Sau khi hai người bọn họ rời đi, ở đây Lý Huy An cũng có một quyết
định, ông ta không thể để Nguyệt Tố Song phá hoại mối làm ăn của mình
được. Nếu như Húc Thị không muốn tiếp tục ký hợp đồng, thì công ty của
ông ta khẳng định sẽ chịu thiệt hại không nhỏ.
"Nguyệt Tố Song, cô vừa lòng rồi đúng không? Bây giờ tôi cũng không
còn gì để nói với cô nữa, cô đã bị sa thải!" Không để một nhân viên nhỏ
như cô phá hoại, ông ta đành phải đuổi việc cô.
Dự án với Húc thị mang đến nhiều lợi lộc hơn, còn phần công việc đã
giao cho cô thì ông ta có thể giao cho người khác. Dù sao cũng là sự
kiện của Vương Thị, ở công ty có rất nhiều người muốn làm.
Nguyệt Tố Song mím môi thật chặt, thật ra ngay từ lúc cô xảy ra tranh cãi với Nguyệt Nhã Hoa, cô đã biết trước kết cục này rồi. Chỉ là cô
chấp nhận, cô nhất quyết sẽ không nhịn nhục mà cúi đầu trước cô ta một
lần nào nữa. Vì mẹ cô có thể chịu đựng cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng
chỉ duy nhất Nguyệt Nhã Hoa là không.
"Giám đốc Lý, tôi biết ông cũng rất khó xử, nhưng mà tôi chẳng làm gì sai để phải xin lỗi cả! Tôi sẽ nghỉ việc, còn phần dự án của Vương Thị
cũng sẽ bàn giao lại!" Nguyệt Tố Song đưa tay tháo thẻ nhân viên xuống,
cô kiên định nhìn ông ấy đáp.
"Hừ!" Lý Huy An hừ lạnh một tiếng trước thái độ cứng đầu của cô, ông
ấy không buồn nhìn cô lấy một cái, lẳng lặng xoay người rời đi. Vốn dĩ
một người như Nguyệt Tố Song cũng không quá quan trọng, với ông ta có
hay không cũng được.
"Tố Song, cô thật sự nghỉ việc hay sao?" Lê Mai lúc này chạy đến, cô ấy nắm lấy cánh tay Nguyệt Tố Song hỏi.
"Ừm, xem ra tôi và công ty không có duyên rồi! Mọi người ở lại mạnh
giỏi, tôi đi trước đây!" Cô cười nhẹ đáp lời, rồi lại tranh thủ gom đồ
vật vào thùng giấy.
Mà bấy giờ ở một góc khuất, Cảnh Nghi vui sướng nở nụ cười thâm độc,
cô ta không ngờ Nguyệt Tố Song lại có nhiều kẻ thù đến như vậy. Cô ta
còn chưa kịp ra tay, thì đã có người thay cô ta làm việc đó rồi.
"Đáng đời lắm!"
Vì đồ vật không nhiều, Nguyệt Tố Song thu dọn một chút đã xong, cô
cẩn thận nhìn lại mọi ngóc ngách của công ty một lần nữa. Sau đó cô ôm
lấy thùng giấy đi ra ngoài, mắt hướng lên bầu trời đầy hi vọng.
"Nguyệt Tố Song, mày phải cố lên, rồi sẽ có một cơ hội tốt hơn chờ
mày!" Giọng cô tự tin cổ vũ bản thân mình, chỉ có như thế mới giúp cô
vượt qua giông bão.
"Reng!" Đang chậm rãi bước về hướng trạm xe buýt, điện thoại trong túi của cô lại kêu lên.
Nguyệt Tố Song khó nhọc đặt thùng giấy xuống, rồi mới lấy điện thoại
ra xem, người gọi đến vậy mà lại là bác sĩ đang điều trị cho mẹ của cô.
Ông ấy nói với cô là tình hình của mẹ cô có thay đổi, cần cô phải đến
bệnh viện để trao đổi ngay bây giờ.
"Vâng, tôi sẽ đến ngay đây ạ!" Nguyệt Tố Song gấp gáp trả lời, cô không đi xe buýt mà gọi taxi đến bệnh viện ngay lập tức.
Trong phòng, vị bác sĩ trung niên đã ngồi sẵn chờ cô, trên bàn còn có thêm một tập bệnh án của mẹ cô.
"Bác sĩ Thời, tôi đến rồi! Cho hỏi bệnh của mẹ tôi thế nào rồi à? Có
gì nguy hiểm hay không?" Nguyệt Tố Song trong lòng lo lắng hỏi dồn dập,
tay cô siết chặt vào nhau.
