Ngay lúc này trong phòng sinh, một cô gái trẻ đang nằm vật vã trên
giường, gương mặt cô trắng bệch vì đau đớn. Hôm nay là ngày cô lâm bồn,
nước ối bây giờ đã vỡ, bác sĩ bên cạnh đang cố gắng giúp cô mẹ tròn con
vuông.
"Ahhh… đau quá… ahhh..." Tiếng kêu la thất thanh trong phòng sinh, trên trán cô mồ hôi đã ướt đẫm.
"Cố lên một chút nữa, em bé sắp ra rồi! Thở đều nào, cố gắng lên!" Nữ bác sĩ liên tục hối thúc cô.
"Ahhhh..." Thai phụ giờ phút này như bị rút cạn sinh lực, cố gắng hết sức hít thở sâu. May mắn là cuối cùng đứa trẻ cũng an toàn sinh ra.
"Oaaaa..."
"Ra rồi, đứa trẻ đã ra rồi! Là một bé trai, đứa trẻ rất đáng yêu!"
Lúc này vị bác sĩ kia mừng rỡ kêu lên, bà ấy nhẹ nhàng đỡ đứa trẻ ra đưa đến trước mặt cô.
Thai phụ đôi mắt đỏ hoe, cô cố gắng ngẩng đầu lên nhìn đứa bé, nước
mắt từng giọt trong suốt rơi xuống. Cô khóc vì hạnh phúc, nhưng cũng vì
lo sợ, bởi vì người ta sẽ nhanh chóng đến đây và mang con của cô đi.
Thai phụ mười chín tuổi này tên là Nguyệt Tố Song, cô đã từng là một
tiểu thư xinh đẹp và tài giỏi với tương lai rực rỡ, được không biết bao
nhiêu người mến mộ. Nhưng cũng vì một sự cố xảy ra một năm trước, cô từ
trên cao rơi thẳng xuống vực thẳm, vì cần tiền chữa bệnh cho mẹ, cô đã
cắn răng mang thai hộ cho người ta.
Đứa trẻ bây giờ đã chào đời, sẽ sớm thôi nó phải rời xa cô, nghĩ đến
đây tim cô như chết lặng. Ngay lúc này cô không muốn giao con cho họ, cô muốn mang con của mình đi thật xa.
"Con của tôi, tôi muốn bế nó một chút!" Nguyệt Tố Song giọng nói run rẩy, cô muốn ôm con ngay bây giờ.
Nhưng lời vừa nói ra, cũng là lúc cô kiệt quệ mà ngất lịm đi, còn chưa kịp chạm vào đứa bé, ý thức của cô đã trở nên mơ hồ.
...
Nguyệt Tố Song tỉnh dậy đã là buổi tối, cô gắng gượng nhìn xung
quanh, tìm kiếm con trai của mình. Nhưng cho dù cô có tìm đỏ cả mắt, vẫn không thể nhìn thấy con trai đang ở đâu, lúc này cô mới để ý đến một
vali đặt ở trên bàn.
Cô đưa tay mở chiếc vali ra, bên trong nhét đầy tiền, chính xác là
hai trăm ngàn đô, đây cũng là số tiền cô đã đồng ý để đẻ thuê.
"Tôi có thể không lấy tiền nữa được không?" Tiếng nấc của cô vang
vọng trong căn phòng tĩnh lặng, đến giờ phút này cô mới biết tình mẫu tử là như thế nào. Mặc dù miệng nói như thế, thật ra cô cũng không có lựa
chọn khác, nếu không có số tiền này, thì mẹ của cô sẽ không thể nào sống được.
Nguyệt Tố Song lòng đau như cắt, cô cuộn tròn trên giường khóc nức
nở, cô không hiểu bản thân mình đã làm cái gì sai, mà ông trời lại đối
xử với cô như vậy. Nếu như ba của cô đồng ý chi trả viện phí cho mẹ cô,
thì cô đã không phải đẻ thuê như thế này.
"Cạch!" Cửa phòng đột nhiên mở ra, bên ngoài một người phụ nữ uyển chuyển đi vào.
Cô ta bước đến giường bệnh, nhếch môi khinh thường lên tiếng." Nguyệt Tố Song ơi là Nguyệt Tố Song, tôi không ngờ là chị lại rẻ mạt như vậy,
đã túng thiếu đến mức đi đẻ thuê rồi à? Chậc, thật là tội nghiệp!"
Người phụ nữ này là Nguyệt Nhã Hoa, cô ta là chị em cùng cha khác mẹ
với Nguyệt Tố Song, là một người mưu mô thủ đoạn, với dã tâm muốn cướp
hết mọi thứ của cô.
