạ Thiên là trưởng nhóm fan hâm mộ An Tâm ở Bắc Kinh. Mỗi một bài viết trong diễn đàn của chị đều là về tổ chức cho người hâm mộ đến buổi ra mắt phim, tham quan trường quay, ghi hình chương trình TV, chị rất có năng lực quản lý. Nhất là chị đã gặp An Tâm rất nhiều lần, thật đáng ngưỡng mộ.


Sở dĩ tôi có diễm phúc được làm quen với hai vị này là do sau vài ngày đăng ký ID, tôi có đăng một bài như sau:


Trong một năm này, An Tâm có thể làm N việc!


Thứ nhất, ngủ đủ giấc. An Tâm ngày đêm đều phải quay phim cực khổ, giờ đã có thể nghỉ ngơi.


Thứ hai, thưởng thức món ngon. Cả ngày ở phim trường chỉ ăn cơm hộp, giờ đã có thể bù đắp lại cho dạ dày.


Thứ ba, bên cạnh ba mẹ. Chắc hẳn ba mẹ An đều từng oán giận vì chỉ có thể nhìn thấy chị qua TV.


Thứ tư, gặp gỡ bạn bè. Nếu không đi chơi cùng họ, coi chừng họ nói chị "mắc bệnh ngôi sao" nha!


Thứ năm, đi dạo phố. Cả ngày chỉ mặc đồ diễn thôi, mau mau đi shopping, sắm thật nhiều quần áo nào.


Thứ sáu, chăm sóc sắc đẹp. Suốt ngày phơi nắng phơi sương, sao có thể đối xử với khuôn mặt mình như vậy.


Thứ bảy, đọc sách. Em biết chị mua rất nhiều sách, cuối cùng cũng có thời gian đọc rồi.


Thứ tám, xem phim. Chắc chúng vẫn còn mới đến độ chưa mở hộp đúng không.


...


Đúng vậy, chờ chị làm xong những việc này, một năm thời gian cũng qua đi. Sau đó, chị lại tiếp tục đóng phim. Chúng em sẽ chờ!


Thật không ngờ, bài viết hào hùng này của tôi được diễn đàn ghim lên đầu, trở thành bài viết tiêu biểu. Khi đó, sếp trưởng, An An Tâm Tâm và Tôi yêu Hạ Thiên đều đang trong phòng nói chuyện. Khi tôi vào bày tỏ tâm trạng thụ sủng nhược kinh (bỗng nhiên được yêu thương mà lo sợ), bọn họ nói lúc này thành viên diễn đàn đang bàn tán hỗn loạn. Bọn họ cũng định sẽ gửi một bài cho lão đại chúng tôi để động viên tinh thần. Vừa lúc bài viết từ một người mới có nội dung hài hước, không tạo áp lực, có thể thoải mái cổ vũ cho người khác thế này rất thích hợp.


Sau đó bài viết của tôi được ghim lên đã trở nên nổi tiếng, trong vòng một ngày có gần nghìn bài trả lời, đều là tán thành An Tâm dùng một năm này để nghỉ ngơi thật tốt, làm những việc trước đây chưa có thời gian thực hiện, thậm chí còn bày ra thêm nhiều việc, sau N việc tôi viết còn thêm N việc khác nữa. Cuối cùng, An An Tâm Tâm kết bài: "Thời gian một năm rất ngắn, các người đưa nhiều việc cho lão đại làm như vậy không sợ chị ấy không còn thời gian đi quay phim à."


Tôi yêu Hạ Thiên còn trêu tôi, "Tiểu Trùng à, đây có phải là một lần đã nổi tiếng không?"


Thấy mọi người có thể vui vẻ đối mặt với chuyện này, tôi cũng hân hoan vì kiệt tác của chính mình.


Sau này An Tâm cho tôi biết, ít lâu sau bài viết ấy được người đại diện của chị sao chép xuống rồi gửi cho chị, còn nói rất đáng để tham khảo. Trời ạ! Tôi nghe xong nắm tay An Tâm kêu to: "Trời đất, nếu lúc đó em biết chị xem được bài ấy...Thật không biết em sẽ trở nên kích động thế nào."