"Cô Nguyệt, cô cứ bình tĩnh đã! Bệnh của mẹ cô đã tốt lên rất nhiều,
cho nên phương pháp điều trị sẽ thay đổi. Điều quan trọng là thuốc mới
sẽ rất đắt, cô cảm thấy mình có lo nổi hay không?" Ông ấy cất giọng trả
lời cô.
Hơn ai hết ông biết cô gái nhỏ trước mặt căn bản không thể kham nổi
số tiền thuốc khổng lồ này, bởi vì năm năm qua ông hiểu cô đã chật vật
như thế nào để có tiền trị bệnh cho mẹ.
"Bác sĩ Thời, tôi lo được! Ông cứ tiếp tục trị liệu cho mẹ tôi đi,
tiền viện phí tôi sẽ cố gắng!" Nguyệt Tố Song không một chút chần chừ,
cô kiên định đáp.
Trên thế giới này bây giờ cô chỉ còn có mẹ mà thôi, cô không muốn lại mất đi bà ấy, cho nên cô muốn làm tất cả cho mẹ.
"Nếu cô đã kiên trì như vậy, thì tôi sẽ giúp cô! Tôi sẽ cố nói chuyện với viện trưởng, để ông ấy cho cô thêm thời gian chuẩn bị!" Bác sĩ Thời gật đầu nói, ông ấy cũng chỉ có thể hỗ trợ cô bấy nhiêu.
"Bác sĩ Thời, cảm ơn ông! Thật sự rất cảm ơn ông!" Nguyệt Tố Song mừng rỡ kêu lên, cô liên tục cúi đầu cảm ơn ông ấy.
Sau khi trao đổi xong, cô nhanh chóng đi đến phòng bệnh thăm mẹ của
mình. Mặc dù đã năm năm trôi qua, nhưng mỗi khi bước vào phòng bệnh, cô
lại bật khóc như một đứa trẻ. Cô không kìm được nước mắt, khi nhìn thấy
mẹ của mình nằm bất động trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể
gầy gò ghim đầy dây và ống.
"Mẹ, Song Song đến thăm mẹ đây!" Cô vội vàng giơ tay lau đi nước mắt, ngồi xuống bên cạnh bà ấy mỉm cười lên tiếng.
"Mẹ thật gầy, con lại không thích như vậy chút nào, nhưng mà mọi
chuyện sẽ ổn cả thôi! Mẹ của con kiên cường như vậy, chắc chắn sẽ khoẻ
lại ngay mà!" Cô nhẹ nắm tay bà ấy hôn một cái.
"Gần đây con gặp được hai cha con rất thú vị, cậu bé tên là Vương
Nghiêm, có một gương mặt rất đáng yêu. Mẹ biết không, con thật sự rất
thích cậu bé này, bởi vì bên cạnh cậu bé con thấy rất quen thuộc, không
có cảm giác xa lạ như người khác! Còn người ba thì rất rất giàu có, một
bữa ăn anh ta có thể tiêu đến mười ngàn đô!..."
Nguyệt Tố Song thao thao bất tuyệt nói, cô kể cho mẹ của mình nghe về hai cha con Vương Kiên. Không hiểu sao khi nhắc đến hai cha con nhà họ, cô lại cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc này Huỳnh Lập Ân đi đến phòng bệnh để kiểm tra, khi đi ngang
phòng bệnh của mẹ Nguyệt Tố Song, hắn tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện
của cô với mẹ mình. Thật ra hắn cũng không định nghe lén đâu, nhưng khi
nghe thấy cô nói về Vương Kiên, hắn liền có chút tò mò.
"Hửm, đây không phải là người phụ nữ làm Vương Kiên nhà mình rung
động chứ? Phải hỏi cậu ta một chút mới được!" Huỳnh Lập Ân suy nghĩ một
chút, sau đó liền cầm điện thoại lên chụp lại một tấm hình của cô.
Ở tập đoàn Vương Thị, Vương Kiên bấy giờ đang ở trong phòng họp, thì
điện thoại đột nhiên kêu lên một tiếng, anh chỉ liếc nhìn nhưng không
thèm cầm lên xem. Liền tiếp sau đó một bức ảnh được gửi đến, người trên
hình là Nguyệt Tố Song.
Giờ phút này những người có mặt ở phòng họp đều vô cùng kinh ngạc,
ngay cả Vương Nhất Trì cũng rất bất ngờ. Làm thế nào mà một người phụ nữ có thể xuất hiện trên điện thoại của Vương Kiên chứ? Không ai tin vào
mắt mình cả.
"Cuộc họp đến đây thôi, tôi muốn một bản báo cáo hoàn chỉnh vào ngày
mai, mọi người tốt nhất là đừng làm tôi thất vọng!" Vương Kiên nhanh tay úp điện thoại xuống, anh cũng vội vã kết thúc cuộc họp.
Vương Nhất Trì bây giờ cực kỳ tò mò về thân thế của Nguyệt Tố Song, hắn vừa ra khỏi phòng họp đã đuổi theo Vương Kiên hỏi.
"Anh, đó có phải là chị dâu tương lai của em không? Cô ấy thật xinh đẹp nha, thảo nào anh lại say nắng như vậy!"
"Quay về làm việc của cậu đi, đừng nhiều lời!" Anh mặc kệ hắn hỏi dồn dập, liền đi vào phòng làm việc khóa trái cửa lại
"Anh hai!" Vương Nhất Trì bị làm lơ hết lần này đến lần khác, hắn bất lực kêu lên.
Cắt được cái đuôi dai dẳng kia rồi, Vương Kiên mở điện thoại ra xem,
hình ảnh Nguyệt Tố Song làm anh có chút xao động. Anh không nghĩ nhiều,
trực tiếp gọi điện cho Huỳnh Lập Ân để hỏi chuyện.
"Chủ tịch Vương cuối cùng cũng chịu gọi cho tôi rồi à? Thế nào, cô
gái trong ảnh có phải chân ái của cậu hay không?" Hắn ta cười ranh ma
lên tiếng hỏi.
"Nói, cô ấy ở bệnh viện để làm gì?" Vương Kiên lạnh nhạt tra hỏi hắn, mà không thèm trả lời.
"Là mẹ cô ấy bị bệnh, hiện tại đang điều trị ở bệnh viện của tôi! Cậu cũng thật là, thích người ta mà chẳng chịu tìm hiểu cái gì cả!" Huỳnh
Lập Ân trách móc hắn.
"Vậy à? Tình hình mẹ cô ấy thế nào rồi? Có gì nguy hiểm hay không?" Vương Kiên lại hỏi.
"Theo như bệnh án thì sức khoẻ đang ổn định, có điều chi phí trị liệu rất cao, một tháng viện phí đến hai ngàn đô!"
"Tôi biết rồi! Không có gì thì tôi tắt máy đây!" Không chờ Huỳnh Lập Ân nói gì, Vương Kiên đã trực tiếp ngắt máy.
"Quỷ khó ưa, một câu cảm ơn cũng không có!" Nhìn màn hình đã tắt, hắn thở mạnh tức giận mắng người.
...
Một giờ sau, vì có một hợp đồng cần trao đổi với công ty đối tác, cho nên Vương Nhất Trì phải ra ngoài xử lý. Vừa ngồi lên xe, hắn nhìn thấy
một người phụ nữ nhỏ nhắn đang đứng thập thò bên ngoài cổng, hình như cô ấy đang muốn tìm ai đó.
"Người này là muốn làm gì?" Hắn chau mày nói.
Nhưng khi cô ấy quay người lại, hắn nhận ra cô là người trong tấm ảnh lúc nãy, quên hẳn công việc mà xuống xe đi đến chỗ cô đang đứng.
Dĩ nhiên người này là Nguyệt Tố Song, vì thế hắn mới rảnh rỗi mà để
tâm đến cô. Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô muốn đến Vương Thị nhìn Tiểu
Nghiêm một chút, vì cô nhớ cậu bé.
"Cô gái, cô đến đây là tìm anh trai của tôi có đúng không?" Vương Nhất Trì bộ dáng hài hước vỗ vai cô hỏi.
"Hả? Anh trai của anh là ai? Tôi hình như cũng không quen biết anh!"
Nguyệt Tố Song bị hắn làm cho giật mình, cô vội vàng lui về sau đáp.
"Thật ngại quá, làm cô sợ rồi! Tôi là Vương Nhất Trì, em trai của chủ tịch Vương Thị! Cô không phải đến tìm anh tôi sao? Có cần tôi giúp gì
không?" Hắn mỉm cười tự giới thiệu, còn ngỏ ý muốn giúp cô.
"Anh… anh là em trai của Vương Kiên sao?" Cô tròn mắt ngạc nhiên kêu lên, thảo nào cô nhìn hắn có chút quen mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT