"Chuyện này có hơi riêng tư!" tôi tính toán trong lòng nửa ngày, quyết định xem An Tâm có ý gì trước, vì vậy giả vờ ung dung cười nói.
An Tâm không quan tâm tôi đùa, cố chấp hỏi ra lẽ, "Nói thật đi, em có hay không?"
Nhìn thái độ An Tâm nghiêm túc, tôi càng không đoán được mục đích của chị. Vì vậy, tôi tiếp tục đùa, "Thế nào, đừng nói chị sẽ giới thiệu bạn trai cho em nha!"
An Tâm nghe vậy lắc đầu, vẻ mặt hơi do dự, sau đó nói: "Trước đây chị có một trợ lý cũng cỡ tuổi em, lúc theo chị đến phim trường còn dắt theo bạn trai, kết quả cãi nhau với bạn trai xong nói không muốn làm nữa, chị chỉ có thể khuyên can. Những ngày đó thực sự khiến chị...Vì vậy chị đã thề không bao giờ...tìm mấy đứa nhóc con như em làm trợ lý. Nhưng mà...nếu như em không có bạn trai, thì..."
"Không có, em không có bạn trai." tôi nóng nảy nói ra, cũng không thể nuốt lời vào lại.
Hiển nhiên An Tâm không ngờ tôi trả lời thẳng thắn như vậy, hơi sửng sốt rồi nói: "Vậy em có muốn trở thành trợ lý của chị không?"
Không biết có phải do tự tin quá không, tôi thấy được sự chờ mong từ đôi mắt trong veo của chị.
"Có thể cho em thời gian suy nghĩ được không?" tôi không suy nghĩ nói ra yêu cầu, sau đó tự trách bản thân: được An Tâm để ý là phúc khí lớn cho mày, mày còn bày đặt làm giá, chuyện này còn cần suy nghĩ sao, mày nghĩ mày là ai...
May mắn thay, An Tâm cũng không để bụng, trái lại còn đồng ý gật đầu, "Đương nhiên, đạo diễn Tôn thích em như vậy, giờ chị cướp em anh ta sẽ giết chị mất. Dù sao đi nữa, trước khi phim quay xong, em cứ thoải mái suy nghĩ."
Nằm trên giường đếm cừu nửa ngày, trong đầu vô cùng tỉnh táo, cuối cùng tôi nhận ra một việc: Hóa ra, heo cũng có thể mất ngủ!
Phải chăng do hạnh phúc đến thật bất ngờ? Nói như thế nào nhỉ, đột nhiên tôi có cảm giác tựa như thi chạy một trăm mét, chỉ còn một bước là đến đích, thế nhưng...
Nói thẳng ra, tôi thích An Tâm lâu như vậy, theo chân An Tâm lâu như vậy, tôi luôn muốn từng bước, từng bước đến gần chị. Bất cứ ai từng là người hâm mộ sẽ hiểu được tâm tình của tôi. Mong ước ban đầu khi đến làm thư ký trường quay cũng chỉ là muốn tiến gần đến đại minh tinh của tôi mà thôi. Thế nhưng, tôi chưa từng nghĩ sự việc sẽ tiến triển "nghiêm trọng" đến mức tôi có một thân phận như vậy tiếp cận chị. Làm trợ lý của chị, hẳn là ước mơ của mỗi một người hâm mộ An Tâm.
Cuối cùng tôi còn băn khoăn điều gì?
Đúng rồi, là chuyện học hành. Tôi không thể nói với An Tâm tôi còn một năm nữa mới tốt nghiệp, trong lúc đó có thể làm trợ lý cho chị, nói vậy không bị chị đánh chết mới lạ. Đúng rồi, vì hâm mộ An Tâm có lúc tôi làm rất nhiều chuyện điên rồ, nhưng vẫn chưa kích động đến mức bỏ bê bài vở, nếu không, ba mẹ sẽ đánh chết tôi. Nói không chừng, Vương Cáp Cáp cũng sẽ đánh chết tôi. Còn có Văn Tử, cậu ấy nhất định cũng sẽ gia nhập đoàn quân đánh chết tôi. Không được, không được.
