Buổi sáng ngày hôm sau Thượng Quan Nam Trì đi đến cửa hàng váy cưới để làm việc Thượng Quan Uyển Nhi cũng đòi đi theo nói là muốn đi tìm Ôn Tiểu Nhã. Lúc tới nơi đợi đến 9 giờ vẫn không nhìn thấy Ôn Tiểu Nhã tới.

Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh chị dâu có khi là không muốn tới chỗ làm của anh mất rồi!" Thượng Quan Nam Trì nói: "Cô ta mà dám không tới anh sẽ làm cho cô ta ăn không hết phải gói đem đi."

Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh, anh có thôi ngay cái trò suốt ngày cưỡng chế người khác đi không hả? Chị ấy là người trong lòng của anh chứ không phải nô tì của anh đâu." Thượng Quan Nam Trì không nói cái gì.

Thượng Quan Uyển Nhi lại nói: "Anh đưa địa chỉ nhà chị ấy cho em. Em đến đấy xem sao."

Thượng Quan Nam Trì đưa địa chỉ nhà Ôn Tiểu Nhã cho Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Đừng nói là anh bảo em đi tìm."

Thượng Quan Uyển Nhi nói: " biết rồi mà." Sau đó đi ra khỏi cửa hàng váy lái xe đến chỗ nhà của Ôn Tiểu Nhã.

Tới dưới lầu nhà Ôn Tiểu Nhã, Thượng Quan Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn nhìn trên lầu nói: "Bây giờ không biết chị dâu còn ở nhà không ta?"

Sau đó lết xác lên cầu thang cũng may là không cao lắm tối đa là tầng 6. Với cả cũng không có thang máy, không leo thang bộ thì còn có thể làm gì? Thượng Quan Uyển Nhi vừa đi vừa nghĩ.

Bất tri bất giác cũng lên tới lầu 5, nhà của Ôn Tiểu Nhã đúng lúc cũng ở tầng này. Thượng Quan Uyển Nhi đi đến trước cửa nhà Ôn Tiểu Nhã mà gõ gõ. Không thấy bên trong có động gì nên lại gõ lại lần nữa, lần này hình như là có tiếng người rời giường.

Cô lại tiếp tục gõ gõ, thì thấy có người tới mở cửa. Thượng Quan Uyển Nhi hít sâu một hơi. Cửa phòng mở ra, là Ôn Tiểu Nhã.

Ôn Tiểu Nhã nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Uyển Nhi sao lại là em? Làm sao em biết được chỗ này." Nói xong liền mời Thượng Quan Uyển Nhi tiến vào trong nhà ngồi. Đóng cửa lại, đến sofa ngồi nói chuyện với Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn khuôn mặt tiều tụy của Ôn Tiểu Nhã lại nhìn đến trong nhà lung tung rối loạn nói: "Chị dâu, sắc mặt của chị nhìn không tốt lắm đâu, là bị bệnh hả?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Không có việc gì, chính là chút mệt mỏi thôi Uyển Nhi, sau này em đừng gọi chị là chị dâu nữa. Cứ kêu tên chị như bình thường là được. Nếu em không chê, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn bè."

Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu em đã nghe chuyện chị với anh hai rồi. Nhưng Em tin chị không phải là người như thế. Đều do anh em quá nóng nãy Bây giờ anh ấy cũng đang rất hối hận."

Ôn Tiểu Nhã: "Anh ấy không sai là chị sai. Về sau em cũng không cần phải nói đỡ anh ta trước mặt chị đâu bây giờ chị và anh ấy chắc không còn quan hệ gì nữa rồi."

Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu em biết chị phải chịu oan ức rất lớn. Nhưng em vẫn hy vọng anh chị ở bên nhau. Chị có biết không? Sau khi chị đi anh em đã đập tay vào tường đến gãy tay chảy máu. Hiện tại còn phải quấn băng kia kìa."

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Ôn Tiểu Nhã nói, kết quả khi Ôn Tiểu Nhã vừa nghe thấy tay của Thượng Quan Nam Trì bị đập gãy nhíu nhíu mày nói: "Không nghiêm trọng chứ?"

Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Hôm nay đã đã khá hơn nhiều, chị dâu anh hai em thật sự rất yêu chị. Nếu như không yêu tại sao khi nhìn thấy chị cùng đàn ông khác ở bên nhau, anh ấy lại phát hỏa cơ chứ. Còn tức chứng tỏ còn yêu. Với cả chị cũng thấy rồi, hồi nãy khi nghe em nói nói anh ấy bị thương. Chị không phải vẫn còn quan tâm anh ấy sao?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Uyển Nhi, chị và anh của em không có khả năng bên nhau được nữa còn có quan tâm anh ta thì đó chỉ là là phản ứng tự nhiên của mỗi người mà thôi. Nếu như em ý kể về một người bị thương ở trước mặt chị, chị cũng sẽ quan tâm người đó."

Ôn Tiểu Nhã tiếp tục nói: "Còn chuyện em bảo anh ấy vẫn yêu chị. Đó đó là chuyện của anh ta chị không thể nào quản được, nhưng mà chị thật sự không muốn ở bên anh ấy nữa. Anh ấy thật sự quá bá đạo chị không chịu nổi. Chị chỉ muốn có một tình yêu bình bình đạm đạm chứ không phải loại tình yêu của anh ấy."

Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu, đó chỉ là thói quen khi quản người trong công ty của anh ấy thôi chắc chị cũng biết trong công ty của anh ấy có nhiều thế lực như nào mà. Chị thấy đấy mỗi ngày anh ấy đều phải quản từ đấy người lại còn phải đề phòng người khác giở trò quỷ. Cho nên anh ấy không biết nói chuyện yêu đương. Lại còn một khi nói chuyện sẽ làm nghẹn chết người, chị đừng so đo với anh ấy có được không?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Uyển Nhi mấy chuyện đó nói sao đi! Em đến đây hôm nay chỉ là để làm thuyết khách thôi hay sao?"

Thượng Quan Nhi nói: "Cũng gần đúng đấy sau khi nghe chuyện giữa chị và anh hai em bà nội đã bảo em đến đây để xem chị thế nào. Sáng nay em còn tới tiệm nhưng không thấy chị đi làm nên liền lấy địa chỉ trên hồ sơ của chị rồi tới đây đó chị không chào đón em sao!"

Ôn Tiểu Nhã cười cười nói: "Hoan nghênh hoan nghênh." Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu bao giờ chị đi làm?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Chị không muốn tới nơi đó làm việc nữa chị định chuyển sang nơi khác tìm một công việc khác làm xem sao."

Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu có phải vì anh em là ông chủ nên chị mới không muốn tới đó làm đúng hay không?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Cũng có thể lý giải như thế. Nhưng là quan trọng nhất vẫn là, chị đang ở cửa hàng váy cưới làm việc cũng lâu rồi. Bây giờ chị định sẽ đi học để lấy được cái bằng chắc tầm năm sau là có thể lấy được. Cho nên trước đó chị muốn làm thử những công việc khác để đến lúc mình sự tốt nghiệp. Chị còn biết chị thật sự thích hợp với công việc gì."

Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Nếu chị đã nói như thế em nhất định sẽ ủng hộ chị. Để khi nào về em sẽ báo cáo cho bà nội cho." Thượng Quan Uyển Nhi mở túi xách ra lấy một chiếc điện thoại từ bên trong đưa cho Ôn Tiểu Nhã nói: "Đây là điện thoại của chị giữ đi nếu không người nhà cùng bạn bè có việc gấp muốn gọi lại không gọi được cho chị."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Điện thoại này chị cũng không cần đâu. Chị định sẽ mua một cái mới đằng nào chị bây giờ cũng có tiền mà chính là số tiền tối đó anh của em đã đưa cho chị. Chị nhất định phải tự thưởng nó mới được."

Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu chị vẫn còn tức giận anh em chuyện đó hay sao? Đêm qua em đã mắng cho anh ấy một trận rồi. Sao mà anh ấy có thể làm như vậy với người mình thích được cơ chứ?"

Ôn Tiểu Nhã nhớ lại những việc tối đó Thượng Quan Nam Trì đã làm với mình liền thấy đau tức trong lồng ngực. Cô cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống nhưng nó vẫn đạo quanh tròng mắt rồi vẫn là chảy ra.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy bộ dạng này của Ôn Tiểu Nhã trong lòng cô lại hung hăng mắng Thượng Quan Nam Trì một trận. "Nếu là người khác. Mình đã tìm người chùm bao bố đánh cho một trận rồi, vậy mà cố tình lại là anh hai cho nên chỉ có thể ấm ức Ôn Tiểu Nhã mà thôi."

Thượng Quan Uyển Nhi bên ngoài miệng lại nói: "Chị dâu, không cần thương tâm. Ở đây em cũng thay mặt anh hai xin lỗi chị. Em thật sự không nghĩ anh ấy có thể làm ra ra chuyện như thế này Bài. Em vẫn luôn nghĩ anh ấy thật sự thật sự rất yêu chị."

Ôn Tiểu Nhã xoa xoa nước mắt nói: "Không có việc gì, đều qua rồi." Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Chị dâu em thấy sắc mặt của chị thật sự không tốt lắm đâu. Chị có muốn đến bệnh viện kiểm tra không em đi với chị."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Không đi, chỉ là mấy ngày nay không ngủ đủ giấc mà thôi cho nên mới thành cái dạng này, không có việc gì, chị sẽ từ từ tốt lên mà."

Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Cũng đã đến giữa trưa rồi chúng ta đi ăn cơm đi!"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Em đi đi, chị không muốn ăn cũng không nghĩ đi ra ngoài." Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Như vậy sao được a. Nếu chị không đi em sẽ ở đây gọi anh hai em đến đưa cơm cho chị."

Ôn Tiểu Nhã vừa nghe nói để Thượng Quan Nam Trì đưa cơm tới, liền nhanh chóng nói: "Chị đi chị đi em đợi chị một tí chị rửa mặt xong sẽ ra."

Thượng Quan Uyển nhi nghĩ thầm tại sao Ôn Tiểu Nhã lúc nào cũng sợ người ta uy hiếp mình vậy ta! Trách không được Thượng Quan Nam Trì không làm gì được là lại bắt đầu uy hiếp chị ấy.

- ----

Editor: Hehee

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play