"Nguyệt Nhã Hoa? Cô đến đây để làm gì? Tại sao cô lại biết chuyện
này?" Nguyệt Tố Song giật mình nhìn lại, cô nhíu mày hỏi cô ta.
"Ha, dĩ nhiên là tôi phải luôn theo dõi nhất cử nhất động của chị
rồi, phải tận mắt nhìn chị thê thảm như vậy, tôi mới cảm thấy hài lòng!" Nguyệt Nhã Hoa giơ tay vuốt mái tóc dài của mình, cô ta thích thú đáp.
"Cô..." Nguyệt Tố Song có tức giận, nhưng cô lại không thể làm gì, chỉ biết cắn răng chịu đựng lời nói châm chọc của cô ta.
Thấy gương mặt nhợt nhạt của cô, Nguyệt Nhã Hoa lại thêm phấn khích,
cô ta lại đưa tay lấy trong túi xách ra một tấm thiệp đỏ ném về phía
Nguyệt Tố Song.
"Thật ra hôm nay tôi đến là muốn báo cho chị một tin, tôi và Húc Tinh sắp kết hôn rồi, cho nên đến là gửi thiệp mời cho chị. Tôi và anh ấy
rất mong nhận được sự chúc phúc của chị đó, chị gái thân yêu của tôi
ơi!"
"Kết hôn sao?" Nguyệt Tố Song nghe đến đây tay chân liền rụng rời.
Húc Tinh kia đã từng là vị hôn phu của cô, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn và Nguyệt Nhã Hoa lại nhanh chóng tiến đến hôn nhân, cô
là không cam tâm.
"Sẵn đây tôi muốn nói cho chị biết một chuyện, chị hãy cố bình tĩnh
nhé, vừa mới sinh con thì không nên xúc động mạnh đâu. Thật ra thì… tôi
chính là người đưa chị lên giường với người đàn ông khác, khiến chị trở
nên đê tiện và vô sỉ trong mắt mọi người!"
"Cái gì? Cô vừa nói cái gì hả?" Nguyệt Tố Song sững sờ.
Một năm trước cô chính là bị mọi người bắt tại trận đã qua đêm với
đàn ông, cũng vì chuyện này mà Nguyệt Hùng ba cô đã đuổi cô ra khỏi nhà. Còn có Húc Tinh, với một kẻ sĩ diện hắn đã không tiếc lời nhục mạ cô,
dứt khoát mà hủy đi hôn ước của hai người.
"Không tin được sao? Vậy để tôi nhắc lại một lần nữa, nhớ lắng tai mà nghe cho rõ! Chị bị đuổi ra đường là do một tay tôi sắp xếp, tôi chính
là muốn thấy bộ dạng thảm hại này của chị đó!"
"Nguyệt Tố Song, dựa vào đâu mà khi sinh ra cô đã có tất cả, còn tôi
thì lại là một kẻ hèn hạ chứ? Mọi thứ của cô tôi sẽ giành lấy, những thứ đó đều sẽ thuộc về tôi! Chỉ khi chị và người mẹ bệnh tật kia của mình
biến mất, thì chúng tôi mới danh chính ngôn thuận bước vào Nguyệt Gia."
Nguyệt Nhã Hoa vẻ mặt khiêu khích cười lớn nói.
"Không...không thể nào?" Nguyệt Tố Song đau đớn kêu lên, cô không thể ngờ hoá ra những chuyện vô sỉ này đều do Nguyệt Nhã Hoa một tay dàn
dựng.
Khiến cô từ một thiên kim trở nên hèn mọn, khiến ba cô đuổi cô và mẹ
ra khỏi nhà, bỏ mặc sống chết của hai mẹ con. Hình ảnh cô đứng trước
dinh thự cầu xin ông ấy lại hiện về, quả thật rất đau, cô đã quỳ dưới
trời mưa cả một đêm, nhưng người làm ba đó không hề nhìn cô lấy một cái, mà còn cho người hầu đánh đuổi cô đi.
Không chỉ như thế, ngay sau đó ông ta liền mang mẹ con Nguyệt Nhã Hoa trở về, công bố với mọi người hai người họ mới chính là vợ con chính
thức của mình. Nguyệt Hùng khốn nạn nuôi tiểu tam và con riêng bên
ngoài, và chực chờ thời cơ đưa họ về mà thôi, là cô và mẹ đã quá ngây
thơ tin tưởng ông ta.
