Ngày hôm sau Nguyệt Tố Song lại đến công ty, cô cố giữ tâm trạng thật tốt để hoàn thành công việc của mình. Cứ ngỡ hôm nay là một ngày đẹp
trời, nhưng cô không nghĩ là bão tố nhanh như vậy đã ập tới.
"Chị Tố Song, không ngờ chị lại làm việc ở đây đó! Hôm qua cứ tưởng
là tôi nhìn nhầm, nhưng hoá ra lại là chị thật!" Nguyệt Nhã Hoa không
biết từ khi nào đã xuất hiện, cô ta bước đến gần Nguyệt Tố Song châm
chọc.
"Nguyệt Nhã Hoa?" Nguyệt Tố Song giật mình quay lại, cô trợn tròn mắt khi thấy cô ta đang đứng sau lưng.
"Làm sao nào, tại sao chị lại ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi như vậy?
Dù sao cũng là chị em, tôi thật không muốn thấy ánh mắt này của chị một
chút nào!" Cô ta nhếch môi khinh thường đáp lại.
Nguyệt Tố Song không thể nhìn nổi sự giả tạo của cô ta, nếu có thể cô chỉ muốn xé nát cái mặt nạ cô ta đang ngụy trang ra."Nếu không thích
thì mời cô đi cho, tôi còn phải làm việc!" Nghĩ đến đây là công ty, cô
không muốn làm lớn chuyện, liền nhẹ giọng nói.
"Chậc, công ty này sắp thuộc về tập đoàn Húc Thị rồi, mà đồ của Húc
Tinh cũng là của tôi, tại sao tôi phải đi chứ? Chậc, tôi còn đang rất lo lắng khi chị làm việc ở đây, ai biết được chị sẽ khiến công ty mất mặt
thế nào?"
Nguyệt Nhã Hoa muốn chọc tức chết Nguyệt Tố Song, cô ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, hất hàm đắc ý nhìn cô nói.
"Loại con gái mất nết như chị, có xứng để ngồi ở đây hay không? Tôi
là phụ nữ mà còn thấy kinh tởm đấy, huống chi là đàn ông! Đồ rác rưởi!"
Lời nói của cô ta càng lúc càng nặng nề, có vẻ như vậy mới khiến cô ta
thấy thoải mái.
"Rác rưởi? Nguyệt Nhã Hoa, câu này tôi chính là trả lại toàn bộ cho
cô đó, cô mới là phế phẩm cần loại bỏ! Nếu như không phải vì cô, thì tôi sẽ thế này sao hả? Mà cho dù cô và mẹ mình có thành công bước vào
Nguyệt Gia, thì cô cũng chỉ là đứa con ngoài giá thú mà thôi!"
Nguyệt Tố Song không thể tiếp tục nhịn nữa, bởi vì càng nhịn thì cô
ta sẽ càng được nước lấn tới. Cô không ngần ngại ẩn ý nói Nguyệt Nhã Hoa là đồ con hoang, khiến cô ta tức giận đến đỏ mặt.
Lời Nguyệt Tố Song nói là đúng, mặc dù Nguyệt Hùng đã đưa hai mẹ con
cô ta về nhà, nhưng không biết vì lý do gì mà ông ta vẫn chưa chịu đăng
ký kết hôn với bà ta. Cho nên Nguyệt Nhã Hoa ở đó cũng chỉ tính là một
đứa con hoang, được sinh ra bởi người mẹ vô sỉ của mình mà thôi.
"Con khốn! Chị nghĩ bản thân mình tốt đẹp sao hả? Cái thứ vì tiền mà
đi đẻ thuê như chị, còn bẩn thỉu hơn rất nhiều lần! Tại sao trên đời này có loại người vô liêm sỉ như chị chứ? Nó làm tôi cảm thấy mất mặt vì
Nguyệt Gia đó!" Nguyệt Nhã Hoa điên tiết nói, cô ta siết chặt tay vì tức giận, hận bản thân không thể xé rách cái miệng của Nguyệt Tố Song.
"Bốp!" Cô ta vừa nói dứt lời, thì một tiếng động vang lên, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô ta đỏ rần in hằn cả dấu tay.
Nguyệt Tố Song là tức nước vỡ bờ, cô không thể để cho Nguyệt Nhã Hoa tiếp tục sỉ nhục mình, nên đã tát cho cô ta một cái.
"Chị...chị dám đánh tôi!" Cô ta hai mắt mở lớn kêu lên.
"Tôi đánh cô thì thế nào? Là cô xứng đáng nhận được thôi! Nguyệt Nhã
Hoa, đừng thách thức giới hạn của tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận đó!" Nguyệt Tố Song gằn giọng đáp trả, chưa bao giờ cô mạnh mẽ như vậy.
Nguyệt Nhã Hoa mắt long lên sòng sọc, cô ta còn muốn nhào tới ăn thua đủ với Nguyệt Tố Song. Nhưng khi nhìn thấy Húc Tinh xuất hiện, cô ta
liền giả vờ ôm lấy mặt khóc nức nở.
"Nhã Hoa, mặt của em bị sao vậy? Là ai đánh em?" Thấy mặt cô ta đỏ bừng, Húc Tinh chạy đến hỏi han.
"Húc Tinh, em nghĩ chị Tố Song không phải cố ý đâu. Anh đừng trách
chị ấy, tất cả là lỗi của em!" Cô ta lúc này vờ ủy khuất nói, lời này
trực tiếp cho Húc Tinh biết người đánh cô ta là ai.
Nhìn dáng vẻ trà xanh của cô ta mà
Nguyệt Tố Song chỉ cảm thấy buồn nôn, chướng mắt vô cùng. Cô không biết bản thân cô ta có mệt hay không?
Nhưng trên đời có rất nhiều tên đàn ông thích uống trà xanh thế này,
điển hình là cái tên đang đứng trước mặt cô đây. Trà xanh và tra nam,
nghĩ đến đây cô lại thấy cả hai rất xứng đôi.
"Nguyệt Tố Song, tôi cho cô ba giây để xin lỗi Nhã Hoa, nếu không
đừng trách tôi độc ác!" Không cần biết đúng sai, Húc Tinh quay lại lớn
giọng ra lệnh cho cô.
"Hừ, miệng không được sạch sẽ thì phải dạy dỗ, nếu không sẽ nói ra
những lời bẩn thỉu làm tổn thương người khác! Tôi sẽ không xin lỗi, cô
ta xứng đáng nhận được cái tát đó!" Nguyệt Tố Song không hề hoảng sợ
nữa, cô nghiêm giọng trả lời hắn.
"Cô...cái đồ tiện nhân này..." Húc Tinh bị cô làm cho tức giận, lớn tiếng mắng cô.
Lúc này Nguyệt Nhã Hoa níu lấy tay hắn giữ lại, cô ta giả vờ thanh
cao nói."Anh Húc Tinh, đừng nói chị như vậy! Lỗi là của em, do em làm
chị ấy không vui, anh đừng trách chị ấy!" Vừa nói cô ta vừa khẽ lau nước mắt, bộ dáng đáng thương như bị ức hiếp khiến người khác phải mũi lòng.
"Nhã Hoa, em đừng lương thiện quá! Hôm nay anh sẽ không để yên chuyện này, nếu như cô ta vẫn không chịu xin lỗi em!" Hắn ôm lấy cô ta vào
lòng dỗ dành, cứ như đây là nơi riêng tư của mình.
Nguyệt Tố Song giờ phút này cũng lười để ý đến, cô xoay người ngồi
xuống tiếp tục làm việc, vì không muốn đôi mắt của mình bị đôi cẩu nam
nữ này vấy bẩn.
"Nguyệt Tố Song, tôi không đùa với cô đâu, mau xin lỗi cô ấy ngay cho tôi!" Húc Tinh lúc này kéo mạnh lấy cánh tay cô gầm lên, có vẻ như hắn
sắp bạo phát đến nơi vậy.
Chỉ là đáp lại hắn chính là ánh mắt dửng dưng của Nguyệt Tố Song, cô lười nói chuyện với hắn, chỉ lo tập trung vào công việc.
Vừa hay Lý An Huy ở trên lầu đi xuống, ông ta là nghe thấy trợ lý thông báo, cho nên mới xuống đây xem là tình hình thế nào.
"Có chuyện gì thế? Sao lại vây quanh đông như vậy, các người là không có việc để làm hay sao?" Mắt thấy đám nhân viên đang tụ tập lại một nơi mà bỏ bê công việc, ông ta tức giận nói lớn.
Nhóm nhân viên sợ hãi vội vàng quay lại bàn làm việc, ai cũng không
dám hó hé nửa lời, nhưng đôi tai thì vẫn lắng nghe động tĩnh.
"Giám đốc Lý, ông đến thật đúng lúc đó, tôi có chuyện cần nhờ ông
giải quyết đây! Nhân viên của ông cả gan dám đánh vợ của tôi, ông nói
xem nên làm thế nào đây?" Không bắt ép được Nguyệt Tố Song xin lỗi, Húc
Tinh lại quay sang Lý An Huy mà kiện cáo.
"Húc Tổng, có chuyện thế này sao? Để tôi bảo cô ta xin lỗi hai người, anh chờ một chút!" Lý An Huy bộ dáng nịnh bợ lên tiếng, vì dù sao tương lai của ông ta và công ty này đều phụ thuộc vào Húc Thị.
Chẳng chờ hắn lên tiếng trả lời, ông ta quay sang nhìn Nguyệt Tố Song cao giọng ra lệnh."Cô còn ngồi đó mà nhìn tôi? Mau đứng lên xin lỗi
ngay cho tôi!"
Mà Nguyệt Tố Song hôm nay lại rất cứng đầu, cô sẽ không chịu cúi đầu
trước Nguyệt Nhã Hoa hay là tên Húc Tinh đó."Giám đốc Lý, tôi không xin
lỗi bởi vì tôi cảm thấy bản thân không làm gì sai trái cả! Ông cũng hiểu tính tôi mà, bình thường tôi sẽ không gây hấn với bất cứ ai, là cô ta
tự chuốc lấy! Loại người độc ác như cô ta, tôi sẽ không xin lỗi!"
"Giám đốc Lý, nếu như ông không giải quyết được, thì chuyện hợp tác
của chúng ta xem như hủy bỏ!" Húc Tinh bắt đầu mất hết kiên nhẫn, hắn
lên giọng đe dọa ông ta.
"Vâng, vâng, tôi sẽ giải quyết nhanh thôi!" Ông ta vội vàng nhìn hắn cười gượng nói.
Nguyệt Nhã Hoa lúc này đang khép nép trong vòng tay của Húc Tinh, cô
ta nhoẻn miệng cười đắc ý."Giám đốc Lý, tôi cũng không muốn làm khó ông
đâu, tôi vốn đã muốn bỏ qua, nhưng nãy giờ nhân viên của ông liên tục
mắng người. Cho nên...tôi muốn chị ta phải quỳ xuống xin lỗi, như vậy
thì mới có thành ý!" Cô ta nhướng mày trừng Nguyệt Tố Song nói.
Lý An Huy dù thấy cô ta có chút quá đáng, nhưng ông ta vẫn phải đặt
lợi ích công ty lên hàng đầu, không chút suy nghĩ mà bắt Nguyệt Tố Song
làm theo lời cô ta."Cô mau quỳ xuống xin lỗi ngay đi!"
"Tôi sẽ không quỳ đâu!" Cô ương ngạnh đáp lời ông ấy, hôm nay dù có
thế nào cô vẫn muốn giữ lại tôn nghiêm cho bản thân mình. Nguyệt Tố Song cô có thể quỳ trước cha mẹ, nhưng tuyệt đối sẽ không quỳ trước Nguyệt
Nhã Hoa.
"Cô...cô là muốn chọc cho tôi thổ huyết có đúng không hả?" Lý An Huy trên trán nổi đầy gân xanh, ông ấy nghiến răng nói.
Đứng trước đôi mắt đầy kiên định của Nguyệt Tố Song, ông ta cuối cùng vẫn là chịu thua, không thể nào bắt cô xin lỗi họ được.
"Giám đốc Lý, thời gian của tôi có hạn, tôi cho ông một ngày, nếu ông không xử được thì hợp đồng của chúng ta sẽ hủy bỏ!" Húc Tinh nhíu mày
không hài lòng cất lời.
Thấy không thể lay chuyển được ý định của cô, Nguyệt Nhã Hoa và Húc
Tinh chỉ có thể ôm cục tức mà ra về. Ngồi bên trong xe, hắn nói với cô
ta mục đích mình muốn thu mua công ty này.
"Nếu không phải Vương Thị hợp tác với bọn họ, anh sẽ không quan tâm
đến cái công ty nhỏ này! Nhưng lợi ích quả thật rất lớn, chỉ cần có thể
cùng Vương Thị hợp tác, thì Húc Thị sẽ được nâng lên một tầm cao mới!"
"Hoá ra là như vậy, anh đúng thật là thông minh!" Nguyệt Nhã Hoa áp sát cơ thể đến gần hắn khen ngợi.
"Em yên tâm, sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ thay em trả thù ả
Nguyệt Tố Song đó! Cứ để cô ta đắc ý vài ngày đi, không cần vội!" Hắn
đưa tay kéo lấy eo cô ta lại gần, đôi mắt đầy dục vọng nói.