An Tâm nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi, ánh mắt tràn đầy ý cười nói: "N việc em nhắc đến chị đều làm theo hết nha."


Vô cùng cảm động, tôi nghĩ thầm: Nhưng mà, An Tâm, trong N việc kia có một việc em do dự thật lâu nhưng không viết. Đó là hẹn hò.


Nói đến hẹn hò, khuôn viên Đại học P vô cùng thích hợp cho vấn đề này. Đảo nhỏ giữa hồ, thư viện, bãi cỏ,...đều là nơi tốt nhất để gặp gỡ người yêu. Thậm chí sinh viên các trường đại học gần đó cũng đến trường tôi để hò hẹn. Bên cạnh vị thế tốt, trường tôi học cũng có nhiều mỹ nữ, có thể nói "phong cảnh ở đây tuyệt đẹp".


Nhưng sau một học kỳ, phòng ký túc xá tôi có bốn người chỉ có một người là hoa có chủ, người yêu là thanh mai trúc mã từ cấp ba. Không phải vì không ai theo đuổi chúng tôi, nữ sinh khoa tôi trước đây không thiếu người theo đuổi, nhưng những người này đều không thành công.


Tiêu chuẩn của nữ sinh khoa tôi rất cao, nổi tiếng khắp trường. Xin đừng trách chúng tôi, tất cả là do nhà trường. Slogan của trường đã thể hiện chủ trương dẫn đầu, sau khi chọn xong khoa còn được các giảng viên truyền bá về phần cứng, phần mềm, phát triển tương lai. Vì vậy, phân nửa thủ khoa các tỉnh đều vào khoa chúng tôi. Tôi được tuyển thẳng nhờ vào thành tích dẫn đầu. Có tin hành lang nói rằng một học sinh hạng ba tỉnh nọ không vào được khoa tôi đã đăng ký vào Đại học T. Thật ra Đại học T cũng rất tốt, nếu không phải giáo viên chủ nhiệm làm tôi "được-tuyển-thẳng", tôi cũng qua Đại học T rồi. À không, nếu không bị ép buộc, tôi đã vào Trung Hí.


Ôi chao, nhắc đến việc này lại thương tâm, mới vào Đại học P chưa bao lâu, tôi đã một mình chạy đến Trung Hí. Trung Hí rất nhỏ, không biết bằng một phần năm Đại học P không. Không sao cả, việc này cũng không làm giảm địa vị Trung Hí trong lòng tôi được. Tôi bắt đầu nhớ lại mỗi nơi An Tâm từng đến, chỉ có ký túc xá là không thể vào. Nếu không vì sợ tổn hại danh tiếng đại học P, tôi thật muốn lẻn vào ký túc xá.


Thôi thôi, quay về vấn đề tiêu chuẩn của nữ sinh khoa chúng tôi nào. Lúc nãy đã nói rất nhiều thủ khoa vào khoa chúng tôi, ai cũng phải để ý người khác, ngược lại cũng bị người khác dòm ngó. Cái gì cũng phải tốt, bạn trai càng phải tốt. Vì thế, tiêu chuẩn không cao mới lạ.


Đương nhiên, loại đánh giá ấu trĩ này chỉ có ở năm nhất. Tôi và Văn Tử từng nói đùa, muốn theo đuổi nữ sinh khoa tôi, thời kì săn bắt tốt nhất là vào năm hai.


Học kỳ hai năm nhất sắp kết thúc, diễn đàn có thông báo phim điện ảnh mới của An Tâm sắp tổ chức lễ ra mắt tại China World Hotel. Đây là lần đầu tiên An Tâm chính thức lộ diện sau một năm bị "đóng băng", nhóm hâm mộ ở Bắc Kinh sẽ tập hợp một trăm người hâm mộ đến cổ vũ An Tâm.


Tôi vôcùng kích động, cuối cùng, cuối cùng cũng đến ngày tôi được gặp đại minh tinh củatôi rồi.    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play