"Chuyện cần nói cũng nói xong rồi, tôi phải về còn chuẩn bị hôn lễ,
tạm biệt chị gái thân yêu!" Đã đạt được ý đồ của mình rồi, Nguyệt Nhã
Hoa bây giờ mới hài lòng ra về, cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ hôn lễ
để khích Nguyệt Tố Song.
"Rầm!"
"Ahhhh..." Cánh cửa vừa đóng lại, một tiếng thét lớn vang lên, Nguyệt Tố Song ôm mặt khóc nức nở, trong vòng một ngày mà cô nhận quá nhiều cú sốc lớn, cho dù có mạnh mẽ đến cỡ nào cũng không thể bình tĩnh được.
Năm năm sau.
Nguyệt Tố Song bây giờ đã là nhân viên ở một công ty tổ chức sự kiện, mặc dù chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng cô cần công việc này để
kiếm tiền. Số tiền đẻ thuê kia đã dùng phẫu thuật cho mẹ, nhưng bà ấy
vẫn còn hôn mê, để tiếp tục chữa trị cần rất nhiều tiền, vậy nên cô mới
cam chịu hạ thấp bản thân làm việc ở đây.
"Này mọi người biết tin gì chưa? Tháng sau chúng ta sẽ tổ chức tiệc
sinh nhật thứ năm cho tiểu thiếu gia của tập đoàn Vương Thị đó. Đây là
cơ hội tốt, sẽ giúp công ty của chúng ta tạo được tiếng vang!" Một nhân
viên đang nói chuyện với những người khác.
Nguyệt Tố Song vừa hay đi tới, cô nghe hết những gì nhân viên kia vừa nói. Lúc này cô lại nhớ đến con trai của mình, thằng bé bây giờ chắc
cũng đã tròn năm tuổi, mà trùng hợp là tháng sau cũng là sinh nhật của
con cô.
Nghĩ đến con trai vừa ra đời đã thiếu thốn tình thương của mẹ, nước
mắt cô trong vô thức mà rơi xuống. Cô cũng muốn làm việc mà một người mẹ nên làm, chăm sóc cho con, rồi tổ chức cho đứa trẻ một bữa tiệc sinh
nhật thật ấm áp.
"Này nhân viên mới, mau đi mua cho tôi một cốc cà phê đi! Nhớ là ít
đường thôi, không được ngọt quá đâu, nghe rõ chưa! Trong vòng năm phút
cô phải mua về đây, nếu không thì đừng trách tôi!"
Nguyệt Tố Song còn đang ôm tài liệu đứng ngẩn ngơ, thì phía sau một
âm thanh chói tai vang lên. Cô liền giật mình, vội vàng lau nước mắt rồi quay lại cúi đầu đáp.
"Vâng, tôi đi ngay đây thưa trưởng phòng!"
Nói xong cô đặt tài liệu xuống bàn, rồi nhanh chóng chạy đi mua cà
phê. Dù được gọi là nhân viên chính thức, nhưng cô chẳng khác nào là
chân sai vặt ở đây, mọi chuyện lớn nhỏ họ đều bắt cô đi làm.
Người phụ nữ lúc nãy kêu cô đi mua cà phê gọi là Cảnh Nghi, cô ta là
trưởng phòng sáng tạo ở đây, và cũng vô cùng ghét Nguyệt Tố Song, cô ta
là người chủ trương để những cấp dưới kia có thể đì cô ấy.
"Thật chướng mắt!" Nhìn thấy bóng lưng của Nguyệt Tố Song đã biến mất sau hành lang, cô ta nhếch môi khinh bỉ nói.
Vào lúc này ở bên ngoài cổng công ty, một chiếc taxi dừng lại. Từ
trên xe một cậu bé năm tuổi nhảy xuống, cậu đưa đôi mắt tròn xoe của
mình nhìn vào trong.
"Đây là công ty daddy đã chọn sao? Mình muốn vào xem ý tưởng một
chút!" Cậu bé cất giọng trong trẻo nói, rồi bước đi nghênh ngang vào
trong.
Ở đây Cảnh Nghi đang làm việc với người của mình, thì đột nhiên cánh
cửa phòng họp lại mở ra. Cậu bé lúc nãy đưa mắt vào quan sát, cử chỉ như một ông cụ non.
"Thằng nhóc này là ai đây hả? Sao vào đây được? Mau cút ra ngoài
ngay!" Cảnh Nghi không biết đây là tiểu thiếu gia nhà Vương Thị, cô ta
lớn giọng quát đứa trẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT