Ăn xong cơm trưa, Thượng Quan Uyển Nhi đưa Ôn Tiểu Nhã xuống dưới lầu liền đi mất.
Ôn Tiểu Nhã trở lại căn nhà của mình, sau đó nằm ở trên sô pha, nghĩ lại về những điều Thượng Quan Uyển Nhi đã từng nói.
"Thượng Quan Nam Trì, anh thật sự yêu tôi sao? Nếu có Tại sao lại đối xử với tôi như thế. Trong lòng tôi cũng biết đau biết khó chịu chứ bởi vì thích phải một con người như anh vậy. Cho nên tôi nhất định phải cách xa anh một chút không để mình tiếp tục rơi phải cái hố của anh nữa." Ôn Tiểu Nhã nằm ở trên sô pha vô lực nói.
Sau đó cô nhớ tới di động, mấy ngày không sử dụng mở ra liền thấy mấy cuộc gọi nhỡ. Đầu tiên cô gọi lại cho bà nội của Thượng Quan Nam truy. Bà nội nhận rất nhanh nói: "Tiểu nhã, bà nội nhớ cháu lắm. Cháu có thời gian về chơi với bà không?"
Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà nội thực xin lỗi trong khoảng thời gian này cháu không muốn đi đâu hết. Sau này có thời gian cháu nhất định sẽ đến thăm bà."
Bà nội nói: "Tiểu nhã, bà biết cháu đang giận dỗi với Nam nhi. Nhưng mà ta có thể khẳng định với cháu: Nam nhi thằng bé thật sự rất thích cháu chỉ là nó dùng sai rồi phương pháp."
Ôn Tiểu Nhã trầm mặc trong chốc lát nói: "Bà nội mấy việc này nói sao đi ạ. Cho dù sau này có như thế nào. Bà mãi mãi vẫn là bà nội của cháu sau này có thời gian cháu nhất định sẽ về thăm bà."
Bà nội nói: "Thôi được rồi cháu nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, bà đã mắng cho Nam nhi một trận rồi dù sao cũng là nó sai trước."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Bà nội, bà tốt quá, cảm ơn bà vì đã quan tâm cháu nhiều như thế ta, bà với ông nội cũng phải bảo vệ sức khỏe thật tốt nhé. Cháu Cúp trước đây."
Bà nội nói: "Được rồi khi cháu cứ bận chuyện của mình đi nữa cứng nhớ phải ăn cơm đúng giờ đấy."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Vâng, cháu chào bà!"
Bà nội nói: "Ừ!"
Sau đó liền cúp máy. Tiếp theo lại gọi điện thoại cho Lưu Yến nói chuyện mình muốn nghỉ việc. Lưu Yến muốn giữ cô lại nhưng nhưng cô vẫn tuyệt. Lưu Yến đành phải chúc cô tìm được một công việc tốt hơn rồi liền cúp máy.
Cuối cùng Ôn Tiểu Nhã phát WeChat cho Lan Lan, kêu cô ấy sau khi tan tầm thì tới đây.
Không nghĩ tới Lan Lan liền ngay lập tức đã nhắn lại. "Tổ tông, mấy ngày nay Sao lại không đi làm thế có nơi nào không khỏe sao? Gọi điện cho cậu cậu lại không nhận. Tớ còn chuẩn bị tối nay đi sang nhà cậu nữa cơ."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Cậu đang ở trong WC nhắn tin đúng không?"
Lan Lan nói: "Tớ đang hỏi cậu đấy! Đừng có mà đánh trống lảng."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Buổi tối gặp mặt nói đi! Cậu lo mà đi làm đi không bị đuổi việc giờ."
Lan Lan nói: "Cũng được!"
Còn về phía Thượng Quan Nam Trì. Sau khi Thượng Quan Uyển Nhi vừa đi Thượng Quan Nam Trì cũng đi làm. Anh vừa đến công ty, vừa ngồi xuống ghế tiểu Lý liền đi vào.
"Tổng tài, tối hôm qua tôi đã gọi với truyền thông chi cho bọn họ rồi bảo bọn họ không biết linh tinh về chuyện của anh. Chỉ là trong vòng này chúng ta cũng không chế không được hết. Vẫn sẽ có vài người nhìn thấy được video của anh." Tiểu Lý nghiêm túc báo cáo lại cho Thượng Quan Nam Trì.
Thượng Quan Nam Trì nói: "Chỉ là một vài người mà thôi! Cũng không phải chuyện quan trọng lắm." Tiểu Lý nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nói: May mà hôm nay tổng tài dễ tính sau đó liền đi rồi.
Tiểu Lý vừa đi Thượng Quan Nam Trì lại nhận được cuộc gọi tới. Anh vừa thấy là lão tứ nên liền nhận.
Lão tứ nói: "Đại ca, thật không nghĩ với thân phận của anh mà cũng dám ở trước mặt công chúng đánh nhau cơ đấy lại còn đánh không ra thể thống gì nữa chứ."
Thượng Quan Nam Trì không sao cả mà nghe lão tứ nói sau đó hỏi, "Nói xong chưa còn có chuyện gì nữa không, không có thì cúp đây."
Lão tứ nói: "Có, có, có, Tôi đã kể chuyện của anh cho tam ca nghe chút ít, thấy cũng tội nghiệp anh nên mấy người bọn tôi quyết định bồi ngươi đến quán bar uống suốt đêm, thế nào? Có hứng thú không?"
Thượng Quan Nam Trì nói: " Tí nữa tính." liền đem điện thoại treo.
Hiện tại anh cũng không thể đáp ứng lão tứ, bởi vì anh còn đang chờ Thượng Quan Uyển Nhi nói chuyện của Ôn Tiểu Nhã. Anh cứ nhìn chằm chằm cái đồng hồ trên tay từ nãy đến giờ nhưng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn chưa có tới.
Thượng Quan Nam Trì định gọi điện thoại cho Thượng Quan Uyển Nhi Nhưng lại sợ Ôn Tiểu Nhã biết mình nhờ con bé tới. Cho nên không biện pháp khác, chỉ có thể ở trong văn phòng chờ đợi, rất nhanh liền đến buổi trưa tiểu Lý mang thức ăn vào phòng cho anh.
Thượng Quan Nam Trì chờ mãi đến tận hai giờ chiều thì Thượng Quan Uyển Nhi mới gõ cửa bước vào văn phòng của anh.
Thượng Quan Nam Trì liền hỏi, "Sao lâu vậy hai người không phải đem cả chuyện kiếp sau ra nói luôn đấy chứ?"
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh hai, anh không phải vẫn luôn ở chỗ này đợi em chứ? Hèn gì em vừa mới đi đã thấy anh gọi điện đến bảo em về rồi."
Thượng Quan Nam Trì mới sẽ không trả lời vấn đề của Thượng Quan Uyển Nhi. Mà anh chỉ hỏi lại Thượng Quan Uyển Nhi, " Hai người nói chuyện gì thế? Bây giờ cô ấy thế nào rồi?"
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Hàn thuyên cái gì cơ chứ nhìn mặt chị ấy cứ như bị bệnh ấy. Sắc mặt không tốt, chị ấy bảo hai người không có khả năng bên nhau nữa đâu cũng sẽ không đi làm ở cửa hàng váy cưới của anh nữa."
Thượng Quan Nam Trì dùng tay đấm mạnh xuống bàn làm việc. Anh đã quên rằng mình đang bị thương. Một đấm này vừa nện xuống. Vết thương trên tay cũng đúng lúc bị vỡ ra máu chảy ướp đậm băng gạc. Chính anh cũng đau đến hít hà một hơi.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn đến Thượng Quan Nam Trì như thế liền lớn tiếng kêu lên, "Anh, sao anh lại manh động như thế? Không cần tay mình nữa hả?"
Thượng Quan Nam Trì một câu cũng không nói, cứ để nguyên cho máu từ miệng vết thương rơi xuống mặt đất.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn đến với anh mình như thế bèn chạy nhanh đến hộc tụ tìm thuốc. Cô tự trách mình tại sao lại có thể nói nguyên văn lại như thế? Thật muốn quay lại quá khứ tát cho mình một cái mà
Lục tung cả ngăn tụ nhưng vẫn không tìm thấy một tí thuốc nào. Lại nhìn thấy máu trên mặt đất tích tụ ngày càng nhiều Thượng Quan Uyển Nhi Lại càng muốn khóc hơn.
Mà Thượng Quan Nam Trì Lại giống như không cảm nhận được gì. Cô cũng không có biện pháp nào đành phải lấy đỡ bông trong gối tựa của sofa ra để băng bó cho Thượng Quan Nam Trì. Giúp cho máu trên tay anh ấy đỡ chảy.
Tuy rằng phần lớn máu đã ngừng rồi nhưng vẫn còn một ít bị rỉ ra. Sắc mặt của Thượng Quan Nam Trì bây giờ cũng rất không tốt dù sao cũng đã chảy nhiều máu như vậy rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh hai em đưa anh đi bệnh viện nhé! Chảy nhiều máu như thế. Lại còn là do vết thương cũ bị vỡ nữa em sợ nó bị nhiễm trùng lắm."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Không sao đâu anh nghỉ một chút là tốt rồi một tí đau này có thấm vào đâu đâu."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh không cần quá xúc động thật ra chị dâu cũng nói rằng mình không trở về làm trong cửa hàng váy cưới chính vì muốn thử một vài công việc khác xem sao đợi đến khi chị ấy thật sự tốt nghiệp rồi lúc đó sẽ biết mình muốn làm gì, tuy là chị ấy học thiết kế nhưng đó cũng là nghề mà ba chị ấy bắt chị ấy làm chị thấy thật sự không thích nó tốt chút nào hết."
Thượng Quan Uyển Nhi vừa nói vừa đỡ Thượng Quan Nam Trì đến phòng ngủ. Sau đó nói: "Em thấy rằng chị dâu vẫn rất để ý anh. Chỉ là cách yêu của anh đối với chị ấy cảm thấy quá sức nặng nề, chị ấy cần thời gian để thích nghi với cảm tình đó. Cho nên chỉ cần anh thay đổi mình một chút thì vẫn còn có hy vọng." .
truyện xuyên nhanhThượng Quan Nam Trì nói: "Nhưng mà vào ngày hôm đó chính miệng cô ấy đã thừa nhận chuyện giữa mình với học trưởng rồi. Gặp tình huống đấy em muốn anh thay đổi suy nghĩ như thế nào đây? Thôi Uyển Nhi à anh muốn nghỉ ngơi một chút. Em ra ngoài trước đi!"
Thượng Quan Uyển Nhi gật gật đầu, liền bước chân ra khỏi cửa.
_______
Editor: Hehee