Nói đi cũng phải nói lại, đây là làm trợ lý cho An Tâm! An Tâm, An Tâm, đại minh tinh đã khiến tôi say mê từ năm mười bốn tuổi. Lúc này, tôi chỉ cần gật đầu là có thể đến bên cạnh chị.
Học hành? An Tâm? Học hành? An Tâm? Học... mí trên và dưới bắt đầu đánh nhau, quên đi, trước khi thời gian quay phim kết thúc, tôi vẫn còn thời gian để nghĩ kĩ. Bây giờ đi gặp Chu Công (ngủ) quan trọng hơn. Phải thừa nhận, tôi vẫn là một con heo.
Để quay được cảnh bình minh, hầu như tất cả mọi người phải dậy lúc bốn giờ rưỡi, lúc này đạo diễn Tôn vừa nhìn màn hình vừa ngáp dài. Ngáp là thứ có thể lây truyền, ngay lập tức, toàn bộ mọi người đều bắt đầu ngáp, đương nhiên, ngoại trừ các diễn viên đang quay.
Tôi đứng bên cạnh đạo diễn Tôn, có thể quan sát chi tiết diễn xuất của An Tâm thông qua màn hình. Đây là một cảnh quay nội tâm, vẻ mặt An Tâm điềm tĩnh đắm chìm trong ánh sáng mờ ảo. Nàng là tiên tử trên trời, không liên quan đến bất kỳ vạn vật trong đời. Thế nhưng, trong phàm trần có một người có thể tác động đến nàng. Không sai, là người nàng yêu. Cũng gần ba năm không gặp người đó, không biết người đó còn nhớ nàng hay không, đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu của An Tâm trở nên ướt át. "Còn nói hai năm sẽ đến tìm ta, hừ" An Tâm nói xong câu này chưa đến một giây, một giọt nước mắt lẳng lặng lăn dài trên má.
Không biết có phải do trường quay yên tĩnh hay không, khi giọt nước mắt chảy xuống, trong nháy mắt tôi như có thể nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của tiên tử.
"Cắt!" Đạo diễn Tôn vô cùng thỏa mãn biểu hiện của An Tâm trên màn ảnh, chỉ cần quay một lần đã qua. Đạo diễn Tôn đứng lên, giơ một ngón cái cho An Tâm đang bận lau nước mắt, các nhân viên công tác cũng không kiềm lòng được vỗ tay hoan hô. Mọi người quá nhiệt tình làm cho An Tâm ngượng ngùng, vẻ mặt mất tự nhiên. Hai tay tôi vỗ đến đau, ngực tràn ngập tự hào: đây là đại minh tinh tôi yêu thích, đại minh tinh tôi thích phải thế này chứ.
Nhưng cũng phải nói, diễn viên khi quay phim trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Lúc này vừa xong một cảnh nội tâm, mười mấy phút sau đã diễn cảnh An Tâm và Ruud Gullit đang yêu thương nồng cháy.
Đúng rồi, quay phim là như vậy, không theo thứ tự khán giả sẽ thấy. Vì phải chú ý đến chi phí, địa điểm, chọn cảnh, lịch diễn và nhiều yếu tố khác nên bình thường phải nhảy cảnh. Ví dụ như buổi sáng bạn là một cô gái mười tám tuổi, buổi chiều đã có thể trở thành bà lão hơn sáu mươi; hoặc hai ngày trước quay cảnh ra tòa ly hôn, sau đó mới bắt đầu quay cảnh đám cưới. Việc này đối với diễn viên như một thử thách, tâm tình và trạng thái của bạn đều phải biến hóa ngược xuôi theo cảnh quay.
Ơ, An Tâm đâu rồi?
Tôi cầm phục trang cho cảnh sau của An Tâm nhưng không tìm thấy chị.
"Em tìm An Tâm à, anh vừa thấy cô ấy ra bờ sông nghe điện thoại." tổ ánh sáng đang di chuyển đèn pha lên xe, Đại Lưu thấy trang phục trong tay tôi, chỉ tay ra đằng xa.
Qua một vài căn nhà dân nho nhỏ, tôi nhìn thấy An Tâm đang ngồi xổm bên bờ sông, hình như đang nói chuyện điện thoại. Xuất phát từ lịch sự, tôi đứng từ xa không tiến đến.
"Chừng nào anh mới về Bắc Kinh?" đột nhiên An Tâm lên giọng như đang chất vấn người ở đầu điện thoại bên kia, "Anh còn muốn về không...Em nói rồi, nếu anh muốn hát...Được rồi, nửa tháng, nếu sau nửa tháng em vẫn không gặp được anh, anh vĩnh viễn không cần trở về."
Tôi giật mình, âm thầm phỏng đoán quan hệ của An Tâm và người bên đầu điện thoại kia.
Một mình An Tâm im lặng ngồi bên bờ sông, tôi hơi tiến thoáii lưỡng nan. Tiến đến sẽ quấy rầy chị; bước đi thì không đành lòng. Vài phút sau, An Tâm hung hăng ném mạnh điện thoại vào sông, sau đó tựa đầu lên đầu gối khóc nức nở. Tôi thừa nhận tôi bị dọa sợ, người luôn luôn nhẹ nhàng tựa hoa cúc như An Tâm có thể làm thế sao?! Người kia là ai, sao có khả năng làm tổn thương An Tâm? Tôi cũng không kiềm lòng được, chân khẽ di chuyển đến bờ sông.
"Ôi, thật uổng phí, điện thoại của em là sản phẩm mới nhất của Sony Ericsson phải không, không cần thì cho tôi đi!" không biết Ruud Gullit từ đâu xuất hiện, bước đến ngồi cạnh An Tâm.
Thấy tình cảnh này, bước chân tôi dừng lại.
Ruud Gullit tự vỗ vai mình, hào sảng nói: "Không khóc rất khó chịu, lại đây, dùng vai tôi này."
Ngoài dự đoán của tôi, An Tâm thật sự ngồi dậy, tựa đầu lên vai Ruud Gullit lớn tiếng khóc. Ruud Gullit vươn tay nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng An Tâm, dùng giọng điệu vô cùng ôn nhu mà trước giờ tôi chưa bao giờ nghe qua an ủi: "Dám làm cho đại mỹ nữ An Tâm của chúng ta thương tâm thế này, nhất định không phải đàn ông tốt đẹp gì...Lần sau em cứ tìm người như tôi, tuyệt đối không tệ..."
Soái ca và mỹ nữ dựa vào nhau, ôi, quả là một hình ảnh động lòng người. Không hiểu vì sao trong lòng tôi có chút chua xót, bình thường Ruud Gullit và An Tâm cũng không tiếp xúc nhiều, từ bao giờ đã thân quen như vậy.
Chờ hai người họ rời đi, tôi một mình đến bờ sông, nhìn nước sông không sâu, cởi giày xuống nước tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được điện thoại di động của An Tâm. Chị gái này không thể lãng phí như vậy, chờ em sửa xong rồi trả cho chị.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, người đại diện của An Tâm đến, quả nhiên là Lưu Giai, cái người chỉ luôn xài túi xách Chanel. Chị cho người bê thùng kem từ xe xuống đặt trên mặt đất, bắt đầu mời mọi người ăn kem.
An Tâm vẫn buồn bã thẫn thờ ngồi trên ghế xếp, tựa như cân nhắc gì đó, cũng không chú ý Lưu Giai. Lưu Giai sau khi mời mọi người một vòng, cầm một hũ kem đi đến chỗ An Tâm.
"Này, kem Viennetta yêu thích của em đây." Lưu Giai đưa kem cho An Tâm.
An Tâm lơ đãng khoát tay, thuận tiện chỉ tôi đang đứng gần đó, "Đưa em ấy ăn đi!"
Lúc này Lưu Giai mới chú ý đến tôi, vẻ mặt nghi ngờ nói: "Hình như chị gặp em ở đâu rồi? À, hình như em là..."
Thấy vẻ mặt Lưu Giai bỗng nhiên tỉnh ngộ, tim tôi đập mạnh, không phải chứ, chị ấy nhận ra tôi sao, xong rồi, tôi không thể che giấu được nữa!